[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 45-2: (B)



Bên ngoài hang đá, một người đi trước cất cao giọng cười to bước vào: "Không cần tốn công sức gì, bắt được dã thần ăn bảy sinh hồn, còn không sợ nổi tiếng sao?"

Mấy người đi theo sau, la hét ầm ĩ tiến vào, tổng cộng có sáu vị nam tu sĩ, trên người nhìn không ra gia văn của nhà nào, chắc hẳn là một tiểu gia tộc nào đó, hoặc là nhà nghèo đóng cửa tự học.

Một nam tu sĩ khác nhìn qua, không hề hổ thẹn khi nghe lén người khác nói chuyện với ý đồ cưỡng đoạt công lao, thấy chỉ là hai gã thiếu niên, càng tỏ thái độ xem thường: "Hai tên nhóc hả? Cám ơn các ngươi đã chỉ ra nha__"

Thậm chí có người còn chế giễu: "Còn cần phải phát tín hiệu tìm sự hỗ trợ của gia tộc à, ứng phó không được, tại sao còn chưa về nhà đi?"

Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng không để ý đến, loại tu sĩ không nắm rõ tình hình như thế này, quan tâm đến họ cũng vô nghĩa, không cần phải để trong lòng.

Tu sĩ dẫn đầu thấy bọn họ bình tĩnh như vậy, nên nhìn thêm vài lần, kinh ngạc la lên: "Ái chà, đây là một tiểu công tử Càn Nguyên, mang theo một..... một Khôn Trạch đó!"

Những người khác liên tục la lên kinh ngạc, đều là Trung Dung, nên một hai cũng muốn nhìn kỹ một chút, Lam Vong Cơ lấy thân che chở Nguỵ Vô Tiện, nhưng chỉ cần kiểm tra kỹ một chút vẫn có thể cảm nhận ra.

"Cái gì! Thật đúng là, thiếu chút nữa không phát hiện ra là Khôn Trạch, thế mà lại dẫn theo". Ngữ khí kia càng thêm khinh miệt, mặc dù có một Càn Nguyên, nhưng không phải chỉ là một tên thiếu niên hay sao, lại còn che chở cho Khôn Trạch, cơ hồ nhận định là hai người không có khả năng gây ra chuyện gì, nên xua tay đuổi: "Các ngươi tránh ra một chút, đứng qua một bên, người lớn làm việc, trẻ con đừng quấy rầy."

Còn không ngừng nói móc hai câu: "Đi săn đêm có thể dẫn theo Khôn Trạch à? Thế này không phải là gây rối sao, thật là ___"

Câu kế tiếp còn chưa kịp nói ra, thì Lam Vong Cơ đã giương mắt, ánh mắt lạnh băng đảo qua người bọn họ.

Nguỵ Vô Tiện lẳng lặng liếc mắt nhìn qua đám tu sĩ này, nghe những câu coi khinh này, trong lòng không hề gợn sóng, phải nói là quá lười để nổi giận, duỗi tay kéo nhẹ Lam Vong Cơ, lôi y lui lại phía sau, biết được đám tu sĩ này đại khái cũng không phải là một tiểu gia tộc, chỉ là một đám những tu sĩ nhỏ lẻ, không biết bằng cách nào đó lại đi chung với nhau, ngay cả gia văn Lam gia Giang gia trên người bọn họ mà cũng không nhận ra.

Sau khi vài tên tu sĩ bất giác câm miệng lại, liền nhận ra Càn Nguyên trước mặt, cho dù chỉ là một đứa nhỏ, cũng có thể áp chế bọn chúng, đặc biệt không làm mất mặt, nhưng lại khiến bọn chúng không thể mở miệng được.

Sau một lúc lâu tự mình thuyết phục, ít nhất đều thức thời tránh ra, không nên so đo, hơn nữa con mồi lớn đang ở trước mắt, chú ý hai tên nhóc làm gì? Lực chú ý đổ dồn vào bức tượng đá, hay nên gọi là thực hồn Thiên Nữ.

Loạt xoạt mấy tiếng, sáu tên tu sĩ rút kiếm ra, cầm bùa hộ mệnh.

Nguỵ Vô Tiện thấy thế hơi hơi mỉm cười, thấy bọn họ mỗi người rút ra pháp khí và linh kiếm, biết được căn bản không ai tìm hiểu tình huống, định bụng cứ để vậy thưởng thức một phen chiến đấu tốn công vô ích đến kiệt sức, cũng không tránh đi, nghĩ cho dù đám tu sĩ này bị thất thủ, thẹn quá hoá giận muốn tìm người trút giận, thì mấy người này, một mình hắn cũng có thể ứng phó.

Chỉ là không ngờ thực sự có người có thể không nắm rõ tình huống mà dám lỗ mãng xông tới tận đây.

Một tu sĩ nói với một tên khác: "Này, ngươi ước nguyện đại một điều gì đó đi".

Tên tu sĩ bên cạnh chỉ điểm: "Đơn giản một chút, đơn giản một chút, khó quá không thể thực hiện thì yêu nghiệt này sẽ không xuất hiện đâu".

"Ha ha ha, chính là ___"

"Được, ta đây ước, ta hy vọng yêu nghiệt ăn thịt hồn người ở Đại Phật Sơn này, hãy lập tức hiện ra ngay trước mặt ta!"

"Ước rất tốt! Ước rất tốt"

"Một người ước có đủ không? Ta cũng ước nha!"

"Ta cũng ước, ta cũng ước!"

Sau đó liên tục lên tiếng phụ hoạ, tên cầm đầu sai người khác ước cũng hô lên.

Chỉ có một nam tử đứng phía sau không nói gì, Nguỵ Vô Tiện thấy người đó còn trộm liếc lại đây, nhìn thấy ánh mắt của hắn, vội co rúm trở về.

Nhướng mày, hơi nghĩ một chút, đoán chắc đây là người duy nhất trong đám đó có kiến thức, nhận ra gia tộc của bọn họ.

Tiếng cười ầm ĩ vang lên, sau đó là một hồi yên tĩnh, trận địa đã sẵn sàng để đón quân địch, cứ như vậy một lát, trong hang đá không có bất kỳ tiếng động nào

Qua thời gian một chén trà nhỏ, chờ không thấy động tĩnh, có tu sĩ lặp đi lặp lại một câu: "Ta nói mà, suy luận của hai tên nhóc kia không chừng là sai rồi, các ngươi cứ thế mà tin hả?"

Vừa dứt lời, người đứng bên cạnh hắn đột nhiên không một tiếng động ngã xuống.

Những người khác ngay lập tức đồng thời kinh hãi, nhất thời đề phòng, một tu sĩ ngồi xổm xuống, dùng sức vỗ lay động nhưng người nọ cũng không tỉnh, hô hấp vẫn bình thường, chỉ giống như là ngủ rồi: "Làm gì đây, hắn đây là...?"

Còn chưa nói xong, hang động vốn âm u bỗng nhiên sáng lên, trong mắt tràn ngập ánh sáng đỏ, giống như có một thác máu chảy xuống khắp bốn vách tường, trên bệ thờ các cây nến đã tắt từ lâu bỗng nhiên tự cháy lên.

Một tu sĩ rống to lên: "Ra tới rồi, ra tới rồi!"

Một tu sĩ khác thì la lên kinh hoàng: "Tượng đá cử động kìa!"

Mới vừa rồi tượng đá giơ hai tay lên, dáng người uyển chuyển, thì lúc này trong ánh lửa đang cháy đã buông tay xuống, rõ ràng ngũ quan còn bỗng nhiên như mỉm cười, một đôi mắt loé đỏ lên, con ngươi nhìn xuống, trong năm gã tu sĩ còn đang đứng thì có một tên, không rên tiếng nào chợt ngã xuống.

Trong giây lát đã ăn hồn của hai người! Không có bất cứ hành động gì, cứ thế trực tiếp ăn hồn.

Bốn gã tu sĩ cũng không quản hai người đang nằm trên mặt đất nữa, bắt đầu la to tiến lên quơ kiếm chém tới, linh lực lộn xộn phát ra lung tung, tiên khí pháp bảo tung ra, các loại bùa cũng được dùng tới, nhưng đồ vật trên tay mấy tên tu sĩ không những thật sự là ít, mà phẩm cấp cũng thật sự thấp nữa, những đồ vật có chứa linh khí thì càng như Nguỵ Vô Tiện dự đoán, căn bản không có tác dụng đối với vị dã thần này.

Tượng đá nâng một chân lên, bước xuống bệ thờ, tượng Thiên Nữ như một người khổng lồ cao to, uy thế lớn, các tu sĩ hoàn toàn không ngăn được nàng đi tới, lại một người ngã xuống, Nguỵ Vô Tiện cảm giác các ngũ quan kia lại rõ ràng thêm vài phần.

Mọi việc đều xảy ra trong chớp mắt, đừng nói đám tu sĩ phản ứng không kịp, mà Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng không đoán trước bọn họ lại có thể lỗ mãng như thế, còn chưa rõ sẽ đối phó như thế nào mà đã hăng hái xông lên.

Không thể ngồi yên nhìn thế này, nhóm người này lúc trước nói năng lỗ mãng cưỡng đoạt con mồi thế nào đi nữa, thì cũng là mạng người, cần được giúp đỡ, còn có thực hồn thiên nữ kia, đi xuống bệ thờ, rồi sẽ bỏ qua nơi nay bao gồm cả bọn họ, sẽ bỏ qua cư dân ở thị trấn dưới chân núi hay sao?

Hành động tiếp theo của thực hồn thiên nữ càng chứng minh suy nghĩ của Nguỵ Vô Tiện, rõ ràng tên tu sĩ duy nhất không nêu ước nguyện bỗng nhiên bị Thiên Nữ xách cổ áo lên, tiến một bước dài về phía trước, tên tu sĩ kia gào rống như quỷ kêu, giãy giụa trong tuyệt vọng, giọng nói kinh hoàng xin tha chết, tượng đá mở miệng, tiếng khóc thét im bặt, thế là cũng bị Thiên Nữ đột ngột ăn mất linh hồn.

Nguỵ Vô Tiện buồn rầu nói: "Hỏng rồi, không ước nguyện cũng có thể bị đoạt hồn"

Suy đoán một chút liền biết, vài tên mới bị đoạt hồn vừa rồi, tuy không phải là tu sĩ cấp cao, nhưng vẫn là tu sĩ, chất lượng của hồn phách so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, dã thần kia nuốt lấy, chẳng những ngũ quan thêm rõ ràng, mà còn trực tiếp tăng năng lực đoạt hồn.

Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ dường như ra tay cùng lúc, Tị Trần ra khỏi vỏ, loé lên màu xanh rơi vào tay Lam Vong Cơ, ngay sau đó kiếm quang mờ đi, Lam Vong Cơ thu lại linh lực, lao về phía trước trực tiếp dùng kiếm chém, đồng thời lúc này, thực hồn thiên nữ lại mỉm cười nhấc lên một tu sĩ, thế nhưng lần này ý đồ là đưa người vào trong cái miệng đá kia.

Nguỵ Vô Tiện giương cung lên, đôi tay kéo căng dây cung, buông tay, một mũi tên bay ra.

Lam Vong Cơ chém một nhát vào phía trên cánh tay của Thiên Nữ, không có linh lực, tạo ra một vết xước khá dài, âm thanh chói tai, một phần đá bị nứt toạc vỡ vụn ra, mũi tên của Nguỵ Vô Tiện xuyên qua tay thực hồn thiên nữ, làm dập nát một ngón tay, cổ áo người nọ được buông lỏng, ngã ra đất, cũng không dám kêu đau gì, bò thật nhanh trốn ra ngoài.

Hai gã tu sĩ mới vừa rồi đã sớm bỏ rơi hắn mà đào tẩu.

Nguỵ Vô Tiện lại kéo cung, tính toán với mũi tên này, có thể phá hư được bao nhiêu phần tượng đá thì hay bấy nhiêu.

Đây là biện pháp duy nhất, không thể dùng linh lực, không thể dùng bùa chú, càng không thể dùng pháp khí – chỉ có thể dùng sức mạnh. Trước mắt làm hư hỏng tượng Thiên Nữ thì ít nhất nó sẽ không hoạt động, có thể ngăn cản nó, hơn nữa thoạt nhìn, thực hồn thiên nữ này không có cách tự chữa trị cho chính mình.

Với lại cho dù linh hồn của người không ước nguyện cũng có thể bị đoạt, nhưng có vẻ như là phải đưa lên miệng, cho nên tuyệt đối không thể để cho bị bắt được.

Lam Vong Cơ liền trở tay đánh vào hai chân của Thiên Nữ, nhưng Thiên Nữ cong người xuống, đem khuôn mặt mỉm cười tiến đến gần ngay trước mặt Lam Vong Cơ, một mũi tên khác của Nguỵ Vô Tiện bay qua, bắn vào trán của Thiên Nữ, xuyên qua bên kia, lực đạo mạnh mẽ, Thiên Nữ giống như hơi lảo đảo một chút.

Không cần phải nhắc nhở, Lam Vong Cơ đương nhiên tránh đối mặt với Thiên Nữ, Tị Trần lại vạch một vết trên người Thiên Nữ, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, mũi tên của Nguỵ Vô Tiện ngăn Thiên Nữ lại trong giây lát, có thể đâm thủng một lỗ, cũng vẫn là chưa đủ.

"Lam Trạm!" khi Lam Vong Cơ vòng ra phía sau thực hồn thiên nữ, thế nhưng thực hồn thiên nữ không di chuyển thân hình to lớn của nàng, mà chỉ giữ thẳng khuôn mặt xoay hẳn ra phía sau, nguyên cái miệng đá hiện ra.

Nguỵ Vô Tiện nhìn mà kinh hồn táng đảm, liên tiếp bắn ra các mũi tên, có mũi tên xuyên qua thân của Thiên Nữ, nhưng Thiên Nữ chỉ chậm lại trong chớp mắt, rồi lại tiếp tục động tác.

Bỗng nhiên Lam Vong Cơ nhấc chân đá thật mạnh vào mặt Thiên Nữ, khiến nàng đột ngột nghiêng sang một bên, cú đá đó, so với Tị Trần thì hiệu quả lớn hơn nhiều.

Nguỵ Vô Tiện hiểu ra, vội vàng kêu: "Đừng dùng Tị Trần nữa! Không dùng linh lực thì vẫn là linh kiếm!"

Đồng thời hắn cũng dứt khoát bỏ cung tên, mũi tên của hắn, cũng có phải là cung tên bình thường đâu? Xông lên trước, cũng đá một cú vào trên người Thiên Nữ, thực hồn thiên nữ đã run rẩy đứng lên, mặt vẫn nghiêng một bên, dường như hoàn toàn xoay mặt về phía sau lưng, nàng lại múa, vừa đi vừa múa, tốc độ không chậm, hướng tới gần Lam Vong Cơ, duỗi tay ra bắt lấy.

Lam Vong Cơ đập nát bàn tay đang nắm lấy y, Nguỵ Vô Tiện mở to mắt, thấy bàn tay Thiên Nữ vỡ vụn rơi ra.

Dễ vỡ vậy sao? Có thể tay không đập vỡ được, sức lực đó không phải đơn giản ha?

Thực hồn thiên nữ dừng một chút, cúi đầu nhìn một bên đã bị rớt mất bàn tay của mình, trên mặt vẫn tươi cười như cũ, cánh tay kia vươn ra, Nguỵ Vô Tiện đá chân lên – nhưng hắn chỉ đá bàn tay Thiên Nữ sang một bên.

Đây là tình huống gì?

"Nguỵ Anh!"

Không kịp giật mình, Nguỵ Vô Tiện chạy nhanh vòng qua, vừa né bàn tay của thực hồn thiên nữ đang quay ngược lại bắt hắn, vừa hô to: "Lam Trạm, người làm cách gì mà có thể làm vỡ vụn tay của nàng vậy?"

Lam Vong Cơ không kịp đáp, thấy Nguỵ Vô Tiện bị Thiên Nữ đuổi theo, lại tấn công vào tượng đá.

Lần đầu nhìn còn chưa rõ ràng, lúc này đây, Nguỵ Vô Tiện đứng rất gần, trợn mắt há miệng xem Lam Vong Cơ sau khi đánh một quyền lên bàn chân phải của tượng đá thì lập tức xuất hiện một đám vết rạn chằng chịt như mạng nhện, Thiên Nữ giống như mất cân bằng nghiêng người ngã xuống.

Ầm một tiếng, thân thể bằng đá nện xuống mặt đất, cũng không vì vậy mà vỡ vụn, thực hồn thiên nữ làm như khó hiểu, còn định giãy giụa đứng lên, Nguỵ Vô Tiện lại nhảy tới đá một cước cho nàng nằm xuống, cả người dẫm lên trên người Thiên Nữ, Thiên Nữ ngã về phía sau, chính là vừa rồi gương mặt xoay ra sau lưng, cho nên hiện tại cả khuôn mặt cũng úp xuống, uy hiếp giảm đi rất nhiều.

Nguỵ Vô Tiện nhảy lại xem xét: "Mau, mau, mau, Lam Trạm! Mau lên đây cùng với ta, đá thêm mấy cú! Nhân lúc nàng còn chưa xoay chuyển được!"

Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh, ngươi tránh khỏi chỗ này".

"Ta giúp ngươi á! Lam Trạm, cùng nhau đánh vỡ nàng!"

"Ngươi... sức lực không đủ, không tác dụng"

"Nhưng Lam Trạm, ngươi rõ ràng..." Thoạt nhìn cũng không phải là dáng người có sức lực cực lớn...

Câu nói kế tiếp Nguỵ Vô Tiện nuốt trở về, hắn trơ mắt nhìn Lam Vong Cơ lại vỗ một chưởng, lần này ngay vị trí ngực của Thiên Nữ.

Kế tiếp là, Thiên Nữ giống như bị Lam Vong Cơ đập vỡ từng chút một, Nguỵ Vô Tiện sớm đã bị xách qua một bên, khúc sau chỉ phụ trách đứng xem, thỉnh thoảng lên tiếng nhắc nhở.

Nghĩ lại, tuy rằng trước đó hắn đá đánh Thiên Nữ không dùng toàn lực, nhưng cũng là tám chín phần sức, thế mà chỉ có thể làm Thiên Nữ thoáng nghiêng đi.

Tuy hắn dùng kiếm rất nhẹ nhàng và khéo léo, nhưng hắn tin vào sức lực của chính mình, ở Liên Hoa Ổ kéo cung bắn diều, dù cho diều bay xa đến mấy hắn cũng có thể bắn rớt – nhưng chỉ với Nguỵ Vô Tiện, thì không thể nào có đủ lực làm cho tượng đá kia vỡ ra dù chỉ là một cái khe, thế mà Lam Vong Cơ lại có thể liên tiếp đánh nát.

Không dùng Tị Trần, vì tất cả linh kiếm đều bị khắc chế, nên dứt khoát dùng chân đá, thậm chí dùng tay không, đá liên tục kèm theo đánh, có thể nói là rất không nhã chính nhưng ai rảnh mà đi bắt bẻ chuyện đó, ít nhất cũng đột ngột làm cho tượng đá dần dần vỡ vụn, không còn nguyên hình.

Hình ảnh trước mắt lại có chút khiến cho người ta khó chấp nhận, dáng người Lam Vong Cơ cũng cao gầy, một thân bạch y mạt ngạch phấp phới, nhìn cực kỳ văn nhã, thế mà sức lực như thế... không thể xem thường.

Cẩn thận nhìn chằm chằm, không bỏ sót bất kỳ cử động nào của thực hồn thiên nữ, đồng thời Nguỵ Vô Tiện dưới tình huống này vẫn có thể lặng lẽ suy nghĩ, điều cuối cùng hắn nghĩ là, bất kể Lam Vong Cơ mặc quần áo cho hắn, lau mặt, ôm hắn hoặc là.... lực đạo đều rất dịu dàng, rốt cuộc làm thế nào để khắc chế, khắc chế đến mức làm cho hắn không thể nào cảm nhận ra sức lực ấy?

Lắc lắc đầu, Nguỵ Vô Tiện một lần nữa lại chuyển sự chú ý, hắn nhận xét thấy tình thế mặc dù đã nghiêng về một bên, nhưng tượng Thiên Nữ này thực sự quá sức to lớn, muốn đánh vỡ hoàn toàn sẽ thực sự rất tốn sức, cũng tuyệt đối không thể buông lỏng cảnh giác, tay Lam Vong Cơ cũng đã chảy máu đỏ thắm, hắn lại không thể mở miệng kêu Lam Vong Cơ dừng lại.

Hắn có thể giúp các việc khác, thậm chí trực tiếp ra tay giải quyết, linh lực của hắn mạnh mẽ, muốn trừ hung tà quỷ sát dễ ẹc, nhưng loại này dùng linh lực chỉ phản tác dụng, cũng đặc biệt kiên cố khó phá, khả năng chỉ có cách của Lam Vong Cơ mới làm được.

Người tu tiên, có bao nhiêu người cố ý rèn luyện sức lực chứ?

Gặp phải một vị dã thần gây hại, nhưng lại không thể sử dụng linh lực mà từ trước đến nay luôn dựa vào, đó không phải là một việc dễ dàng.

Cuối cùng cho đến khi một chỗ trên thân tượng đá bị đập vỡ, rơi ra một hạt châu phát ra ánh sáng trắng, nghĩ đây là đan nguyên ngưng tụ của thực hồn thiên nữ, vẫn luôn chạy tán loạn bên trong tượng đá, âm mưu trốn đến giờ phút cuối cùng.

Lam Vong Cơ rốt cuộc ngừng lại, ước chừng hơn nửa canh giờ, mỗi một cú đánh đều dốc toàn lực, khi dừng tay lại, mặt có vẻ mệt mỏi, đôi tay nhỏ máu, Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng qua dìu y, Lam Vong Cơ lại kêu hắn thu lấy hạt châu, cũng có thể nếu xử lý cẩn thận, những người cuối cùng bị đoạt hồn vẫn còn cơ hội phục hồi như cũ.

Đương nhiên, cũng không thể để đan nguyên lặng lẽ trốn đi mất, nếu lại bám nhập vào cái gì đó, từ từ phát triển, có thể lại phát sinh ra một thảm hoạ khác.

Nguỵ Vô Tiện vội vàng cất hạt châu, kéo Lam Vong Cơ đến ngồi ở một nơi sạch sẽ, để y tĩnh toạ điều hoà hơi thở.

Lấy nước cẩn thận rửa sạch bàn tay máu tươi đầm đìa của Lam Vong Cơ, cẩn thận lấy vụn đá ra, đắp thuốc trị thương, lại xé một miếng vải cẩn thận băng bó.

Đau lòng không chịu nổi, Nguỵ Vô Tiện mãi đến khi tất cả đã xử lý xong xuôi mới nói, nâng bàn tay Lam Vong Cơ hỏi: "Đau không?"

Lam Vong Cơ lắc đầu.

Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc nói: "Lam Trạm, đừng nói dối, sao có thể không đau được".

Lam Vong Cơ rũ mi mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Thật sự không ngại"

"....." cẩn thận nghĩ là y sẽ không thừa nhận, cũng thấy không ảnh hưởng gì, nên Nguỵ Vô Tiện không nghĩ nhiều nữa, kết thúc đề tài: "Thôi được, thôi được, ngươi nghỉ ngơi đi, ta canh giữ". Qua một hồi, sẽ có người tìm tới đây.

Lam Vong Cơ sợ là thật sự mệt mỏi, biết là không sao, trả lời một tiếng: "Được"

Nguỵ Vô Tiện để Lam Vong Cơ dựa vào mình, nhìn ra ngoài động, chú ý mọi động tĩnh.

Thật lâu sau, nhịn không được hỏi nhỏ: "Lam Trạm, thật không ngờ sức lực của người lại lớn như vậy á?"

Không nghe tiếng trả lời, Lam Vong Cơ nhắm mắt dựa vào hắn, hô hấp ổn định, Nguỵ Vô Tiện không nói chuyện nữa.