[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 51



Nói tới nói lui, đương nhiên Nguỵ Vô Tiện cũng chỉ là đùa một chút, hắn ghé lại gần bám vào người y, định nói vào bên tai của Lam Vong Cơ, vừa mới nói ra được mấy chữ: "Lam nhị ca ca....." liền nhận ra mình đang kiễng chân.

"......."

Gót chân Nguỵ Vô Tiện chạm đất trở lại, định nhắc lại sự việc hồi sáng bị bỏ qua một cách không thể giải thích được, thì Lam Vong Cơ nói: "Ngươi đã gặp qua người đó"

Ngưng một chút, tay nắm chặt vạt áo Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện chăm chú nhìn thẳng vào y nói: "Ta nói nè Lam Trạm, sáng nay...."

Làm như không nghe thấy, Lam Vong Cơ cứ thản nhiên nói tiếp cho hết câu: "Người hồi nãy là Ôn Quỳnh Lâm, em trai của Ôn trạm chủ, ngươi đã gặp qua".

"Ta thật sự đã gặp qua à?" Được nhắc tới, Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc tự hỏi một chút, nhớ ra đúng là có gặp vài lần, nhưng đều là vội vàng thoáng qua, cẩn thận nghĩ lại, không phải người đó mỗi lần thấy hắn đều tránh đi giống như là gặp quỷ hay sao? Chẳng trách bóng dáng lại quen thuộc như vậy!

"A!" nhịn không được hô to một tiếng, Nguỵ Vô Tiện bừng tỉnh nói: "Chính là tên Ôn Ninh kia! Ta thật là có ấn tượng! Ấn tượng đối với kiểu chạy trốn của hắn! Không hiểu vì sao mỗi lần hắn thấy ta là chạy ngay nhỉ?"

Tuy rằng số lần gặp gỡ cũng chỉ vài lần, có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng nhìn lại đều ngay lập tức không thấy bóng người đâu, cho nên hoàn toàn không nhớ rõ khuôn mặt.

Lam Vong Cơ nói: "Lần sau gặp có thể hỏi"

Nguỵ Vô Tiện thận trọng gật đầu nói: "Đúng, lần sau hỏi, tuyệt đối không để hắn chạy nữa"

"Ừm"

"Ngươi nhớ nhắc ta nha"

"Được"

"Giúp ta chặn hắn lại"

"Được"

"Từ từ? Không cần, thật ra chính ta cũng có thể chặn hắn lại, Lam Trạm, ngươi cứ tin ta, lần sau ta nhất định chạy nhanh hơn hắn!"

"..... Ừm"

Sau khi nghĩ như vậy, Nguỵ Vô Tiện lại không định chạy đi đâu đó để bắt người, dù sao, nếu là em trai của Ôn Tình, trong bảy ngày tới không tìm thấy, thì khi trở về Cô Tô, đến gặp Ôn Tình cũng có thể hỏi được.

Gì mà nhiều lần vừa nhìn thấy đã bỏ chạy, thật sự khiến người ta để ý mà.

Tiếp tục đi dạo trong thành Bất Dạ Thiên, lúc này tiên môn bách gia đều bị mời tới đây, giờ đã quá ngọ nên ngay cả đám tiểu bối tham gia Hội Thanh Đàm cũng không bị giữ ở chỗ kia như lúc buổi trưa, khắp nơi nhiều người đi lại, phía nào cũng có người, chỗ gặp Ôn Ninh bắn tên khi nãy là một nơi hiếm hoi yên tĩnh. Mà giờ toàn gặp người không quen biết, nhưng khi đi ngang qua, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét.

Cứ như vậy, bị nhìn nhiều lần, Nguỵ Vô Tiện không phải là người hoàn toàn không để ý, nên giương mắt nhìn ngược lại, liền thấy có người vội vàng thu ánh mắt lại.

Hơi suy tư, trong lòng à một tiếng.

Số lượng Khôn Trạch vốn dĩ là rất nhỏ, huống hồ trong hoàn cảnh nhiều người hỗn loạn như vậy, phần lớn sẽ không tham gia, mà Ôn gia cũng không cứng nhắc yêu cầu Khôn Trạch phải tham dự, như Giang Yếm Ly, chưa bao giờ đến dự Hội Thanh Đàm. Mà nam tử Khôn Trạch lại càng hiếm thấy, chưa kể trong cùng lứa, ngoại trừ Nguỵ Vô Tiện, hầu hết đều đã bị Ôn gia mạnh mẽ vơ vét, mà nếu không bị như vậy, thì nhất định cũng tiếp tục trốn thật kỹ.

Trong một năm vừa rồi, có lẽ vì hắn và Lam Vong Cơ thân mật, nên đặc thù Khôn Trạch đã rõ ràng hơn rất nhiều, hai người tách ra thì vẫn hơi khó phát hiện, nhưng nếu cùng đi với nhau, thì người khác có thể dễ dàng nhìn ra thân phận Khôn Trạch của hắn.

Bị nhìn nhiều như vậy, thật đúng là không có gì lạ.

Nguỵ Vô Tiện cũng không để ý đến ánh mắt của người khác, nên nói thậm chí khi đi săn đêm gặp bình dân bá tánh đến cầu cứu cũng nghi ngờ hắn vì lý do này, tuy không dám hỏi thẳng mặt, nhưng khi lẩm bẩm đa tạ tiểu tiên nhân, trong mắt đều lộ ra vẻ thắc mắc không thể che giấu.

Muốn để ý, thì để ý bao nhiêu cho đủ? Dù sao cũng không ảnh hưởng đến hắn làm việc.

"Lam Trạm, chúng ta đi qua nơi đó" giơ tay chỉ đại một hướng, Nguỵ Vô Tiện nói với Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ không nói gì, nhìn hắn một lúc lâu, rồi yên lặng ôm hắn một chút.

"?" Nguỵ Vô Tiện khó hiểu, nghĩ có nhiều người xung quanh mà sao Lam Vong Cơ lại không kềm chế như vậy, một lát bỗng nhiên ngầm hiểu ra, buồn cười, đưa tay ôm lại, sờ soạng lưng Lam Vong Cơ mấy cái, mặt còn cọ cọ vào, "Ai da, Lam Trạm, ngươi đau lòng à? Này có gì đáng để ý đâu, thường thấy thôi, đã quen rồi, bị nhìn nhiều cũng không mất miếng thịt nào".

Nói rồi ngẩng đầu, nắm lấy chiếc cằm trơn bóng như ngọc kia, định đẩy lên, nhưng nghĩ lại thì kéo xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó nói: "Nói như vậy... ngươi không vui khi ta bị nhìn à?"

Lam Vong Cơ lông mày nhíu lại không nói gì.

Nguỵ Vô Tiện nhướng mày nói: "Không phải ta nói đúng rồi chứ?" tròng mắt chuyển động, hạ giọng: "Vậy ta để cho Nhị ca ca ngươi... mang về phòng giấu đi được không, ha?"

"Được" Lam Vong Cơ liền nắm lấy hắn, kéo đi ngay.

Nguỵ Vô Tiện bị kéo đi một hơi, sửng sốt hỏi: "Ui? Đợi đã, Lam Trạm... Lam Trạm, ngươi từ từ, ngươi muốn mang ta đi đâu?"

Lam Vong Cơ nói: "Trở về phòng"

Nguỵ Vô Tiện không thể tin được kêu lên: "Ngươi nghiêm túc hả? Chờ một chút! Chúng ta mới đi dạo chưa được bao lâu, hiện giờ vẫn còn sớm mà!"

"Ngươi đã nói"

Nguỵ Vô Tiện khóc không ra nước mắt: "Ta không...."

Nhưng hắn vẫn bị lôi đi mà không thể từ chối.

Cho đến lúc trở về phòng ngủ đóng cửa lại Nguỵ Vô Tiện vẫn không thể nói nên lời, vốn tưởng rằng cùng lắm Lam Vong Cơ cũng chỉ kéo hắn trở về khu vực của Cô Tô Lam thị, thật không ngờ đúng là nói một là một, hai là hai.... Không đúng, Lam Vong Cơ vốn dĩ là người nói một là một, hai là hai.

Ai biểu hắn nói làm chi...

Tự rót cho mình một ly trà, một hơi uống cạn, Nguỵ Vô Tiện buông chén trà đẩy về phía trước, nằm xoài ra bàn.

Lam Vong Cơ ngồi xuống bên cạnh hắn.

Nguỵ Vô Tiện nghiêng đầu liếc y, nhìn vào ánh mắt của y, miệng hơi cong lên một chút: "Nhị ca ca, ngươi thực sự... không muốn để cho người khác nhìn ta như vậy hả?"

Lam Vong Cơ không đáp.

Giọng Nguỵ Vô Tiện lo lắng hỏi: "Vậy... nếu thực sự như thế, thì phải làm sao bây giờ? Ta dù sao cũng phải ra ngoài đi lại một chút, nói chung là người ta vẫn nhìn thấy à, chẳng lẽ ngươi muốn đem ta nhốt lại, không cho ta ra ngoài hay sao?"

"......."

Không nhận được tiếng trả lời, Nguỵ Vô Tiện vẫn có thể tự mình nói tiếp một cách hào hứng: "Lam nhị ca ca, ngươi thật là nhẫn tâm, làm như vậy sẽ khiến ta chán chết, ngươi không thể mỗi ngày cùng ta đóng cửa ở trong phòng, như chúng ta bây giờ, vừa rồi đi vào cũng có người nhìn thấy đúng không? Không đi xem thi đấu nghiêm túc, thời điểm này lại lén trở về phòng, cô Càn Nguyên quả Khôn Trạch, để mọi người nhìn thấy, sẽ nghĩ hai chúng ta ban ngày ban mặt muốn...."

(Bó tay Tiện Tiện, nói sao mà tự ví mình với Lam Vong Cơ là cô nam quả nữ - nam chưa vợ và gái chết chồng, haha.....)

Thấy hắn càng nói càng không ra thể thống gì, Lam Vong Cơ thở ra một hơi, nói: "Sẽ không"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Sẽ không? Sẽ không cái gì cơ? Sẽ không đóng cửa nhốt ta, hay là sẽ không bị hiểu lầm?"

Lam Vong Cơ nói: "Đều sẽ không"

"Thật sao? Ta thấy ngươi rất muốn đóng cửa nhốt ta á ha ha ha ha ha ___" cười to ra tiếng, Nguỵ Vô Tiện còn vỗ vỗ mặt bàn, cười đến mức không dừng được.

Cười xong ngẩng đầu, thấy Lam Vong Cơ nhíu mày nhìn hắn, tim đập nhanh một chút, thầm nghĩ hắn chỉ nói giỡn thôi, Lam Vong Cơ không phải đang suy nghĩ làm thế nào để thực hiện điều đó đấy chứ? Vẫn nhớ rõ lần trước hắn cũng thuận miệng nói gì đó, cuối cùng Lam Vong Cơ đã thật sự làm.....

Nguỵ Vô Tiện vội vàng nói: "Uý, Lam Trạm! Ngươi đang nghĩ gì đó?"

"......." Nhìn hắn một hồi, Lam Vong Cơ thở dài một hơi, "Trưởng tử (con trai lớn) của Ôn gia mới vừa rồi đã ở đó".

Nguỵ Vô Tiện: ".....Ách"

Trước khi tới nơi này, đã được dặn dò là phải tránh xa thật xa một số người của Ôn gia, để đỡ xảy ra chuyện.

Ai mà biết Ôn gia có còn để bụng những việc trước đó hay không, tránh không gặp đương nhiên là tốt nhất, nếu nhớ ra, biết đâu lại kiếm cớ để gây sự, ngay lập tức không thể nào giải quyết công bằng, phiền toái tiếp theo chắc chắn sẽ không ít.

Hội Thanh Đàm ở Kỳ Sơn, hai nhà Lam Giang cũng đã suy nghĩ đến việc không cho Nguỵ Vô Tiện tham dự, dù sao Khôn Trạch cũng không nằm trong diện bắt buộc phải đi, chỉ là, bị Ôn thị nhớ tới, nên trong danh sách tham dự đặc biệt có ghi rõ tên hắn.

Rốt cuộc có ý gì, cũng không ai biết.

Hôm qua Lam Vong Cơ hoàn toàn không muốn để hắn đi ra ngoài, hôm nay quá giờ ngọ cũng rất là chú ý.

Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên nhổm dậy dùng sức ôm lấy y, nói: "Được rồi, ta sẽ an phận một chút, yên tâm đi, Ôn Tình nói đại khái sẽ không có việc gì, mới để chúng ta lại đây". Đã bị điểm danh, nếu không tới thì không phải là khiêu khích hay sao? Huống chi Lam Vong Cơ đã đi, hắn lại không nên tách ra khỏi Lam Vong Cơ tới bảy ngày, tính cả thời gian ngự kiếm, thì thành ra là xa cách hơn mười ngày.

Dù sao đi tới đây cũng không chắc sẽ gặp phiền phức.

Cũng không biết vơ vét đã đủ rồi hay như thế nào, mà việc điều tra về nam tử Khôn Trạch của Ôn gia từ lâu đã thả lỏng hơn rất nhiều, làm như không để ý nữa, nghe nói trong năm nay vẫn có người được dâng lên, mà dung mạo không được mắt nên không nhận.

Còn những người đã bị Ôn gia thu vào, rốt cuộc tình huống thế nào cũng không ai biết được.

Suy nghĩ, lưng được vuốt ve nhẹ nhàng, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên ngồi hẳn lên người Lam Vong Cơ, từ tư thế này có thể nhìn xuống y, Lam Vong Cơ ngửa đầu nhìn Nguỵ Vô Tiện đang từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt nhạt màu tựa như lưu ly lẳng lặng nhìn lại, không nói gì.

Nguỵ Vô Tiện vén vài lọn tóc rơi xuống, hôn lên vầng trán mịn màng, lông mày, thái dương, gò má, mũi... rồi áp lên đôi môi mềm mại ấm áp.

Được hôn lại một cách cẩn thận, cẩn thận mà lại trân trọng, Nguỵ Vô Tiện nheo mắt, mở miệng ra mời Lam Vong Cơ xâm nhập vào, đầu lưỡi nhứ nhứ, trêu chọc một hồi, bị đẩy lùi lại, nụ hôn đó mạnh mẽ hơn nhiều. Môi hơi hơi cong, kết thúc nụ hôn, còn dắt theo một sợi chỉ bạc.

Hít vài hơi, hắn lại cúi người, dường như muốn đem chính mình chui hẳn vào vòng tay của Lam Vong Cơ, khẽ cắn lên hầu kết, dùng răng nhay nhay, rồi lại dùng đầu lưỡi tinh tế liếm láp, Lam Vong Cơ bỗng nhiên ôm lấy Nguỵ Vô Tiện, dừng động tác của hắn lại.

Giọng nói nặng nề: "Nguỵ Anh..."

Nguỵ Vô Tiện liếm liếm môi, cười nói: "Nhị ca ca, ngươi không muốn sao?"

"......."

"Còn nhớ hôm qua ta nói nơi này không có cấm chế cách âm không, ngươi xem, hiện giờ mọi người đều đi ra ngoài hết, nơi này chỉ có chúng ta...."

"Dù sao ngươi cũng không cho ta đi ra ngoài, từ giờ đến bữa tối còn lâu, đã cách ba ngày rồi, chiều mai chúng ta lại thi bắn tên, sẽ không rảnh đâu, ngươi xem bây giờ thời cơ thật tốt á... thế nào?"

Rõ ràng là giọng điệu đang thương lượng, mà tay đã bắt đầu không an phận sờ mó lên.

Cuối cùng dùng một loại ngữ khí cực kỳ đương nhiên mà kết luận một câu: "Thừa lúc những người khác không ở đây, chúng ta nhanh lên!"

Lam Vong Cơ trầm mặc một lát, Nguỵ Vô Tiện cho rằng còn chưa khiến y đổi ý, đang muốn cố gắng hơn, bỗng nhiên bị bế ngang lên, hắn cười to một trận: "Ha ha ha ha ha ha ha ha Lam Trạm, ha ha ha ha ha ha ___"

Sau đó đã bị đè xuống giường.