[Vong Tiện] Mười Lăm Ngày Quạ Phi Thi Nhảy Tại Loạn Táng Cương

Chương 4



Editor: cái chương đầy thủy tinh và nước mắt. Tui đọc lần 1, khóc. Đọc lần 2, vẫn khóc. Tới khi edit, lại khóc một lần nữa. Vì cái chương này nên quyết edit đồng nhân này. Tiện Tiện khiến tui cảm động quá rồi!!!

Ngày thứ mười

Từ ngày Ngụy Vô Tiện từ dưới chân núi trở về, hắn liền đem chính mình nhốt trong Phục Ma động, vô luận là ai đi khuyên hắn đều chưa từng ra khỏi. Đối với việc này, Ôn Tình trực tiếp phát hỏa mấy đợt, thậm chí bắt Ôn Ninh đi kéo hắn ra ngoài. Nhưng Ngụy Vô Tiện, một khi đã hạ quyết tâm phải làm gì thì chín trâu mười bò lôi kéo đều không thể làm hắn hồi tâm chuyển ý, đến cuối cùng, Ôn Tình cũng chỉ có thể nén giận, kê thêm mấy đơn thuốc, đốc thúc hắn uống thêm dược.

Cũng là tranh thủ mấy ngày ấy, một chúng gia chủ vì chuyện của Ngụy Vô Tiện mà mở một cái "tiểu Thanh Đàm hội" phong cách dã chiến. Có người nêu ý kiến, Ngụy Vô Tiện cùng Ôn gia dư nghiệt đều không phải giống như trong lời đồn đãi. Đầu tiên, nhìn trên núi, toàn là lão nhược bệnh tàn, như thế nào có thể giống như lời đồn, không việc xấu nào là không làm. Tiếp theo, mấy ngày này, bọn họ tuy không thấy đến bóng dáng Ngụy Vô Tiện, nhưng thường xuyên thấy Ôn Tình mang theo mũ có rèm xuống núi. Qua những lời bọn họ nói chuyện với nhau thì nhìn ra được, Ôn Tình là xuống núi hành nghề y. Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, nhìn bộ dáng Ngụy Vô Tiện nghe được tin sư tỷ còn sống ngày hôm ấy, với con người trong lời đồn đãi là bạch nhãn lang, lấy oán trả ơn, chính là khác nhau như trời với đất. Tựa hồ những lời đồn về Ngụy Vô Tiện, mười phần thì có tám phần đều là giả?

Lời này vừa nói ra, liền lập tức có người phản bác: Ai biết hắn có phải là đang diễn trò cho chúng ta xem hay không? Nếu việc mọi người hiện giờ biến thành linh thể là do Ngụy Vô Tiện làm, hắn nhất định đã biết bọn họ đang ở chỗ này nhìn hắn. Chắc chắn Ngụy Vô Tiện diễn trò cho bọn hắn xem, lấy chuyện này tới lừa bịp chúng ta, để cho hắn thực hiện quỷ kế tiếp theo.

Lời phản bác vừa nói xong, liền có lập tức có người đứng dậy, dõng dạc hùng hồn đem Ngụy Vô Tiện lại quở trách một lần từ đầu tới đuôi, mấy cái sự tình giả dối hư ảo vớ vẩn ở đâu cũng lôi ra tới đổ thừa là Ngụy Vô Tiện làm, lời càng nói càng khó nghe, còn có rất nhiều gia chủ khác theo phụ họa.

Thế đạo chính là như thế, con người vĩnh viễn đều chỉ nghe những gì mình muốn nghe, tin những gì mình muốn tin. Chỉ cần có một người muốn đem sự thật nói trắng ra, ý đồ vạch trần chân tướng, liền sẽ bị tập thể công kích, muỗi người một ngụm nước bọt là đủ khiến người ta chết đuối rồi.

Đến nỗi Giang thị tỷ đệ, hai người cũng lười cùng đám kia người kia cãi cọ, chỉ là ngồi ở một bên lạnh lùng nhìn bọn họ văng nước bọt khắp nơi. Hai cái miệng làm sao lấp được miệng thế gian, giống như là ngươi là vĩnh viễn không có cách nào đánh thức một người đang giả bộ ngủ.

Đến cuối cùng, Lam Hi Thần khuyên giảng, cùng Lam Vong Cơ một câu "Không biết toàn cảnh không tỏ ý kiến" mới có thể kết thúc.

Tới ngày thứ tám, chúng gia chủ phát hiện trên cổ tay mỗi người có một sợi dây màu đen, đầu đuôi tương tiếp, làm như trời sinh như thế, bác học kiến thức là Lam thị song bích liền minh bạch chân tướng sự tình.

Tương truyền có một dị thú, luyện một pháp thuật, lệnh hồn vì linh, tay có linh tuyến, phi này tâm nguyện không thể giải, không thể giải giả, dị thú thực chi, tên cổ vì linh. Tức là nói, nếu có một người cầu tới linh dị thú, nó có thể dẫn ra hồn phách người sống, hóa thành linh thể, linh thể trên cổ tay đều có tên là linh tuyến hắc tuyến, nếu có thể hoàn thành linh thú tâm nguyện liền có thể trở về thân thể, nếu không hồn phách liền sẽ trở thành đồ ăn của linh thú.

Kim Quang Dao nói: "Vậy tức là, có người sai khiến linh thú, đem chúng ta biến thành linh thể, nhốt ở nơi này?"

(đoán xem là ai nào?^^)

Lời vừa nói ra, chúng gia chủ đều nhìn nhìn lẫn nhau, lại đem ánh mắt hướng về Phục Ma Động ở Loạn Táng Cương. Ngẫm lại mấy ngày gần đây, hung thi trên Loạn táng Cương đều xao động không thôi, trong lòng tội lỗi của Ngụy Vô Tiện lại nhiều thêm một cái.

Nhưng tội định ra rồi thì vẫn bất an như cũ, muốn hoàn thành linh thú tâm nguyện, thì trước tiên phải tìm được linh thú. Nhưng theo lẽ thường, khi bọn họ hóa thành linh thể liền có thể nhìn thấy linh thú, nhưng bọn họ biến thành như vậy đã vài ngày, một cọng lông của linh thú cũng chưa chưa nhìn tới được, bọn họ phải làm sao để giải quyết khốn cảnh trước mắt đây?

Cuối cùng, Lam Hi Thần đành phải ra tiếng an ủi nói: "Không thấy được linh thú, mà chúng ta lại bị nhốt ở nơi này, nói vậy tâm nguyện kia cùng nơi này là có quan hệ."

Ngụy Vô Tiện "bế quan" đến khi mặt trời dần lặn về tây ngày thứ mười mới kết thúc. Một thân ảnh màu đen từ Phục Ma động đi ra, hốc mắt hãm sâu, gương mặt hốc hác, cái bụng lại càng thêm tròn trịa, xương tay mảnh khảnh, giữa mày ẩn ẩn lộ ra hắc khí, bộ dáng này cùng quỷ mị chỉ khác ở một bên có hơi thở, bên còn lại thì không. Cách đó không xa, Lam Vong Cơ thấy người trên đầu quả tim của mình biến thành bộ dáng này, trong lòng hung hăng tê rần.

Ôn Tình vừa thấy hắn ra tới, liền buông việc đang làm dở, vội vàng chạy tới bắt mạch cho hắn.

Ngụy Vô Tiện cũng lén nhéo nhéo cánh tay của nàng, xem thần sắc nàng càng ngày càng ngưng trọng, liền mở miệng nói: "Ta không có việc gì, không cần lo lắng."

"Ngụy Vô Tiện! Ngươi là điên rồi sao?! Ngươi như vậy mà gọi là không có việc gì?! Sức khỏe ngươi sớm đã kém tới đáy, hiện giờ còn vận dụng nguyên thần, ngươi không muốn sống nữa sao?!" Ôn Tình giãy khỏi tay hắn, rống to.

Mọi người vừa nghe, tâm thần chấn động. Nguyên thần? Ngụy Vô Tiện muốn làm cái gì mà phải dùng đến nguyên thần? Nếu có chút sai lầm nào, chính là hồn phi phách tán.

"Không phải là có ngươi ở đây sao, ngươi sẽ giúp ta mà." Ngụy Vô Tiện không thèm để ý nhún nhún vai, giương lên một gương mặt tươi cười với Ôn Tình.

"Ngươi...... uống thuốc trước đi." Ôn Tình biết hắn đang làm cái gì, nàng cũng biết nàng khuyên không được, chỉ có thể đem hết toàn lực mà giữ một nhà ba người của hắn.

Khi Ôn Tình xuống núi, nghe người khác nghị luận việc Di Lăng đại ma đầu, nàng liền biết việc bao vây tiêu trừ Loạn Táng Cương. Tuy rằng một chi nhà bọn họ không hề dính một chút màu người, nhưng bọn họ cùng Ôn gia quan hệ họ hàng, mà đám kia người nhận định, họ Ôn đều phải chết. Nàng cũng không để bụng, nàng hiểu tất cả. Nếu không phải có Ngụy Vô Tiện che chở, bọn họ sớm không biết đã chết phơi thây nơi nào.

Ngụy Vô Tiện đối bọn họ có ơn che chở, nàng không thể mặc kệ tình thế cứ như vậy làm hại tới hắn. Tuy trước đây, nàng đối Ngụy Vô Tiện có ân, nhưng hắn cũng coi như đã cứu Ôn Ninh, ân tình này sớm theo như lời nàng nói, đã xóa bỏ toàn bộ.

May mà ngày ấy, khi Ngụy Vô Tiện xuống núi, Ôn Ninh nói cho nàng biết, những gia chủ suốt ngày hô đánh hô giết kia, không biết vì sao biến thành linh thể phiêu phiêu ở Loạn Táng Cương, đây là một cơ hội tuyệt hảo, làm đám kia người hảo hảo chính mắt nhìn xem, nói không chừng có thể làm tình thế hòa hoãn. Mặc dù đánh bất động những con người ngu muội vô tri đó, nhưng nếu có thể làm cho đám người Lam gia khiêm khiêm quân tử ấy đối với Ngụy Vô Tiện cách nhìn đổi mới, kia sự tình có thể tìm được đường sống.

Mấy ngày gần đây, khi nàng cùng người nhà nói chuyện, đều cố ý vô tình nhắc tới rõ ràng sự tình việc Ngụy Vô Tiện lúc trước bảo hộ Ôn gia, phản lại Giang gia, đem lời nói lớn tiếng một chút, cố ý đem lời nói thay Ngụy Vô Tiện giải thích tiền căn hậu quả.

Lời nàng nói, tuy đưa tới một phen châm chọc của chúng gia chủ, nhưng cũng để một ít đại gia chủ để ý tới, đến luôn ghét cái ác như thù là Nhiếp Minh Quyết cũng âm thầm cân nhắc, những việc này có phải hay không còn có ẩn tình.

Ngụy Vô Tiện lúc này cũng không giống như trước ra sức khước từ, chết cũng không uống, mà ngoan ngoãn bưng chén thuốc uống một hơi cạn sạch, uống xong cũng không như bình thường làm nũng lăn lộn muốn viên đường tiêu khổ trong miệng nữa.

Lúc sau, Ngụy Vô Tiện ở trên núi đảo quanh, giống sơn đại vương ở trong núi tuần tra, cầm Trần Tình gõ gõ đầu đám tẩu thi, làm cho bọn họ không cần nơi nơi gây hoạ, an phận một chút.

Tới đêm, Ngụy Vô Tiện xách Ôn Uyển lên như xách một con gà con mà chạy lên đỉnh núi, ngồi ở vị trí ngày thường dạy nhóc nhận dạng các ngôi sao. Ôn Uyển còn nhỏ, nghe được vài câu, hai cái tay nhỏ liền ở trước ngực Ngụy Vô Tiện sờ soạng lên.

"Tiện ca ca, lòng ngực huynh là cái gì á, cấn cấn vào người làm đệ đau."

"Cái này nha, là lễ vật mà Tiện ca ca muốn tặng cho cháu ngoại trai của ta." Ngụy Vô Tiện cười hì hì, lấy từ trong lòng ngực ra một cái hộp gỗ, trong hộp gỗ là một cái cửu liên ngân linh.

"Thật ra còn một cái khác rất giống cái ngân linh này, là quà mừng đầy tháng cho cháu ngoại trai của ta, nhưng tiệc đầy tháng ngày ấy lại bị một tên xấu xa huỷ mất, cho nên Tiện ca ca làm lại một cái, nếu có cơ hội liền đưa cho nhóc con ấy." Ngụy Vô Tiện đem ngân linh trong tay đưa cho Ôn Uyển, bế hắn ngồi vào trong lòng mình.

"Tiện ca ca, cái này thật đẹp nha, còn có hoa văn nữa." Ôn Uyển nhìn chuông bạc, tay nhỏ tay vuốt theo đường cong của hoa văn. "Nhưng chuông này sao lại không kêu thế?" Chuông bạc ở trong tay hắn, dù dùng sức lay động thế nào cũng không phát ra tiếng vang nào.

"Chuông bạc này là dùng để phòng thân, phân rõ tà ám, chỉ cần có tà ám, dù chỉ là một tia âm khí đều sẽ vang lên, mỗi tiếng vang khác nhau là đại biểu cho một loại tà ám. Nó hiện tại không vang, đương nhiên là bởi vì không có rót vào linh lực, chỉ có rót linh lực vào bên trong chuông, nó mới có thể bắt đầu hoạt động."

"Hơn nữa, cái chuông nhỏ này là bản cải tiến của cái trước, yêu cầu thật lớn linh lực mới có thể mở ra, Tiện ca ca hiện tại là không có nhiều linh lực như vậy."

Nghe xong đối thoại của hai người, ai nấy đều không khỏi nghi hoặc: Chuông bạc là đưa cho cháu ngoại trai của hắn? Kim Lăng sao? Đây là chuyện gì?

"Cùng Kỳ đạo ngày ấy, Ngụy Anh vốn là mang theo chuông bạc làm quà mừng đầy tháng tặng Kim tiểu công tử." Lam Vong Cơ mở miệng, "Ai ngờ Kim Tử Huân dẫn người chặn giết, hủy đi lễ vật của hắn, chọc hắn cuồng tính quá độ." Trong giọng nói lạnh lùng của Lam Vong Cơ có một tia nghẹn ngào cùng không đành lòng.

Chặn giết Cùng Kỳ đạo, đó khởi đầu hết thảy mọi việc, cũng là nơi dồn ép người y thương vào con đường tuyệt lộ. Ngày ấy, khi y nghe được việc này, liền lập tức chạy tới Cùng Kỳ đạo, khi đó thi thể tuy đã mang đi, nhưng đầy đất đều là máu còn chưa khô. Ngụy Vô Tiện tâm tính, cho dù bị quỷ đạo ảnh hưởng, nhưng y không tin Ngụy Vô Tiện vô duyên cớ vô cớ mà động thủ giết người, y ở đó xem xét hồi lâu, cuối cùng phát hiện một mảnh nhỏ chuông bạc nằm trong bùn đất. Y nhặt mảnh vỡ lên, cố gắng thu lại hết thảy, mang về Tĩnh Thất ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Lúc sau, y cũng thử đi sửa lại, nhưng cuối cùng là tàn khuyết, sửa cũng không trở lại được bộ dáng ban đầu, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra là hình dáng của một cái chuông bạc.

"Kia cũng là đáng đời hắn! Ai kêu Ngụy Vô Tiện hắn hạ chú với Kim Tử Huân, bằng không Kim Tử Huân sẽ không tìm hắn trả thù." Lời nói vừa ra khỏi miệng, người nói ra liền cảm thấy mình lỡ lời, lén nhìn về phía Kim Tử Hiên.

Theo ánh mắt người nọ mà nhìn, thấy gương mặt Kim Tử Hiên trắng vài phần liền minh bạch, đó là ngày Kim Tử Hiên thân bị trọng thương, ở trước mặt người ta mà nhắc tới, không khỏi khiến sắc mặt hắn tệ như vậy.

"Lam nhị công tử nói lời này, là đang giúp Ngụy Vô Tiện giải vây sao? Thế nhân toàn nói ngươi cùng hắn quan hệ bất hòa, xem ra này không phải là thật. Hai người các ngươi chẳng lẽ có quan hệ gì khác mà người ngoài không biết tới?" Người hỏi chuyện xem lúc trước Lam Vong Cơ cùng Giang Yếm Ly đi tìm Quỷ tướng quân hỏi chuyện, trong lòng sớm đã có suy đoán, cảm thấy quan hệ của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô không giống như trong lời đồn, tệ đến vậy.

Lời này vừa nói ra, liền khiến cho Lam Hi Thần thấy không ổn. Lời này nghe thế nào cũng đều không có ý tốt, nhưng đệ đệ nhà mình đối với lời nói như vậy cũng thờ ơ, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện. Y cũng không dám nói gì, mày hơi hơi nhăn lại.

Bên kia, đối thoại nho nhỏ với Ôn Uyển bị cắt ngang, Ôn Tình lấy cớ có chuyện quan trọng muốn cùng Ngụy Vô Tiện thương lượng, để Ôn Ninh ôm Ôn Uyển đi.

Hai người ngồi ở trên đỉnh ngọn núi, âm phong phơ phất, nhìn ra phong cảnh xa xa

"Chuyện bao vây tiễu trừ, ta đã biết." Nhìn hồi lâu, Ôn Tình vẫn là mở lời trước."

"Ừ, ngươi xuống núi thường xuyên, biết chỉ là chuyện sớm hay muộn, ta cũng không nghĩ sẽ giấu được ngươi." Ngụy Vô Tiện nhàn nhạt trả lời.

"Ôn Ninh cũng biết? Ngươi có ý tứ gì?" Ôn Tình ngạc nhiên quay đầu, nhìn gương mặt ngày càng nhợt nhạt trước mắt.

"Là ta hạ mệnh lệnh, khiến hắn không nói cho của các ngươi biết." Ngụy Vô Tiện ngừng lại một chút, còn nói thêm: "Các ngươi ngày mai liền rời đi đi."

"Ngươi có ý gì? Ngươi kêu chúng ta trốn? Ngươi muốn một mình đối mặt?" Ôn Tình càng thêm hoảng hốt, trực giác nói cho nàng biết, nội dung kế tiếp của cuộc đối thoại này không phải là thông tin tốt đẹp gì.

"Từ Phục Ma động đi về hướng Tây, nơi đó có một địa đạo bí mật, đi xuyên qua nó liền ra khỏi Di Lăng địa giới." Ngụy Vô Tiện không có trả lời, chỉ nói tiếp những gì mình muốn nói.

"Ra khỏi Di Lăng? Ngoại trừ Loạn Táng Cương, ngươi cảm thấy Ôn gia dư nghiệt như bọn ta còn có thể đi nơi nào?" Ôn Tình cười lạnh một tiếng, nàng nhưng xem như hiểu rõ, từ sau khi huyết tẩy Bất Dạ Thiên, Ngụy Vô Tiện mỗi ngày lấy cớ là trấn áp đàn thi, nhưng thật ta là ở Loạn Táng Cương tìm đường lui cho bọn họ!

"Ra khỏi địa đạo, đi hơn trăm dặm về hướng tây nam, có một chỗ sơn cốc, nơi đó hẻo lánh ít dấu chân người, phong cảnh tú lệ, khí hậu hợp lòng người, các ngươi có thể ở nơi đó tự lực cánh sinh, cày ruộng trồng trọt, bình an qua ngày."

Ngụy Vô Tiện nhìn vào mắt Ôn Tình, giương lên một nụ cười có thể mê hoặc bất cứ nữ tử nào.

"Được lắm! Cái gì ngươi cũng thay chúng ta nghĩ kỹ rồi, vậy còn ngươi?! Hài tử trong bụng ngươi thì sao?!" Ôn Tình tức đến nghiến răng nghiến lợi, những người đó đều là hướng về phía dư nghiệt Ôn gia mà tới, hiện giờ liên lụy Ngụy Vô Tiện, vốn đã là hổ thẹn, Ngụy Vô Tiện vậy mà còn nghĩ xong đường lui cho bọn họ rời đi, cái này làm cho một người vốn cao ngạo Ôn Tình không cách nào chấp nhận được.

"Cho nên ta mới yêu cầu ngươi trợ sản cho ta." Ngụy Vô Tiện ngữ khí bình đạm, giống như đương sự là ai khác chứ không phải là hắn.

"Ngươi điên rồi?! Ngươi không biết thể trạng hiện nay của ngươi đã thành ra cái dạng gì rồi sao? Ta nói cho hay, ta biết ngươi vẫn luôn ở dùng nguyên thần nuôi dưỡng hai đứa nhỏ này, còn thử dùng nguyên thần phá huỷ Âm Hổ phù. Hai đứa nhỏ mới mãn bảy tháng, dưới tình huống như vậy mà trợ sản, ngươi là không muốn sống nữa sao?!" Càng nói, cơn giận của Ôn Tình càng dâng cao, càng lúc càng bùng nổ.

Một bên đám gia chủ cũng là bị những tin tức này oanh tạc, cả kinh, ngây ra như phỗng. Cái gì? Di Lăng lão tổ để người của Ôn gia đi? Còn muốn trợ sản? Sao lại thành thế này?

Giang gia tỷ đệ cùng Lam Vong Cơ cũng là kinh hoảng thất thố, bọn họ biết tình trạng sức khỏe của Ngụy Vô Tiện, hắn còn ở sau lưng lén lút làm nhiều chuyện tổn hạisức khỏe thân thể, hiện giờ còn muốn trợ sản, thật là không muốn sống nữa!

"Đi lên con đường này, ta đã sớm lường trước chính mình sẽ sống không được lâu."

"Lam Trạm nói đúng, quỷ đạo tổn hại thân cũng tổn hại tâm, cuối cùng kết cục sẽ chỉ có thể là chết không tử tế, không phải chết vào phản phệ, cũng chính là chết vào trong tay đồng đạo ngày xưa của mình."

"Hai đứa nhỏ đi theo ta chỉ có con đường chết, giờ phút này sinh ra, còn có thể có một cơ hội được sống."

Ngụy Vô Tiện cúi đầu, đứt quãng nói rất nhiều. Hắn biết, hắn đều biết, con đường này nếu tốt đẹp, sớm đã có người đắc đạo thành tiên. Nhưng hắn nào có biện pháp nào khác, không có Kim Đan, phải vì Giang Phong Miên bọn họ báo thù, trọng chấn Vân Mộng Giang thị, trừ bỏ quỷ đạo ra, hắn không có lựa chọn nào khác.

"Ngươi muốn đem hài tử phó thác cho ta? Giang Vãn Ngâm đâu? Vị phụ thân còn lại của hài tử đâu?" Ôn Tình không ngốc, nghĩ một chút liền đoán được tính toán của Ngụy Vô Tiện, đến nơi ở sau này cho mọi người cũng đều tìm rồi, này rõ ràng là ý định phó thác, gửi gắm hậu sự.

"Di Lăng lão tổ hài tử, dù phó thác cho ai, đều sẽ đưa tới họa sát thân." Ngụy Vô Tiện lắc đầu tiếp tục nói: "Trừ phi là thác cấp cho ' người chết '."

"Các ngươi đi rồi, ta sẽ để hung thi mặc gia bào nhà các ngươi, lúc bao vây tiễu trừ sẽ cho họ xuất hiện."

"Ngươi là muốn người khác cho rằng ngươi đã phát điên, điên tới mức đến ' nanh vuốt ' của mình cũng luyện thành hung thi?"

"Phải, dù sao mạng người tính trên đầu ta cũng đủ nhiều rồi, thêm vài người hay ít đi vài người cũng chẳng ảnh hưởng gì." Ngụy Vô Tiện vừa lòng, gật gật đầu.

"Không được! Ta không đồng ý! Ta sẽ không đi! Bọn họ vốn chính là vì Ôn gia chúng ta mà tới, ta đem ngươi kéo xuống nước, vốn đã là hổ thẹn với ngươi, như thế nào có thể, như thế nào có thể......" Như thế nào có thể bỏ rơi ngươi, để ngươi một mình đối mặt hết thảy?

"Ôn Tình, ngươi cũng hiểu mà, bọn họ từ sớm đã không phải hướng về phía Ôn gia dư nghiệt mà tới, mà chính là vì ta mà tới." Ngụy Vô Tiện gằn từng chữ một.

"Quỷ đạo uy lực thật lớn, lực sát thương cực cường, nếu có thể đem Di Lăng lão tổ chiêu nhập dưới trướng, hoặc có thể khống chế Di Lăng lão tổ, đó là một đại trợ lực. Nhưng Di Lăng lão tổ lại là xuất thân từ Vân Mộng Giang thị, sao có thể phản bội lại Giang gia? Nhưng cái đó cũng không quan trọng nữa, không có Di Lăng lão tổ, nhưng còn Âm Hổ phù trong tay hắn mà, có Âm Hổ phù liền như có một Di Lăng lão tổ, hơn nữa lại là một Di Lăng lão tổ ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt không phản kháng."

"Mấy năm nay tiên môn bách gia, ngoài mặt là hoà thuận vui vẻ, nhưng lại ngấm ngầm tranh đấu không ngừng, Vân Mộng Giang thị chính là một trong tứ đại thế gia, vất vả lắm lúc phạt Ôn Xạ Nhật chi chinh mới diệt môn sa sút, những người đó sao có thể để Vân Mộng Giang thị lại phát triển hưng thịnh, trụ vững một chân trong tứ đại tiên môn thế gia trong tu chân giới chứ?"

"Nếu có thể đem Di Lăng lão tổ đuổi khỏi Giang gia, liền có thể làm thực lực Giang gia suy yếu, lại có thể ngang nhiên xuống tay cướp đoạt Âm Hổ phù của Di Lăng lão tổ tứ cố vô thân, mất đi sự bảo hộ, chống lưng của gia tộc, quả thật là nhất tiễn song điêu. Mà trùng hợp, Di Lăng lão tổ càng muốn che chở cho Ôn gia dư nghiệt, thật đúng là thời cơ tốt."

Ngụy Vô Tiện bình tĩnh tự thuật lại sự thật, cứ như đây là chuyện của người khác chứ không phải là của hắn vậy.

" Con đường độc mộc phi thường này, lúc chiến tranh trên chiến trường là được mọi ngường tán thưởng, hưởng ứng. Nhưng một khi chiến tranh kết thúc, hành xử khác người, cuối cùng là khó tránh khỏi bị cho là tà ma ngoại đạo cần phải tiêu trừ."

"Ngay từ lúc từ Loạn Táng Cương ra ngoài ra ngoài, ta liền nghĩ kỹ rồi, cả đời đều không thể quay về Giang gia, nhưng thế sự khó liệu, bộ dáng của này của ta, chung quy đã bị bọn họ tìm được."

"Dù ngươi khi ấy không tới tìm ta, ta cũng sẽ tìm cơ hội rời khỏi Giang gia. Giang gia không thể lại vì ta mà chuốc phiền phức."

Ôn Tình nghe xong mấy lời đứt quãng này, nàng bắt đầu nghiêm túc đánh giá Ngụy Vô Tiện. Người trước mắt này, luôn luôn cười hì hì, không biết xấu hổ, nhìn hắn giống như cái gì cũng đều không để bụng, nhưng sự tình liên quan đến Giang gia, cái gì hắn cũng phân tích lợi hại, suy tính rõ ràng. Ngày thường nhìn bộ dáng hắn mang A Uyển, Ôn Tình vài lần suy nghĩ, người này có phải là bị ngốc hay không, nhưng hắn suy nghĩ thông suốt, cái gì cũng đều hiểu đến rõ ràng, bất quá là dùng tươi cười che dấu hết thảy mà thôi.

"Nếu, nếu bao vây tiễu trừ ngày ấy, Giang gia cũng tới, ngươi muốn làm như thế nào?" Ôn Tình liếm liếm đôi môi khô nứt, phát hiện mình bắt đầu nói lắp giống đệ đệ.

"Tới mới tốt, tới mới tốt, hắn không tới ta cũng ép hắn phải tới." Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện lập tức vực dậy tinh thần, trong mắt sáng lấp lánh.

"Hiện giờ Giang gia mới đứng vững, căn cơ còn nông, những người đó tất sẽ khi dễ Giang Trừng mới lên làm gia chủ, tuổi còn nhỏ, muốn làm lung lay địa vị của Giang gia. Dù sao ta vô luận như thế nào cũng đều phải chết, nếu đại ma đầu là ta chết trong tay Giang Trừng, Giang gia địa vị liền được nâng cao, không ai còn dám ở sau lưng nghị luận Giang gia điều gì nữa." Nói xong, Ngụy Vô Tiện cười khẽ một chút, hắn tựa hồ đã thấy tương lai sắp tới, Liên Hoa Ổ sẽ bởi vì cái chết của hắn mà trở nên ngày càng phồn hoa hưng thịnh.

(không được rồi, editor không cầm được nước mắt rồi...)

"Không...... Không được! Ta không đồng ý! Ta sẽ không đi!" Ôn Tình cảm thấy thật bất lực, tựa như khi ấy biết tin Ôn Ninh đã chết vậy.

"Ta biết ngươi nghĩ cái gì, nhưng nếu ngươi không đi, tứ thúc bọn họ cũng sẽ không đi, ngươi có thể không màng chính mình, nhưng ngươi có thể không màng bọn họ, không màng A Uyển sao?"

"Nó còn nhỏ như vậy, chưa chịu qua Ôn gia ân huệ, lại chỉ vì mang họ Ôn mà chỉ có thể sống trên tòa thi sơn này, hiện giờ còn tạm được, nhưng sau này thì sao? Ngươi muốn cho hắn cả đời đều chịu tội như vậy sao?" Ngụy Vô Tiện nhìn vào đôi mắt của Ôn Tình, tận lực thuyết phục nàng.

Cánh môi Ôn Tình run rẩy, giãy giụa hồi lâu cũng không nói được lới nào. Ngụy Vô Tiện nói đúng, nàng có thể không vì mình suy xét, nhưng không thể không vì A Uyển suy xét, chung quy, con trẻ là vô tội. Ôn Tình nhắm chặt hai mắt, lại mở mắt ra, liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, lại liếc nhìn cái bụng tròn tròn nhô lên của hắn, thở dài một hơi.

"Ngày sau trợ sản đi." Giữa màn đêm, tiếng nói của Ôn Tình bỗng nhẹ bẫng, theo gió bay xa, hòa vào màn đêm đen vô tận.

——TBC——

Spoiler chương sau:

"Ngụy Anh...... Ngụy Anh hắn còn...... nhớ rõ? Ta đây...... có phải, có thể cho rằng, trong lòng hắn...... còn có ta?"

"Khẩu tử đã khai, nhưng thai vị bất chính! Lại thêm chi mới vừa rồi vận dụng nguyên thần, đáy lại hư, sợ là, sợ là khó sinh!"

"Ngụy công tử là ân nhân chúng ta, các ngươi muốn hại hắn, trừ phi ta chết!"

"A, A Tình...... Ngụy công tử, Ngụy công tử băng huyết rồi!"

"Lam Trạm..."