[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 113-20: Phiên ngoại 12 (a)



> Dòng thời gian trải dài từ thiếu niên đến sau khi kết hôn (chú trọng vào ấn tượng mùa đông), có khoảng thời gian thanh xuân, có chút thời gian Tiện mang thai, có chút về tiểu Lam công tử.

Nguỵ Vô Tiện không sợ lạnh.

Vào mùa đông, trải qua những ngày dài trong ba tháng của mỗi năm, có bao nhiêu là thay đổi, nhưng luôn có những lúc trời cực kỳ lạnh lẽo.

Trong núi sâu, cảnh sắc cây cỏ ảm đạm, tuy rằng tuyết phủ trên mái tường ngói trải dài, trông như rắc một lớp đường bột dày mịn, thật sự rất đẹp mắt, nhưng chạm vào thì không giống như vậy, khi phà hơi ra dường như sẽ bị ngưng tụ ngay thành sương giá, nhiệt độ giảm mạnh.

Thân thể hắn vẫn ấm áp, nếu có bị kiểu như đầu ngón tay lạnh buốt, cũng thực sự không làm hắn khó chịu.

Trước khi mười lăm mười sáu tuổi, lúc này Giang Yếm Ly sẽ may vài bộ quần áo mùa đông mới, thiếu niên phát triển rất nhanh, quần áo mùa đông năm ngoái đã ngắn đi một đoạn rồi, mặc quần áo mới, nếu có chỗ nào không vừa, Giang Yếm Ly sẽ sửa lại.

Giống như lúc mới tới, đôi giày đầu tiên Giang Phong Miên mua cho hắn bị rớt xuống dưới gốc cây, là do hơi bị rộng, qua bàn tay của Giang Yếm Ly, đã vừa vặn hơn.

Lúc đó cẩn trọng từng ly từng tí, rất là quý trọng quần áo giày dép, quá rộng cũng không dám nói, qua thời gian đầu xa lạ, trái tim dần dần yên ổn, được mặc quần áo mới, lập tức đi thả diều.

Sẽ giặt ngay nếu bị bẩn.

Giang Phong Miên khi gặp chàng thiếu niên ở Liên Hoa Ổ cũng sẽ hỏi thăm một câu là đã mặc đủ ấm chưa.

Rõ ràng trong nhà có một bếp lửa cháy đỏ rực, sao có thể nghĩ chàng thiếu niên đang húp bát canh nóng đó bị lạnh cho được, xong thì nhảy cẩng lên chạy ra khỏi nhà, vừa đổ mồ hôi vì nóng, vừa trả lời câu hỏi đó.

Làm sao bàn tay có thể buốt lạnh vì thời tiết?

Trừ khi do chơi trò chơi, ai thua cuộc phải nhúng tay vào dòng nước lạnh đến mức dường như có thể đóng băng bất kỳ lúc nào, người khác báo đến giờ thì mới được nhấc tay lên.

Nguỵ Vô Tiện thường là người phụ trách đếm, nghe: "Đại sư huynh à, đến giờ rồi! Đến giờ rồi! Tay đệ sắp chết cóng rồi! Hết giờ rồi!" vẫn từ từ đếm, lúc không ai chú ý còn quay lại đếm từ đầu.

Phong thuỷ thay đổi, rốt cuộc có lúc thuyền lật, sư đệ có liên quan vội nắm lấy cơ hội để đếm loạn lên, không cho hắn nhấc tay ra.

Nguỵ Vô Tiện đến giờ thì tự đứng dậy, nhanh chóng đuổi theo đám nhỏ cảnh giác chạy tán loạn, bắt được sẽ đưa bàn tay lạnh ngắt vào trong quần áo của chúng, một thằng bé không thoát được nhe răng la hét, ầm ĩ cả lên, cho đến khi Ngu phu nhân xuất hiện, tức giận vì cả ngày không để cho mọi người được yên tĩnh, cả đám nhanh chóng giải tán.

Với bản lĩnh này, sẽ làm cho bàn tay của chàng thiếu niên ấm trở lại.

Uống chén canh nóng do sư tỉ nấu, ở trong bếp vẫn thấy ấm áp dù quần áo mùa đông dày dặn đã được cởi ra bớt, dùng tay quạt bớt hơi nóng đi.

Kiểu như thế, mỗi mùa hè đến, dường như càng không thể chịu nổi, muốn cởi trần nằm trên sàn Thử kiếm đường, một đám thiếu niên trở tới trở lui như những lát thịt nướng xèo xèo.

Nhưng đó chuyện trước khi 15 tuổi, phát hiện ra "ai đó", không biết nghĩ gì mà cứ khăng khăng không hé môi nha....

Với tính cách như vậy thậm chí sẽ không nói là không cho phép điều đó, nhưng chung quy là không được thoải mái như trước, cứ thời tiết nóng là cởi quần áo.

Nghĩ đến dáng vẻ của "ai đó", lông mày Nguỵ Vô Tiện nhíu lại.

Từ ngày đó, hoặc nói chính là từ khi sự phân hoá bất thường đột ngột xảy ra, tình triều ập đến vừa nhanh vừa dữ dội, kết khế trong Tàng Thư Các, không bao giờ tách rời nhau nữa.

Nguỵ Vô Tiện bắt đầu sống trong Tĩnh Thất cùng với Lam Vong Cơ, tháng 3 tháng 4 trời vẫn lạnh, trời mưa không nặng hạt lắm, những hạt mưa nhỏ xíu nhưng dày đặc, sự lạnh cóng khiến người ta phải rùng mình.

Ở Liên Hoa Ổ mắc mưa là chuyện bình thường, còn có những chàng thiếu niên chạy giỡn dưới mưa, không cần trời mưa cũng nhảy xuống hồ, lăn lộn một hồi thì ướt nhẹp hết.

Ngày vào ở Vân Thâm, Nguỵ Vô Tiện nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười nói trời mưa rồi.

Chính là lúc học ở Lan Thất, đi ra ngoài hiên, màn mưa nhạt nhoà ngay trước mắt, mưa dày đặc đến mức không biết đứng dưới mưa một hồi thì sẽ ướt như thế nào?

Cùng lắm thì chạy nhanh hơn một chút.

Nhưng bị kéo nhẹ nhàng từ phía sau, ngăn bước chân hấp tấp của hắn lại, Lam Vong Cơ lấy ra một chiếc ô giấy, bung ra cho hắn, vành ô hơi nghiêng nghiêng, chắn những hạt mưa bay lất phất.

Trên đường trở về, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đi nhanh, thực sự không nhìn thấy ai chạy trong mưa mà không mang ô.

Về đến Tĩnh Thất, đi vào mái hiên tránh mưa gió, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy chiếc bóng mờ nhạt trên đầu mình di chuyển đi, quay lại nhìn Lam Vong Cơ đang cầm ô che cho hắn, cười nói: "Chỉ một đoạn đường ngắn thôi mà".

Trên đường đi hắn nói nếu trời mưa ở Liên Hoa Ổ, bọn họ hầu hết đều không che ô, mùa hè mưa bão nhiều nước, còn bắt đầu những trận chiến nước.

Lam Vong Cơ nghe thấy, yên lặng xếp ô lại, để nước nhỏ giọt bên ngoài hành lang, những giọt nước trong suốt lăn xuống theo lớp giấy dầu, rơi lên đám cỏ ướt, để sang một bên cho khô ráo, lau khô tay, nắm lấy tay Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện: "Hả?"

Xác nhận một chút, Lam Vong Cơ định buông ra, đổi lại Nguỵ Vô Tiện giờ nắm chặt không buông, tiến về phía trước, cắn vào vành tai Lam Vong Cơ và nói: "Bây giờ nắm tay ta làm gì? Nếu như thích, lúc nãy ngươi nên nắm tay dẫn đường..."

Lam Vong Cơ nói: "Ngươi..."

Nguỵ Vô Tiện nói: "Được rồi, ta biết rồi, ngươi muốn kiểm tra xem tay ta có lạnh không chứ gì".

Hắn chủ động muốn nắm, Lam Vong Cơ cũng không thả tay ra,

Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Có phải rất ấm không, khiến ngươi không có cơ hội nói với ta là đừng dầm mưa kẻo bị cảm lạnh, đúng không?"

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, nói: "Không mắc mưa, không bị cảm".

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười nói: "Nhưng thân thể ta rất tốt, có thể nóng như bếp lò, nếu không, tối nay ta làm chăn bông ấm áp đắp cho nhị ca ca thì thế nào?"

Thực sự ôm hắn trong lòng giống như là ôm một lò sưởi nhỏ vậy.

Lúc đó Lam Vong Cơ trả lời thế nào?

Nhưng ở chung chưa được một tháng, lúc bị hắn trêu chọc, chưa thể đón nhận bình tĩnh hơn trước, cũng không thể chuyển sang phản công, chỉ hạ mắt xuống, làm như không đồng ý với lời đó.

Nguỵ Vô Tiện xoa xoa bàn tay đang nắm tay hắn, ấm ấm áp áp, càng nói, lại càng nóng hơn một chút, nói: "Được thôi, chắc là Nhị ca ca không muốn, dù sao thì Lam nhị công tử linh lực mạnh mẽ, bàn tay này, rất là ấm, ấm hơn cả tay của ta."

Đang định rút tay ra, Lam Vong Cơ đột nhiên siết chặt lại, nói nhỏ: "Không phải là không muốn, là....."

Nguỵ Vô Tiện cố ý hỏi: "Là cái gì cơ?"

Cụm từ "chăn bông ấm áp", thiếu niên Lam Vong Cơ không thể nói ra được, nhưng chỉ nghĩ là, không cần ai đắp chăn cả, trước hết cứ để Nguỵ Vô Tiện đi vào đã, không thôi sẽ nhiễm lạnh.

Cả hai cùng vào trong, đóng cửa lại, đừng nói chuyện bên ngoài nữa, sẽ bị ướt.

Đây là sự dung hoà, dung hoà những khác biệt về quan niệm suy nghĩ của nhau, chỉ là một điều gia quy đối ứng với 3000 điều gia quy, kết quả là cách nói chuyện không giống nhau, thói quen sinh hoạt và cả sở thích ăn uống... những vấn đề nhỏ nhặt bình thường, có quá nhiều thứ khác nhau.

Cuối cùng là Nguỵ Vô Tiện đã đến ở Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi, rời Liên Hoa Ổ, cần phải thích nghi nhiều hơn nữa, Lam Vong Cơ chỉ cần làm quen với hắn, làm quen với việc có người cùng ăn cùng ngủ, nói chuyện không phải theo kiểu thường thấy của người Lam gia, là mỉm cười và chơi đùa thân mật với hắn.

Lam Vong Cơ có thể học vài thứ này, nhưng còn phải học cách chăm sóc như thế nào, bao gồm cả việc thay thế người nấu ăn của Vân Thâm Bất Tri Xứ để nấu những món trái ngược hẳn, từ nay về sau, còn làm những việc thân mật gần như mỗi đêm.

Nguỵ Vô Tiện học cách mở cơ thể của mình, xoay chuyển từ Càn Nguyên thành Khôn Trạch, thân thể hắn cho phép hắn dễ dàng động tình trước người hắn yêu, chấp nhận Lam Vong Cơ tiến vào, nhưng hắn phải học cách chung sống hoà bình với tình nhiệt không thể kiểm soát này, nếu không phải là vì Lam Vong Cơ.....

Ngoài ra còn có những quy quy củ củ quá mệt mỏi để tuân theo, đồ ăn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, thực sự không ngon, nhưng Lam Vong Cơ sẵn lòng nấu cho hắn ăn.

Lại còn giờ hợi đi ngủ....

Mấy ngày đầu tiên, kỳ mưa móc giày vò, khi tỉnh táo thì cầu xin, trong lúc nghỉ ngơi giữa những lần ham muốn thì đương nhiên là quá mệt nên cứ ngủ mê mệt, kỳ mưa móc qua đi, trạng thái trở lại bình thường, muốn cùng Lam Vong Cơ giữ gìn quy củ Vân Thâm Bất Tri Xứ, quá khó đi.

Một tiếng chuông nặng nề vang lên trong không gian Vân Thâm Bất Tri Xứ, cần phải thay quần áo và đi ngủ, nhưng không ngủ được.

Rốt cuộc là sau khi đột ngột kết khế, mới trao đổi tâm ý chưa bao lâu, không có thời gian ở cùng nhau mà tự nhiên lại kết thành đạo lữ, không thể tránh khỏi những kiêng dè, vô tình làm phiền đến người vốn giờ này đã đi ngủ, hắn quay lưng qua, trong bóng tối không có cái gì đẹp để nhìn, đôi mắt cứ mở trừng trừng, tìm kiếm cơn buồn ngủ.

"Không ngủ được à?" một giọng nói trầm thấp vang lên ở phía sau.

Nguỵ Vô Tiện giật mình, quay người lại, Lam Vong Cơ đang nhìn hắn chăm chú, đành trả lời: "Không... tốt mà, là có một chút...."

Lam Vong Cơ chậm rãi đưa tay ra trước ánh nhìn của hắn, nhẹ nhàng kéo hắn ôm vào lòng, Nguỵ Vô Tiện ngửi thấy mùi đàn hương thanh lãnh, mùi hương thoang thoảng, là khí tức toả ra từ cơ thể Lam Vong Cơ sau khi phân hoá, sau khi làm chuyện đó, càng lúc nghe càng ngào ngạt, nhưng lúc này, vẫn thoang thoảng như cũ, dần dần bao phủ lấy hắn.

"....." Nguỵ Vô Tiện chủ động nhích lại gần hơn, nói: "Lam Trạm, ở Liên Hoa Ổ ta đều giờ sửu mới ngủ".

Lam Vong Cơ nói: "Thói quen xấu, cần thay đổi" câu đầu tiên nghe như quở trách, kiến người ta bất mãn, nhưng câu tiếp theo là: "Ngủ muộn không tốt cho sức khoẻ".

Nguỵ Vô Tiện nuốt lại lời nói sắp ra khỏi miệng: "À..."

Thực sự có chút suy nghĩ muốn nói ra, hay là ngươi ngủ trước đi, ta qua phòng bên một chút, khi nào thấy buồn ngủ, muốn đi ngủ sẽ quay lại giường. Vậy tại sao không nghĩ đến việc ngủ luôn ở gian phòng bên cạnh phòng ngủ, bởi vì nếu muốn ngủ, đương nhiên hắn muốn ngủ cùng với Lam Vong Cơ,.... chỉ là không biết làm như vậy có phiền Lam Vong Cơ không.

Nguỵ Vô Tiện: "Nhưng hiện giờ thực sự có hơi khó khăn... Xin lỗi, có làm phiền ngươi không?"

Lam Vong Cơ có vẻ như có vài phần muốn thức cùng hắn: "Không sao".

Nguỵ Vô Tiện nhẹ giọng nói: "Vậy ngươi ngủ đi, ta sẽ không quấy rầy ngươi, không cần lo cho ta, ta sẽ ngủ sau"

Lam Vong Cơ nếu muốn thức cùng hắn, thì y sẽ ngủ muộn hơn bình thường hai canh giờ.

Cảm thấy tay của Lam Vong Cơ trượt khỏi eo mình, ôm hắn lại lần nữa để điều chỉnh tư thế, Nguỵ Vô Tiện không hỏi, cũng không đẩy ra, để người ta dùng cánh tay cho mình gối lên, mặt nằm trên cánh tay, áp vào vùng cổ ấm áp của Lam Vong Cơ.

Mùi đàn hương rõ ràng hơn, có chút nồng nàn, Lam Vong Cơ đã điều chỉnh xong, lại lần nữa vuốt ve lưng, cứ nhẹ nhàng vuốt ve từng chút một.

Nguỵ Vô Tiện nhận ra, Lam Vong Cơ đang cố gắng xoa dịu hắn.

Sử dụng một chút thứ mà Càn Nguyên chỉ dành riêng cho Khôn Trạch của mình để vỗ về an ủi.

Cứ thế hít thở khí tức của Lam Vong Cơ, thân thể bất giác thả lỏng, nội tâm an ổn, dần dần cảm thấy thực sự buồn ngủ.

Nguỵ Vô Tiện cũng ôm chặt hơn một chút.

Nghe Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh, ngủ đi"

"........"

Thực sự nhắm mắt lại, từ từ đi vào giấc ngủ.

Giờ giấc sinh hoạt được điều chỉnh lại, từ nay về sau, dần dần không cần Lam Vong Cơ dùng khí tức để an ủi, hắn vẫn có thể ngủ tự nhiên, cũng không quay lưng lại nữa. Đầu nằm lên cánh tay Lam Vong Cơ hoặc gối lên ngực, bị ôm trong vòng tay, bất kể có thân mật hay không, cũng đều có thể ngủ.

Việc thức dậy vào giờ mẹo mất nhiều thời gian điều chỉnh hơn, nhưng ngày không có việc gì, Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn luôn dậy muộn, ít nhất là Lam Vong Cơ tắm rửa và thay quần áo trước, rồi đến ngàn ôm vạn xoa dỗ dành hắn dậy, ôm đi tắm mặc quần áo, lấy bữa sáng và đặt trước mặt hắn.

Tốt hơn nhiều so với giờ giấc sinh hoạt ở Liên Hoa Ổ trước đây, đều đặn một cách không thể tưởng tượng nổi.

Những quá trình thích ứng này mất nhiều thời gian, nhưng cũng không quá miễn cưỡng, so sánh giữa các mùa, đặc biệt vào mùa hè, Nguỵ Vô Tiện không còn bất kỳ thói quen xấu nào nữa, chỉ cần cảm thấy thoải mái.