[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 45-1: (A)



Nguỵ Vô Tiện nhất thời không hiểu rõ, chỉ cảm thấy việc này e là khó giải quyết so với bọn hắn.

Lam Vong Cơ nói: "Nhất định đều không phải là thực hồn thú hoặc thực hồn sát".

Sửng sốt, Nguỵ Vô Tiện nhớ tới khi đó bọn họ cùng có chung suy nghĩ này. Đột nhiên dân trong trấn bị mất hồn, tám chín phần mười là do loại này quấy phá, lại còn nhắc tới đêm đó có mưa to, sấm sét phá vỡ quan tài, thật sự có khả năng rất cao là sẽ phóng thích ra một hung sát ăn hồn người, mặc dù mọi việc biết được đều không phải tận mắt nhìn thấy, nhưng trong lòng sớm đã có nhận định, vẫn luôn đi theo manh mối này để xem xét.

Nhưng nếu không phải, thì thứ kia rốt cuộc là cái gì?

Lam Vong Cơ tựa như cũng đang tự hỏi, nhất thời cả hai người đều không nói gì.

Ít nhất có thể khẳng định thứ này là từ Đại Phật Sơn đi ra ngoài, hay là tiếp tục xem xét, so với đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ thì không bằng cứ đi tiếp vào trong.

Nhưng trên đường đi hoàn toàn không có bất kỳ điều gì lạ thường, ngọn núi nhỏ vô danh bên cạnh ít ra còn phá được một ổ sơn tiêu.

Tiếng nước suối róc rách lọt vào tai, bọn họ đi ngang qua con suối, ngược lên đầu nguồn con suối, gặp một ngã rẽ, đi sâu vào trong rồi vòng lại mấy lần, rồi lại đi về phía bên kia chưa đi của ngã rẽ.

Lam Vong Cơ hỏi Nguỵ Vô Tiện lá bùa kia là cái gì, Nguỵ Vô Tiện lại lấy ra một lá đưa cho y, lần này không bốc cháy lên ngọn lửa, nét vẽ phía trên cực kỳ giống với minh hoả phù, chỉ thay đổi vài nét bút, thay vì dẫn động linh lực thì lấy âm khí làm chất dinh dưỡng, gặp âm khí sẽ cháy lên, âm khí càng dày đặc thì lửa càng cháy sáng, có thể xác định âm linh có ở gần hay không và ở hướng nào.

Đi một đoạn đường, lại gặp một hồn người chết, lá bùa tự bốc cháy không còn gì, biến thành tro tàn trong tay Lam Vong Cơ.

Lửa không nóng, âm âm lạnh lạnh, tro tàn cũng không dính tay, thổi một cái là bay đi hết.

Lại gặp hồn người chết nữa, gặp được một lần thì còn nói là cá lọt lưới, lần này bọn họ quay lại chỗ mộ cổ lần thứ hai, thì gặp cả một đám.

Âm thanh quỷ khóc sói gào nức nức nở nở rất ồn ào, Nguỵ Vô Tiện chịu không nổi, chạy vội qua, hỏi Lam Vong Cơ tại sao đám hồn ma này ồn ào như thế, mới vừa rồi rõ ràng gặp nhiều hồn ma cũng không nghe tiếng gào khóc như vậy.

Chú ý tới ánh mắt Lam Vong Cơ đang nhìn trên mặt đất, chỗ nấm mồ mới vừa xem xét hồi nãy không thấy dấu chân, giờ lại có dấu giày của một người đàn ông trưởng thành, in rõ trên một chỗ mặt đất bùn đặc biệt mềm ướt.

Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Có những người khác vừa mới tới đây". Ngẫm nghĩ lại hỏi: "Vào thời gian này sao? Dân trong trấn à? Không thể nào?"

Phật Cước trấn hàng ngày ít người dám lên Đại Phật Sơn, dù sao việc mất hồn này phát sinh từ sau khi mộ cổ bị đánh vỡ ra, truyền ra khả năng có hung tà quỷ sát quấy phá, ban ngày còn có thể, chứ ban đêm dân trong trấn không thể nào lên núi.

Tìm kỹ thì thấy những dấu vết khác nữa, không chỉ có một người.

"Đi về hướng đó"

Còn một lối rẽ chưa đi qua, bọn họ đã loại trừ các nơi khác không có bất thường, vừa hay đúng ngay hướng muốn đi.

Nhìn qua, thấy tối om, nhưng rõ ràng là một con đường mòn, Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Con đường này dẫn tới đâu?"

Lam Vong Cơ đáp: "Đền Thiên Nữ"

Trên đường ngẫu nhiên nghe được mấy câu chuyện vụn vặt của dân trong trấn, bàn nhau không biết lúc này có nên lên núi cầu bình an không, đền Thiên Nữ nghe nói thật sự linh thiêng, dân trong trấn gặp chuyện thường đến nơi này cầu thần xem bói, nhiều năm cung phụng hương khói.

Trong đền Thiên Nữ không phải thờ Phật Tổ, cũng không phải Quan Âm, mà là một vị "Vũ Thiên Nữ"

Dân của Phật Cước trấn sinh sống ở đây đã lâu, sự hình thành thị trấn nhỏ này bắt nguồn từ mấy trăm năm trước, mà đền Thiên Nữ cũng đã có từ mấy trăm năm trước, do một thợ săn đi vào núi, gặp mưa trú vào hang đá, phát hiện trong đó có một khối đá kỳ lạ, cao gần một trượng, do thiên nhiên tạo thành nhưng lại cực kỳ giống con người, tứ chi và đầu đều có đủ, vòng eo có thể mô tả là uyển chuyển, tư thế giống như múa mà không múa, kỳ diệu nhất là ngũ quan mờ nhạt (mắt, mũi, miệng, tai, lông mày) đều có thể nhìn ra, tựa như một cô gái nhân hậu đang nở nụ cười nơi khoé miệng.

Truyền tai nhau, ngày càng có nhiều người đến xem, người dân tấm tắc khen lạ, cho rằng đây là một khối đá thần hội tụ linh khí của trời đất, thế là bắt đầu một đồn mười, mười đồn trăm, càng nói càng thật, hang đá được tu sửa lại thành cái đền, lại một phen cải tạo bệ đá thành bệ thờ phụng, tôn bức tượng đá thành "Vũ Thiên Nữ Tôn", hương khói mỗi năm càng nhiều, con đường lên núi vốn có dã thú đều bị đi riết thành bằng phẳng, khiến dãy núi bao quanh trấn nhỏ này trở nên nổi tiếng, kéo người nơi khác tới đây cúng bái, tính ra cũng đã cung phụng hơn mấy trăm năm, nhiều người đến ước nguyện.

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Như vậy, thật sự có khả năng tượng đá biến thành thần". Tự hấp thu linh khí của cỏ cây, tảng đá đó qua năm này tháng nọ có cơ hội trở nên thành tinh, nhưng nếu có người cung phụng, thì thực sự có khả năng thành thần, nhưng chỉ là một trấn nhỏ hương khói, không biết sẽ tốn thời gian bao lâu, đại khái có thành hình cũng chỉ là dã thần không tên không tuổi.

Rõ ràng đã dễ dàng hơn rất nhiều, nếu không phải lúc đầu bọn họ chọn rẽ qua hướng mộ cổ trước, thì hẳn là đã theo hướng này lên núi.

Khoảng cách cũng không xa khu mộ cổ, lập tức thấy hang đá, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên quay đầu hỏi: "Lam Trạm, ngươi có nhớ, người đầu tiên bị mất hồn, cái người làm biếng bị mắc kẹt do mưa giông ở Đại Phật Sơn đêm đó, hắn có thể vào đây trú mưa hay không?". Nghe đồn người thợ săn cũng vì trú mưa mới phát hiện ra nữ tượng đá này.

Lam Vong Cơ gật đầu nói: "Rất có khả năng"

Gần khu mộ cổ cỏ mọc hoang phế, cũng chỉ có nơi đây mới có thể làm nơi trú mưa cho người dân, như vậy, người làm biếng bị kẹt trên núi, chắc là sẽ trú trong đây.

"Ta thật sự nghĩ chúng ta cần vào trong xem thử", trầm ngâm một lát, Nguỵ Vô Tiện lại lấy la bàn ra, vẫn không có phản ứng, nhưng vẫn để trên tay, chưa cất đi.

Người làm biếng bị giông bão nên mắc kẹt trong núi, vào đêm sấm sét đánh vỡ quan tài, đại nạn không chết bỗng nhiên đón dâu, A Yên cô nương sau hôm đính hôn thì hôn phu bị sói cắn chết, sau đó mất hồn, thợ rèn Trịnh rồi cũng mất hồn giống vậy, nhưng A Yên cô nương tỉnh lại, từ lúc đó bị điên... Không phải thực hồn thú hoặc thực hồn sát bình thường, bởi vì trong núi có hồn người chết.

Trước mắt Nguỵ Vô Tiện lại loé lên hình ảnh thi thể được liệm trong bộ quần áo đẹp đẽ quý giá kia, không biết vì sao lại khiến hắn chú ý.

Tiến vào trong đền Thiên Nữ, hang đá này, rộng lớn hơn so với tưởng tượng, thế nhưng bên trong như một ngôi miếu với một chỗ thờ và hai lối vào, đã được sửa sang một chút, ra dáng ra hình.

Thiên nữ đứng ngay chính giữa, Nguỵ Vô Tiện liếc mắt một cái liền dừng ngay bước chân, bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt giao nhau với Lam Vong Cơ.

Hắn nói: "A Yên cô nương". Quá giống, vẻ mặt trên tượng đá, cả dáng múa nữa.

Lam Vong Cơ gật đầu.

Cẩn thận đến gần, la bàn trong tay vẫn không có động tĩnh gì như trước, Nguỵ Vô Tiện trầm mặc cất đi, ngửa đầu nhìn vẻ mặt của Thiên Nữ, nhìn kỹ thì không sắc nét, nhưng có thể hình dung ra nụ cười quen thuộc, trong tay cầm ngọn nến, ánh nến bập bùng, phản chiếu một nét quỷ quyệt.

Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc nói: "Lam Trạm, ta suy đoán vầy, ngươi nghe thử, đầu tiên, người làm biếng bỗng nhiên đón dâu, việc này chắc chắn là không đúng."

Lam Vong Cơ nhẹ giọng hỏi: "Không đúng chỗ nào?"

"....." bất ngờ vì lần này thế mà Lam Vong Cơ lại không thể hiểu được ngay, nên Nguỵ Vô Tiện đơ ra một chút, rồi bỗng nhiên nghĩ đến Cô Tô Lam thị là một đại gia tộc, chưa bao giờ phải tiếp cận với vấn đề giàu nghèo, chẳng trách Lam Vong Cơ không theo được suy nghĩ của hắn, câu nói tiếp theo liền kèm theo chút ý cười: "Ách, ngươi chắc là biết đón dâu phải tổ chức long trọng, nhất định là phải có tiền! Nhưng người làm biếng này lấy đâu ra tiền? Cho nên không đúng, còn nhớ lúc chúng ta gặp cái hồn người chết kia không? Hồn người chết mặc áo liệm xuất hiện ở đây, đương nhiên là được chôn gần đây, ngày ấy sấm sét đánh vỡ quan tài của hắn, nhưng hắn chỉ là một cái hồn người chết bình thường, không có sát khí, nên ở mộ cổ không tìm thấy dấu vết, bởi vì không liên quan gì đến hắn cả".

"Nhưng lại có liên quan, hồn ma đó mặc áo liệm đẹp đẽ quý giá, bên trong quan tài chắc chắn cũng có không ít đồ vật chôn theo cùng, nếu người làm biếng đó lấy đi, bán của cải lấy tiền mặt, thì có phải là sẽ chi xài rộng rãi mà đón dâu hay không?"

Ngừng một chút là có thể hiểu được, Lam Vong Cơ gật đầu, tiếp thu suy đoán của hắn, nói: "Tiếp tục nói".

"Nhưng tại sao lại khéo như thế, vừa tránh cơn mưa, lại có thể gặp ngay sấm sét phá vỡ áo quan, mưa đã tạnh sao không nhanh xuống núi mà còn biết đi lấy đồ vật chôn trong đó? Đúng là có thể nói trùng hợp, nhưng có thể nào do hắn ước nguyện, ước là, phát tài để đón dâu hay không?"

Lam Vong Cơ không nói gì, chăm chú lắng nghe.

Thiên Nữ vẫn lẳng lặng đứng ở chỗ cũ, nụ cười nhân hậu không thay đổi.

"Lại nói tới A Yên cô nương, nàng hẳn là cũng đi lên đây ước nguyện, mới vừa đính hôn, một cô nương tất nhiên là chỉ có một nguyện vọng, không ngoài việc... hy vọng phu quân cả đời chỉ yêu thương một mình mình đúng không? Đúng, cho nên phu quân của nàng qua hôm sau mới bị sói cắn chết, bởi vì đời này đã hết, thế là thực hiện đúng nguyện vọng đời này chỉ yêu thương một mình nàng."

Lam Vong Cơ nói: "Cái giá để đạt được ước nguyện chính là hồn phách"

Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng nói tiếp: "Bởi vậy la bàn không chỉ ra được vị Thiên Nữ này, hai bên một thì ước nguyện một thì hoàn thành ước nguyện đó, công bằng trao đổi, nhìn rất là hợp tình hợp lý, la bàn vẫn không tính nàng là một hung thần."

"Ừm"

"Nhưng kỳ quái chính là, hồn phách của A Yên cô nương đã trở lại, chắc chắn không phải bởi vì nguyện vọng chưa được thực hiện mà trở về, phải biết rằng, phụ thân của nàng là người mất hồn tiếp theo.... Vì yêu thương con gái, thấy thuốc men và châm cứu đều vô hiệu, không còn nơi xin giúp đỡ thì cha mẹ tất nhiên chỉ còn biết khẩn cầu với trời cao, cho nên hồn A Yên lại trở về, giá phải trả, là thay thế bằng hồn của thợ rèn họ Trịnh, chỉ là vì đã bị cắn nuốt không biết mấy ngày nên hồn phách có tổn hại, đây là lý do vì sao A Yên cô nương sau khi tỉnh lại bắt đầu không tự chủ được cứ bắt chước vẻ mặt và dáng múa của Thiên Nữ...". Vừa lên núi đã thấy, nên ấn tượng sâu sắc, cho nên dường như vừa nhìn thấy Thiên Nữ là hắn lập tức nhận ra có điều không đúng.

Cuối cùng Nguỵ Vô Tiện kết luận: "Còn lại bốn người, hẳn là cũng đến đây ước nguyện, hơn nữa là đã được Thiên Nữ thực hiện điều ước đó". Nhưng đã nhiều ngày qua vẫn có người lục tục lên núi, ai đến đây đều cũng ước nguyện, tại sao chỉ có bảy người mất hồn, vậy có liên quan đến tượng đá Thiên Nữ có thể thực hiện được tâm nguyện hay không.

Trên bàn thờ có những ngọn nến mới cũ được dâng cúng không giống nhau, và lớp tro thật dày, các loại cống phẩm, tuy rằng hơi lộn xộn một chút, nhưng đại khái là những ngày gần đây khi mộ cổ trên Đại Phật Sơn bị vỡ ra, sau đó có người bị mất hồn, cho nên rất nhiều người không dám lên núi nữa, đó là lý do trong đền ít được chăm sóc hơn. Nhưng nhất định là cũng có người không tin, nên có nhiều dấu vết vẫn còn mới.

Lam Vong Cơ nhìn thoáng qua những thứ cúng trên bệ thờ, từ đĩa trái cây phát ra mùi hư thối, y bình tĩnh di chuyển tầm mắt.

Nguỵ Vô Tiện đại khái đã nói xong suy luận của mình, đã có thể xác định vật gây rối loạn, không thể không có quan hệ tới vị Thiên Nữ này.

Bọn họ vừa nói vừa nghe, vừa chú ý, hai người trước sau đều lưu tâm, nhưng không hề phát hiện ra nửa điểm dị thường ở vị Thiên Nữ.

Đợi một lát, Nguỵ Vô Tiện nói: "Muốn xác nhận, chỉ sợ còn có cách nêu ước nguyện". Nhận lời hứa, thứ này chắc sẽ hiện thân ngay.

Lam Vong Cơ lắc đầu, nói: "Không cần liều lĩnh"

E rằng đây là một dã thần đã có suy nghĩ lệch lạc, dã thần vẫn là thần, để đối phó với nàng thì không thể dùng các biện pháp tầm thường được.

Nguỵ Vô Tiện cẩn thận cân nhắc, dùng linh kiếm, bùa chú, pháp khí tiên môn của bọn họ thì cũng giống như lấy lửa chọi lửa, không có tác dụng.

Lam Vong Cơ hiển nhiên cũng có suy nghĩ tương tự, xác nhận Thiên Nữ không có bất kỳ động tác gì, bèn lấy tín hiệu Lam gia ra, đi ra ngoài hang đá, dùng tay lắc hai cái, rồi phóng lên bầu trời.

Một bó pháo hoa màu lam nổ tung, chiếu sáng một khoảng trời trên Đại Phật Sơn.

Dựa theo thời gian bọn họ ngự kiếm lại đây, trưởng bối Lam gia chắc không đến hai canh giờ sẽ tới.

Tuy rằng có chút thất vọng, nhưng Nguỵ Vô Tiện cũng biết, thứ này, nếu ép nó xuất hiện, chỉ sợ là bọn họ không thể nào đối phó, ước nguyện vừa nói ra, nếu thất bại, thì e là người nêu ước nguyện cũng phải trả giá bằng hồn phách, hoặc nói đúng hơn là bọn họ chưa xác định được cách thức Thiên Nữ này ăn hồn, phòng ngừa vẫn hơn. Nếu mà hắn ước nguyện, chắn chắn Lam Vong Cơ sẽ không cho phép, mà ngược lại Nguỵ Vô Tiện cũng không muốn để Lam Vong Cơ mạo hiểm giống vậy.

Chỉ có thể thông báo để trưởng bối lại đây, trước mắt đóng cửa nơi này để đề phòng biến động.

Lam Vong Cơ phóng xong tín hiệu, quay lại và nói thẳng: "Có người"

Nguỵ Vô Tiện gật đầu, hắn cũng đã nhận ra, sau khi bọn họ tiến vào đền Thiên Nữ thì có một đám người trốn ở gần đó, nghe lén bọn hắn nói chuyện, hành vi này đặc biệt lén lút.

Có thể suy luận ra là các tu sĩ, trong lúc đi săn đêm chắc chắn đã bị hấp dẫn bởi hung tà yêu vật đã nuốt bảy hồn phách người, Phật Cước trấn là nơi khép kín, nhưng người dân vẫn có thể ra ngoài cầu viện, cũng có thể ngẫu nhiên có tu sĩ đi ngang qua, bọn họ chỉ là tình cờ gặp gỡ sớm một khắc, việc này vốn dĩ nếu cứ tiếp tục xảy ra, thì chắc chắn sẽ gây sự chú ý, sớm muộn gì cũng có nhiều tu sĩ tới dò hỏi.

Còn Nguỵ Vô Tiện mới vừa rồi không che giấu và kềm chế, cũng không hạ giọng nói hết suy luận ra, vì cũng biết việc này tất yếu phải cầu viện trưởng bối, nên cũng không sợ bị cướp công lao.

Nếu có người tới đây cướp công lao này... thì cũng có bản lĩnh đấy.