[Vong Tiện] Thiếu Niên Sự

Chương 15



15.

Mấy ngày kế tiếp, Ngụy Vô Tiện ỷ vào việc cả người còn chưa khỏe mạnh linh hoạt, ngày nào cũng chẳng làm gì cả, ngủ đến tận gần trưa mới dậy rồi chạy đến giáo trường, an vị dưới gốc cây đa lớn hóng mát, nhìn đám sư đệ đứng dưới nắng mặt trời gay gắt tập luyện đến mức mồ hôi nhễ nhại mà cười sung sướng. Ngu Tử Diên bị hắn chọc tức đến mức hai mắt trừng lớn, Tử Điện trong tay quật xuống đất vang lên tiếng bồm bộp, nhưng cuối cùng vẫn là không dừng lại trên người Ngụy Vô Tiện.

Hôm đó lúc y sư bẩm báo tình hình của Ngụy Vô Tiện với Giang Phong Miên, Ngu Tử Diên cũng ở đó, sau khi nghe xong bệnh trạng thì cũng hiểu được Ngụy Vô Tiện không giả vờ ốm. Cho nên tuy rằng tức đến nghiến răng nghiến lợi cũng phải nhẫn nại không đánh hắn.

Tình hình của Ngụy Vô Tiện đúng là rất kỳ quặc, Giang Phong Miên mời y sư nổi danh nhất Vân Mộng đến bắt mạch hỏi bệnh cho hắn thì mới biết được hắn đây là bởi vì thể chất đặc thù, cho nên trong việc tu tiên học đạo tư chất thượng thừa, linh lực cũng dồi dào, trong người cũng không có bệnh gì, ngày thường lúc tu luyện cũng không thành vấn đề, chẳng qua là ở lúc mấu chốt cần phân hóa thì lại có sai lầm. Cũng không biết cái này là do hắn trời sinh thiếu sót, hay là do mấy năm lưu lạc màn trời chiếu đất kia để lại bệnh căn, cho nên bây giờ mặc dù đã có dấu hiệu phân hóa nhưng lại chậm chạp không thể phân hóa.

Cái này nói là bệnh thì cũng không phải bệnh, nhưng suy cho cùng thì vẫn phải điều dưỡng thân mình cho tốt, vì thế nên vẫn là Ngụy Vô Tiện hưởng lợi. Từ lúc hạ sốt, cả người hắn lại khôi phục sức sống, mỗi ngày chỉ ăn no rồi ngủ ngủ đủ rồi lại dậy ăn, mới quay về chưa được mất ngày mà mặt đã tròn lên một vòng rồi. Lúc này hắn đang ngồi xổm dưới gốc cây cầm một quả gì đó trong tay xem các sư đệ luyện kiếm trên giáo trường, xem một chốc lại cắn một miếng. Đợi hắn ăn quá nửa thì mới có một sư đệ cách hắn gần nhất nhỏ giọng nói:

"Đại sư huynh... Huynh đi ra xa một chút rồi ăn có được ăn, bọn đệ đều đang phải ôm bụng đói đây này!"

"Sao thế được." Ngụy Vô Tiện một miếng cắn hơn nửa quả chín trong tay, nhai vài lần sau đó nuốt xuống rồi mới nói: "Ta làm sư huynh, đương nhiên là phải ở đây giám sát các đệ luyện kiếm rồi!"

Sư đệ kia lặng lẽ liếc Ngu Tử Diên đứng cách đó không xa một cái, nói:

"Huynh cũng không sợ Ngu phu nhân đến dạy dỗ huynh hả."

Ngụy Vô Tiện nhíu mày, còn chưa kịp đáp lời đã nghe thấy Ngu Tử Diên rống lên giận dữ:

"Ngụy Anh! Ngươi lại giở trò gì thế hả!"

Sư đệ bị dọa đến mức nhảy dựng, thè lưỡi ra một cái, sau đó nhanh chóng quay đầu đi giả vờ như mình chưa từng nhiều chuyện với Ngụy Vô Tiện, để lại Ngụy Vô Tiện vẫn còn cầm quả chín trong tay trợn tròn mắt nhìn Ngu Tử Diên bước đến.

"Ngụy Anh! Ngươi nhìn dáng vẻ của chính mình lúc này xem! Bị bệnh cũng không yên tĩnh!"

"Dáng vẻ của con sao cơ, dáng vẻ của con đang vô cùng yên tĩnh mà." Ngụy Vô Tiện buông tay nhún vai, vẻ mặt vô tội: "Con có làm gì đâu."

"Không làm gì? Vậy ngươi lôi kéo sư đệ ngươi nói cái gì thế hả? Bị bệnh còn không có dáng vẻ của người bệnh, bản thân đã không nghỉ ngơi lại còn chạy đến dạy hư sư đệ!"

"Cái gì gọi là dạy hư sư đệ, con đây chính là đến xem các đệ ấy luyện công đấy!"

"Luyện công! Vậy ngươi nói đi, bản thân ngươi đã luyện được cái gì rồi? Đưa ngươi đến Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe học, đã học được những gì? Bị Lam gia trả về còn không biết thu liễm, ta thấy ngươi là..." Ngu Tử Diên mắng được một nửa thì đột nhiên ngừng lại, đánh giá Ngụy Vô Tiện trong chốc lát, cau mày cả giận nói: "Được lắm, ngươi còn uống rượu?"

Ngụy Vô Tiện vốn đang nghe nàng dạy dỗ, đã nghe đến mức vào tai trái ra tai phải, bỗng dưng nghe được một câu như vậy mới miễn cưỡng khôi phục tinh thần phản bác:

"Rượu cái gì cơ ạ, con làm gì uống?"

"Còn cãi hả?! Chính ngươi ngửi đi, ngửi xem là mùi gì!"

Ngụy Vô Tiện chẳng hiểu gì hết vứt quả chín đang ăn dở xuống đấy, ngửi ngửi tay chính mình, mùi quả chín ngọt ngào lập tức tràn ngập khoang mũi:

"Mùi gì đâu, mùi quả chín mà, ngọt cực kỳ..."

Vừa dứt lời thì cuối cùng bản thân hắn cũng ý thức được có gì đó không ổn. Tuy rằng trong chốc lát không ngửi thấy mùi gì khác thường nhưng cơ thể bất thình lình lại cảm thấy lâng lâng, giống hệt như say rượu vậy, cả người dần dần nóng lên từng chút từng chút một, hun cho đầu óc hắn trở nên choáng váng ngây ngất. Ngụy Vô Tiện dùng lòng bàn tay còn dính đầy nước quả chín áp lên hai má nóng bừng của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Ủa giờ ăn trái cây mà cũng say được hả...?"

Ngu Tử Diên đứng bên cạnh lúc này mới kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, kéo sư đệ vừa rồi đến nói chuyện với Ngụy Vô Tiện lại, vội vã gào lên phân phó:

"Đi gọi Giang Phong Miên lại đây."

Sau đó bà quay đầu lại nghiến răng nghiến lợi nói với Ngụy Vô Tiện:

"Có mỗi cái chuyện phân hóa thôi, ngươi sao cũng phải phiền phức hơn so với người khác vậy!"

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới hiểu ra vấn đề. Mấy ngày nay hắn đã quen bị mấy cơn sốt nhẹ tra tấn, nên lúc này tuy rằng cả người nóng bừng nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, vừa nghe thấy Ngu Tử Diên giáo huấn mình bèn quen thói muốn phản bác vài câu. Chẳng qua là cho dù hắn có nhanh mồm nhanh đến mức nào thì cũng không nghĩ ra là nên nói cái gì, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ:

Ta đây là, cuối cùng cũng phân hóa rồi?

Trong thời gian này, mặc kệ là y sư của Lam gia hay Giang gia, hoặc là Giang Phong Miên và Giang Yếm Ly đều ghé vào tai hắn mà nói dông nói dài về chuyện phân hóa vô số lần, rồi thì hỏi han ân cần, từng giây từng phút để ý đến cơ thể hắn, làm cho Ngụy Vô Tiện đối với việc phân hóa vừa mới mẻ lại vừa thấy chờ mong. Đến lúc chính mắt nhìn thấy bóng dáng Giang Phong Miên vội vã chạy tới, nghe được các sư đệ đứng xung quanh nhỏ giọng bàn tán, cảm nhận được ngọn lửa đang thiêu đốt từng tế bào cùng cảm giác đầu óc choáng váng, từ đáy lòng hắn mới toát ra một trận lo lắng cùng lúng túng. Vừa rồi Ngu phu nhân nói là có mùi rượu, có thể đó chính là mùi tin tức tố đi. Tuy rằng bà là Trung dung nhưng trước nay mạnh mẽ, tu vi lại cao, có thể ngửi được cũng không kỳ lạ... Nói đến mới nhớ, hình như Lam Hi Thần cũng từng nhắc qua chuyện mùi rượu này.

Chẳng qua là lúc người khác phân hóa thì cũng giống như hắn bây giờ, hệt như bị say rượu, cả người nóng lên, choáng váng đến mức... gần như đứng không vững thế này sao?