[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 57



Nhắm mắt dưỡng thương, Nguỵ Vô Tiện không còn sức mà để ý đến những việc phát sinh tại bữa tiệc nữa.

Khoảnh khắc Lam Vong Cơ bị Ôn Nhược Hàn đánh một chưởng mãi vẫn ở trong đầu hắn, làm hắn cũng không rảnh để nhớ tới lúc ấy Giang Trừng ở dưới ngai ngọc như thế nào.

Nếu có thể nhớ tới, nhất định cũng là hy vọng chí ít Ôn Nhược Hàn sẽ dồn mọi chú ý lên người hắn, không để ý nhiều đến Giang gia, Giang Trừng tốt nhất là đừng phản ứng gì, tốt nhất là đừng hành động vì cảm xúc, tốt nhất là bị người Giang gia dứt khoát kéo về.

Ngu phu nhân ở đây, hẳn là có thể ngăn cản Giang Trừng một ít... Giang Trừng, khi gặp chuyện vẫn luôn "lý trí" hơn hắn nhiều.

Mà thực sự, Giang Trừng cũng không làm gì.

Mọi việc xảy ra ngay trước mắt hắn, kinh ngạc đến cực điểm, đợi cho đến khi có thể phản ứng, thì Nguỵ Vô Tiện đã té rớt trên thềm ngọc, mạnh mẽ bò lên, đi về phía Lam Vong Cơ, biểu tình là hoảng hốt sợ hãi chưa bao giờ thấy qua, Giang Trừng không cần tiến lên, cũng biết Lam Vong Cơ chắc chắn là bị trọng thương, thậm chí nguy hiểm tính mạng, Nguỵ Vô Tiện cũng không tốt hơn, hắn... là muốn tiến lên.

Có thể bước đi, nhưng hắn có thể thay đổi được cái gì?

Gia huấn của Vân Mộng Giang thị, minh nhi bất khả vi nhi vi chi*, nhưng liệu hắn có thể gánh nổi cái giá phải trả sau khi đắc tội với Kỳ Sơn Ôn thị không?

*(biết rõ không thể làm nhưng nếu cố làm thì sẽ được – hình như so với câu trong nguyên tác là dư một chữ 'vi')

Trước khi đến đây Ngu phu nhân đã lạnh giọng cảnh báo, hai tay nắm chặt vai hắn đến mức khiến hắn đau: 『Giang Trừng, ngươi hãy nghe cho kỹ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể vọng động!

Ai cũng nghĩ lần này sẽ xảy ra chuyện gì đó, chỉ là không bao giờ ngờ nó lại xảy ra đột ngột hơn bọn họ nghĩ.

Trơ mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện quỳ rạp xuống trước mặt Lam Vong Cơ, có thể thấy được bóng dáng cả người run rẩy, cũng không biết có phải là khóc hay không, nửa ngày cũng đứng dậy không nổi, thế mà hắn thậm chí không bước ra được một bước, cho đến lúc người Cô Tô Lam thị lại, nâng hai người dậy, Giang Trừng nhìn chằm chằm, đáy mắt nổi lên tơ máu, lại chỉ có thể nhìn theo bọn họ đi xa.

Bị nhét đồ vật vào trong tay, hắn đờ đẫn cầm lấy, cũng không định cầm, thì nghe một tiếng cười nhẹ từ ngai ngọc bên trên: "Ở đây còn có một người Giang gia......"

Phảng phất như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, tát hắn một bạt tai thật mạnh.

Không có cách nào, không có cách nào hành động nhanh hơn suy nghĩ, không có cách nào không nghĩ đến Giang gia, hắn, hôm nay không làm được__

Đần độn trở lại chỗ ngồi, Giang Trừng chỉ cảm thấy đầu hắn nặng đến mức rốt cuộc không ngẩng lên nổi.

Nguỵ Vô Tiện bị thương, khoé miệng trào máu, bước đi lảo đảo mà quỳ xuống đất không đứng dậy nổi, thế mà hắn ngay cả việc đỡ lấy cũng không dám.

Ngu phu nhân lấy cây trường cung mà hắn đang nắm chặt trong tay, lại một lần nữa dặn dò không được vọng động, Giang Phong Miên vẫn còn chưa nhìn đến hắn, không nói tiếng nào, chỉ ở xa ngóng nhìn đến chỗ ngồi của Cô Tô Lam thị.

Giang Trừng đem khuôn mặt chôn sâu vào hai lòng bàn tay.

"......."

........

Yến hội lại tiếp tục, không khí trầm trầm, nói cười, chỉ có những gia tộc thường ngày vẫn thân cận với Ôn thị, hoặc là các khách khanh tương ứng, vị trí ngồi toàn ở phía trước.

Các gia tộc được sắp xếp càng xa thì không khí càng thêm trầm mặc, một lòng mong yến hội kết thúc, chỉ mong không có chuyện gì xảy ra rơi xuống người bọn họ.

Các thiếu niên đoạt giải trong mấy ngày thi đấu sau được kêu lên, ngược lại không gặp thêm ai của Cô Tô Lam thị, Ôn Nhược Hàn ngồi trên ngai ngọc nở nụ cười không rõ ý tứ mà nhìn xuống.

Ngoại trừ Nguỵ Vô Tiện, những người lên đó đều là Càn Nguyên, xưa nay được khen ngợi trong số các đệ tử thế gia, mỗi người đều mang vẻ kiêu ngạo trước ngực, nhưng lúc này khó nén được sự sợ hãi co rúm, bị bắt đối diện với gia chủ Ôn thị, mới khiến bọn họ hiểu vì sao trưởng bối bị gây khó dễ mà toàn phải chọn cách nén giận. . Ngôn Tình Ngược

Nhận được tiên khí có gia văn Ôn thị, dù có cảm thấy nhục nhã và oan uổng thế nào cũng không được để lộ ra.

Còn có vài tên thiếu niên, không chịu nổi uy áp phải quỳ xuống, buông lòng kiêu ngạo kia mà cúi đầu quỳ sát mặt đất.

Cuối cùng, những người có thể đứng lên được đều mặt mày tái mét, nói không chừng chắc sẽ bị bóng ma này bao trùm cả đời, khó có thể quên được.

Trước đây Ôn thị cũng thường xuyên tổ chức Hội Thanh Đàm, mời tất cả các nhà, khắp nơi phô trương xa xỉ, người Ôn gia từ trên xuống dưới đều có thái độ ngạo mạn, nhưng ít ra chưa từng ở Hội Thanh Đàm mà sỉ nhục mọi người như thế, thậm chí bừa bãi ra tay đả thương người khác, ai có thể nghĩ tiểu bối một phen nỗ lực thi đấu để đoạt giải, rồi đổi lại nhận được thế này.

Toàn bộ việc "trao thưởng" đã xong, các thiếu niên kiêu ngạo lúc đầu thoả thuê đắc ý giờ đều ủ rũ, đừng nói Lam gia còn có hai người quần áo dính máu, lại không được rời chỗ ngồi, chỉ có thể ở lại đây dưỡng thương.

Tuy kết quả kém, nhưng Ôn Triều lại chiến thắng xếp trên vài người trong một trận thi đấu, phải một phen thể hiện trước bách gia, đứng trên thềm ngọc, từ trên nhìn xuống mọi người, thần thái phơi phới, phát biểu diễn thuyết, hết lời ca ngợi mọi thứ trong Hội Thanh Đàm lần này do Ôn thị tổ chức, muốn mọi người tung hô hắn, thật là oai phong.

Đợi cho Ôn Triều cảm thấy mỹ mãn bước xuống đài, ngồi trong bữa tiệc cao giọng nói cười, chợt có một giọng nữ bỗng nhiên trách mắng: "Chính là ngươi! Ta vừa mới nhìn thấy, khi nhận ban thưởng của tông chủ, dám quăng lên bàn, khi Ôn tiểu công tử nói xong còn không chịu lên tiếng hoan hô!"

Người mở miệng chính là một thị nữ xinh đẹp, dáng người thướt tha, dung nhan quyến rũ, một người hầu lại nhân dịp này hùng hổ doạ người, khiến ai nấy đều kinh ngạc, đua nhau quay đầu nhìn lại, Ôn Triều được nhắc đến tên, cũng nghe tiếng ngẩng đầu, vừa nhìn thấy, trước mắt đột nhiên sáng ngời, còn chưa chú ý đến nội dung câu nói vừa rồi.

Mà người vừa bị buộc tội đại bất kính, ngồi ở vị trí cực kỳ cao, một gia tộc có ý đeo bám đối với Ôn gia, chính là Lan Lăng Kim thị.

Người bị chỉ vào, đó là con trai độc nhất của chính thất gia chủ Kim gia, Kim Tử Hiên.

Ôn Triều đứng lên, đi qua hỏi: "Chuyện gì thế này?"

Ánh mắt dừng trên người của thị nữ, không thể không nhìn ngắm, chủ yếu dừng lại ở bộ ngực đầy đặn cùng vòng eo nhỏ xíu có thể dùng một tay để ôm hết.

Thị nữ thấy hắn nhìn chăm chú, có vẻ mừng rỡ, nhưng vẫn không quên tại sao mình tuỳ tiện thu hút sự chú ý, cất giọng ngọt ngào nói: "Ôn công tử, người này mới vừa rồi nhận phần thưởng Ôn tông chủ ban cho, khi trở lại ghế liền quăng thật mạnh, lúc nãy Ôn công tử nói chuyện, hắn cũng không thèm nhìn, Ôn công tử nói xong bài diễn văn thật hay, hắn vẫn tỏ ra coi thường đó!"

"Ta đều nhìn thấy hết, trong lòng nghĩ người này... người này sao có thể đối với Ôn công tử. như vậy..." vừa nói lại vừa tỏ ra uỷ khuất, đôi mắt đẹp chớp chớp, có chút ướt át.

Thái độ này, người thì tỏ ra khổ sở đáng thương, nhưng tình huống quá là khiên cưỡng, khiến mọi người trợn mắt há mồm.

Nhưng Ôn Triều thì mắt đã dán lên rồi, lời nói nghe được bao nhiêu không ai biết, ánh mắt nhìn thẳng chăm chăm, thị nữ ghé sát vào hắn hơn một chút, hàng mi dài khẽ chớp, đôi lông mày mỏng cau lại, làm như thực sự uỷ khuất khổ sở giùm hắn, thương tâm đến muốn rơi lệ.

Người khác nhìn vô, thấy rõ là làm bộ làm tịch, hết sức khoa trương, nhưng Ôn Triều đã bị nhan sắc nàng hấp dẫn, không hề phát hiện ra chỗ nào không đúng, hoặc nếu có phát hiện, thì trước tiên phải lợi dụng để giải quyết đòi hỏi rồi mới quan tâm lý do của ý đồ tiếp cận là gì?

Mà ngoại trừ Ôn Triều, chính người nhà Lan Lăng Kim thị cũng không khỏi bàng hoàng trước màn trình diễn khoa trương đó.

Hoạ từ trên trời rơi xuống, Kim Quang Thiện kinh hãi đan xen, vừa rồi vì tâng bốc Ôn gia, nên liên tục mời rượu, uống nhiều, giờ có chút say khướt, không chớp mắt cảm giác say biến mất hết, vội cuống quýt la lên: "Không, không! Ôn công tử __ ngài đừng nghe... vị cô nương này nói vậy, Tử Hiên không có như thế!"

Tên thị nữ kia lập ức tủi thân nói: "Kim tông chủ, ngài đây nói vậy tức là ta nói bậy sao? Ta thật sự nhìn thấy, Ôn công tử, hắn đối với ngài bất kính á!" Một tay chỉ vào Kim Tử Hiên, nàng lại còn nhích tới gần Ôn Triều thêm một chút.

Kim Quang Thiện không phải là người ngu xuẩn, lão ngay sau đó nhận ra tên thị nữ này muốn lợi dụng chuyện này để khiến Ôn Triều chú ý, cũng không biết như thế nào lại chọn đúng Kim Tử Hiên, thậm chí toàn bộ Lan Lăng Kim gia cũng trở thành đá kê chân!

Lão biết tính tình của Kim Tử Hiên, mới vừa rồi quăng trường cung lão cũng biết, nhưng trước đó hắn uống hơi say, cũng không nghĩ đang náo nhiệt như vậy sẽ có người để ý, Ôn Triều lên đài, lão còn vỗ tay rất nhiều, tên tiểu bối Kim Tử Hiên ngồi xụ mặt ở chỗ kia, thì có thể làm cái gì? Ai ngờ thế mà bị mượn làm cái cớ!

Cho dù chết cũng không thừa nhận, để tên thị nữ đê tiện này tiếp tục nói về đề tài này, sợ là sẽ không được buông tha.

Rất hận rất giận, tuy rằng bên ngoài ăn chơi đàng điếm, nhưng lão xưa nay cực sủng Kim Tử Hiên, đứa con trai ưu tú độc nhất do chính thất đẻ ra, lão cũng không thể giao hắn ra để tránh hoạ cho Kim gia, huống chi giao ra rồi có qua được không?

Trong lúc nôn nóng, bỗng nhiên nghĩ đến, nữ nhân này không phải muốn Ôn Triều chú ý hay sao, nếu giúp nàng đạt được ý đồ, thì có thể sẽ thả cho bọn họ đi.

Nhìn thấy Ôn Triều đã hoàn toàn bị thị nữ này hấp dẫn, căn bản không có khả năng nghe lão giải thích!

Tuy rằng không muốn, hận không thể trực tiếp giết chết nữ nhân này, nhưng lại không có cách nào khác, bây giờ mà động thủ nói không chừng sẽ tệ hơn, Kim Quang Thiện bày ra vẻ mặt tươi cười nói: "Vị này, vị cô nương này, cô nương nhìn kỹ xem, Tử Hiên chỉ là hơi an tĩnh, chứ không phải bất kính đối với Ôn công tử. Ôn công tử à, làm cho ngài thấy không thoải mái ta thực xin lỗi, Tử Hiên hắn thật không có ý này, nhưng đã làm cho cô nương đây đau lòng, Ôn công tử chính là sẵn lòng an ủi nàng ta, ta sẽ tự phạt mình ba ly rượu, vì đã không phải nha!"

Nói xong lập tức uống cạn ly rượu của mình, mười phần thành ý.

Tiếp theo lại nói: "Cô nương sinh ra đã xinh đẹp như vậy, bị uỷ khuất, thật đúng là, thật là không nên mà!"

Nghe vậy, tên thị nữ kia quả thực không còn dây dưa chỉ trích sự bất kính của Kim Tử Hiên nữa, đôi mắt đẹp nhìn về phía Ôn Triều: "Ôn công tử... ta..."

Giọng nói dịu dàng mềm mỏng phảng phất muốn làm nũng, lại vừa khóc vừa kể lể mà ngả vào bên kia, Ôn Triều như mở cờ trong bụng, nửa người lâng lâng, thế là một phen ôm người, an ủi nói: "Đừng tủi thân nữa..."

Kim Quang Thiện lúc này lại không đúng lúc mà chú ý thấy, cô gái này môi hồng như lửa, tuy là rất đẹp, nhưng phía trên môi lại có một nốt ruồi, vị trí đó thực sự là không hợp, khiến cho mọi người nhìn là muốn cạy ra.

Lão cực kỳ thích nữ nhân, lưu tình ở khắp nơi, lưu giống nòi ở khắp nơi, nhưng loại này, khiến lão thấy thật sự kinh tởm, nhưng chỉ có thể giấu nỗi phẫn uất ở đáy lòng, chỉ cần vượt qua lần này, sau này có cơ hội lại thanh toán __ lão đường đường là gia chủ Lan Lăng Kim thị, đã từng phải ngậm bồ hòn làm ngọt như thế này bao giờ đâu?

May mà đã đạt được mục đích, lão mạnh mẽ nhận lỗi, nên Ôn Triều cũng vẫy vẫy tay, không còn để ý nhiều nữa, chỉ còn quan tâm đến người đẹp mới mẻ trong tay.

"Ngươi tên là gì?"

Thị nữ khẽ hé đôi môi đỏ, nũng nịu nói: "Công tử, tiểu nữ tên là... Vương Linh Kiều".

Giữa buổi tiệc, một tên thị nữ trước mặt mọi người câu dẫn chủ tử như vậy, hành vi khoa trương lớn gan, cực kỳ ngu xuẩn, vậy mà lại thành công, Ôn Triều nếu không phải có thân phận là con trai của Ôn Nhược Hàn, còn không phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao?

Mọi người trong tiên môn bách gia, trên mặt không dám lộ một tia nào, nhưng trong lòng tất cả đều lắc đầu, chưa từng thấy qua kẻ ngu dốt ham nữ sắc đến mức tuỳ ý để bị mê hoặc như vậy.

Trên dưới Ôn gia đối với việc này cũng không tỏ vẻ gì, Kim gia có thể được buông tha, đương nhiên là do Kim Quang Thiện xưa nay nịnh hót Ôn thị, khiến người vừa lòng, cũng phải nói, cho dù Ôn Triều ngu xuẩn, thì những người Ôn gia khác cũng không đến mức an bài vô lý, chỉ vì nghe lời của một thị nữ mà đi xử lý một gia tộc biết nghe lời.

Đến mức bỗng dưng nói khiến cho người ta nhìn vào chê cười...

Nhưng có ai dám cười đâu?

Qua nửa canh giờ nữa, làm cho mọi người phập phồng lo sợ, bữa tiệc tối cuối cùng của Hội Thanh Đàm Kỳ Sơn thật là ngộp thở, cuối cùng đã kết thúc.