[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 41



Từ khi truyền ra thông tin lập trạm giám sát ở Cô Tô, việc dạy học bị đình chỉ, Nguỵ Vô Tiện chưa gặp lại Lam Khải Nhân. Mà nay, gần được một tháng, Lam Khải Nhân đang ngồi trước bàn vuốt râu, Nguỵ Vô Tiện đứng bên cạnh Lam Vong Cơ, theo lễ tiết hơi cúi đầu, ánh mắt lại lén cẩn thận đánh giá, thoạt nhìn thì tinh khí thần của Lam Khải Nhân đều không tồi, chắc là kịp thời bị bắt buộc điều dưỡng, nên sớm đã không còn đáng ngại.

Đều đã biết vì sao Nguỵ Vô Tiện trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ trước, nhưng hôm qua sau khi hai người đến gặp Ôn Tình vẫn chưa báo cáo. Hôm nay bổ sung, Lam Vong Cơ lời ít ý nhiều, nói rõ nguyên nhân mạch tượng bị suy yếu đã có manh mối, nhưng vẫn cần quan sát. Sau khi nghe xong, Lam Khải Nhân gật đầu, sau đó răn dạy vài câu về lỗi không báo cáo, rồi mới cho bọn họ rời đi.

Trừ lần đó ra, lần này nói chuyện với nhau bình thản thật sự, Nguỵ Vô Tiện cũng không bị trách cứ gì thêm.

Cáo lui, trên đường trở về Tĩnh Thất, rẽ vào con đường rải đá trắng, nghĩ nghĩ rồi Nguỵ Vô Tiện vẫn là nhẹ giọng hỏi: "Lam Trạm, thúc phụ đã khoẻ hẳn?"

Lam Vong Cơ gật đầu, ừ một tiếng.

Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Khi nào bắt đầu dạy học lại?"

Lam Vong Cơ đáp: "Chưa, thúc phụ muốn chuyên tâm xử lý thuỷ hành uyên"

Trong lúc Lam Khải Nhân tĩnh dưỡng, Cô Tô Lam thị vẫn liên tục phái người đến Bích Linh hồ, thuỷ hành uyên đúng là phiền toái, nhất thời khó xử lý, trước mắt làm giảm quy mô của nó, mạnh mẽ ngăn chặn sự lây lan của nó đồng thời gia tăng thuyết phục cư dân Thải Y trấn, nếu đạt được sự đồng ý thì sẽ tiến hành rút cạn hồ nước, vớt hết những người và vật bị chìm dưới đáy hồ, phơi nắng đáy hồ trong vòng ba năm.

Cho dù là ngăn chặn sự lây lan hay vận động thuyết phục đều là những việc lớn, đợi đến lúc làm được, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nguỵ Vô Tiện lại nghĩ, Lam gia sợ là một thời gian nữa cũng sẽ chưa dạy học được các đệ tử thế gia khác, không kể Lam Khải Nhân không có sức để dạy, thì các thế gia tiên môn khác chắc là vẫn còn sợ hãi, sao dám đưa tiểu bối tới?

Ngày tiếp theo ngủ dậy, Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ luyện kiếm xong, tắm gội dùng cơm sáng rồi đến Lan Thất.

Tuy rằng chưa khôi phục chuyện dạy học, nhưng đệ tử môn sinh Lam gia vẫn làm việc và nghỉ ngơi như mọi ngày.

Giờ đọc sách, Lam Vong Cơ thay Lam Khải Nhân ngồi ngay ngắn ở Lan Thất, trong thời gian cùng Nguỵ Vô Tiện trở về Liên Hoa Ổ thì có một môn sinh lớn tuổi thay mặt giải thích các thắc mắc.

Hôm nay tiếp nhận lại chức giám sát đệ tử Lam thị, Lam Vong Cơ ngồi ngay ngắn trước giảng đường, sau khi đọc xong sách như lệ thường, thì từng người đọc sách, nếu ai có thắc mắc thì tự đi thỉnh giáo, Lam Vong Cơ nhàn nhạt liếc mắt một cái, liền có thể giải thích những điều khó hiểu trong nháy mắt.

Ngồi ở hàng ghế sau, tay trái Nguỵ Vô Tiện chống má nhìn dáng vẻ giải đáp của y vài lần, Lam Vong Cơ người này, rõ ràng trên người vẫn còn nét ngây ngô thiếu niên, nhưng biểu tình lại nghiêm nghị, hình thành một sự tương phản mãnh liệt.

Giải đáp xong cho môn sinh cuối cùng, tạm thời không còn ai hỏi gì nữa, Nguỵ Vô Tiện chăm chú nhìn đã lâu rồi, lẽ ra nên tập trung tinh thần đọc sách cổ, thì Lam Vong Cơ bỗng nhiên thoáng cử động, nhìn về hướng hắn, ánh mắt giao nhau, Nguỵ Vô Tiện chớp mắt, khoé môi cong lên một chút, cúi đầu mở ra sách cổ đang để trên bàn của mình.

Ngắn ngủi giao nhau, cũng không bị đệ tử môn sinh khác chú ý.

Đọc sách một hồi có hứng thú, liền không liếc trộm Lam Vong Cơ nữa.

Sách trong tay hắn khác với sách của các môn sinh Lam thị khác, đọc qua một lần là sớm tổng hợp được, nên Lam Vong Cơ dẫn hắn đến Tàng Thư Các mượn sách cổ khác để đọc, Nguỵ Vô Tiện chú ý Lam Vong Cơ cũng chọn sách, nghĩ đến có thể vào kỳ thi, Lam Khải Nhân cũng không hạn chế nội dung đọc trước.

Buổi trưa trôi qua, dùng cơm xong, sau giờ ngọ hai người tới Tĩnh Thất từng người tu luyện. Vào buổi tối, Nguỵ Vô Tiện nghe Lam Vong Cơ luyện đàn, nhích nhích, cứ thế cả người dần dựa qua, Lam Vong Cơ dừng tay đàn, ngưng dư âm giương mắt nhìn hắn.

Nguỵ Vô Tiện nhìn y một lát, rồi nhổm lên hôn một cái.

Tự cởi áo, đai lưng quần áo nhẹ nhàng chậm chạp giả vờ rơi ra, Lam Vong Cơ cũng không phản đối, ôm hắn lên giường.

Qua bảy ngày, xuống thành Cô Tô gặp Ôn Tình, mạch tượng ổn định.

Nếu nói nhiều ngày qua vẫn còn nhiều điều phải kiêng dè, thì những ngày tiếp theo có thể coi là giai đoạn an toàn, Nguỵ Vô Tiện muốn như thế nào, Lam Vong Cơ liền chiều theo thế ấy, tu hành đọc sách như cũ, không gây trở ngại cho nhau, chỉ là đến giờ mẹo lại bắt đầu khó có thể đánh thức Nguỵ Vô Tiện, hai người cũng thường nháo đến quá giờ hợi vẫn chưa đi ngủ.

Lại thêm bảy ngày nữa đến trạm giám sát Cô Tô, Ôn Tình xem xét bọn họ nhiều lần, ngay cả Lam Vong Cơ cũng đưa tay để bắt mạch, xem mạch xong, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, suy nghĩ thấy Lam Vong Cơ không có chỗ nào dị thường, trên mặt Nguỵ Vô Tiện nhìn như không thấy gì, nhưng rõ ràng là.... Xoa xoa thái dương, Ôn Tình nói: "Được rồi, chuyện đó phải làm, nhưng các ngươi cũng không được làm như thế...."

Nhìn hai người, phán đoán một chút, Ôn Tình nói thẳng với Lam Vong Cơ không kiêng nể gì: "Ngươi, bớt lại một chút, mạch tượng của hắn đã mạnh hơn là điều tốt, nhưng hiện giờ không khác gì là tham dục quá độ! Sau này như vậy cũng không sao, nhưng hiện tại.... chỉ sợ ảnh hưởng đến vóc người trong tương lai".

Lam Vong Cơ: "......."

Nguỵ Vô Tiện: "......."

Đêm đó, không ai đề cập đến cần phải làm cái gì, ai cũng nghiêm túc, chuông giờ hợi vang lên, đúng giờ lên giường ôm nhau ngủ.

Mỗi ngày đổi thành hai đến ba ngày.

Thời gian trôi qua hơn một tháng, Nguỵ Vô Tiện xác thật không gặp lại kỳ mưa móc, vài lần bắt mạch, triệu chứng hoàn toàn ổn định, nói chung có thể bỏ lệnh cấm.

Cứ ngày ngày trôi qua như thế, Nguỵ Vô Tiện đã phân hoá được hơn hai tháng, rốt cuộc đã có được cảm giác trần ai lạc định (mọi chuyện đã ổn định).

Có thể ra ngoài đi săn đêm.

Thực sự là buồn chán quá rồi, liên tiếp mấy ngày, Nguỵ Vô Tiện thực muốn noi theo cái gọi là phùng loạn tất xuất, nghe Lam Vong Cơ kể lại Lam gia tình báo, nơi nào có người xin giúp đỡ, nơi nào nghi có tà ám, tất cả đều giơ tay muốn làm. Kết quả của việc hưng phấn quá độ, là Lam Vong Cơ chỉ kể được vài tin tức, liếc hắn một cái, rồi không chịu kể nữa.

Cuối cùng được kéo đến giúp xử lý thuỷ hành uyên, nói xử lý thuỷ hành uyên, cũng chỉ là ngăn chặn sự lây lan của nó, cũng vì giỏi ăn nói, nên hắn được giao thuyết phục mấy hộ cư dân mà Lam gia không khuyên giải được, cho đến khi cuối cùng có thể tiến hành rút cạn hồ nước, mới bị đẩy sang một bên.

Sống lây lất tạm bợ, Nguỵ Vô Tiện héo mòn, biết được Lam Vong Cơ đại khái cảm thấy tâm trạng của hắn nóng nảy, nhận định là không nên ra ngoài săn đêm, phải ở yên mấy ngày, để đầu óc được bình tĩnh một chút.

An phận thủ thường mấy ngày, cũng không dám đề cập thêm câu nào muốn đi săn đêm.

Điều mong chờ cuối cùng đã đến, quá ngọ một ngày kia, chợt nghe dặn dò chuẩn bị, Nguỵ Vô Tiện ngay lập tức ngồi dậy, hai mắt toả sáng, tinh thần tỉnh táo, Lam Vong Cơ nói cái gì hắn cũng đều đồng ý, chỉ sợ người ta đổi ý.

Nhanh chóng xử lý mọi thứ, còn chủ động mang theo la bàn mới vừa nghiên cứu, giấy tờ vứt bừa bãi sau khi ghi chép, cất khí cụ trở về vị trí cũ, không cần Lam Vong Cơ dọn dẹp giùm hắn, Nguỵ Vô Tiện sung sướng nói: "Lam Trạm, Lam Trạm, Lam Trạm! Đi được rồi __"

Lam Vong Cơ kiểm tra kiếm của hắn, nhớ lại Nguỵ Vô Tiện đã cất các lá bùa vào túi càn khôn trong tay áo, gật đầu, cùng bước ra khỏi Tĩnh Thất.