[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 55



Nguỵ Vô Tiện không có chuyện gì trong mấy ngày tiếp theo ở Hội Thanh Đàm.

Khi phải nghe biện luận thì đi nghe, lúc không có việc gì thì đi dạo lung tung khắp nơi, vừa thấy người nhà họ Ôn thì lập tức đi đường vòng, mọi việc an phận thủ thường, tuyệt đối không để Lam Vong Cơ có lý do kéo hắn trở về. Nhưng có một lần không cẩn thận, ban ngày ban mặt vẫn bị đóng cửa nhốt trong phòng ngủ, Nguỵ Vô Tiện la lên rằng hắn sẽ gây náo loạn, "hung tợn" nhào qua, sau đó thừa dịp gần đó không còn ai, cùng Lam Vong Cơ ở trong phòng ngủ náo loạn hơn nửa buổi chiều.

.....

Cô Tô Lam thị không có ý định phô trương trong Hội Thanh Đàm do Ôn thị chủ trì, đã sắp xếp thi đấu ở nội dung không có hai gã con trai vợ cả của gia chủ tham gia. Nhưng trong cuộc thi bắn cung, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ xếp thứ nhất, ngày thứ tư Lam Hi Thần ra sân luận kiếm, cũng đứng đầu trong số các tiểu bối, có thể nói là cực kỳ nổi bật, đó là còn chưa kể đến thân phận Khôn Trạch của Nguỵ Vô Tiện, khiến mọi người phải ồ lên.

Những điều này thực sự là không thể tránh khỏi.

Ngày thứ năm Giang Trừng tham gia cưỡi ngựa bắn cung, một lần nữa so tài cùng với Kim Tử Hiên, rốt cuộc đã chiến thắng, Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc cảm thấy thắng Kim Tử Hiên thì cần phải chúc mừng, nên ung dung kéo Lam Vong Cơ đi qua.

Từ xa nhìn lại, thấy khu vực nghỉ ngơi của Vân Mộng Giang thị có rất nhiều người.

Tiểu bối hai nhà Kim Giang tỏ ra cực kỳ không vui vẻ, ghét nhau như chó với mèo, quan hệ của hai nhà sau khi giải trừ hôn ước vẫn như cũ, không tốt lên chút nào, chỉ có thể kém đi, nhưng ít có cơ hội gặp nhau, nên không có việc phát sinh. Trưởng bối thì lại thân thiết, Kim phụ nhân cũng có tham gia Hội Thanh Đàm Kỳ Sơn năm nay, dẫn Kim Tử Hiên lại đây thăm hỏi, cùng Ngu phu nhân nói chuyện thân mật, nhất định phải hỏi thăm Giang Yếm Ly vài câu, Kim Tử Hiên và Giang Trừng đối với việc này đều lộ vẻ nôn nóng, nhưng lại bị bắt đứng bên cạnh, mỗi người chỉ có thể nhìn sang một phía.

Nguỵ Vô Tiện vừa nhìn thấy tình cảnh này vội vàng kéo Lam Vong Cơ lui về phía sau, hắn sợ nhìn thấy Kim Tử Hiên và Giang Trừng ghét bỏ nhau nhưng hắn không bỏ đi được, lại làm trò cười trước mặt trưởng bối.

Đứng cách khá xa, nhưng thật ra là không đi, vẫn có thể thấy rõ ràng mọi chuyện đang xảy ra.

Sợ Lam Vong Cơ không hiểu tại sao hắn không qua đó, nên giải thích sơ một chút, chỉ vị phu nhân đang nói chuyện với Ngu phu nhân nói: "Vị kia là phu nhân của gia chủ Lan Lăng Kim thị"

Lam Vong Cơ gật đầu, ý bảo là biết, chắc là đã gặp qua.

Kim phu nhân tuy là nữ tử Khôn Trạch, nhưng hiếm thấy so với các nữ tử Khôn Trạch khác. Ngũ quan rất đẹp cực kỳ chuẩn mực, nhưng hình dáng lại ẩn ẩn mang theo một chút khí thế cương ngạch, Nguỵ Vô Tiện đã thấy qua lúc bà ngự kiếm, phải nói là tư thế hiên ngang oai hùng, lúc đi chậm rãi hoặc ngồi ngay ngắn thì lại là ung dung quý phái. Xưa nay cũng không giống các Khôn Trạch khác không ra khỏi cửa, cứ tự nhiên thoải mái lấy thân phận chủ mẫu Kim gia mà tham dự tất cả các sự kiện.

Lam Vong Cơ đã gặp qua thì cũng không có gì ngạc nhiên.

Nguỵ Vô Tiện lại càng không xa lạ gì bà, mỗi năm Kim phu nhân đều tới Liên Hoa Ổ chơi mấy lần, mà khi đó đối với hắn hình như có cảnh giác, mới đầu không rõ, cho rằng bà với Ngu phu nhân thân nhau thì đương nhiên cũng không thích hắn, rồi sau đó phân hoá thành Khôn Trạch, năm nay đầu xuân trở về Liên Hoa Ổ, vừa lúc gặp Kim phu nhân tới chơi, thái độ lúc đó vậy mà lại hoà hoãn hơn rất nhiều, không phải là thân thiết nhưng cũng không hề tìm mọi cách để tách hắn ra khỏi người Giang Yếm Ly.

Dở khóc dở cười, Nguỵ Vô Tiện cuối cùng đã hiểu ra, Kim phu nhân đó là ban đầu nghĩ hắn sẽ phân hoá thành Càn Nguyên, lại không phải là con ruột của Giang Phong Miên, cứ gần gũi với Giang Yếm Ly làm bà lo lắng sẽ mất đi mối lương duyên nhắm cho Kim Tử Hiên từ lâu.

Nhưng rõ ràng, Nguỵ Vô Tiện với Giang Yếm Ly là tỉ đệ, huống chi, chính Kim Tử Hiên không thích hôn ước này.

Khi Nguỵ Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ rút lui khỏi buổi gặp mặt đó, Kim phu nhân lại nhắc đến việc hôn nhân giữa hai nhà, bị Kim Tử Hiên mở miệng chặn lại, giận tím mặt mắng cho một trận.

Thái độ của Giang Trừng chắc cũng vậy, một lúc sau cả hai cùng bị đuổi ra ngoài.

Cùng nhau đi ra một khoảng xa, thoát khỏi phạm vi khống chế của hai vị phu nhân, Kim Tử Hiên hừ một tiếng, Giang Trừng cười nhạo, nhanh chóng tách ra, ai đi đường nấy.

Nguỵ Vô Tiện đứng xem toàn bộ sự việc, nhịn không được nói: "Lam Trạm! Ta sẽ chụp bao bố Kim Tử Hiên, thừa dịp hắn không nhìn thấy đánh hắn một trận, ngươi theo ta không?"

Lam Vong Cơ: "..... Không"

Nghĩ, nếu dứt khoát phải tìm ra một điểm không tốt của Lam Vong Cơ, thì chính là điểm này, hắn mà đề nghị với Giang Trừng chuyện này, chắn chắn là sẽ không bị cự tuyệt.

Nhưng Nguỵ Vô Tiện lại tưởng tượng thêm một chút Lam Vong Cơ nhỡ đâu đồng ý, cùng với hắn mai phục chụp bao tải lên Kim Tử Hiên, đánh cho một trận... Không, nếu lúc này để cho Kim Tử Hiên không biết ai làm thì lại không còn ý nghĩa gì nữa sao? Là Lam Vong Cơ nha! Chính là Lam Vong Cơ đó __

Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ xong, khó khăn lắm mới rời đi cùng Lam Vong Cơ, vừa đi lại vừa cười cười, như thể bị trúng độc.

Lam Vong Cơ: "......."

"Ha ha ha ha ha ha Lam Trạm! Ta không làm được, thật không làm được.... Tưởng tượng ngươi cùng với ta đi chụp bao tải lên Kim Tử Hiên, ta liền..... ha ha ha ha ha ha___"

Lam Vong Cơ: "......."

"Chỉ là thật đáng tiếc á, ngươi tại sao mà không đồng ý thế? Lam Trạm ngươi lại từ chối ta!"

Lam Vong Cơ nói: "Đừng hồ nháo"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta hồ nháo gì đâu, nếu là Giang Trừng khẳng định sẽ đồng ý, nhớ trước đây, chúng ta vừa đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học đã tính toán sẽ làm như vậy..." Bề ngoài ghét nhau, nhưng cuối cùng chắng chắn là sẽ cùng nhau hành động.

"......." Lam Vong Cơ nói: "Các ngươi thật sự đã làm?"

"A? Không có, không có! Ha ha ha ha ha ha!" Nguỵ Vô Tiện cười tới chảy nước mắt, vòng tay ôm lấy cổ y nói: "Chính là không có, nên ta mới luôn nghĩ đến việc này nè! Ngươi thật sự không làm cùng ta sao? Hả? Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ dời đi ánh mắt, không nhìn vào đôi mắt cứ khăng khăng ghé sát vào trước mặt y: "..... Không" (chắc sợ nhìn rồi sẽ xiêu lòng đây, haha....)

Nguỵ Vô Tiện đảo mắt, cười nói: "Ta đi tìm Giang Trừng đây!"

Vừa dứt lời thì bên hông đã bị nắm chặt muốn chết, Lam Vong Cơ sầm mặt lại, trầm giọng nói: "Nguỵ Anh!"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ____"

Đã nói ở trong địa phận Ôn gia đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, tuyệt đối không để Lam Vong Cơ nhốt hắn, nhưng cuối cùng vẫn bị nhốt một lần, chính là lần này.

Sau khi Giang Trừng tách ra khỏi Kim Tử Hiên, chờ nửa ngày không thấy Nguỵ Vô Tiện lại, tới khu vực nghỉ ngơi của Cô Tô Lam thị cũng không thấy đâu, cảm thấy Nguỵ Vô Tiện chơi không đẹp, lúc hắn thua Kim Tử Hiên thì tới chế giễu, còn khi hắn thắng thì trốn đi đâu vậy!

Đến ngày thứ bảy của Hội Thanh Đàm, đã là ngày cuối cùng, tiệc tối cực kỳ long trọng, địa điểm mở tiệc là chỗ khác, chính là cung điện chính của thành Bất Dạ Thiên, Viêm Dương điện.

Trong Viêm Dương điện, sàn nhà đều làm bằng ngọc thạch đen nhánh, đại điện cực kỳ to và rộng, bên trong cao ngất, ngửa đầu làm như không nhìn thấy trần nhà, được nâng đỡ bởi những cây cột vàng vững chắc mà ba người ôm không hết, phía trên đầu cột được chạm khắc tinh tế, các loại thần tiên ma quái dị thú bám bên trên thân cột, tư thế khác nhau, hầu hết đều biểu lộ vẻ thô bạo hung tàn, có loại nhìn cực kỳ điên cuồng, thú lông chim mõm sinh động như thật.

Đại điện rộng lớn, trên sàn nhà bằng ngọc thạch đã xếp các bàn gỗ, chứa toàn bộ bách gia, ngay cả đệ tử thiếu niên bọn họ cũng đều có chỗ ngồi.

Cô Tô Lam thị ngồi vào vị trí, theo gia phó của Ôn gia dẫn đường chỉ chỗ ngồi, Nguỵ Vô Tiện vừa đi vừa phân chia sự chú ý quan sát xung quanh, thấy các nhà khác cũng đã ngồi ngay ngắn vào vị trí. Viêm Dương điện thật sự là đồ sộ, nhưng bố trí không được hài hoà, gấm lụa đỏ trải dài, trên mặt sàn ngọc đen lạnh lẽo, có thể nói là không hợp.

"....." Nguỵ Vô Tiện nhíu mày lại, kín đáo phát hiện có gì đó không ổn, mà lại không biết không ổn ở chỗ nào.

Bỗng nhiên, một cảm giác áp bức khiến người ta sởn tóc gáy bao quanh lấy hắn, lan ra khắp tứ chi.

Đồng tử của hắn đột nhiên co lại, trong chốc lát Nguỵ Vô Tiện hơi hơi ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía cuối bên kia của sàn nhà bằng ngọc đen trước mặt, có một cái ngai bằng ngọc thật lớn, trên đó có một người đang ngồi.

Khoảng cách rất xa, ánh nến khắp đại sảnh chợt lay động, như là bị một vật vô hình chèn ép, ánh lửa tối đi vài phần, càng không thể nhìn rõ gương mặt thật sự của người đó, nhưng khả năng có được uy lực áp đảo như vậy, không cần thấy rõ cũng có thể biết đây là ai.

Ôn Nhược Hàn.

Ôn Nhược Hàn tham dự buổi tiệc tối cuối cùng của Hội Thanh Đàm, ngồi trên chiếc ngai bằng ngọc ở vị trí thủ tịch, từ trên cao nhìn xuống mọi người.

Nguỵ Vô Tiện cắn răng, ý muốn chống lại lực áp chế đó, nhưng bỗng nhiên áp lực trên người lại mạnh hơn, ngay lập tức bị áp bách đến mức dường như không thể thở nổi, gần như hít thở không được.

Mọi thứ xung quanh giống như đột nhiên chậm lại, vô cùng đặc sệt, có thể nghe thấy tiếng của một vật nặng gì đó rơi xuống đất __

『___』

Mất nửa ngày Nguỵ Vô Tiện mới từ từ dời được ánh mắt.

Tất cả đều quỳ xung quanh một người.

Các nhà đã ngồi vào bàn, cùng nhau quỳ hết xuống đất, nói đúng hơn, trong tầm nhìn thấy được, chẳng còn bao nhiêu người vẫn còn đứng.

Trong đại sảnh lặng im đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất.

Ôn Nhược Hàn bỗng nhiên cười rất to, tiếng cười vang vọng khắp Viêm Dương đại điện, cười thực sự thoải mái, cười thật lâu không ngừng.