[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 113-16: Đoản phiên ngoại (3-6)



3.

Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói: "Trồng chuối, có thể tu luyện, có thể tĩnh tâm"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ừm, ngươi đã từng nói rồi"

Lam Vong Cơ nhìn nhìn hắn.

Nguỵ Vô Tiện kỳ quái hỏi: "Lam Trạm, ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta biết trồng chuối là tốt, nhưng không phải ta mệt mỏi hay sao, chỉ là nghỉ ngơi thôi, ngươi đã nói ta không cần miễn cưỡng".

Lam Vong Cơ: "Không miễn cưỡng"

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Uh huh"

Lam Vong Cơ không mở miệng, Nguỵ Vô Tiện hiếm khi giữ im lặng không nói gì, hành lang bên ngoài Tĩnh Thất cứ thế yên tĩnh trở lại.

Hơn nửa nén hương trôi qua.

"Nguỵ Anh"

Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt vô tội, nghi hoặc hỏi: "Nhị ca ca lại kêu ta làm gì?"

Lam Vong Cơ làm như cố chịu đựng cái gì đó nhưng có chút chịu không được, nỗ lực nhắc nhở nói: "Ngươi có thể ngồi nghỉ ngơi".

"Hả? À được". Nguỵ Vô Tiện ngồi xuống tại chỗ.

"......."

"Lam Trạm, ngươi sao vẫn còn nhìn ta? Ngươi cứ tiếp tục đi, tiếp tục trồng chuối, ngươi đang phá hỏng sự tĩnh tâm của ngươi kìa, ta nhìn Nhị ca ca của ta, không ảnh hưởng đến ngươi, ha ~"

Trầm mặc một lát, Lam Vong Cơ nói: "Ngươi, gần quá"

Nguỵ Vô Tiện mờ mịt: "Có hả?"

Gió thổi cỏ cây lay động, bóng cây nhè nhẹ di chuyển, dưới bóng cây xanh ngắt, một người mặc bạch y đang trồng chuối ở hành lang dài bên ngoài Tĩnh Thất, chỉ cởi bỏ áo khoác, tà áo trắng như tuyết phấp phới bay theo gió.

Người còn lại, ngồi ngay phía trước bóng người mặc bạch y đang trồng chuối.

Lam Vong Cơ đang trồng chuối, đứng chổng ngược, Nguỵ Vô Tiện ở ngay phía trước, đang ngồi vì được nhắc nhở kêu ngồi xuống, không đi, hai tay ôm má, Lam Vong Cơ trồng chuối bao lâu thì hắn ngồi đó nhìn chằm chằm bấy lâu.

Lam Vong Cơ: "......"

Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên kêu: "Lam Trạm! Ngươi ghét bỏ ta __"

Lam Vong Cơ lập tức phủ nhận: "Không có".

Nguỵ Vô Tiện: "Ngươi có, ngươi ghét ta dựa vào gần ngươi quá!" Không để cho y có cơ hội cãi lại, tiếp tục nói: "Lam Trạm, chúng ta nói lý lẽ một chút đi, ta chỉ ngồi đây xem mà thôi, gần là gần như thế nào, ngươi xem, gần..."

"Chụt" một cái, không hề báo trước, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên ghé sát vào hôn nhanh lên khuôn mặt tuấn mỹ như băng như tuyết, nghiêm túc hỏi: "Có gần như vậy đâu?"

Lam Vong Cơ cả người chấn động, chợt nghiêng đi, suýt nữa không giữ được tư thế trồng chuối, cố chịu một lát, không thể nhịn được nữa, hung hăng đè lấy Nguỵ Vô Tiện.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Lam Trạm! Trồng chuối tĩnh tâm là ngươi nói, tại sao ngươi càng ngày lại càng thiếu kiên nhẫn thế Ha ha ha ha ha ha ___ Ái, từ từ.... Ngô...."

4.

Lam Hằng tròn một tuổi.

Nguỵ Vô Tiện dạy tiểu Lam Hằng chơi trò chơi trốn tìm, một tuổi đã biết đi, nhưng còn nhỏ nên vẫn đi chưa vững. Quy ước đơn giản là chỉ trốn ở trong Tĩnh Thất, trong phòng ngủ của hai phụ thân, thư phòng, phòng bên cạnh, án thư, bình phong, tấm mành....

Sau đó lần nào Tiện cũng đều nhanh chóng tìm ra được anh bạn nhỏ, không cho người ta trốn được lâu, cho đến khi Lam Vong Cơ lắc đầu, dặn Lam Hằng đi trốn trước, rồi thuận tay ôm chặt vào lòng người nào đó nóng lòng đi tìm, một hồi sau mới buông tay, Tiện nhảy ra ngoài tìm tiểu Lam công tử chậm một chút.

Lần nào giữ Tiện lâu một chút, thì tiểu Lam Hằng mới có thể có được cảm giác thành tựu.

Sau đó đến phiên Tiện trốn.

Tiện Tiện an vị trong lòng ngực Nhị ca ca, tiểu Lam công tử đi vào thư phòng tìm, trước án thư chỉ thấy bóng dáng của phụ thân.

Trong phòng ngủ, chỉ có một mình Lam Vong Cơ đứng đó, gật đầu với nó.

Tiểu Lam công tử:?

Rõ ràng thấy cha đi vào phòng ngủ mà?

Chập chững đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Lam Vong Cơ quay lại, nhỏ giọng nói: "Cha ở trong phòng, không có đi ra ngoài".

Chú ý tránh nguy hiểm, cũng không thể để cho tiểu Lam Hằng mới một tuổi chạy ra ngoài, nói đúng hơn là đứa bé cũng không thể tuân thủ quy củ, nên chỉ trốn trong Tĩnh Thất.

Tiện Tiện cuối cùng trốn ở đâu?

Bám sau lưng Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ đi đến đâu, Tiện Tiện đi theo đến đó, tiểu Lam công tử thực sự hoang mang, mỗi lần quay đầu lại chỉ thấy phụ thân, không thấy cha đâu.

Vất vả mãi mới tìm được một lần, tiểu Lam Hằng đi một vòng khắp nơi trong Tĩnh Thất, trở về thư phòng hỏi phụ thân cha ở đâu, vẫn tìm không thấy cha, buồn bã.

Vừa lúc đó Nguỵ Vô Tiện từ dưới án thư lao ra: "Tấn công!". Ấn ngã Lam Vong Cơ đang ngồi trước án thư.

Lam Vong Cơ phối hợp nằm xuống, biến thành tấm đệm thịt, hai tay ôm lấy eo người đang nằm trong lòng: "Bắt được rồi"

Tiện hết sức hào hứng giơ tay ra chụp lấy mà trêu chọc: "Hàm Quang Quân nhìn thấu mọi việc...."

Một tiếng hét chói tai của đứa bé vang lên, hai người đang dồn một đống cùng nhìn sang, người quay đầu, người ngẩng đầu, tiểu Lam công tử đứng ngay cửa.

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ai da, bị bắt rồi".

Hắn đứng dậy, đỡ lấy thằng bé đang lảo đảo xiêu vẹo lao tới, rồi lại lăn trở về lòng ngực Lam Vong Cơ.

"Ôm chặt chúng ta!"

"Được"

Lần chơi trốn tìm tiếp theo, Tiện ra lệnh cho Nhị ca ca giúp tiểu Lam công tử cùng đi tìm cha, cứ như vậy bám lấy sau lưng Lam Vong Cơ cùng đứa nhỏ vòng vo cả buổi chiều.

Bị Kỷ che mắt, Lam Hằng mãi mãi không bao giờ tìm thấy cha trốn trong lòng ngực của phụ thân.

Tiểu Lam công tử uỷ khuất.

Từ nay trở đi

Chờ tiểu Lam nhị công tử ra đời, sẽ cùng nhau chơi trốn tìm.

Ai đó mà trốn trong lòng ngực, hai tiểu Lam công tử sẽ cùng tấn công hai bên hông của phụ thân.... Tiện Tiện bám vào bả vai Nhị ca ca, mượn lực nhảy vọt lên, nhẹ nhàng hạ xuống đất, cười ha ha chạy ra ngoài cửa.

Lam Vong Cơ liếc nhìn vòng tay trống không của mình, bình tĩnh nói với hai tiểu Lam công tử: "Đi làm bài tập"

Không chơi nữa.

5.

Trong dịp Tết Nguyên đán, Vong Cơ đưa Tiện Tiện và hai tiểu Lam công tử đến Kim Lân Đài chơi, sư tỉ phát tiền lì xì cho hai đứa bé, cũng hết sức tự nhiên phát cho Tiện Tiện.

Tiện Tiện vui vẻ: "Cám ơn sư tỉ!"

Kỷ (Vong Cơ) thoáng liếc qua, để cho hắn lấy cất đi.

"......" Kim khổng tước: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi mấy tuổi rồi mà còn lấy!"

Tiện thản nhiên: "Ta năm nay ba tuổi đó!"

Kỷ bình tĩnh nói: "Hắn hiện giờ ba tuổi".

Kim khổng tước hừ một tiếng.

Tiểu Lam nhị công tử: "???"

Quay đầu hỏi ca ca: "Cha lớn bằng ta hả?" Tiện nghe được, phụt cười, Lam Hằng giúp đệ đệ cất tiền lì xì.

Khi Tiện cười hì hì lấy hai phong bao màu đỏ từ tay Kỷ lì xì cho tiểu Kim Lăng và em gái của tiểu Kim Lăng, vẻ mặt tiểu Kim Lăng đầy hồ nghi nhìn Tiện.

Ba tuổi ư? Không biết xấu hổ.

Tiện giữ lại phong bao may mắn: "Ánh mắt gì thế? Kêu cữu cữu, không thì sẽ không đưa cho ngươi"

Kim Lăng: "Ngươi mới vừa rồi không phải mới ba tuổi hay sao? Làm thế nào lại biến thành cữu cữu!"

Tiểu Lam nhị công tử: ba tuổi

Lam Hằng: tám tuổi

Kim Lăng: mười một tuổi

Muội muội của Kim Lăng: năm tuổi

Tiện Tiện: 3 ~ 33 tuổi

Kỷ: 33 tuổi

Tư Truy: 14 tuổi

Muốn hai nhà Lam Kim phát lì xì cho nhau được công bằng, thì vợ chồng tiểu Kim đại khái là phải sinh thêm một đứa con nữa, dù sao Tết Nguyên đán tiếp theo Tiện vẫn luôn ba tuổi, nhất định phải phát lì xì cho Tiện.... Không, bọn họ còn phải phát cho Tư Truy nữa, khi phát lì xì cho Tư Truy, vốn được Vong Tiện dẫn đi tiểu sơn thôn của người nhà họ Ôn, thăm bà bà và ăn mừng năm mới cùng với họ, Kim tông chủ càng cảm thấy là cần phải làm việc chăm chỉ hơn nữa nếu muốn công bằng như đã nói.

Kim khổng tước lạnh lùng: đưa thêm hai phần lì xì nữa ta cũng không sao (đổi giọng nhẹ nhàng) A Ly không cần vất vả như vậy.

6.

Kể tiếp chuyện mừng tuổi.

Bỗng nhiên tự hỏi đứa nhỏ của Vong Tiện sẽ gọi Giang Trừng là gì? Hẳn là không gọi cữu cữu giống Kim Lăng? Mặc dù Tiện Tiện cũng là Khôn Trạch gả vào Lam gia.

Đại khái là thúc thúc đi, tiểu Giang thúc thúc chăng?

Lễ mừng năm mới, Vong Tiện dẫn hai tiểu Lam công tử đi ra ngoài chúc Tết, đi Kim Lân Đài thì cũng đi Liên Hoa Ổ.

Đến Liên Hoa Ổ, Tiện Tiện nhận được phong bao đỏ của Giang Phong Miên sau hai đứa con, cười hì hì dựa vào Lam Vong Cơ nói chuyện với Giang Phong Miên, tiểu Lam công tử 8 tuổi im lặng nghe, tiểu Lam nhị công tử 3 tuổi đã nhận được tiền lì xì từ ông nội Giang (?), không chịu ở lại, kéo tay Tiện Tiện đòi đi.

Bỗng nhiên nhìn thấy có người đến, liền vui vẻ buông tay rời khỏi hai phụ thân, Lam Vong Cơ chú ý, xác nhận tiểu Lam nhị công tử không đi xa, chỉ đi níu kéo một người lớn khác có thể lì xì cho nó, nên tiếp tục ở với Tiện Tiện.

Giang Trừng đi lại, Nguỵ Vô Tiện vẫn cùng Giang Phong Miên nói chuyện, một đứa nhỏ sán lại, cản trở y tiếp tục đi tới, ngửa mặt nghiêm túc nhìn y.

Giang Trừng: "......."

Tiểu Lam nhị công tử trắng trẻo đáng yêu tiếp tục mở to hai mắt nhìn y.

Giang Trừng: "..... Làm gì vậy?" Nhìn gì mà nhìn!

Nguỵ Vô Tiện liếc mắt một cái, không mang thằng bé trở về, vỗ nhè nhẹ lên mũ bàn tay của Lam Vong Cơ, ý bảo không cần lo, cười tủm tỉm định xem bé con này muốn làm gì.

Giang Trừng hiếm khi có hứng chọc ghẹo trẻ con: "Muốn lì xì hả? Trước đó phải nói gì với ta nào?"

Tiểu Lam nhị công tử nghe tới tiền lì xì liền gật đầu, nhưng mới có ba tuổi, cách gọi mỗi người lớn đều khác nhau, hơn nữa trong dịp Tết nhìn thấy rất nhiều người, kêu một hồi loạn hết trơn, bỗng nhiên không biết người trước mắt gọi là gì, hắn rất khó xử, mặt nhăn lại.

Giang Trừng khoanh tay, ra vẻ không kêu được thì sẽ không cho lì xì.

Tiểu Lam Hằng hết nhìn phụ thân rồi lại nhìn cha, nghĩ muốn giúp đệ đệ, nhưng hai phụ thân không nói gì, Tiện Tiện còn ra vẻ muốn xem trò vui.

Giang Trừng: "Không biết gọi là gì hả? Tốt thôi, không kêu được thì sẽ không có lì...."

Tiểu Lam nhị công tử rất là lo lắng, ngay ca ca cũng không nói cho hắn, bỗng nhiên chợt loé lên gì đó, lớn tiếng gọi: "Gâu thúc thúc độc thân"

Tiểu Lam Hằng: "?"

Giang Trừng: "........"

Giang Phong Miên: "........."

Lam Vong Cơ: "........"

Tiện Tiện vội vàng chạy lại, chụp lấy đứa con ngốc nghếch đã nói sai còn không chịu chạy đi, còn ngửa mặt lên trông đợi tiền lì xì, có ngốc thì cũng do mình sinh ra, cứ cứu trước đã rồi tính sau!

Nguỵ Vô Tiện: "Lam Trạm! Mau mau mau! Mau cứu con của ngươi!"

Lam Vong Cơ không nói gì đưa tay ra ôm lấy cả lớn cả nhỏ đang nhào trở về tránh nạn.

Lần lượt sinh ra tiểu Lam công tử và tiểu Lam nhị công tử, một hai tuổi đã bắt đầu bị Tiện đầu độc, dạy cách đánh tráo sách vở, bên trong kinh Phật đổi thành xxx, gặp con gái xinh đẹp mà mình thích... thì phải đối tốt với người ta một chút, bằng không là sẽ giống thúc thúc đến giờ vẫn độc thân, độc thân chỉ có thể nuôi con gâu gâu.... (Tiện Tiện bị doạ bởi chó của Giang Trừng nuôi, vẫn mang thù)

Nguỵ Vô Tiện tâm huyết dâng trào ngồi trước mặt con nói hưu nói vượn, đứa nhỏ đứa lớn đều bị đầu độc, Lam Vong Cơ ở bên cạnh nghe được cũng im lặng không nói gì, có đôi khi thật sự nghe không nổi, đem Tiện ôm vào lòng, nhéo mấy cái, để hắn nghỉ một chút.

Bất ngờ là Lam Hằng không bị ảnh hưởng, nhưng đứa nhỏ này chỉ nghe một lần là nhớ kỹ, đã nhớ kỹ còn nói ra trước mặt Giang Trừng, người được dùng như một ví dụ xấu khi dạy dỗ.

"......." Giang Trừng: "Nguỵ Vô Tiện!!!!! Con mẹ nó, ngươi lăn lại đây cho ta, coi ta có đánh chết ngươi không hả ___"

Thậm chí không cần nghĩ cũng biết nhất định là nhà này cùng nhau được dạy dỗ bậy bạ.