[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 20



Giờ mẹo một khắc.

Trợn mắt, mắt có thể mở được, nhưng mơ hồ không rõ.

Giây lát sau, nắng sớm chiếu vào Tĩnh Thất dần dần rõ ràng, trước mắt người nọ phát hiện hắn tỉnh, thoáng cúi người, lòng bàn tay nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve mái tóc, ôn nhu nói: "Không việc gì".

"....."

Mê mê không thấy gì, hai mắt lại thong thả nhắm lại.

Đồ vật trong tay lại bị kéo ra, nhíu nhíu mi, Nguỵ Vô Tiện không chịu được lẩm bẩm: "Lam Trạm......"

Lực kéo giảm xuống, hình như có do dự, nhưng một lát sau, một đầu ngón tay ấm áp cẩn thận luồn vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng nghéo một cái, làm hắn hơi hơi buông lỏng tay ra, dải lụa suốt đêm quấn trên tay, được người kéo ra ngoài.

Nguỵ Vô Tiện mở mắt ra, nghiêng đầu, thấy Lam Vong Cơ cầm mạt ngạch, rũ mắt lẳng lặng chăm chú nhìn hắn.

Nắng sớm nghiêng nghiêng chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ bạch ngọc không tì vết, hàng lông mi dài khẽ che, trước mắt là một hình ảnh mờ mờ ảo ảo.

Tiếng nói trầm ấm hỏi nhẹ nhàng: "Ngủ tiếp chút nữa không?"

Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, giãy giụa một hồi, ở trên giường nhúc nhích muốn đứng dậy.

Lam Vong Cơ thấy thế, bước lại đỡ, chưa đến giờ làm việc và nghỉ ngơi hàng ngày, mới vừa tỉnh dậy, cả người mềm mại, bám được liền không rời ra, mùi đàn hương ngấm vào, mí mắt khép lại, rất là buồn ngủ.

Ngồi ở mép giường để hắn tuỳ ý dựa vào, Lam Vong Cơ nhẹ ôm eo người nằm trong lòng ngực, nhiệt độ ấm áp của lòng bàn tay truyền vào qua lớp trung y mỏng manh, ấm thật sự, lại còn tinh tế xoa xoa: "Ngủ tiếp chút nữa đi".

Cho rằng Nguỵ Vô Tiện sẽ lại tiếp tục ngủ, sau một lúc lâu, Lam Vong Cơ lại nghe: ".... Đi đâu?"

Y đáp: "Luyện kiếm".

Giọng nói mềm mại mang chút giọng mũi nhẹ, hừm một tiếng: "Ừm... Ta cũng đi..."

"......"

Lam Vong Cơ đứng dậy để mạt ngạch lên bàn, đi lấy quần áo của Nguỵ Vô Tiện, đến bên mép giường, giúp người nọ kéo lại áo trong cho ngay ngắn, rồi từng lớp từng lớp mặc vào.

Lúc đó thoạt nhìn Nguỵ Vô Tiện như lại muốn ngủ, nhưng vẫn phối hợp giơ tay.

Cột xong đai lưng, Lam Vong Cơ kéo hắn đến ngồi quỳ trước án thư, túm mái tóc đen thật dài, cẩn thận chải vuốt, lại lấy dây đỏ buộc cao thành đuôi ngựa, mang khăn ướt tới, nhẹ nhàng lau hai mắt đang nhắm chặt của hắn.

Cuối cùng, dùng đầu ngón tay khẽ đẩy những sợi tóc đang rơi ở giữa trán.

"Nguỵ Anh", khẽ gọi.

Hàng mi dài kia rung rung, rốt cuộc chậm rãi mở mắt, ánh mắt mờ mịt của Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ.

"Sớm mà, Lam Trạm...."

"Chào buổi sáng, Nguỵ Anh"

"Ta giúp Nhị ca ca.... buộc mạt ngạch có được không?" Phát hiện người trước mặt thiếu thứ gì đó, dư quang ở khoé mắt Nguỵ Vô Tiện quét qua sợi mạt ngạch đang nằm trên bàn, bật cười: "Có qua có lại ha?"

Vân Thâm Bất Tri Xứ, sáng sớm sương mù tràn ngập, bên ngoài Tĩnh Thất một vài tia nắng ban mai mờ ảo chiếu xuống.

Ánh mặt trời phản chiếu bóng lá, mờ nhạt rơi trên cỏ.

Nguỵ Vô Tiện rút kiếm theo Lam Vong Cơ đi ra, hít sâu một hơi, hơi thở tràn ngập mùi cây cỏ ướt át. Hai người hơi cách xa một chút, chớp chớp mắt, hắn nhìn Lam Vong Cơ luyện bài kiếm cơ bản.

Từng chiêu từng bài, vô cùng thuần phục hoàn mỹ, đã luyện qua hơn trăm, hơn ngàn, hoặc cũng có thể là hơn vạn lần rồi.

Kiếm ảnh màu xanh băng, lúc không sử dụng linh lực, sẽ không quá mức lạnh lùng, kiếm cũng không mang ý cực kỳ sắc bén muốn đả thương người khác.

Nguỵ Vô Tiện cứ nhìn như vậy, đến lúc Lam Vong Cơ đánh ra một luồng kiếm quang màu xanh băng xong thu tay lại, quay đầu nhìn hắn.

"Vì sao không luyện?"

"Lam Trạm, ngươi hiện giờ còn luyện bài kiếm cơ bản à?" Mặc dù kiếm pháp Lam thị và kiếm pháp Vân Mộng khác nhau, nhưng bài kiếm cơ sở của các nhà, ngẫu nhiên cũng có liên quan, Nguỵ Vô Tiện vừa nhìn liền biết, hắn ở Vân Mộng ít khi luyện kiếm, sáng sớm ở giáo trường, khi các môn sinh Giang thị khác dành thời gian luyện kiếm, thì hắn có khi còn ngủ nướng chưa dậy, hoặc đã đi chơi đâu mất rồi.

Bởi vì hắn thấy nhàm chán, trong lòng đều đã quá quen thuộc rồi, cái gì cũng có thể làm được, cần gì luyện nữa?

Nhưng thú vị là, khi đánh nhau, không phải hắn cố tình nói ngoa, những đệ tử cùng tuổi, thậm chí môn sinh lớn hơn mấy tuổi, thật sự không có ai có thể đánh lại hắn.

Có lẽ ở Vân Mộng, chỉ có Giang Trừng còn có thể đánh tay đôi với hắn, nhưng cảm giác không đủ sướng, hơn nữa Giang Trừng ít nhất cũng sẽ tuân theo quy định, chờ luyện xong chiêu thức được dạy rồi mới đánh.

Không nghĩ tới, Lam Vong Cơ cũng không đến giáo trường của Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng làm giống y như mình.

Nói là không nghĩ tới, nhưng thật ra cũng không ngoài dự đoán, nghiêm túc thế này, tuân theo khuôn phép cũ, thực hợp với phong cách của người nọ.

Lại thấy, ít nhất không nhàm chán giống như lúc tập ở giáo trường Vân Mộng, Lam Vong Cơ khi luyện kiếm, cho dù bắt đầu từ bài kiếm cơ sở, không dùng linh lực, cũng là.... thập phần đẹp, làm người ta nhìn không chớp mắt.

Đôi mắt nhạt màu nghiêm túc nhìn hắn, thật sự thấy ra vấn đề: "Ở Vân Mộng không luyện?"

Nguỵ Vô Tiện đáp: "Có chứ! Nhưng là.... ta đều thuộc, cho nên không luyện".

Trên mặt lộ vẻ có chút không đồng ý, ý cười của Nguỵ Vô Tiện cũng không giảm, cũng không sợ Lam Vong Cơ nói hắn cái gì, chỉ là đợi một lúc sau, thấy Lam Vong Cơ vẫn tiếp tục luyện kiếm, không có ý chỉ trích.

Hơi ngoài dự liệu một chút.

Nguỵ Vô Tiện ngồi xổm một bên thưởng thức, xem Lam Vong Cơ luyện xong tất cả chiêu kiếm cơ sở sau một lúc, bắt đầu chuyển qua luyện kiếm pháp Lam thị cấp độ cao hơn một chút, thoáng nghĩ không biết có nên tránh đi không, lại nghĩ, hắn hôn ước đã định, bị gọi là Nhị phu nhân thế kia, tròng mắt đảo qua, ngồi yên, tiếp tục xem với sự thích thú.

Nhìn thấy, thật sự trong lòng hơi ngứa ngáy, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên đứng dậy, xuất kiếm, là mấy bài kiếm pháp của Vân Mộng, phối hợp và hoà lẫn nhau không theo trình tự, múa lên.

Bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, kiếm di chuyển nhanh nhẹn, quần áo tung bay, tóc đen phấp phới trong không trung, hắn đâm về phía trước, chưa thu thế, lại ra chiêu tiếp theo, nối tiếp nhau thành một bài liên tục.

Dùng tới linh lực, kiếm ý tứ tán theo từng chiêu, lại bị hắn khống chế được chỉ bao quanh thân.

Phát hiện Kim đan vận hành trơn tru, không phải là ảo giác, so với trước khi phân hoá, càng trôi chảy hơn.

Tuỳ hứng mà ra chiêu, hắn cảm giác thanh kiếm trong tay càng lúc càng nhẹ nhàng tinh xảo, nếu đánh nhau với người khác, có lẽ sẽ là những chiêu xảo quyệt khó đề phòng, không làm mất đi bầu không khí, một phen vui mừng, còn phải một hai thêm vào vài chiêu thức lợi hại hơn một chút, với bản tính thiếu niên, có ẩn giấu chút ý định khoe khoang.

Sau khi múa một bài liên tục, trong lòng sảng khoái, đã ghiền rồi mới thu thế buông kiếm điều hoà hơi thở.

Một lát quay đầu, thấy Lam Vong Cơ sớm đã dừng động tác, đứng lẳng lặng một bên mà xem hắn.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm! Chúng ta đấu với nhau đi!"

Ánh mắt đảo qua bên cạnh, đá khỏi mặt đất hai đoạn cành khô có chiều dài xấp xỉ nhau, vứt một cái qua: "Dùng cái này, có chiêu gì cứ dùng hết ra!"

Lam Vong Cơ chụp lấy, tra Tị Trần vào vỏ, giơ tay lên, tiếp lấy một chiêu đánh tới cùng tiếng hô chào của Nguỵ Vô Tiện, cứ thế đánh lên.

Đầu tiên là thăm dò nhau, sau đó mới thực sự là đánh.

Nguỵ Vô Tiện hai mắt sáng rực, hắn đã đánh nhau với Lam Vong Cơ ba lần, hai lần trước là vi phạm lệnh cấm bị bắt được, đánh quyền cước, do trước khi Lam Vong Cơ phân hoá, sức lực bọn họ ngang nhau, khó phân cao thấp. Còn khi lần thứ ba ở Tàng Thư Các, hắn chưa phân hoá, khó tránh bị rơi vào thế thua, chưa từng có người nào cùng tuổi gây áp lực lớn như vậy cho hắn, mặc dù miệng lưỡi không ngừng, nhưng không giấu việc thua muốn rút lui, sau đó, thình lình xảy ra phân hoá làm rối loạn hết thảy, các chiêu thức đối chọi dùng để tỉ thí vì việc phân hoá này mà không còn nữa.

Hiện nay, hắn đã phân hoá, ít nhiều cũng lo lắng, có được chỗ đứng khi trở thành Khôn Trạch hay không phụ thuộc vào việc thắng thua, Lam Vong Cơ có lẽ cũng chú ý đến việc này, nên ngay từ đầu kiếm thức có hơi bớt lại, từ từ hai người phát hiện, trình độ của Nguỵ Vô Tiện sau khi phân hoá cũng tăng lên nhiều, từng người mới thả lỏng, các chiêu thức dần dần trở nên sắc bén hơn, hai cành cây khô, vút ra những dư ảnh sắc bén.

Tim đập loạn xạ, cảm xúc dâng trào, Nguỵ Vô Tiện không kìm nén được sự hưng phấn từ trong xương cốt, buông người nhảy lên, cành cây khô chỉ ngay vào chỗ nguy hiểum của Lam Vong Cơ, chỉ cách tim một lóng tay, hai người đều phải đánh cho xong, và hắn sẽ thắng.

Lam Vong Cơ không thu thế, lưu loát quay lại, kín đáo tấn công lại chỗ hiểm, Nguỵ Vô Tiện nhướng mày, đang định thu tay lại lui về phía sau làm lại từ đầu, thì cành cây khô không nhận được linh lực nữa, vỡ tan thành bột, hoảng hốt, bước chân lùi lại hơi lảo đảo, Lam Vong Cơ đã tiến lên, đỡ lấy hắn ở phía trước, Nguỵ Vô Tiện ngay lập tức phản ứng lại, vốn có thể tự đứng vững, nhưng thấy vậy thì tròng mắt đảo một cái, mũi chân nhẹ điểm, dứt khoát thuận thế nhào vào lòng ngực Lam Vong Cơ.

"......"

"......"

Còn sót lại cành khô nguyên vẹn cũng rơi xuống mặt đất, Lam Vong Cơ trở tay ôm lấy hắn, cảm thấy người trong lòng ngực run rẩy một hồi, nhịn không được cười thành tiếng.

Thoáng nghi ngờ, một lát sau, ánh mắt dần nhu hoà xuống.

Trở về Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ cho Nguỵ Vô Tiện dùng nước ấm do môn sinh đưa tới để tắm trước, không chịu tắm cùng dù Nguỵ Vô Tiện ra sức mời, ra cửa lấy đồ ăn sáng trở về, người đã quần áo chỉnh tề ra khỏi thau tắm, đang ngồi ở cạnh bàn gục đầu choáng váng vì buồn ngủ.

Buông hộp đồ ăn, y đi tắm gội, trở lại bàn, nhẹ nhàng kêu hắn dậy, cùng nhau dùng cơm.

Thu dọn xong, lại đến Lan Thất nghe học.

Nguyên cả ngày, Nguỵ Vô Tiện hứng thú không giảm, còn thì thầm bên tai, nhắc đi nhắc lại ngày mai nhớ kêu hắn dậy sớm, muốn lại đánh tiếp.

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, ý là, nếu thức được, thì đương nhiên có thể đánh.

Là bạn đời của Nguỵ Vô Tiện, chỉ có mỗi việc lo đánh thức hắn thôi.