[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 113-19: Phiên ngoại 11 (H)



Đêm hoa chúc thật dài, vì thế lấy giờ tí làm mốc, bắt đầu ngày đầu tiên tân hôn, để nghênh đón thời gian quấn quýt dây dưa.

Lam Vong Cơ lúc đó vẫn còn say.

Một ngụm rượu hợp cẩn, bốn mắt giao nhau, ngoắc tay nhau cùng uống cạn ly rượu, Lam Vong Cơ ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, vẫn là ngủ trước say sau như lần trước, say rồi một mực giày vò cái người tự gây ra.

Đôi chân có đường nét tuyệt đẹp mịn màng của Nguỵ Vô Tiện hơi run rẩy, quấn chặt lấy Lam Vong Cơ, nghe tiếng thân thể va đập, không thở nổi.

Chịu không nổi phải nức nở vài tiếng, chợt bị đâm vào hơi mạnh một chút, nước mắt tuôn ra như suối, hạ thân lại càng siết chặt hơn, không cần nói là nuốt vào càng lúc càng sâu hơn.

Đôi tay bị trói ôm lấy khuôn mặt Lam Vong Cơ, hôn hết cái nọ đến cái kia, muốn lấy lòng cầu xin tha thứ, nhưng giọng nói lại tràn đầy ham muốn khó nhịn, ngoan ngoãn gọi phu quân.

Rất là mãnh liệt, cũng không biết là do ý của Càn Nguyên, hay do phản ứng tự nhiên của thân thể Khôn Trạch, mùi hương ngọt ngào quyến rũ, nhiệt độ cơ thể Nguỵ Vô Tiện tăng cao, mọi ý thức đều mơ hồ cháy sạch, cả người đều mẫn cảm đến cực điểm, gương mặt ửng hồng mướt mồ hôi, không ngừng rên rỉ trầm bổng.

Hắn vì động tình mà nghênh đón Lam Vong Cơ, nghênh đón Càn Nguyên tương ứng của chính mình.

Giống như kỳ mưa móc nhưng lại không phải là kỳ mưa móc, chỉ là bị đòi hỏi điên cuồng, bản năng Khôn Trạch vẫn sẽ hoàn toàn hiến dâng cho Càn Nguyên.

Cũng có thể không liên quan đến bản tính Khôn Trạch, là do hắn yêu Lam Vong Cơ, không cần tới bản năng.

Lam Vong Cơ say, không thể tự nhận ra bộ dạng của chính mình, ánh mắt trầm lắng trong suốt không hề có chút nào mơ hồ, sắc mặt trắng nõn không ửng hồng, quần áo đoan chính, nếu không nhìn xuống hạ thân thì không thể biết đang làm chuyện gì – chính là đang hết sức bắt nạt Khôn Trạch dưới thân mình, bắt nạt đạo lữ non tơ vừa mới kết nghĩa vợ chồng dưới thân mình.

Nguỵ Vô Tiện ý loạn tình mê, suốt một thời gian dài ý thức cứ lúc chìm lúc nổi, hết sức rên rỉ, không ngừng khao khát, như trong kỳ mưa móc cuối cùng cách đây không lâu, gọi tên Lam Vong Cơ, vặn vẹo vòng eo chào đón sự thâm nhập, sảng khoái đến phát run, vừa tỉnh táo một chút lại gắn bó triền miên đến tóc tai tản mát hết ra, nói hươu nói vượn, không biết hậu quả, cho đến khi bị đâm thật mạnh đến mức mở cung khang khẩu, kêu to một tiếng mà nức nở thật lâu.

Khi Lam Vong Cơ tỉnh táo lại thấy Nguỵ Vô Tiện khoé mắt ngấn lệ, nước mắt chảy ướt gối, hỉ phục dường như đã hoàn toàn mở ra hết trên chăn đệm tân hôn.

Khắp thân hình trần trụi trắng nõn là các dấu vết hoan ái, ướt đẫm mồ hôi, nằm trong vòng tay y là cơ thể mềm nhũn ướt át, thân hình này thoạt nhìn mềm mại vô cùng, lại ửng hồng lên.

Mặt Nguỵ Vô Tiện hơi nghiêng sang một bên, ánh mắt trống rỗng, sau cơn cao trào kịch liệt thì đồng tử hơi giãn to, môi hé ra, nước bọt không kịp nuốt tràn ra khoé miệng.

Hoàn toàn là bộ dáng bị giày vò vượt quá giới hạn.

Lam Vong Cơ rời khỏi, vẫn chống giữ vùng bụng dưới hơi phồng lên đang co thắt của hắn, phần quy đầu to lớn rút ra, huyệt khẩu mềm mại bị cọ xát thành sưng đỏ đáng thương, nhất thời không khép lại, từ trong trào ra một dòng tinh dịch ồ ạt, trắng trắng đục đục, dính nhớp khiến cho vùng hạ thể của Nguỵ Vô Tiện càng trở nên không thể nào chịu nổi.

Hình ảnh thật dâm mĩ, nhưng lại có chút không đúng.

Đó là... nếu không phải kỳ mưa móc, Khôn Trạch bị phóng thích trong cơ thể, theo bản năng phải thoả mãn mà khoá giữ tinh dịch của Càn Nguyên lại, trừ khi Lam Vong Cơ ra lệnh, cung khang khẩu bên trong Nguỵ Vô Tiện sẽ không mở ra.

Làm như đã hơi lấy lại tinh thần, Nguỵ Vô Tiện cũng phát hiện ra, hình như muốn chống người ngồi dậy nhìn xem hạ thân mình rốt cuộc rối tinh rối mù tới cỡ nào, nhưng lại mềm nhũn không ngồi dậy nổi, hơi động đậy, phải há miệng thở dốc, phà ra hơi thở nóng ẩm, nghiêng nghiêng nhìn Lam Vong Cơ cười nhẹ: "Tiếp tục đi Hàm Quang Quân, đã biến ta thành ra như vậy, nên ngươi... không, thể, dừng, lại, nha...."

Dừng một chút, giọng nói thì thầm than thở: "Còn muốn..."

Hắn vẫn còn ham muốn, dục vọng khó kềm chế, nhanh chóng biểu lộ vẻ khó nhịn, hai chân khép lại cọ vào nhau, dâm mỹ mà rên rỉ. Khi say, Lam Vong Cơ thể hiện sự chiếm hữu quá mức mãnh liệt đối với hắn, khiến cho hắn bất chấp tất cả để mà đáp ứng.

Làm thế nào có thể không nhận ra Nguỵ Vô Tiện đang tiến vào trạng thái động tình, Lam Vong Cơ thở dài một tiếng: "Nguỵ Anh"

Là do y gây ra, nhưng hắn mới là người khởi xướng.

Nguỵ Vô Tiện đòi được ôm, Lam Vong Cơ đương nhiên nghiêng người, môi lưỡi quấn quýt, tiếng nước tí tách, người cầu xin tha thứ vẫn hôn nhiệt tình để lấy lòng, mỗi lần làm tình, còn chủ động dây dưa dám nói những lời dâm ngôn uế ngữ, sau một lúc rốt cuộc người kêu chịu không nổi đa số vẫn là Nguỵ Vô Tiện, nghỉ một chút rồi lại lấy lòng muốn tiếp tục, đòi hỏi càng nhiều hơn.

Lời nói thẳng thắn thốt ra: "Nhị ca ca, làm ta đi"

Lam Vong Cơ trước hết cởi sợi mạt ngạch đỏ tươi ở cổ tay hắn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết ửng đỏ.

Đêm động phòng hoa chúc liên tục cho đến tận khi tia nắng ban mai mở ào xuất hiện.

Khi tình cảm dâng lên mạnh mẽ, thì ham muốn khó mà tiêu tán.

Bị giữ chặt eo ngồi trên người Lam Vong Cơ, thân hình nhấp nhổm lên xuống, cặp mông bị nhào nắn vuốt ve thành một mảng xanh tím.

Một bàn tay ở giữa banh hai cánh mông ra, huyệt khẩu hồng hào bị ma sát đến sưng đỏ đáng thương, lúc này đã bị căng đến tối đa, phun ra nuốt vào thứ ấy của Càn Nguyên. Đầu tiên nhả ra dương v*t thật dài, cương cứng đến đỏ tím, dường như chỉ còn phần quy đầu cực lớn khó có thể rút ra là vẫn còn chôn bên trong cơ thể, sau đó nhấn xuống một cái, toàn bộ đều đi vào hết.

Nguỵ Vô Tiện ngửa cổ lên, giống như phô bày ra đường cong mảnh mai mà tuyệt đẹp, hơi hơi co rút run rẩy, trên bụng có thể lờ mờ nhìn thấy hình dạng chuyển động của dương v*t.

Tiếng nước dâm mỹ cực vang, giữa hai chân ướt đẫm thuỷ dịch, cái kia ra vào không ngừng, dương v*t đang hung hăng thảo phạt hắn cũng ướt nhẹp, làm cho huyệt khẩu co rút lại, còn có thể thấy nước chảy giọt dọc theo những đường gân xanh trên dương v*t căng cứng cực đại.

Hai chân run rẩy, thân thể mềm yếu đến không thể tưởng tượng được, toàn bộ dựa vào động tác nâng đỡ của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện hoa mắt váng đầu, tiếng kêu vừa ngọt vừa mềm mại, nghiêng đầu hôn nhẹ Lam Vong Cơ: "Lam Trạm tốt, Lam nhị ca ca, ca ca tốt... phu quân tốt.... Á ô ô....."

Hôm nay cung khẩu không biết bị đâm chọc mở ra bao nhiêu lần vẫn là khép chặt cực kỳ, nhưng rốt cuộc vẫn mở ra vì Càn Nguyên.

Quy đầu đột ngột xâm nhập vào bên trong, dòng thuỷ dịch ấm áp xối xả chảy ra trên dương v*t, Nguỵ Vô Tiện cảm giác bên trong mình chảy ra nước ào ạt, rõ ràng tình sự dài như thế, hắn đã gần như cạn kiệt sức lực.

Bên trong cung khang còn lưu lại phần tinh dịch chưa chảy ra hết của mấy lần trước, nghĩ đến lại sắp được lấp đầy lần nữa, so với lần trước vẫn còn muốn kềm nén, giờ thấy phấn khích lẫn lộn.

Hai tay ôm chặt lấy Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện cảm nhận chỗ sâu nhất trong cơ thể bị khoái cảm tấn công mạnh mẽ, giọng nói hơi khàn, lại ngọt ngào, nhẹ nhàng hít thở bên tai Lam Vong Cơ, nức nở cầu xin: "Bắn vào đi, bắn vào bên trong ta..."

Gần như không thể cử động, hai chân kẹp chặt, cố hết sức mà cọ sát, dương v*t của Càn Nguyên phình to một cách vô lý ở ngay cung khang khẩu, chịu không nổi Nguỵ Vô Tiện phải lắc đầu, phải giãy giụa, nhưng đã bị khoá chặt chẽ trên dương v*t của Lam Vong Cơ.

dương v*t của chính hắn đã hơi mềm ở ngay phía trước không kềm chế được phun ra một dòng thuỷ dịch trong suốt, chỉ đợi giây phút bị bắn vào bên trong.

Vẻ mặt mê ly hoảng hốt, nhưng bỗng nhiên trong lúc mơ mơ màng màng, Nguỵ Vô Tiện thực sự nhận ra hắn đã phân hoá hoàn toàn, lần trước, mắc kẹt trong kỳ mưa móc cuối cùng, còn mang ý muốn trêu đùa mà náo loạn, khi đó do bị phân hoá hoàn toàn nên suy nghĩ hỗn loạn, không thật sự lý giải mọi việc một cách hợp lý, cũng chưa thể thực sự xác nhận thân thể của mình rốt cuộc đã phát triển thuận lợi hay không.

Năm ngày kỳ mưa móc xong, mới để cho người ta chẩn đoán bệnh, cố ý lên núi mời Ôn Tình bắt mạch.

Xác nhận chuyện này là thật.

Lúc này lại chưa chuẩn bị tâm lý, nhưng rõ ràng mãnh liệt mà nhận ra – hắn đã thực sự trở thành Khôn Trạch, từ rất lâu đã thuộc về Lam Vong Cơ, khi làm chuyện này, bất kỳ lúc nào cũng có thể thụ thai, và mang một đứa con của Lam Vong Cơ.

Một dòng thuỷ dịch nóng ấm phóng mạnh vào, bắn vào thành vách bên trong của nơi cực kỳ mẫn cảm và mềm mại, Nguỵ Vô Tiện bị kích thích không chịu nổi, phản ứng hơi kích động chút, phát hiện ra quá đột ngột, nhận ra lúc này mình bị bắn vào bên trong, mà không thể nào khống chế nên lộ ra vẻ bối rối không biết làm sao, kêu lên: "A... Lam Trạm...."

Lam Vong Cơ có thể cảm nhận được người trong lòng mình bỗng nhiên cứng đờ, Nguỵ Vô Tiện cào lung tung sau lưng y, rồi lại kiệt sức, mềm nhũn trong vòng tay y.

"... Ưm... Lam Trạm, Lam Trạm...." Vẫn là bị phóng thích toàn bộ ở trong cơ thể, không sót một giọt nào, rót vào bụng chật căng.

Tình triều cuối cùng cũng dần dần lắng xuống.

Trong Tĩnh Thất được trang hoàng đỏ tươi hỉ sự chỉ còn lại tiếng thở dốc.

Lam Vong Cơ ôm lấy Nguỵ Vô Tiện hồi lâu, nâng mông hắn lên, Nguỵ Vô Tiện run rẩy một chút, làm cho dương v*t đã hơi mềm trượt ra khỏi cơ thể, mang theo tiếng nước tí tách chảy ra khỏi cơ thể, huyệt khẩu chảy ra một chút tinh dịch, đa số là thuỷ dịch trong suốt hoà lẫn và chảy nhỏ giọt ra.

Thoả mãn, cung khang khẩu khép kín, đem tinh dịch khoá chặt trong cơ thể.

Lam Vong Cơ hoàn toàn rút ra ngoài, Nguỵ Vô Tiện mới từ từ hoàn hồn từ trạng thái mất ý thức, từ từ nhưng không quá lâu, thì thầm nói không giống lúc bình thường: "Ngươi như vậy, ta sẽ mang thai con của ngươi đó".

Sử dụng giọng điệu thật là cẩn thận, có chút thoả mãn, có chút....

Lam Vong Cơ sửng sốt một chút, cảm giác được phản ứng của Nguỵ Vô Tiện không giống lắm, nghe lại câu này, thường nằm trên đầu môi để trêu chọc, mà Nguỵ Vô Tiện không biết đã dùng bao nhiêu lần để đùa cợt y khi làm chuyện ấy.

Bỗng nhiên nhận ra Nguỵ Vô Tiện lúc này, mới thật sự là có thể thụ thai bất kỳ lúc nào, nhưng hắn vẫn để cho y bắn toàn bộ vào bên trong cơ thể, và khoá chặt tinh dịch ở bên trong cung khang.

Ánh mắt khó kềm chế vẻ dịu dàng, ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vén những sợi tóc ướt mồ hôi, thong thả hôn thật tinh tế, mỗi một nụ hôn đều rất ôn nhu.

"Nguỵ Anh, không cần sợ"

Bàn tay đang nắm chặt đã thả lỏng ra.

Nguỵ Vô Tiện để cho Lam Vong Cơ chậm rãi đặt hắn nằm lên giường, Lam Vong Cơ giữ lấy hắn, hai người ôm nhau thật chặt, nhiệt độ cơ thể nóng bừng đã giảm dần, thân thể ấm áp như trước.

"Không sợ", hắn nghiêng đầu, tiến sát đến bên Lam Vong Cơ đã phát hiện ra ý của hắn mà ghé tai sát xuống, hắn cúi đầu cười nói: "Ta sợ gì chứ...."

Lam Vong Cơ hôn hắn.

Nguỵ Vô Tiện tiếp tục nói: "Chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ sinh cho ngươi tiểu Lam công tử, hay là ngươi thích tiểu Lam cô nương? Hả, Hàm Quang Quân?

Lam Vong Cơ nói: "Là ngươi sinh ra, đều thích hết. Còn nữa, không vội, từ từ sẽ có"

Nguỵ Vô Tiện hôn y, lẩm bẩm kêu: "..... Lam Trạm....."

Tiếng thở dần trở nên đều và sâu, mặt trời đã chiếu những tia nắng sớm, Nguỵ Vô Tiện đã ngủ rồi, đêm tân hôn, mệt muốn chết.

Vốn là nên thức dậy giờ mẹo, để còn dâng trà.

Lam Vong Cơ khẽ lắc đầu, hình như có chút bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt là lộ vẻ dịu dàng.

Nếu không uống chén rượu kia, có lẽ sẽ không giày vò người ta đến như vậy, nhưng rượu giao bôi mà, đương nhiên là muốn uống.

Ngủ dậy trễ một chút cũng không phải là chuyện không tốt gì, dù sao cũng phải để cho người này nghỉ ngơi một chút.

Sau khi mặc quần áo thì mang tới một cái khăn ướt, khó khăn lắm mới cởi được chiếc áo đỏ thêu hoạ tiết hoa sen còn vướng ở khuỷu tay, trước hết lau lau sạch gương mặt dính đầy mồ hôi và nước mắt của Nguỵ Vô Tiện, mái tóc mướt mồ hôi cũng được lau qua, mềm mại và nhẹ nhàng để tránh những sợi tóc rơi rụng.

Gấp khăn làm đôi, chậm rãi lau những dấu hôn trên cổ, dấu răng trên xương quai xanh tinh xảo.

đầu v* vốn mềm mại nhạt màu bị mút đến sưng đỏ, tấm khăn mềm mại sợ là cũng hơi thô ráp, đụng vào đó, khiến người đang nhắm mắt phải rên lên một tiếng, thu người lại tránh né.

Lam Vong Cơ mang Nguỵ Vô Tiện trở về, càng mềm nhẹ hơn mà lau sạch cho hắn, Nguỵ Vô Tiện vẫn kháng cự, nên tránh chỗ đó, sau đó dùng nước ấm tắm rửa sẽ bớt sưng hơn.

Trên bụng dính tinh dịch, động tác Lam Vong Cơ ngừng lại một chút, nhấn nhè nhẹ xung quanh, cảm nhận sự căng đầy bên trong bụng.

Dấu tay ở hai bên eo cũng được lau nhẹ nhàng, đặc biệt là chỗ thịt mềm không thể chịu nổi.

Rối tinh rối mù hơn cả chính là ở hạ thể, từ từ tách đôi chân thon dài thẳng tắp ra, giữa hai chân là những vết bầm rải rác, thuỷ dịch trong suốt cùng tinh dịch lần lượt dính đầy, phải giặt vài lần khăn mới lau sạch đại khái, vùng hạ thân mịn màng trơn bóng còn hơi ửng đỏ do bị va đập, da thịt nóng lên.

Khi rửa sạch những chỗ đó, sắc mặt người đang ngủ lại có chút ửng hồng, mẫn cảm đến phát run.

Thu tay lại, biết là bên trong hậu huyệt đã khép chặt, tất nhiên còn chứa không ít tinh dịch, nhưng cái này phải phải từ từ lấy ra khi ngâm mình trong nước.

Đặt khăn vải xuống, Lam Vong Cơ trước hết thay chăn đệm mà Nguỵ Vô Tiện đang nằm ngủ trên đó, để cho người này không bị cảm lạnh, rồi lẳng lặng ra ngoài múc nước.

Không lâu sau trở về Tĩnh Thất, khom người vững vàng ôm lấy hắn, mái tóc đen tản mát của Nguỵ Vô Tiện phủ lên cổ y, cho đến khi từ từ được thả vào trong thùng nước ấm.

Lúc này Lam Vong Cơ cùng tắm chung với hắn, có tắm thể nào thì thùng tắm cũng không thể bị đánh vỡ, bởi vì dù sao người xưa nay hay gây chuyện thực sự đã hết hơi hết sức rồi.

Khi bị ngón tay xâm nhập hắn vẫn tỉnh lại, Nguỵ Vô Tiện mơ hồ lẩm bẩm: "Đừng mà... Lam nhị ca ca, ta van xin ngươi á.... Tương lai còn dài...."

Lam Vong Cơ cúi đầu hôn nhẹ vào mái tóc của người trong lòng: "Chỉ là rửa sạch thôi".

Nguỵ Vô Tiện mềm mại dựa vào, nhỏ giọng lí nhí, Lam Vong Cơ rửa sạch sẽ âm đ*o bên trong từ huyệt khẩu đến trước cung khang khẩu đang khép chặt, nhưng sâu tít bên trong, vẫn là giữ chặt lấy.

Lớp chăn đệm không còn là màu đỏ tân hôn nữa khi Nguỵ Vô Tiện được đặt trở lại giường, đắp chăn kín mít, hắn vươn tay ra chụp lấy y: "Ngủ cùng với ta"

Mơ hồ biết là đã qua giờ mẹo.

Lam Vong Cơ vuốt ve hắn: "Được, một lát nữa"

Như vậy, lúc Nguỵ Vô Tiện có thể miễn cưỡng thức dậy, đã là giờ tị gần buổi trưa, thức dậy trễ, nhưng ngủ không nhiều lắm, cả người mềm nhũn không ra hình dạng gì.

Lam Vong Cơ nằm cùng với hắn trên giường, ôm hắn vuốt ve từng chút từng chút, hỏi "Lại ngủ tiếp à"

Nguỵ Vô Tiện giụi vào cổ y vất vả nói: "Không được, nếu mà ngủ nữa, thì coi không được."

Đấu tranh tư tưởng, cố rặn ra nói từng chữ rất chậm: "Ngươi giúp ta... mặc quần áo... ca ca tốt... bằng không ta... dậy không nổi...." Giống như có thể lăn ra ngủ bất kỳ lúc nào.

"Được"

Thân hình trắng nõn đầy các dấu tích hoan ái bị kéo ra khỏi chăn, trung y vẫn giống nhau, Nguỵ Vô Tiện ngồi, tay cũng không giơ lên nổi, bình thường ít nhất còn thể bị vỗ nhẹ vào tay là biết giơ tay xỏ vào tay áo, nhưng Lam Vong Cơ cũng không thấy trở ngại, Nguỵ Vô Tiện tuỳ ý y sắp xếp, không phối hợp cũng không chống cự, chỉ cần chú ý đừng để có cái người mềm nhũn như không xương này ngã lăn ra thôi.

Nhưng mặc tới lớp thứ tư, so với bình thường là nhiều hơn ba lớp, hắn cho dù không tỉnh táo cũng có thể cảm giác được sự khác biệt trong cách mặc, Nguỵ Vô Tiện từ từ mở mắt ra.

Lam Vong Cơ đang cầm áo trắng trong tay, thấy hắn mở mắt, nâng đứng dậy.

Chân Nguỵ Vô Tiện hơi có chút yếu đi, dường như muốn té nhào vào người của Lam Vong Cơ: "Ai da... Lam Trạm...."

"Cẩn thận"

Một lát sau: "Không sao, không sao, ta đứng được rồi...."

Sau đó nhìn Lam Vong Cơ đem tới một bộ bạch y, trên quần áo có thêu hoạ tiết mây cuốn giống nhau, nhẹ nhàng nâng áo lên.

Tầng tầng lớp lớp thật là phiền phức.

Lam Vong Cơ kiên nhẫn từng lớp từng lớp giúp hắn mặc cho thật đúng, cẩn thận tỉ mỉ, không hề bị nhăn nhúm chỗ nào.

Nguỵ Vô Tiện nhớ đến bản thân mình đã thực sự vào Lam gia, cho nên sau này hắn cũng phải một thân bạch y, bộ đồ mà lúc mười lăm mười sáu tuổi hắn còn thầm chê trông như bộ đồ tang.

Lam Vong Cơ hỏi: "Cười cái gì?"

Nguỵ Vô Tiện lúc này mới phát hiện chính mình đã bật cười thành tiếng, sau đó tiếp tục cười, giải thích: "Không có, chỉ là nhớ tới... lúc mới vừa kết khế với ngươi ta cũng đã mặc giáo phục Cô Tô Lam thị, khi ngươi thấy ta thay lại bộ giáo phục Giang gia, ta thấy ngươi thực sự luyến tiếc".

"Nhưng cái người luyến tiếc ấy lại cố chấp, ta nói là ta có thể tiếp tục mặc, hoặc là lén mặc, đều cứ nói là không hợp lễ nghĩa, rõ ràng mặc bên trong Tĩnh Thất thì người ngoài cũng không nhìn thấy mà".

Nguỵ Vô Tiện khẽ thu lại nụ cười bỡn cợt, chớp chớp mắt, bất ngờ ôm lấy Lam Vong Cơ, nhón lên và hôn một cái, nhỏ giọng nói: "Nhưng vẫn là để ngươi đợi được rồi, ta hiện giờ mặc như vầy, phù hợp lễ nghĩa"

"Ta thật sự -- là người của ngươi rồi! Tam bái đã xong, danh chính ngôn thuận!"

Lam Vong Cơ ôm chặt hắn.

Nguỵ Vô Tiện ôm ngược lại y, cười nói: "Hơn nữa, ta nói rồi, quần áo nhà các ngươi phức tạp quá ta sẽ không mặc, ngươi thật đúng là giúp ta mặc".

Ngẩng đầu lên, còn nói: "Ta đã nhìn thấy rồi, còn có cái kia... Nhị ca ca, có muốn giúp ta đeo mạt ngạch không?"

Lam Vong Cơ muốn với tay lấy, nhưng Nguỵ Vô Tiện không buông tay, cứ giữ nguyên tư thế ôm như thế, cùng đi về hướng án thư, Lam Vong Cơ bước lui, còn Nguỵ Vô Tiện trong lòng y thì tiến.

Lấy được mạt ngạch, dải băng lụa trắng như tuyết trải dài trong lòng bàn tay, Nguỵ Vô Tiện ôm Lam Vong Cơ, ngẩng mặt lên, Lam Vong Cơ cúi đầu xuống, chăm chú buộc mạt ngạch cho hắn.

Nguỵ Vô Tiện cảm giác động tác mềm nhẹ đó ngừng lại, mở mắt ra, đưa tay lên thấy hơi lạ lẫm, sờ soạng cái trán một chút, ngón tay rờ lên đường thêu vân văn.

Nở nụ cười: "Lam Trạm, có phải ta cũng nên buộc cho ngươi không"

Đôi mắt nhạt màu nhìn hắn chăm chăm, gật đầu "Ừm" một tiếng.

Nguỵ Vô Tiện cầm lấy mạt ngạch: "Cúi đầu xuống một chút, đúng rồi, thấp chút nữa...."

Đôi môi mềm mại chạm vào vầng trán trắng như tuyết, Nguỵ Vô Tiện cười hì hì, đặt mạt ngạch lên chỗ vừa bị hôn kia, buộc thật là ngay ngắn.

"Đi thôi!"

Khiến người khác phải chờ, nhưng dường như cũng không cần phải giải thích, Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ chắc người khác cũng biết là hắn dậy không nổi, thậm chí còn biết được nguyên nhân dậy không nổi, khuôn mặt hiếm khi nóng bừng lên.

Nhưng không ai hỏi, cuối cùng do hắn mặt dầy hại Lam Vong Cơ đến thật là trễ, lúc đến là đã gần trưa, nên hoãn lại quá ngọ mới dâng trà.

May mắn là nghi thức cũng không dài lắm, lúc dâng trà, hắn gần như đứng không nổi, cố gắng lắm mới giữ cho đôi chân mềm nhũn không run rẩy, khi vừa xong đi ra ngoài, liền ngã ngay vào lòng ngực Lam Vong Cơ.

Nói là không thể đi nổi.

Nguỵ Vô Tiện cười hì hì, đương nhiên giơ tay ra: "Phu quân, ẵm"

Lam Vong Cơ nhìn hắn, đôi mắt nhạt màu như ngọc lưu ly phản chiếu ánh nắng ấm áp, hình như có ý cười.

"Được"