[Vong Tiện] Mười Lăm Ngày Quạ Phi Thi Nhảy Tại Loạn Táng Cương

Chương 5



Ngày thứ mười một

Những lời nói đêm qua, nam nhân nghe xong trầm mặc, nữ nhân nghe xong rơi lệ. À, còn có một cái ngoại lệ. Vân mộng Liên Hoa Ổ đương nhiệm gia chủ, Giang Trừng, hắn là nam nhân duy nhất khóc ở đây.

Trước khi nghe những lời nói này, Giang Trừng đúng là chút ghi hận Ngụy Vô Tiện. Ghi hận hắn được phụ thân yêu thích, ghi hận hắn thiên tư hơn người, dù cho mỗi ngày đều trích đài sen, đánh gà rừng, nhưng vẫn là người xuất sắc trong lứa đệ tử đồng trang lứa. Ghi hận hắn cứ thích làm chuyện nổi bật, xen vào việc người khác, thậm chí có chút ghi hận hắn trêu chọc Ôn Triều, khiến Liên Hoa Ổ rước lấy tai hoạ. Tuy rằng chính hắn cũng minh bạch, không có Ngụy Vô Tiện, Liên Hoa Ổ sớm hay muộn cũng sẽ có trận chiến này. Nhưng chính hắn cũng không ngăn được mộng tưởng, nếu là không có Ngụy Vô Tiện đi trêu chọc bọn họ, cha mẹ phải chăng có thể sống lâu hơn một chút không? Khi đó, kết cục có phải sẽ trở nên tốt hơn một chút không?

Nhưng cuộc trò chuyện với Ôn Tình này, trong tình huống là người âm thầm đứng nghe bên ngoài, hắn cảm thấy bản thân mình hận không nổi Ngụy Vô Tiện. Hắn đột nhiên nhớ tới, trước kia ở Liên Hoa Ổ, hình bóng cùng mình gây sự, hình bóng lặng lẽ ở trên võ đường mà lén lút lười biếng, bóng hình che chắn trước mặt hắn trong lần đầu tiên săn đêm, bóng dáng liều mạng yểm hộ hắn khi đào vong khỏi sự truy sát của Ôn thị, là hình bóng âm trầm lạnh lẽo khi tái ngộ sau khi mất tích. Đó là sư huynh của mình! Là người từ nhỏ cùng nhau lớn lên với hắn, là huynh đệ mà hắn có thể yên tâm giao phó đấu lưng với mình!

Nói, Cô Tô có Lam thị song bích, Vân Mộng liền có Vân Mộng song kiệt không phải sao? Vậy mà ngươi cứ như vậy mà rời đi? Sao ngươi dám?! Sao ngươi có thể chứ?...... Nghĩ đến đây, Giang Trừng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa rồi.

"Ngụy Vô Tiện! Ngươi mẹ nó có bệnh à! Ai muốn ngươi dùng mạng của mình tới bảo hộ Liên Hoa Ổ! Ngươi, ngươi mẹ nó chính là có bệnh anh hùng mà...... Ngươi không phải nói muốn cả đời làm thủ hạ của ta sao? Ngươi chết rồi...... Ai còn có thể song hành của ta chứ......" Nam nhi có lệ, không thể dễ dàng rơi, nhưng nước mắt cứ thế mà từ hốc mắt chạy ra, tiếng nói cũng đều nghẹn ngào.

Bên cạnh, Giang Yêm Ly sớm đã khóc không thành tiếng, ngã dựa vào trong lòng Kim Tử Hiên, nỉ non không ngừng: "A Tiện...... A Tiện......"

Chúng gia chủ thấy Giang thị tỷ đệ thất thố như thế, lại khiếp sợ với việc Di Lăng lão tổ có thể vì Giang gia mà suy tính tới vậy, hắn ở Loạn Táng Cương cứ thế giữ mình, hóa ra...... chỉ là vì không muốn liên lụy Giang gia.

Những con người cổ hủ kia, đều có suy nghĩ, nếu lời này là thật, vậy thì Di Lăng lão tổ này chính là nhân nghĩa chi sĩ. Nhưng tới như vậy vẫn có người nghĩ: Ây, ai biết hắn nói có phải thật hay không? Nói không chừng chính là giả vờ cho chúng ta xem......

Mà những người trước đó có tham dự châm ngòi thổi gió, đều cúi đầu tự ngẫm. Lúc trước, bọn họ dám đem mọi chuyện đều đổ lên đầu Di Lăng lão tổ, chính là ỷ vào hắn một miệng, nói không thắng nổi trăm miệng, nghìn miệng, vạn miệng người trong thiên hạ, nhưng xem tình huống hiện tại, nếu tiếp tục đứng tại chỗ này, sợ hết thảy mọi chuyện đều sẽ sáng tỏ. Nghĩ rồi lại nghĩ, ngẩng đầu nhìn nhìn tam tôn, phát hiện Xích Phong tôn đang hung hăng nhìn quét qua mọi người một lượt. Xong rồi, đây chính là ánh mắt ghét cái ác như thù của Xích Phong tôn, nếu là để Xích Phong tôn biết, kia......

"Vong Cơ, đã đến nước này, sự tình...... ắt hẳn là vẫn còn sinh cơ." Lam Hi Thần đi tới bên người đệ đệ của mình, tinh tế an ủi.

Ai ai cũng nói, Lam gia nhị công tử, mặt như băng sương, khó có thể tiếp cận, thế gia phần lớn đối với y đều chỉ là sơ giao, không có ai kiểu tri tâm bạn tốt với y cả. Bởi vì như vậy, Lam Hi Thần cũng quan tâm đệ đệ nhiều hơn, dần dà, liền có kỹ năng xem mặt đoán ý.

Hiện giờ, xem bộ dáng Lam Vong Cơ, tầm mắt có một mạt nhàn nhạt huyết sắc, nhìn thoáng qua cứ tưởng bình thường vô dị, nhưng y nhìn ra, Lam Vong Cơ đang hối hận.

Y hận, y hận chính mình không bảo vệ tốt người trên đầu quả tim của mình, y hận chính mình ngăn cản không được những chuyện trong quá khứ, ngăn cản không được những chuyện trước mắt, cũng như những chuyện sắp xảy ra. Y hối, y hối vì sao lúc trước không cường ngạnh đem Ngụy Vô Tiện mang về Cô Tô, y hối vì sao chính mình không thể sát cánh bên cạnh Ngụy Vô Tiện, để Ngụy Vô Tiện một mình chịu đựng hết thảy.

"...... Ta biết, hắn......, nhất định sẽ tốt lên......"

Lam Hi Thần nhìn Lam Vong Cơ, thở dài lắc lắc đầu. Si nhi, thật sự là si nhi.

Cách đó không xa, nấp ở đằng sau một tảng đá lớn, trên mặt bùn đất, trên đầu cắm hai căn nhánh cây - Ôn Ninh, đem thần sắc các gia chủ thu hết vào đáy mắt.8

Mà hai người còn ở trên ngọn núi, đã hoả tốc bàn bạc, đem kế hoạch mấy ngày kế tiếp đều định ra hết thảy. Ngày mai liền kế hoạch di tản báo cho Ôn gia, cả nhà khoái hoạt vui sướng mà ăn một bữa cơm lớn. Sáng sớm ngày sau, Ôn Ninh trước hộ tống người nhà Ôn gia tới nơi ở mới, dư lại vài người buổi chiều giúp Ngụy Vô Tiện đỡ đẻ. Đại ngày sau, mấy người còn lại mới ôm hài tử mới sinh mà rời đi.

Ban đầu, Ngụy Vô Tiện là muốn vừa mới sinh hài tử ra là để Ôn Tình lập tức mang đi, nhưng Ôn Tình lại nói một câu: "Ngươi không muốn ôm hai đứa một cái, ở cùng bọn nhóc một chút sao?" Lời này vừa nói ra, những lời sắp rời khỏi miệng Ngụy Vô Tiện liền nghẹn trở về. Ôn Tình nhìn biểu tình của Ngụy Vô Tiện, vung tay lên, định ra ngày rời đi lui lại một ngày.

Nhưng mà kế hoạch là thật sự vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa, khi đã an bài tốt hết thảy, cả nhà còn chưa kịp thương tâm tạm biệt, còn đang chuẩn bị vui vui vẻ vẻ ăn bữa cơm, nhưng mà nồi cơm còn chưa đặt lên bếp, hung thi trên Loạn táng Cương bạo động, khiến cho Ngụy Vô Tiện sinh non.

Ôn tứ thúc còn nghĩ đem mấy vò rượu ủ dưới chân giường ra, cả nhà hảo hảo uống một phen. Ai ngờ hắn vừa mới ngồi xổm xuống, tay còn chưa duỗi ra để đào rượu, liền nghe được một tiếng thét chói tai cùng từng đợt gào rống vang vọng.

Tiếng gào rống này, ở Loạn Táng Cương, từng nghe cũng không ít, một cỗ âm khí chạy thẳng từ xương chân lên đầu, toàn thân lông tơ đều dựng thẳng lên. Ôn tứ thúc cũng bất chấp việc đào rượu, liền cầm cuốc chạy thẳng ra cửa.

Ngoài cửa người nhà Ôn gia tụ lại một chỗ, sợ hãi lui vào trong phòng. Nồi chén gáo bồn ngổn ngang khắp nơi, khoai tây toàn bộ rơi rụng đầy đất. Ôn Ninh đã từ trong động chạy ra tới, rít gào một tiếng, một mình phòng thủ vòng ngoài, ngăn cản hung thi, các nam đinh còn lại thì bảo hộ người già, phụ nữ cùng tiểu hài tử.

Vốn dĩ là Ôn Tình đang ở trong động bàn bạc chuyện sinh sản với Ngụy Vô Tiện thì đột nhiên thấy Ôn Ninh xông ra ngoài, sau đó truyền đến từng trận tiếng gầm gừ, trong lòng thầm nghĩ: Không tốt! Chuyện lớn rồi!

Ngụy Vô Tiện thấy vậy, liền cầm Trần Tình xông ra ngoài. Vừa ra tới, hắn liền thấy Ôn tứ thúc ra sức giơ cái cuốc ngăn cản hung thi, Ôn Ninh một bên ra sức xé xác bọn chúng.

Không ổn rồi! Âm Hổ phù chắc là đã khai linh trí, gần đây vẫn luôn tìm cách huỷ nó, nó không vui, liền gây chuyện để cảnh cáo ta. Nghĩ tới đây, Ngụy Vô Tiện nâng lên Trần Tình, thổi lên một khúc《 An giấc ngàn thu 》. Nhưng Âm Hổ phù đang giở trò quỷ khống chế tẩu thi thì sao dễ dàng chịu người khác khống chế? Nghe xong《 An giấc ngàn thu 》 hung thi ngược lại càng ngày càng hung, thế công cũng càng ngày càng mãnh liệt. Tình thế bức bách, Ngụy Vô Tiện chỉ có vận dụng nguyên thần trấn áp chúng.

《 An giấc ngàn thu 》 không được, vậy đổi một đầu khúc nhu hòa một ít. Nghĩ, trong đầu Ngụy Vô Tiện đột nhiên xuất hiện một đoạn giai điệu, hắn không nhớ được mình nghe được ở đâu, nhưng làn điệu hòa hoãn yên lặng, có thể sẽ có hiệu quả.

Lam Vong Cơ bên kia vừa nghe thấy làn điệu quen thuộc từ tiếng sáo vang lên, đau khổ lúc trước nháy mắt biến mất, đồng tử thu nhỏ lại, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt. Ngụy Anh...... Ngụy Anh hắn còn...... nhớ rõ? Ta đây...... có phải hay không, có thể cho rằng, hắn trong lòng...... có ta?

Ngụy Vô Tiện thấy động tác hung thi chậm lại, biết có hiệu quả, tâm liền thả lỏng một chút, hắn liền nghe thấy Ôn Tình sau lưng kêu lên thất thanh: "Ngụy Vô Tiện! Cẩn thận!" Nghe tiếng nhắc nhở của Ôn Tình, Ngụy Vô Tiện đã chú ý ra tay chuẩn bị phòng ngự, nhưng không còn kịp rồi, một con hung thi tàn nhẫn tấn công hắn, giương cái miệng đầy răng nhọn be bét máu cắn lên tay hắn một cái. Bùm một tiếng, Ngụy Vô Tiện loạng choạng liền ngã xuống đất, lăn vài vòng mới dừng lại.

Giờ này khắc này, Ngụy Vô Tiện cảm thấy toàn thân đều đau, eo cũng đau đầu cũng đau mà tay cũng đau, nhưng những cái đau đó đều không bằng một phần đau nơi bụng hắn. Hắn cảm thấy hạ thân giống như phá khai một cái khẩu tử, có chút chất lỏng từ bên trong chảy ra. Tuy rằng hắn đời này chưa bao giờ để ý đến sự thật mình là Khôn Trạch, nhưng hắn cũng hiểu được dấu hiệu Khôn trạch sinh hài tử là như thế nào. Hắn vỡ ối rối, hài tử muốn sinh rồi.

Hắn vừa định gọi Ôn Tình, nhưng miệng vừa hé, một ngụm máu tươi liền phun tới, toàn thân chỉ có trên bụng là còn có cảm giác. Hắn lờ mờ nhận ra có người đem hung thi cắn hắn dứt ra xa, sau đó đỡ hắn vào trong.

Hắn còn trợn mắt nhìn nhìn cụ hung thi vừa cắn hắn, là cụ hung thi mà lần trước hắn cấp bạc sai đi mua khoai tây. Buồn cười, buồn cười! Ta cấp bạc cho ngươi, ngươi chẳng những cắn ta mà còn tới đâm ta! Kế tiếp, Ngụy Vô Tiện cũng không còn tinh lực mà quản tới kết cục của cụ hung thi kia, hắn chỉ cảm thấy đau đến độ như là bị người ta bổ ra làm mấy mảnh.

Sau khi Ôn Tình cùng người nhà Ôn gia hợp lực đem Ngụy Vô Tiện đến trong phòng nhỏ phía sau, Ôn Tình lập tức đuổi mấy người khác ra khỏi phòng, để bọn họ đi chuẩn bị mấy dụng cụ cần thiết. Trong phòng, ngoài Ôn Tình cùng Ngụy Vô Tiện, chỉ còn lại một vị Ôn nhị tẩu.

Ôn nhị tẩu y thuật tuy không tinh thâm bằng Ôn Tình, nhưng nàng là trung dung, thường xuyên giúp người khác đỡ đẻ, là thập phần thuần thục, cho nên bị Ôn Tình giữ lại hỗ trợ.

"Như thế nào?" Ngụy Vô Tiện bị đặt ở trên giường, Ôn nhị tẩu xem xét hạ thân hắn, lại sờ sờ bụng, sờ sờ mạch.

"Khẩu tử đã khai, nhưng thai vị không ngay! Lại thêm mới vừa rồi vận dụng nguyên thần, đáy lại hư, sợ là, sợ là khó sinh!" Nhìn tình huống trước mắt, Ôn nhị tẩu cũng có chút nóng nảy, nàng đỡ đẻ nhiều năm, sóng to gió lớn gì mà chưa thấy qua, nhưng nàng vẫn là lần đầu gặp một Khôn trạch lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy.

"Khó sinh......? Vậy đứng lên! Đứng lên dễ sinh hơn một ít!" Dứt lời, hai người đem Ngụy Vô Tiện nâng dậy.

Nhưng Ngụy Vô Tiện là nam nhân, lại mang song thai, đỡ lên dễ dàng được? Ôn Tình muốn mở miệng kêu Ôn Ninh, nhưng vừa ngẩng đầu, tầm mắt xuyên qua khe hở trên tấm ván gỗ, thấy bên ngoài người nhà Ôn gia đã cùng hung thi đánh tới.

Những hung thi ở trước cửa kia, nhìn là biết hướng về phía Ngụy Vô Tiện. Ôn Tình khẽ cắn môi, dùng hết sức lực đỡ Ngụy Vô Tiện dậy. Bên ngoài có vài vị tẩu tẩu, thấy tình trạng bên này của Ôn Tình, biết rõ mình không giúp Ôn Ninh được điều gì, liền chạy tới hỗ trợ Ôn Tình.

Mấy người cứ như vậy đỡ Ngụy Vô Tiện đứng dậy, Ôn Tình ở đằng trước giúp Ngụy Vô Tiện xoa bụng thuận thai vị, Ôn nhị tẩu liền ngồi xổm phía dưới giúp hắn đỡ đẻ.

"Ngụy công tử dùng sức! Dùng sức mạnh lên!" Ôn nhị tẩu ngẩng đầu nói, nàng ẩn ẩn có thể nhìn thấy cái đầu của tiểu công tử rồi.

Ngụy Vô Tiện đau đến muốn ngất xỉu, hắn vừa dùng nguyên thần để áp chế hung thi, bị va chạm như vậy, nguyên thần cũng chịu va chạm, hiện giờ đầu váng mắt hoa. Vết thương trên tay chỉ mới băng bó qua loa một chút, hung thi nơi này, chất chứa oán niệm nhiều năm, phần lớn đều có chứa thi độc, hiện nay hắn đã lung lay sắp đổ, hận không thể một ngủ một giấc đến thiên hoang địa lão. Nhưng hắn vừa nghe lời của Ôn nhị tẩu, lập tức liền tỉnh táo lại, hắn còn có hài tử, bọn họ nhất định phải sống tốt. Nghĩ vậy hắn liền càng ra sức, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, tức khắc máu chảy đầm đìa.

Người trong nhà lòng nóng như lửa đốt, bên ngoài phòng tình huống cũng không lạc quan hơn bao nhiêu. Bên ngoài hung thi càng ngày càng nhiều, vây kín xung quanh phòng, Ôn Ninh song quyền khó địch nhiều tay.

Tứ thúc vẫn khiêng cái cuốc kia, quát lên một tiếng lớn: "Ngụy công tử là ân nhân của chúng ta, các ngươi muốn hại hắn, trừ phi ta chết!" Tay nâng cuốc lên, bổ rớt cái đầu của một hung thi.

Bên kia, Lam Vong Cơ cũng là gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Trong phòng, người trong lòng đang sinh hài tử, ngoài phòng hung thi thế tới rào rạt, nếu mình có thể đích thân ra trận, nguy cơ nhất định có thể hóa giải.

Trong chớp nhoáng, trong đầu Lam Vong Cơ chợt lóe lên ý nghĩ. Ôn Ninh là hung thi, hắn có thể thấy bọn họ, vậy những hung thi cấp thấp kia cũng có thể thấy bọn họ, pháp khí đối người sống không có hiệu quả, nhưng đối người chết chưa chắc đã không dùng được!

Nghĩ thế, Lam Vong Cơ liền đem đàn từ trên lưng gỡ xuống, vội vàng một gảy lên một âm, thế công làm một vùng hung thi ngã xuống. Vừa thấy công kích có hiệu quả, Lam Vong Cơ liền chuyên tâm bắt đầu dọn dẹp tẩu thi. Giang Trừng vừa thấy, vội vàng đem Giang Yếm Ly giao cho Kim Tử Hiên, rút ra Tử Điện cùng Tam Độc, tiến lên chém giết.

Tam tôn cũng gia nhập cuộc chiến, người khác thấy, cũng không thể không động thủ, liền cắn răng tiến lên.

Bọn họ chém giết không khác gì bình thường, nhưng người ngoài không thấy được bọn họ, trong mắt người nhà Ôn gia là hung thi đột nhiên nổ thành nhiều mảnh, hay là là đột nhiên liền thân đầu chia lìa. Chỉ có Ôn Ninh là hiểu được chân tướng, nhìn về phía Lam Vong Cơ gật gật đầu. Lam Vong Cơ cũng hướng hắn gật gật đầu lại.

Ngoài phòng, tình huống dần dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng trong phòng vẫn là nước sôi lửa bỏng. Đầu của hài tử đã ra tới, nhưng bả vai kẹt bên trong không ra được, cứ như vậy kéo dài, hài tử sẽ có nguy hiểm!

"Ngụy công tử, dùng sức! Dùng sức nha! Đầu ra tới rồi! Cố gắng thêm chút nữa!" Ngụy Vô Tiện cắn chặt môi dưới tới bật máu, đầy miệng đều là vị huyết tanh. Đột nhiên Ngụy Vô Tiện hét lên một tiếng, thanh âm lớn đến mức liền tẩu thi bên ngoài đều dừng một chút.

"Được rồi được rồi! Một đứa ra rồi! Là một vị tiểu công tử!" Ôn nhị tẩu đem hài tử ôm ra, vỗ vỗ mông, chọc hài tử khóc lớn một tiếng, liền vội vàng đem hài tử giao cho một vị tẩu tẩu bên cạnh, xoay người tiếp tục chuẩn bị đỡ đứa nhỏ còn lại.

Cứ nghĩ rằng Ngụy Vô Tiện đã sinh được một đứa, đứa còn lại sẽ dễ sinh hơn, ai ngờ đợi hồi lâu, đau đến mức hắn sắp không đứng nổi nữa rồi, hài tử vẫn không chịu ra.

"Ôn Tình...... Không được...... Hắn không chịu ra...... Ngươi...... Ngươi nghĩ cách gì đi......" Ngụy Vô Tiện đứt quãng nói xong, ánh mắt đổ lên người Ôn Tình, Ôn Tình liền hiểu ý tứ của Ngụy Vô Tiện.

"Ngươi...... Ngươi nhịn một chút, ta đem hắn đẩy ra!" Ôn Tình khẽ cắn môi, biết được hắn muốn nàng dù bất cứ giá nào đều phải giữ được tiểu hài tử, liền dùng lực, ở trên bụng hắn dùng sức áp xuống.

"A a a a a a a a a a a a!!!!" Ngụy Vô Tiện khắp người đều là đau đớn, mở miệng chỉ có thể kêu la thảm thiết. Thật là còn đau hơn so với mổ đan, thằng nhóc con này, đừng giày vò cha ngươi nữa, mau ra đây đi!

Cuối cùng hài tử nho nhỏ kia, sau khi Ngụy Vô Tiện hét lên một tiếng thảm thiết, bên ngoài khối tẩu thi thi cuối cùng ngã xuống —— đã sinh ra.

Khoảnh khắc nghe được tiếng hai đứa nhỏ oa oa khóc lớn vang vọng khắp phòng nhỏ, mọi người đều thở dài một hơi, lộ ra tươi cười. Ôn nhị tẩu ôm đứa nhỏ thứ hai, chúc mừng Ngụy Vô Tiện lại có thêm một quý tử nữa.

Ngụy Vô Tiện cả người ướt đẫm mồ hôi như mới vớt từ dưới nước lên, mồ hôi trên mặt chảy xuống ròng ròng, chảy vào khe hở vạt áo lỏng lẻo trước ngực, tóc tẩm mồ hôi dán ở trên mặt khiến hắn hơi ngứa. Hắn hiện tại cái gì đều nghe không thấy, chỉ nghe thấy tiếng vù vù bên tai, chỉ biết vừa mới kia hai đứa nhỏ đã bình an chào đòi, thân hình lung lay ngã xuống.

"A, A Tình...... Ngụy công tử, Ngụy công tử băng huyết rồi!" Ôn nhị tẩu đang ôm hài tử, cúi đầu vừa thấy, quần áo hạ thân Ngụy Vô Tiện ướt đẫm, mà chất lỏng tích trên mặt đất kia, là một màu đỏ chói mắt!

"Ngụy Vô Tiện! Ngụy Vô Tiện!" Ôn Tình vội vàng đem Ngụy Vô Tiện đỡ lên giường, hai mắt hắn lúc này đã mất tiêu cự, hoàn toàn trống rỗng.

Hài tử sinh ra rồi, không biết trông như thế nào? Nghĩ, Ngụy Vô Tiện trong đầu hiện khuôn mặt lạnh lùng của người nọ, tức giận nói một tiếng "Cút" với hắn, hệt như mới chỉ là ngày hôm qua. Nhẹ nhàng cong cong khóe miệng, Ngụy Vô Tiện giật giật môi, mặc kệ chính mình chìm vào bóng đen vô tận.

Hai tiếng "Lam trạm" vang lên, âm thanh mang theo quyến luyến cùng ôn nhu, nhẹ nhàng phiêu đãng trên không trung Loạn Táng Cương, thật lâu không thể tan đi.

——TBC——