[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 52



Tình sự đã xong được một lúc, mà khoé mắt đỏ bừng làm thế nào cũng không bớt.

Đại khái là mới vừa rồi lăn lộn đến khúc sau, Nguỵ Vô Tiện nghe thấy sát vách có người trở về, nên cố nén không phát ra tiếng, nghẹn đến hỏng luôn rồi.

Lam Vong Cơ đoan chính ngồi ở mép giường một hồi, xoa xoa người hình như đã ngủ, động tác cực nhẹ mà đứng dậy, ống tay áo lại bị giữ chặt, dừng lại một chút, hôn nhẹ lên trán Nguỵ Vô Tiện, nghe người nọ hừ nhẹ vài tiếng trong cổ họng, rồi mới được buông ra.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên bị một thứ gì đó mềm mại lạnh lẽo che lại hai mắt: "?"

Là một miếng khăn đã thấm ướt một nửa.

"Đừng nhúc nhích" Lam Vong Cơ lên tiếng ngăn động tác định lấy ra của hắn, nhẹ giọng nói: "Chườm lạnh"

"...... À"

Thế là mặc kệ, Nguỵ Vô Tiện từ trước đến nay vẫn luôn để cho Lam Vong Cơ tuỳ ý làm gì hắn thì làm. Toàn thân lúc này đều lười biếng, mùi đàn hương mát lạnh quanh quẩn khắp người, hoặc nói đúng hơn là đã lây dính vào người hắn, hương rượu thấm vào hơi thở, ngược lại khiến cho người ta có cảm giác hơi say mà ấm áp... Được vỗ nhẹ đều đều, Nguỵ Vô Tiện dần dần ngủ say.

Sau nửa canh giờ thì bị đánh thức, đi tiệc tối, không cần phải nói, Ôn gia mà đã tổ chức thì không thể thiếu yến tiệc được, Nguỵ Vô Tiện ăn rất vui vẻ, chỉ là có các trưởng bối Lam gia khác ở đây, nên không đụng tới nửa giọt rượu nào.

Hội Thanh Đàm của bách gia sẽ kéo dài bảy ngày, mỗi ngày trong đó sẽ có những hạng mục giải trí khác nhau, hôm nay là thi bắn tên.

Nguỵ Vô Tiện cũng không thích hợp xuất hiện trước mặt người nhà Ôn gia, suốt bảy buổi trưa cũng chỉ tham dự mỗi trận này, các nhà cử ra năm đệ tử thiếu niên chưa đến 20 tuổi để thi đấu, hắn chiếm một chỗ trong danh sách Lam gia, Lam Vong Cơ cũng có tên, ngoài ra còn có ba môn sinh Lam thị đồng trang lứa khác.

Trước khi thi đấu là nghe biện luận cả một buổi sáng, nội dung không thú vị như hôm qua, nghe nhiều chỉ cảm thấy đầu hôn não trướng, ủ rũ cả người bị Lam Vong Cơ dẫn ra bãi thi đấu, trên lưng đeo cung tên mới lên tinh thần được chút xíu.

Tỉnh táo lại, Nguỵ Vô Tiện chớp mắt nhìn Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, nói không chừng ta sẽ đứng đầu".

Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên lén lút quấn lấy mạt ngạch của y, động tác kín đáo, không để người khác nhìn thấy.

Nhưng Lam Vong Cơ tất nhiên phát hiện ra, thoáng cử động, nắm tay hắn xuống, nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy?"

Nguỵ Vô Tiện cười cười: "Không á"

Đi về hướng quảng trường, còn khoảng thời gian một nén nhang nữa thì sẽ bắt đầu thi đấu, thì nghe phía bên kia Ôn gia ầm ĩ.

Có ý muốn tránh xa một chút, nhưng lối vào vị trí của Cô Tô Lam thị lại là ở đây, Nguỵ Vô Tiện nghe thấy một hồi, nhịn không được nhìn qua nói: "Lam Trạm, ngươi nói, nhà bọn họ hàng năm đều tổ chức Hội Thanh Đàm lặp đi lặp lại như vậy, mỗi ngày đều có trò vui, hôm nay lại có chuyện gì đây?"

Lam Vong Cơ nói: "Danh ngạch" (chỉ tiêu tham gia thi đấu)

Nguỵ Vô Tiện lập tức hiểu ra, các nhà cử ra năm người thi bắn tên, môn sinh đệ tử Ôn gia đông quá, nên việc tranh giành một suất vào danh sách thi đấu cũng chuyện không bất ngờ, huống chi Ôn gia là đại thế gia, nhưng cuối cùng người giành được vẫn là con ruột của Ôn Nhược Hàn, đặc biệt là hai gã con trai Càn Nguyên.

Ôn Húc không có ở đây, nhưng bên này, trái lại có một tên còn thích khoe khoang hơn, hèn chi các đệ tử Ôn gia đều nỗ lực thể hiện.

Đám đông đang vây quanh là một người không lớn tuổi hơn bọn hắn bao nhiêu, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, vênh váo tự đắc, tướng mạo cũng gọi là đẹp, miễn miễn cưỡng cưỡng thì coi như chạm tới tiêu chuẩn, người và tóc như nhau, đều cho người ta có cảm giác chán ngấy khó tả, đây chính là con trai út của Ôn Nhược Hàn, chính là một trong hai hậu duệ Càn Nguyên duy nhất, Ôn Triều.

Lần trước đã gặp qua hắn, dù sao cũng là người cực kỳ thích xuất đầu lộ diện, cho người ta ấn tượng sâu sắc hơn trưởng tử Ôn Húc của Ôn Nhược Hàn, tự nhiên Nguỵ Vô Tiện có thể cảm nhận thấy như vậy.

Ôn Triều quát: "Lại một lần nữa! Lại một lần nữa, còn thiếu một người! Người cuối cùng!"

Một trận ầm ĩ, mấy tên còn lại gào to tự tiến cử, Nguỵ Vô Tiện cười cười muốn thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ tiễn pháp của đám người Ôn gia này, đều tệ như nhau, tranh giành nhau lên thi đấu có ý nghĩa gì chứ?

Bỗng nhiên nhìn lướt vào bên trong đám người, lại thấy có mặt của thiếu niên gặp hôm qua, là Ôn Ninh, nhìn xung quanh một hồi, tựa hồi đấu tranh tư tưởng dữ dội mới giơ tay lên, nhưng giơ rất thấp, ánh mắt lại không dứt khoát, chưa nói ra bất kỳ lời gì, sau một lúc lâu mọi người đẩy giọng nóng nảy tranh giành, mới có người bên cạnh chú ý đến hắn.

Giọng nói ra vẻ kinh ngạc: "Ngươi? Ôn Quỳnh Lâm, ngươi muốn dự thi à?"

Ôn Ninh gật gật đầu, rõ ràng không có cảm giác đang hiện diện, nhưng lúc này lại ngoài ý muốn khiến cho người khác chú ý, chắc do ngày thường hành động quá mức nhát gan và rụt rè, nên tinh thần "nỗ lực tranh thủ" ngày hôm nay làm cho người ta quá bất ngờ.

Chỉ là, cùng là người nhà Ôn gia, nhưng cũng có phân chia thứ bậc.

Có giọng nói không chút nào khách khí vang lên: "Còn chưa bao giờ thấy ngươi cầm cung, đòi dự thi cái gì! Đừng làm lãng phí danh ngạch!"

Người khác phụ hoạ: "Đúng á, công tử tuyển người, đang vội, người đừng gây phiền phức".

Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: "Phải rồi, các ngươi đúng thật là chưa nhìn thấy hắn cầm cung, nếu thấy rồi còn ai dám nói hắn làm lãng phí danh ngạch?"

Bị chèn ép một trận, Ôn Ninh không biết làm sao, hơi hơi há miệng, nhưng vẫn không thể tự mình giải thích, mấy người kia lại khinh miệt nói tiếp: "Được rồi, được rồi, đừng có ham mới mẻ, đây là có tính thành tích, đưa hắn đi thi làm mất thể diện của Ôn gia sao."

"Tránh ra! Được rồi! Đừng giơ tay nữa, ngươi xem công tử có thấy ngươi hay không?"

Nguỵ Vô Tiện đã cố ý nhìn kỹ tiễn pháp của Ôn Ninh, dù vội vàng nhìn thoáng qua cũng thấy được là cực kỳ có thiên phú, lại để cho đám người có kỹ thuật bắn tên vô cùng kém cỏi kia và người nhà họ Ôn khinh thường như vậy, nghe thật sự là không thấy thoải mái.

Tiến lên một bước, trực tiếp cao giọng nói: "Ai nói hắn chưa từng cầm cung? Hắn đã từng, hơn nữa lại bắn rất khá!"

Mấy ánh mắt kinh ngạc nhìn qua, Ôn Ninh cũng bị hắn làm cho hoảng sợ, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện, sắc mặt đỏ lên nhưng ngay sau đó lại rút đi, càng về sau càng tái nhợt.

Nguỵ Vô Tiện khoanh tay đi tới trước một bước, nói: "Hôm qua ta xem qua, hắn một mình ở chỗ vườn hoa kia luyện tập, bắn rất tốt".

Không ai đáp lời hắn.

Rốt cuộc Ôn Triều dời sự chú ý qua, lại không nhìn Ôn Ninh, mà hoài nghi nhìn qua nói: "Khôn Trạch à?"

Ngay lúc đó Nguỵ Vô Tiện nhận ra mình thật là liều lĩnh, nhưng đã đứng ra rồi, cũng không thể lui được, vì thế bất động thanh sắc đứng thẳng tại chỗ, ánh mắt không hề né tránh chút nào.

Ôn Triều nhìn hắn vài cái, ánh mắt quỷ dị, tiếp theo đảo mắt qua Lam Vong Cơ, lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Ta vừa nghĩ Hội Thanh Đàm lấy đâu ra Khôn Trạch, hoá ra đây không phải là kẻ làm trái mệnh lệnh lén tự lập khế ước đó sao..." Âm cuối kéo dài, không nói rõ ra, nhưng nghĩ cũng biết không phải là từ tốt đẹp gì.

Ánh mắt càng là có thâm ý, làm cho người bị nhìn cực kỳ khó chịu.

Nguỵ Vô Tiện nhíu mày, đang định nói gì đó, thì Ôn Ninh bên kia đột nhiên mở miệng: "Ta, ta... gần đây có luyện, luyện... bắn tên, xin cho ta thử xem!"

Mấy câu trước thì nói vừa nhỏ xíu vừa đứt quãng, phảng phất có thể ngưng bất kỳ lúc nào, nhưng câu cuối cùng đột nhiên nói to lên, làm như dùng hết sức để gào thật to.

Ôn Triều nghe hắn gào như vậy, hơi kinh ngạc, trừng mắt nhìn qua: "Ngươi đột nhiên lớn tiếng như vậy làm cái gì? Làm như vậy tưởng ta phải cho ngươi đi thi đấu sao? Biến sang một bên đi!"

Lúc này lại có người mở miệng: "Ái chà, công tử, đây chính là Ôn Ninh đó, hắn đã dám mở miệng, thì người cứ cho hắn thử đi, nói không chừng cả đời này của hắn cũng chỉ lần này mới dám có dũng khí thôi." Ngữ khí rõ ràng là muốn xem náo nhiệt, chứ không phải muốn giúp đỡ.

Ôn Triều nghe vậy, nhìn Ôn Ninh từ trên xuống dưới vài lần, có vẻ cũng có chút ấn tượng với hắn: "Được, bên kia có tấm bia, ngươi mau tới đó bắn một mũi tên cho ta xem, nếu tốt thì lên, không tốt thì tránh ra, không có thời gian đâu".

Những người xung quanh nhanh chóng lui ra, chừa khoảng trống cho Ôn Ninh.

Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt, lôi Lam Vong Cơ lui lại, thấp giọng nói một câu: "Xin lỗi".

Lam Vong Cơ chưa nói gì, Nguỵ Vô Tiện cũng tự biết mình sai nên cũng không bào chữa gì, giương mắt nhìn qua, Ôn Ninh trong vòng vây của đám người nhà họ Ôn, tay cứng đờ kéo dây cung, Nguỵ Vô Tiện vừa nhìn thấy là biết, thôi tiêu rồi.

Quả nhiên, mũi tên đó bắn ra ngoài không trúng tấm bia, chứ đừng nói là trúng hồng tâm.

"Vầy mà kêu là tốt? Ta nhắm mắt bắn còn giỏi hơn hắn!"

"Quả nhiên đã nói chưa thấy hắn bắn cung qua mà!"

"Trời, này mà để hắn đi thi, không phải sẽ bị hắn làm cho mất mặt hay sao".

Ngay lập tức khắp nơi đầy tiếng chế giễu, Ôn Ninh gục đầu xuống, giống như vâng vâng dạ dạ mà xin lỗi, Nguỵ Vô Tiện rất muốn nói với hắn mấy câu, mới vừa rồi đẩy người ta ra thi đấu cũng nên cổ vũ vài câu, nhưng hiện giờ thấy không đúng lúc.

Ôn Triều lúc này nhìn qua, mỉa mai nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, nói một từ, hắn nghe rõ, nhưng không có phản ứng gì lớn.

Bên kia lại còn muốn tiếp tục ồn ào, lát sau có một gia phó của nhà họ Ôn tới, cung kính nói gì đó, đại khái là truyền lại có người thúc giục việc chọn người, Ôn Triều thấy không còn thời gian chậm trễ nữa, kêu to: "Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh chọn ra một người đi!"

Bên kia còn có người la to lên tại sao lại nghe lời của một Khôn Trạch, sao có thể tin được.

.......

Nguỵ Vô Tiện cho rằng Ôn Ninh sẽ trốn, nhưng hắn chỉ im lặng đứng lui sang một bên, bị chế giễu vài câu, cũng giống như ấn tượng yếu đuối bán phân bất đỉnh (nửa muốn tách ra, nửa muốn đương đầu) mà hắn tạo ra cho mọi người, nói không chừng nếu mà không có người chị Ôn Tình có địa vị ở đây, thì chắc là còn bị ăn hiếp nhiều hơn.

Bên kia tranh đấu cho đến khi có tên gia phó thứ hai tới, Ôn Triều chọn trái chọn phải, cuối cùng không kiên nhẫn nữa chọn đại một người, cả đám vây quay xác nhận danh sách tham gia thi đấu.

Ôn Ninh vẫn đứng ở chỗ cũ, thoạt nhìn thấy ngu ngơ, Nguỵ Vô Tiện liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái dò hỏi, Lam Vong Cơ gật đầu với hắn.

"Ôn Ninh"

Đang đứng cúi đầu ở chỗ cũ nghe thấy tiếng, run rẩy, lại chuẩn bị bộ dáng muốn chạy trối chết.

Nguỵ Vô Tiện vội vàng kêu to: "Ê! Ngươi đừng chạy nha, rốt cuộc là chạy cái gì hả, Ôn Ninh! Ngươi có phải là Ôn Ninh không? Chúng ta hẳn là đã gặp nhau!"

Nghe hắn kêu cả tên, cả người Ôn Ninh cứng đờ, tựa hồ nhẫn nại một lát, mới rũ đầu chậm rãi xoay người lại, nhưng vẫn hổ thẹn co rúm người lại: ".... Nguỵ công tử..."

Rồi hướng về Lam Vong Cơ kỳ lễ nói: "Lam... nhị công tử"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Quả nhiên là có biết ta, làm gì vừa thấy ta là chạy vậy?"

".... Ta... ta... xin, xin lỗi......"

Nguỵ Vô Tiện dở khóc dở cười: "Ngươi xin lỗi cái gì chứ?"

Ôn Ninh nhìn hắn, rồi lại nhìn Lam Vong Cơ, nhỏ giọng nói: "Ngươi mới vừa rồi... đề cử ta, nhưng, nhưng ta lại..."

Nguỵ Vô Tiện nói: "Không phải chứ? Ngươi cảm thấy ngươi bắn tên không tốt là làm ta mất mặt sao? Ta có mặt mũi nào để mất đâu? Chuyện này... ngươi chắc chắn lúc trước không hay bắn cung trước mặt người khác, nên hồi nãy căng thẳng đúng không?"

Ôn Ninh lắp ba lắp bắp nói: "Phải.... Không phải...."

"Hả?" Nguỵ Vô Tiện không hiểu, cứ khăng khăng cổ cũ hắn: "Hãy tự tin lên, ta nói mà, ngay cả y cũng có thể làm chứng" vỗ vỗ Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện tiếp tục nói: "Ngươi bắn tên tốt hơn người nhà của ngươi, đừng nói người nhà của ngươi, ta đã thấy các đệ tử thế gia khác rồi, tiễn pháp so với ngươi không vượt qua ba mũi tên đâu."

Ôn Ninh nghe thấy, trên mặt lộ vẻ cảm kích, nhưng ngay sau đó lắc đầu nói: "Nguỵ công tử... không phải... ngươi nói giúp ta... làm, làm cho Ôn Triều chú ý tới ngươi, ngươi sẽ rất nguy hiểm....."

Nguỵ Vô Tiện: "....."

Hít sâu một hơi, Nguỵ Vô Tiện nói: "Đúng là ta lỗ mãng, thứ nhất ta không biết ngươi sẽ căng thẳng, thứ hai ta thực sự không nên..." dừng một chút rồi nói tiếp, "Chỉ là, có những lời vẫn cần phải nói ra, không thể vì sợ hãi mà cái gì cũng không dám, những việc này, sao mà có thể tránh được hết?"

Hắn biết là Lam Vong Cơ cũng nghĩ vậy, cho nên mới không ngăn hắn lại, Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ôn Ninh, ngươi yên tâm, ta nếu có chọc tới hắn, thì cũng không phải tại ngươi, ta mới vừa rồi thấy là hắn sẽ tham gia trận thi đấu bắn cung này, ta và Lam Trạm, không thể nào thua Ôn Triều, ngươi đợi mà xem, hắn nhất định sẽ ghi sổ chúng ta."

Ôn Ninh ngơ ngác nhìn hắn.

Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói: "Dù sao ngươi cũng đừng để ý chuyện hồi nãy, lại đây, ta nói cho ngươi nghe, kỳ thật không có gì phải căng thẳng, luyện tập trước mặt người khác nhiều lần rồi cũng thành quen, lần sau ngươi thử lại, nhất định phải khiến người khác rửa mắt mà nhìn!"

Lại đơn giản cổ vũ vài câu, sửa đúng chút tật xấu rất nhỏ, Ôn Ninh nghe cẩn thận, dường như toàn bộ sự chú ý đều lộ hết trên mặt, Lam Vong Cơ ở bên canh sau khi nghe xong, cũng bổ sung vài câu, lời nói không nhiều lắm, cực kỳ ngắn gọn.

Nguỵ Vô Tiện thấy được Ôn Ninh và tỉ tỉ Ôn Tình của hắn có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, lời nói thì lắp bắp, thái độ thì e lệ tự ti, đi đường thì chân tay càng co rụt lại, hôm nay muốn tham gia, chỉ sợ là đã cố hết sức vất vả mới có được dũng khí, kết quả lại thực hiện không được tốt và làm rối tung lên, nếu không được chỉ bảo, trong tương lai chắc sẽ không dám ngẩng đầu, có vài lời, cần phải nói ra ngay, chứ đến nỗi như bây giờ, cũng không khác gì.

Thật ra mới vừa rồi thấy Ôn Ninh bỗng nhiên la to để thu hút sự chú ý của Ôn Triều, miễn cưỡng xoá tan được cuộc xung đột, Nguỵ Vô Tiện đã cảm thấy, Ôn Ninh cũng không phải là người gặp chuyện chỉ biết lùi bước.

Cuối cùng cũng tới giờ, sắp bắt đầu vào cuộc thi, Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi có thể lại đây xem, quan sát người khác bắn tên nhiều cũng giúp ích cho ngươi đó, so với buổi sáng ngồi nghe Hội Thanh Đàm thì thú vị hơn nhiều, nếu không biết xem ai, thì hãy xem ta với Lam Trạm!"

Ôn Ninh gật gật đầu, nói lời cảm tạ mà không bị nói lắp.

"Chúng ta phải đi thôi", lúc này bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được cuối cùng hỏi một câu: "Đúng rồi, ngày hôm qua ta muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi cứ nhìn thấy ta là chạy trốn vậy?"

Ôn Ninh nghe hắn hỏi, vẻ mặt khó xử, giây lát sau vẫn là ngập ngừng nói: ".... Là, tỉ tỉ của ta nói, nhìn thấy... nhìn thấy Nguỵ công tử, thì cần phải tránh xa hơn ba trượng, nếu không sợ là Lam nhị công tử sẽ.... không vui"

"......." Nguỵ Vô Tiện cạn lời quay đầu nhìn Lam Vong Cơ một cái.