[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 56



Áp lực đột ngột biến mất khi nào, cũng không ai biết được.

Gia phó hướng dẫn chỗ ngồi của Ôn thị đã lui xuống, những thị nữ xinh đẹp dáng người thướt tha bước đến các bàn, dìu những người của tiên môn bách gia đang quỳ xuống đứng lên, những người đang quỳ, lúc đứng dậy cảm thấy rất xấu hổ và tức giận, nếu thân phận là gia chủ, thì càng cảm thấy cực kỳ bị sỉ nhục, nhưng không dám trút lên người đám thị nữ mảnh mai ở đây, mỗi người đều mặc đồ lụa mỏng màu trắng, hình ngọn lửa thêu trên ngực áo như nhắc nhở sau lưng các nàng là ai.

"Nhị vị tiểu công tử, mời ngồi, yến hội sắp bắt đầu rồi". Ở đây cũng có một thị nữ, dịu dàng mời họ ngồi.

Nguỵ Vô Tiện nghe tiếng hơi nhúc nhích, chậm rãi nhìn về phía Lam Vong Cơ, thấy y cũng đứng như hắn, trên mặt biểu tình cực kỳ khó coi, biết vẻ mặt của mình chắc là cũng không tốt hơn.

Ôn Nhược Hàn, thực sự đã xuất hiện vào ngày cuối cùng của Hội Thanh Đàm, dùng cách này giáng vào tiên môn bách gia một cái tát vang dội mà lại vô cùng nhục nhã.

Cười điên cuồng, không thể tả được sự hài lòng đến độ nào khi nhìn thấy các nhà đều phải quỳ.

Sau khi Ôn Nhược Hàn thu hồi uy áp thì mấy người nhà Ôn gia mới tới, ngồi ở vị trí hạng nhất của bữa tiệc mà cao giọng đàm tiếu.

Yến hội bắt đầu, thức ăn ngon, rượu ngon, lần lượt được đem lên, không khí trong đại điện dường như dần dần bình thường lại, mới đầu có ít người động đũa, hầu hết là uống rượu, tựa như muốn dùng cách đó để quên đi sự khó chịu. Không thể phát tiết lại càng không thể không nể mặt, chỉ có thể làm như vui vẻ không có việc gì, trong không khí ăn uống linh đình, vẻ mặt phẫn uất phải cố gắng kềm chế giấu đi, dường như không ai nhớ rõ chuyện mới vừa rồi.

Với ý đồ bám lấy Ôn gia, nhiều người trong bữa tiệc lên tiếng nịnh hót.

Khi có ca múa giúp vui, một trận âm thanh tán thưởng vang lên trong đại sảnh, bầu không khí nóng lên.

Khu vực chỗ ngồi của bọn họ thì yên tĩnh hơn rất nhiều, làm như tách biệt ra, Lam gia xưa nay không có ý đeo bám Ôn thị, nên chỗ ngồi đúng là được sắp xếp hơi cách ra xa một chút.

Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên thấp giọng nói: "Lam Trạm, ta cảm thấy... còn chưa kết thúc đâu".

Hắn nhích lại gần Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nghe vậy, nhẹ nhàng ừ một tiếng, khuất bên dưới bàn gỗ, cầm lấy tay hắn.

Quả nhiên, sau tiết mục ca múa, tới mục "nghi thức trao thưởng", mỗi một thiếu niên đạt giải trong Hội Thanh Đàm sẽ lần lượt được kêu tên, một khi được gọi, thì phải tới bên dưới ngai của Ôn Nhược Hàn, gia phó sẽ phát một tiên khí xem như là phần thưởng, chất lượng không kém, gia văn Ôn thị ở bên trên chói mắt dị thường.

Sự sỉ nhục thực sự không dừng lại ở đây, người đạt giải trong ngày đầu tiên của Hội Thanh Đàm là một thiếu niên Càn Nguyên, đối diện không chịu nổi áp lực khủng bố của Ôn Nhược Hàn, quỳ luôn xuống đất không dậy nổi, sau khi "được thưởng" thì không có sức đứng dậy, quỳ một hồi lâu mới có người tới mang đi.

Các môn nhân Ôn thị ngồi phía trên lại cười vang.

Tiếp theo là kêu tên bốn vị trí đầu tiên trong cuộc thi bắn tên ngày thứ hai, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ trầm mặc đứng dậy, hướng về phía trước đi tới.

Ánh mắt của mọi người dừng lên người bọn họ cùng với Kim Tử Hiên và Giang Trừng bị gọi vào sau đó, bốn gã thiếu niên đứng trước ngai ngọc của Ôn Nhược Hàn, thêm mấy bậc thang, thì khoảng cách khoảng hơn ba trượng, đương nhiên mỗi một bước tiến lên, lại cảm thấy hơi thở ra của Ôn Nhược Hàn càng đáng sợ, bước tới chỗ này đã là gian nan.

Nhưng ít ra, vẫn đứng vững vàng.

Hơi thở đã dâng lên nhưng trong giây lát không dám thở ra chút nào.

Linh cảm xấu trong lòng càng lúc càng tăng lên, gia phó Ôn thị bưng khay đựng trường cung phủ tơ lụa tới, chậm chạp không phát ra, cùng lúc đó, Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được ánh mắt Ôn Nhược Hàn dừng trên người mình.

"Ngươi chính là... tên Khôn Trạch đó hả?"

Giọng nói không lớn, chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, tim Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên đập thình thịch kinh hoàng, tai ù đi, cái gì cũng không nghe rõ, có lẽ có người đang bàn tán, nhưng Nguỵ Vô Tiện không thể nghe được gì, hắn căn bản không biết Ôn Nhược Hàn nhắc tới chuyện này rốt cuộc là muốn làm gì.

Chậm rãi ngẩng đầu, đập vào mắt hắn chính là cuối thềm ngọc thật dài và lạnh lẽo, và người đang dựa vào ngai ngọc kia.

Giọng nói là thanh niên, bộ dạng cũng là thanh niên, nhưng tu vi của Ôn Nhược Hàn cực cao, thân thể được duy trì hoàn hảo một cách tự nhiên ở thời kỳ đỉnh cao, mặt mày đẹp đẽ, đường nét mang khí phách mạnh mẽ, lúc này đang cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt nghiền ngẫm: "Tại sao không trả lời?"

"Lại đây, ta nhìn xem"

Lời này vừa nói ra, cả người Nguỵ Vô Tiện cứng đờ: "......"

Giây lát, hắn hơi nghiêng mặt hướng về phía Lam Vong Cơ, lắc đầu cực nhẹ, khép hai mắt lại, bước lên thềm ngọc.

Một bước, hai bước, ba bước... bước đi thật khó khăn.

Không cách nào đoán được Ôn Nhược Hàn sẽ làm gì, lại không thể không đi, càng không thể làm loạn, đánh không lại, bất kỳ hành động nào cũng sẽ chỉ gây ra tình huống nghiêm trọng hơn.

Lam Vong Cơ định ngăn cản, nhưng bọn họ đều biết, không thể, không nên.

Nhưng nếu thật sự Ôn Nhược Hàn muốn làm điều gì đó....

Cầu thang rất dài, nhưng lại không phải là vô tận, hắn vẫn là phải đi đến điểm cuối cùng cách Ôn Nhược Hàn không tới một trượng.

"Quá chậm"

Nguỵ Vô Tiện nghe câu này, chưa kịp phản ứng gì, liền cảm thấy chính mình bị một lực hút dị thường kéo về phía trước, trái tim co lại, thế nhưng ngay sau đó có một người chắn ngay trước mặt hắn, càng thêm hoảng sợ bị đánh bất ngờ, Nguỵ Vô Tiện liều mạng hô lớn:

"Lam Trạm! Không cần ___"

Ôn Nhược Hàn cười ha ha, tuỳ ý đánh ra một chưởng, Lam Vong Cơ che ở trước mặt Nguỵ Vô Tiện, bị đánh trúng ngay chính diện, bay về phía sau.

Nguỵ Vô Tiện chứng kiến mọi chuyện, ngực giống như bị giáng một đòn cực mạnh, muốn đuổi theo, nhưng chớp mắt hắn đã nằm trong tay Ôn Nhược Hàn, bị bóp chặt nhấc lên cao, một đôi mắt đen nhánh cẩn thận đánh giá hắn, Nguỵ Vô Tiện giơ tay nắm chặt lấy bàn tay đang giữ ở cổ họng hắn, cố hết sức vặn tay để thoát ra nhưng không được, cả người bị nhấc lơ lửng trong không trung, kềm chặt muốn chết, không thể nào quay đầu xem tình hình của Lam Vong Cơ.

Lực đạo ở bàn tay kia lại gia tăng, Nguỵ Vô Tiện dường như nghe thấy tiếng xương cốt mình vỡ vụn, một luồng sức mạnh lạnh lẽo rót vào, kinh mạch toàn thân bị một cơn đau nhức xâm chiếm, trước mắt biến thành màu đen, trong cổ họng nhanh chóng trào lên hơi thở mang mùi máu, nhưng... Lam Vong Cơ, so với việc này thì rốt cuộc Lam Vong Cơ....

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không ai có thể phản ứng kịp, lát sau trong bữa tiệc mới có tiếng kêu lên sợ hãi.

Phía sau một loạt tiếng ồn ào.

Khoé miệng hắn rốt cuộc đã từ từ chảy ra máu tươi.

Lực tay của Ôn Nhược Hàn cực lớn, đồng thời phóng uy áp đầy ác ý lên người hắn, tác động tuỳ ý khiến linh lực bị rối loạn, Nguỵ Vô Tiện biết mình đã bị thương rồi, khó kềm được đau đớn, trước mắt lúc sáng lúc tối, đau đầu muốn nứt ra, lại biết lúc này tuyệt đối không được hôn mê.

Lam Trạm.... hắn muốn nhìn xem Lam Trạm rốt cuộc....

Lại tiếp tục vặn cổ tay đang bóp cổ hắn, khó khăn nói: "Thả... ra...."

Ôn Nhược Hàn chỉ là rất có hứng thú xem hắn, lực đạo lại thêm một chút.

"Ách!"

Có thể bị treo trong không trung thật lâu, mà cũng có thể chỉ là một lát, ánh mắt Nguỵ Vô Tiện mơ hồ, Ôn Nhược Hàn nhìn một hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi mở miệng.

"Còn tưởng có gì đặc biệt, bất quá cũng chỉ là một Khôn Trạch"

Dường như mất hứng thú nên đột nhiên buông tay, Nguỵ Vô Tiện rơi xuống đất, ngã ra thềm ngọc, đau đớn làm hắn tỉnh táo lại, miễn cưỡng đứng lên, bước đi lảo đảo không quan tâm những người khác, đột nhiên xoay người.

Lam Vong Cơ bị đánh một chưởng văng ra, hiển nhiên là bị đập thật mạnh vào cây cột vàng ở xa kia rồi mới trượt xuống dưới, lúc này lưng dựa vào cây cột, đầu gục xuống, thấy không rõ trạng thái. Nguỵ Vô Tiện lao xuống cầu thang, nghiêng ngả lảo đảo nhào đến trước người Lam Vong Cơ sốt ruột kiểm tra, vẫn còn... vẫn còn thở!

Giọng nói vẫn không nhịn được nghẹn ngào: "Lam Trạm..."

Mắt nhoà lệ, vươn tay ra run nhè nhẹ, Nguỵ Vô Tiện hít sâu một hơi, trong cổ họng chỉ toàn nghe mùi máu, nhưng không rảnh mà để ý, giữ cho tay hết run rẩy, cắn răng điểm vào mấy huyệt đạo trên ngực Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ phun ra một búng máu, giật giật, mở mắt ra.

"Nguỵ... Anh..."

Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, nhớ tới khoé miệng chính mình đang còn ứa máu, giơ tay chùi đi, cố gắng mỉm cười nói: "Lam Trạm, ngươi, ngươi đừng nói chuyện, ta không sao... ta đỡ ngươi trở về"

Duỗi tay nâng lên, định đứng dậy, Nguỵ Vô Tiện lúc này mới nhận ra sau khi mình quỳ xuống, thì rõ ràng là đứng lên không nổi.

Lúc đó cả người hắn run rẩy, vừa hoảng vừa sợ, hắn suýt chút nữa cho rằng Lam Vong Cơ có phải đã....

Vị trí chỗ cây cột vàng này cách xa ngai ngọc của Ôn Nhược Hàn, tất nhiên xung quanh là chỗ ngồi của các gia tộc khác, chỉ là không ai dám đến giúp đỡ.

Nguỵ Vô Tiện chỉ nghĩ phải mau chóng rời khỏi nơi này, quàng tay Lam Vong Cơ qua vai mình, cố ép mình đứng dậy.

Bỗng nhiên trên vai bị vỗ nhẹ nhẹ một chút, có người nâng hắn dậy, sau đó Lam Vong Cơ cũng được đỡ lên, vài người Cô Tô Lam thị xúm lại đây, trầm mặc muốn đem bọn hắn về chữa thương.

Nguỵ Vô Tiện bất chấp cổ tay áo có dính máu, hung hăng lau khoé mắt.

Bị thương, thế nhưng không được rời chỗ ngồi, bị gia phó Ôn thị ngăn trở, sắc mặt của mọi người Lam gia đều khó coi, đặc biệt là biểu tình của trưởng bối dẫn đầu lạnh lùng đến doạ người, giằng co một lúc lâu, rồi giận dữ quay đầu.

Ngồi giữa yến hội bắt mạch, châm cứu đưa thuốc, sau khi điểm mấy huyệt đạo thì chỉ có thể để Lam Vong Cơ ngồi tại đây yên tĩnh điều hoà hơi thở, Nguỵ Vô Tiện không khỏi lo âu, hận không thể lập tức trở về Cô Tô, lại chỉ có thể ngồi ở chỗ kia, không duyên không cớ gặp tai hoạ, bọn họ cũng không có cách nào lên án khiển khách, không thay đổi được gì, còn có thể gây thêm họa vào thân.

Hắn quỳ gối bên người Lam Vong Cơ, nhìn gương mặt tái nhợt đang nhắm chặt hai mắt, nhẹ nắm lấy tay đặt lên đùi, ý đồ vận chuyển linh lực bị ngăn lại.

"Không thể". Trưởng bối Lam gia kiểm tra hắn một hồi, cho đan dược, nhẹ giọng khuyên răn: "Dưỡng thương, Vong Cơ để chúng ta coi chừng".

Nguỵ Vô Tiện bình tĩnh chăm chú nhìn, một lát, lau đi chút máu lại trào ra ở khoé miệng, nhận đan dược uống vào, đau đớn nhắm hai mắt lại.

Lồng ngực dâng lên một nỗi bất lực và căm hận.

Trong lòng hắn hiểu rõ, mới vừa rồi Ôn Nhược Hàn chỉ là tuỳ tay đánh ra một chưởng, thần sắc không chút để ý mà đã đánh Lam Vong Cơ trọng thương, còn bản thân hắn, bị giữ chặt đến nỗi dùng hết sức lực cũng không thể nào thoát ra, gần như hít thở không được, thậm chí chỉ cần Ôn Nhược Hàn muốn, thì một tay cũng có thể bóp chết hắn, bọn họ vậy mà... bất lực đến thế này.

Đừng nói bọn họ hiện giờ mười bảy tuổi, ở đây nhiều thế gia như vậy, thấy Ôn Nhược Hàn tuỳ ý làm bậy như thế, mà cũng không ai dám hé răng.

Mùi máu lại tràn lên cổ họng.

Một bàn tay để lên vai hắn, trầm giọng nói: "Tĩnh tâm!"

Nguỵ Vô Tiện cố gắng muốn nới lỏng bàn tay đang nắm chặt vải áo, nhưng lại cảm thấy một trận ác khí cuồn cuộn dâng lên, trưởng bối Lam gia phát hiện không ổn, bỗng nhiên vỗ một chưởng vào lưng hắn, Nguỵ Vô Tiện phun ra một ngụm máu, cảm thấy nỗi phiền muộn ác cảm trong ngực đã giảm đi.

"Tốt rồi, tĩnh tâm dưỡng thương, không nên nghĩ nhiều".

Nguỵ Vô Tiện run rẩy hít sâu một hơi, nuốt xuống hơi thở đầy mùi máu trong miệng, mệt mỏi nói: "Dạ..."