[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 113-15: Đoản phiên ngoại (1-2)



1.

Hầu hết việc chăm sóc con là do Lam Vong Cơ chủ động nhận lấy. Nguỵ Vô Tiện tuy rằng tính tình bay nhảy, nhưng không phải là hắn thờ ơ với con, cũng không phải vì lo lắng Nguỵ Vô Tiện không chăm tốt cho con, mà chính là để cho hắn có thể nghỉ ngơi nhiều hơn mà thôi.

Sau khi sinh hồi phục lại như cũ, Nguỵ Vô Tiện thật ra còn năng động hơn trước.

Nhưng Lam Vong Cơ vẫn không có dấu hiệu gì sẽ giao lại việc chăm con. Lòng háo hức cái mới lạ qua đi, hết ngày này tới ngày khác, làm những công việc tẻ nhạt giống nhau sẽ khó tránh khỏi cảm giác nhàm chán, vì vậy thỉnh thoảng Nguỵ Vô Tiện mới làm.

Lúc Lam Hằng lớn một chút, tập ăn thức ăn khác cũng là Lam Vong Cơ chuẩn bị, chậm rãi quan sát, tập ăn rau củ, lớn hơn nữa, thì tập viết chữ, lễ nghi quy củ, kiếm pháp tâm pháp... đều vẫn do Lam Vong Cơ dạy là chính.

Nguỵ Vô Tiện thỉnh thoảng hỗ trợ một tay, tâm huyết dâng trào sẽ thay thế, nếu Lam Vong Cơ đang vội, khẳng định là sẽ xua tay kêu y đi đi: "Lam nhị ca ca yên tâm, chuyện nhỏ, ta sẽ làm – ngươi cứ đi lo công chuyện rồi về sớm là được!"

Đây là cách cùng nhau hợp tác dạy dỗ con, đương nhiên, phần lớn thời gian là Nguỵ Vô Tiện cùng chơi với con.

Nhưng có một chuyện nhất định phải do Nguỵ Vô Tiện phụ trách – đó là kể chuyện xưa trước giờ đi ngủ.

Trước khi tiểu Lam Hằng đi ngủ vào buổi tối sẽ được đưa đến giường lớn, trong lúc nằm với hai phụ thân, Nguỵ Vô Tiện sẽ kể cho hắn nghe chuyện xưa trước khi ngủ.

Chuyện dài khoảng chừng một khắc, mỗi ngày đều khác nhau, mới lạ thú vị, sinh động như thật, tóm tắt thành đoạn ngắn, đúng ra thì bé con nghe không hiểu cũng không sao, đến khi tiểu Lam công tử dần dần có thể thật sự hiểu được thì thỉnh thoảng sẽ đặt câu hỏi.

Hôm nay đã đến giờ, chưa kể xong thì ngày mai kể tiếp.

Nguỵ Vô Tiện kể rất cao hứng phấn khởi, có chuyện là nghe kể, có chuyện là tự mình trải qua, lỡ quên thì tự biên, nói hưu nói vượn cũng có thể thành câu chuyện, lừa tiểu Lam công tử mắt tròn mắt dẹt mà nghe.

Hai lớn một nhỏ nằm trên giường, hai phụ thân mặc quần áo nhẹ nhàng, đều trong bộ dạng sắp đi ngủ, chỉ thắp một chiếc đèn lồng bằng giấy êm dịu, Nguỵ Vô Tiện vừa nói, vừa phối hợp động tác, hoa tay múa chân, nhưng chuyện kể phải đến lúc chấm dứt, tiểu Lam công tử nên đi ngủ, tay cử động nhẹ dần, giọng cũng nhỏ đi, nhẹ nhàng chậm chạp đưa tay qua người đứa nhỏ, vỗ đều đều.

Tay Lam Vong Cơ cũng ôm vòng qua, khoác hờ lên eo của Nguỵ Vô Tiện, giống như ôm lấy một lớn một nhỏ.

Trong tay áo đương nhiên có mùi đàn hương, Lam Hằng nghe thấy là mùi đàn hương thấm vào khi phụ thân đánh đàn, còn Nguỵ Vô Tiện nghe thấy chính là mùi khí tức Càn Nguyên từ thân thể Lam Vong Cơ toả ra.

Lam Hằng đang ngủ.

Nguỵ Vô Tiện vẫn giữ tư thế nằm nghiêng, gối lên cánh tay của chính mình, nhịp điệu vỗ về đứa nhỏ càng lúc càng chậm, đến khi dừng lại, không một tiếng động dời đi, nhẹ nhàng nằm ngửa ra giường, mắt mang ý cười.

Nhìn Lam Vong Cơ đứng dậy, ôm lấy đứa nhỏ đang ngủ say sang phòng bên kia, nháy mắt mấy cái, dùng khẩu hình nói: chờ ngươi trở về.

Ánh nến trong phòng ngủ chính vẫn còn sáng thêm một hồi lâu nữa, tiếng người nhỏ vụn, tiếng giường cót két, một số điều riêng tư không ai có thể nghe thấy, đến cuối cùng giọng nói trầm thì thầm quyện cùng tiếng nỉ non, tiếng nước chảy khi tắm rửa.

Mọi thứ xong xuôi, đứa nhỏ ở gian phòng bên được ôm quay về phòng ngủ chính nằm trong giường nhỏ, tiếp tục ngủ say.

Nguỵ Vô Tiện đợi Lam Vong Cơ quay lại, hôn hôn, rồi ôm nhau ngủ.

Lam Vong Cơ cũng không biết Nguỵ Vô Tiện có nhớ nhiều năm trước, khi bọn họ vẫn còn là thiếu niên, bị mắc kẹt trong hang động ngầm lạnh lẽo, Nguỵ Vô Tiện bị thương, phát sốt mãi không giảm, nhiều ngày không ăn lại trải qua trận ác chiến, hai người đều đã cạn kiệt sức lực, dựa sát vào nhau, đống lửa là nguồn sáng duy nhất.

Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại sau cơn hôn mê, lâu rồi tinh thần mới tốt như vậy, bị ngăn lại không cho nói chuyện, năn nỉ Lam Vong Cơ hay là kể chuyện, dỗ dành hắn đi.

Hỏi muốn nghe cái gì, hỏi là có thể kể chuyện xưa trước khi đi ngủ được không, có được ai đó kể cho nghe không?

"Không có hả? Không sao, ta sẽ kể cho ngươi nha, nói không chừng kể xong thì ngươi ngủ ta cũng ngủ".

Lam Vong Cơ chỉ muốn Nguỵ Vô Tiện giữ sức: "Nghỉ ngơi đi"

Cuối cùng y hát một bài, mà rốt cuộc Nguỵ Vô Tiện chìm vào giấc ngủ say suýt nữa không bao giờ tỉnh.

Mạnh mẽ hồi sinh hắn, chớp mắt đã qua mấy năm.

Mấy năm sau, so với lúc đó hai người đã có thêm đứa con nhỏ, có thêm ánh nến, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười kể truyện xưa trước giường, kể cho đứa nhỏ nghe, người lớn ở đó cũng nghe.

Ngươi chưa được nghe kể, vậy thì ta kể cho ngươi nghe

"Nhị ca ca....."

Ánh nến đã tắt, ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu vào, Lam Vong Cơ nghe gọi, trông thấy người trong lòng đang ngửa đầu, nhìn thấy hắn cười.

Nguỵ Vô Tiện cọ cọ vào y, hỏi: "Còn chưa ngủ à?"

Lam Vong Cơ siết chặt người ấy thêm một chút: "Sắp ngủ" . Truyện Bách Hợp

Nguỵ Vô Tiện gối mặt lên ngực y, bất động.

Tưởng đã ngủ, nhưng sau đó lại nghe tiếng lẩm bẩm: "Lam Trạm......"

"Chuyện gì?"

"Ngươi nói chuyện xưa ta kể lúc nãy rốt cuộc có hay không?"

"Hay", trả lời chỉ một chữ nhưng thật sự không hề qua loa lấy lệ.

Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc trong lòng y: "Ta cũng biết là hay mà, ta đã cẩn thận thay đổi, nội dung vở kịch ban đầu không phải như vậy".

Lam Vong Cơ để tay lên mái tóc mềm mại, dịu dàng đáp: "Ta biết".

"Cái gì, ngươi lại cũng biết à..."

"Nguỵ Anh"

"Sao?"

"Nghỉ ngơi sớm một chút"

Nguỵ Vô Tiện ôm chặt y, nhỏ giọng nói: "Nhưng ta hiện giờ tinh thần rất tốt, ngủ không được, hay là Nhị ca ca cũng kể chuyện xưa cho ta nghe được không?"

Lam Vong Cơ: "Ta....."

Nguỵ Vô Tiện nói tiếp: "Sẽ không kể được à? Không kể chuyện, vậy ngươi có thể hát không? Lam nhị ca ca hát cho ta nghe được không nha...."

Ánh mắt Lam Vong Cơ từ từ mở to ra, sau đó nhìn người trong lòng ngực nhổm đầu lên, tóc tai xoã ra nhìn hắn cười, đáy mắt trong veo, thân mình sau khi tắm rửa thật là ấm áp, cách một lớp trung y mỏng manh sạch sẽ dán chặt vào người y.

Trong Tĩnh Thất, vang lên một giọng hát trầm ấm nhẹ nhàng.

Đứa bé trong chiếc giường nhỏ ngủ say, vẻ mặt thật bình an.

Người trong vòng tay vẫn luôn mỉm cười, tỉnh táo suốt cho đến khi bài hát kết thúc.

Ngáp một cái, ghé sát vào hôn lên khoé môi, xong rồi hôn xích xuống dưới, chỗ hầu kết.

Giọng Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng nhỏ: "Ngủ ngon, Lam nhị ca ca".

"Ngày mai gặp"

Lam Vong Cơ siết chặt cánh tay, ôm lấy thân hình ấm áp đang từ từ thở thật đều và sâu.

"Nguỵ Anh, ngày mai gặp"

2.

Lam Vong Cơ không biết kể chuyện xưa.

Thậm chí trước đây còn không biết là có thể dùng cách này để dỗ con ngủ, Lam gia chỉ là, giờ hợi đến, thì đi ngủ.

Tiểu Lam Hằng lớn một chút, dần dần phân biệt được ngày và đêm, thời gian biểu sinh hoạt dựa theo người lớn, giờ hợi cần đi ngủ, Nguỵ Vô Tiện bắt đầu mỗi tối kể chuyện xưa, cho dù Lam Hằng không phải là một đứa nhỏ cần phải dỗ.

Lời lẽ sinh động như thật, tiểu Lam Hằng có thể dễ dàng tưởng tượng ra tình cảnh, Lam Vong Cơ lẳng lặng nằm bên cạnh lắng nghe.

Là trước khi ngủ, cho nên trên người chỉ mặc trung y thoải mái, Nguỵ Vô Tiện nằm nghiêng sát bên trong giường, tiểu Lam Hằng khi nghe kể chuyện có thể nằm giữa hai phụ thân, Lam Vong Cơ nằm sát bên ngoài. Đợi đến lúc con ngủ, đứng dậy nhẹ nhàng ôm lấy, đưa đến bên giường nhỏ ở gian phòng bên cạnh, đắp chăn cẩn thận cho con rồi trở về, Nguỵ Vô Tiện nằm trên giường cười thật lâu nhìn y.

Có một số việc phải chờ con ngủ mới thuận tiện.

Chính là liên quan đến việc kể chuyện xưa, Nguỵ Vô Tiện thường xuyên xúi Lam Vong Cơ kể: "Không thử kể một lần thì làm sao biết thật sự có được hay không?"

Đêm nay, Lam Vong Cơ phát hiện chuyện xưa này Nguỵ Vô Tiện đã kể cho y nghe, chuyện xảy ra khi người này mười một mười hai tuổi, còn ở Liên Hoa Ổ, đã nghe qua mấy lần, mỗi lần đều khác nhau.

Thế là tham gia như ý người này mong muốn.

Lam Vong Cơ bỗng nhiên nói: "Ta biết phần tiếp theo"

Thật là phấn khích, người nào đó sắp sửa ba hoa chích choè kể cho tiểu Lam công tử nghe một phiên bản mới: "?"

Lam Vong Cơ: "Lúc ấy ngươi nghĩ rằng đó chỉ là một vũng nước cạn".

Nguỵ Vô Tiện: "?!!!"

Lam Vong Cơ: "Muốn doạ Giang Vãn Ngâm đang đi ngang qua"

Nguỵ Vô Tiện: "Khoan đã, Lam Trạm? Lam Trạm, ngươi...."

"Bởi vậy không suy nghĩ nhiều, trước mặt các sư đệ ngươi nhảy xuống...". "Từ từ đã, úi! Ngươi từ từ cho ta.... Lam Trạm, Hàm Quang Quân ___" "Không ngờ nước sâu quá đầu, may mà bơi giỏi nên không bị chết đuối, nhưng khi lên bờ thì người dơ bẩn không thể không đi thay quần áo" " A a a a a a a a a a a a a!!!!!"

Nguỵ Vô Tiện vốn đang nằm thả lỏng thoải mái thiếu điều nhảy dựng lên khỏi giường để che miệng Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ bình tĩnh kết luận: "Không biết có nguy hiểm không, thì không nên liều lĩnh, nếu không thì không phải chỉ thay quần áo là có thể giải quyết được".

Nói xong chuẩn xác bắt lấy người đang bất chấp nhào qua, để tránh cho người này lăn ra khỏi giường, cũng không ảnh hưởng đến tiểu Lam công tử đang nằm giữa ngơ ngác nhìn cha kích động, nghe Nguỵ Vô Tiện vừa la toáng vừa muốn che giọng nói của mình, y nói tiếp: "Mới vừa rồi nói đừng liều lĩnh"

Nguỵ Vô Tiện im bặt.

Tay vuốt vuốt dọc theo sống lưng hắn, Nguỵ Vô Tiện tiếp tục bùng nổ: "Lam Vong Cơ, ngươi cố ý mà!!!!"

Lăn lộn khóc lóc ầm ĩ, nhưng lăn lộn thế nào cũng đều bị ôm chặt, hoàn toàn không ra khỏi vòng tay, Nguỵ Vô Tiện: "A a a a a a Lam Trạm _____"

Chờ lúc hắn thở bình tĩnh lại, Lam Vong Cơ nói đến giờ rồi, ôm tiểu Lam công tử đang sửng sốt đi ra ngoài.

Khi trở về đã bị nhào vào một cách hung hăng: "Hàm Quang Quân, ngươi này sao lại trở thành như thế! Nghe kể chuyện xưa sao có thể đang nghe mà chen ngang tiết lộ nội dung, A Hằng nghe ngươi kể sẽ thấy vô vị và toàn là không đúng sự thật!"

Lam Vong Cơ ôm chặt hắn, nói: "Không có nói sai"

Nguỵ Vô Tiện ôm sau gáy y, bị ôm trở lại giường, tiếp tục dùng lời lẽ đanh thép nói: "Vậy là ngươi nhớ nhầm, chuyện xưa không phải như thế, nhảy xuống không phải là ta, tuyệt đối không phải ta! Không phải chuyện này!"

"Ừm"

Tiện tự tin trách móc: "Ngươi đã huỷ thanh danh cả một đời của ta trước mặt A Hằng!"

"Lỗi của ta"

"Lần sau ta kể chuyện xưa không được phép chen ngang, về sau chính là ta phụ trách, ngươi không cần miễn cưỡng".

"Được"

"Hôm nay Hàm Quang Quân làm sai, có đền cho ta không!"

"Đền"