Vong Tình Bất Hối

Chương 4



10

Ta vội vàng nói:

“Huynh đi nhanh đi, ta còn đợi Ngô Sở ca ca.”

Vẻ mặt Tiêu Cảnh Ý lạnh như băng. Hắn giữ chặt vai ta:

“Nàng thích hắn sao? Sao nàng có thể thích hắn được?”

Tiểu Kiều rất khó xử, đành phải lên tiếng thúc giục:

"Bệ hạ, Tống phi hiện tại rất khó chịu…"

Tiêu Cảnh Ý hung tợn quát:

“Vậy gọi thái y xem!”

"Trẫm biết cách xem bệnh sao, cút ra ngoài!”

Tiểu Kiều sợ hãi cuống cuồng bỏ chạy.

Tiêu Cảnh Ý hít một hơi thật sâu, dịu giọng nói với ta:

“Tiểu Thất, nàng là Hoàng hậu của ta, nàng không được phép nghĩ đến nam nhân nào khác.”

Ta hoảng hốt đẩy mạnh ngực hắn:

“Huynh nói nhảm gì đây! Làm sao có thể có Hoàng hậu như ta được chứ? Trong tủ không có chút y phục nào, trên bàn trang điểm không có chút trang sức, trong phòng cũng không có đồ dùng tử tế.”

“Cũng chỉ có một nha hoàn là Tiểu Dung.”

“Mẫu thân huynh dù địa vị thấp kém, cũng có bốn cung nhân trong viện phủ, huynh quên sao.”

“Huynh đừng đùa như vậy nữa.”

Tiêu Cảnh Ý đau đớn cau mày, đưa mắt nhìn quanh cung điện hoang vắng, trên mặt hắn tràn đầy thống khổ cùng áy náy. Hắn lẩm bẩm:

“Là lỗi của ta, ta sẽ cho thu xếp ngay. Nàng muốn gì ta cũng sẽ cho nàng!”

Thủ vệ riêng của hắn, Tiểu Phúc Tử bước tới nói:

"Bệ hạ, vết thương của người động rồi?”

Nghe điều này, ta chợt thấy lo sợ, vội bước tới trước nhìn một cái, kinh hãi kêu lên:

"Huynh không phải Hoàng đế bệ hạ sao? Không có hộ vệ nào bảo vệ huynh sao?”

Trên môi Tiêu Cảnh Ý hiện lên một nụ cười nhàn nhạt:

“Tiểu Thất, nàng vẫn còn quan tâm đến ta.”

Ta ngẩng mặt lên nhìn hắn:

“Là ai căm hận huynh đến vậy? Đây là cố tình đâm c.hết huynh!”

“Kẻ đó đã bị bắt chưa?”

“Ta sẽ thay huynh đâm lại hắn tám nhát!”

Tiêu Cảnh Ý sắc mặt tái nhợt, gượng gạo cười nghẹn ngào. Khóe miệng Tiểu Phúc Tử giật giật:

“Bệ hạ, vết thương…"

Tiêu Cảnh Ý tức giận:

“Ngươi câm miệng.”

Ta cũng làm mặt nghiêm túc:

“Ừ, im hết đi!”

"Đừng gọi ta là Hoàng hậu nữa, ta đã nói rồi, trò đùa này không buồn cười chút nào!”

Ta nhìn Tiêu Cảnh Ý:

“Huynh còn nhớ lúc nhỏ ta đã nói với huynh rằng, với ta đời này, nhất định phải là một đời một kiếp một đôi người không?”

Yết hầu của Tiêu Cảnh Ý chuyển động, hắn khó khăn nói:

“Ta còn nhớ.”

Ta mỉm cười:

“Bây giờ huynh lại có Tống phi, chắc cũng còn nhiều phi tần khác nữa.”

"Điều này chứng tỏ, ta chắc chắn không thành thân với huynh.”

Màu sắc trên khuôn mặt Tiêu Cảnh Ý bợt nhạt dần. Hắn rất không cam lòng, kéo ta đến cửa cung:

“Nếu nàng nhớ lại một chút, ta đã thổ lộ tình cảm của mình với nàng dưới gốc cây đào này, và nàng đã hứa với ta…”

Ta bối rối:

"Nhưng A Ý, đây là gốc lộc đề.”

“Nếu chúng ta thực sự kết duyên tại đây, đào của ta đâu rồi?”

11

Tiêu Cảnh Ý há miệng, hồi lâu mới yếu ớt nói:

“Chúng ta có chút hiểu lầm.”

Tiểu Dung lẩm bẩm:

“Lộc đề là Tống phi yêu thích.”

Ta mở tròn mắt:

“Vậy là huynh cưới ta về, rồi sau đó liền thay lòng?”

Hắn luôn mồm phủ nhận:

"Không, không phải như vậy...”

“Là lỗi của ta, ta sẽ sửa lỗi ngay bây giờ!”

Hắn cao giọng ra lệnh:

“Người đâu, đào những gốc lộc đề này lên.”

"Thay thế tất cả bằng gốc đào cho ta.”

Tiêu Cảnh Ý vòng tay qua vai ta, áp trán hắn vào trán ta, run run giọng:

“Tiểu Thất, nàng sẽ nhớ lại thôi.”

"Chúng ta yêu nhau, chúng ta là chiếc nạng nâng đỡ nhau trong bùn lầy mà vươn lên.”

"Nàng không bao giờ được quên điều đó.”

Mệnh lệnh của hắn được thuộc hạ thực hiện một cách nhanh chóng.

Một lúc sau, Tống Uyển Uyển và Tống Vận Chi đi tới. Tống Uyển Uyển nhìn mặt đất bị đào bới hỗn loạn, vẻ mặt âm trầm:

"Bệ hạ, huynh đang làm gì đây?”

Mặc dù tận mắt thấy rõ mọi chuyện, cô ta vẫn chọn giả ngờ giả nghệch. Tống Vận Chi theo phía sau, lo lắng nói:

“Biểu huynh, sao huynh lại để bọn chúng chặt hết gốc lộc đề? Đây không phải là loại cây tỷ tỷ thích nhất sao.”

“Trần Kiều Thất, chính ngươi là người xúi giục những chuyện này?”

Có một cơn đau đột ngột nhói lên giữa thái dương ta. Ta siết chặt tay Tiểu Dung, lẩm bẩm:

“Ta nhớ ra hắn rồi, ngày đó chính hắn bảo ta phải quỳ xuống.”

"Hắn ta là ai?”

Tiểu Dung đáp:

“Là đệ đệ của Tống phi, Tống công tử.”

"Ồ, vậy thì đúng là chúng ta nên quỳ xuống.”

Nói xong, ta liền khuỵu gối.

Tiêu Cảnh Ý vội kéo ta đứng dậy, đau lòng tự trách:

“Tiểu Thất, bọn họ không xứng để nàng phải quỳ.”

"Nàng không cần phải quỳ gối trước bất cứ ai, kể cả ta!”

An ủi ta xong, hắn quay lại nhìn Tống Vận Chi:

“Ngươi dám mạo phạm Hoàng hậu. Nếu ngươi thích quỳ đến vậy, đến cổng Diên Hi cung, quỳ lấy mười hai canh giờ.”

Lúc này Tống Uyển Uyển mới tái mặt:

"Bệ hạ, Vận Chi còn nhỏ dại. Bệ hạ, vì thần thiếp,…"

Tiêu Cảnh Ý lạnh lùng nhìn cô ta:

“Vì ngươi mà hắn dám không cho Hoàng hậu thể diện?”

Tống Uyển Uyển rùng mình, không dám cầu xin thêm một lời nào nữa.

Tiêu Cảnh Ý dẫn ta đi một vòng, Tống Uyển Uyển cũng đi theo sau chúng ta. Trên đường đi, hắn liên tục nói về những kỷ niệm nhỏ nhặt trong quá khứ. Nhưng ta thực sự không thể nhớ ra được điều gì. Khi đi ngang qua Di Khôn cung, ta chỉ vào tấm bảng mới tinh:

“A Ý, huynh cứ nói ta là Hoàng hậu của huynh.”

"Vậy tại sao ta lại ở lãnh cung, mà không phải Di Khôn cung?”

“Đây là nơi ở của Tống phi, không phải Tống phi mới là Hoàng hậu sao?”

12

Tiêu Cảnh Ý lập tức phản bác:

“Không phải!”

“Cô ta làm sao xứng đáng làm Hoàng hậu? Hoàng hậu duy nhất trong lòng ta chỉ có nàng.”

Tống Uyển Uyển đột nhiên bị vấp, cô ta "A” lên một tiếng, lao người về phía trước. May mắn thay Tiểu Dung đã đỡ lấy ta, nên ta mới không ngã.

Tiêu Cảnh Ý nhướn mắt nhìn qua.

“Đường đi có chút không bằng phẳng, suýt chút nữa thiếp đã ngã rồi.”

Cô ta nghĩ hắn sẽ giải quyết mọi trở ngại cho cô ta như trước. Nhưng Tiêu Cảnh Ý lại cau mày:

“Chắc là bởi vì ngươi không xứng đáng với nơi đây!”

Tống Uyển Uyển kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn hắn. Tiêu Cảnh Ý lại thâm trầm nói:

“Di Khôn cung luôn là nơi ở của chủ nhân Trung cung, ngươi sống ở đây quả thực là trái với quy củ.”

"Ngày mai hãy chuyển đi.”

Hắn vừa ra lệnh vừa giúp ta vuốt lại phần tóc rối quanh tai, dịu dàng nói với ta:

“Tiểu Thất, nàng chuyển đến đây.”

"Đáng lẽ nơi này luôn là của nàng, là ta sơ suất.”

Ta mất hứng nói:

“Ta không muốn, ta không muốn làm Hoàng hậu”.

"Ta chỉ muốn thành thân với Ngô Sở ca ca.”

Ta sải bước đi lại về phía Lãnh cung. Tiêu Cảnh Ý ủ rũ đi theo ta từng bước một. Phía sau hắn, Tống Uyển Uyển nhẹ giọng:

“Bệ hạ, thần thiếp hình như bong gân rồi.”

Ta nói với Tiêu Cảnh Ý:

“Đi xem phi tần yêu quý của huynh bị làm sao đi kìa.”

Tiêu Cảnh Ý mất kiên nhẫn:

“Cô ta luôn đau nhức chỗ này, có vấn đề ở chỗ kia suốt ngày. Truyền thái y!”

Tiêu Cảnh Ý ở chỗ ta cả ngày. Hắn kể lại cho ta nghe rất nhiều chuyện trong quá khứ. Chuyện ta đưa áo choàng cho hắn, trộm gà nướng cho hắn, nhảy xuống hồ băng để cứu hắn, v.v. Chỉ làm ta ngáp ngắn ngáp dài.

“A Ý, huynh thật giỏi bịa chuyện đấy.”

"Ta không có những ký ức này chút nào.”

Ta ôm cằm, vẻ mặt đầy mơ mộng khao khát:

“Bây giờ ta chỉ muốn rời cung, thành thân với Ngô Sở ca ca.”

“Huynh nhanh ban hôn cho chúng ta được không?”

Sắc mặt Tiêu Cảnh Ý hoàn toàn tối sầm. Hắn đột ngột đứng dậy, đấm mạnh vào cây cột. Tay hắn chảy máu, ôm chặt ta vào lòng, hai mắt đỏ hoe:

“Tiểu Thất, nàng đừng nghĩ tới điều đó nữa!”

“Nàng là Hoàng hậu của ta, đời này ta sẽ không bao giờ buông tha nàng!”

"KHÔNG!”

"Ta không muốn gả cho huynh, ta không muốn làm Hoàng hậu!”

Ta cố gắng đẩy hắn ra. Đầu ta đau quá, đau đến nỗi ta hét lên, choáng váng mà lao vào cột. Tiêu Cảnh Ý sợ hãi, vội vàng tóm lấy ta.

"Tiểu Thất, Tiểu Thất, nàng đừng như vậy.”

Nước mắt hắn lăn dài:

“Tiểu Thất, nàng đừng làm tổn thương chính mình.”

Ta ngất đi. Toàn bộ thái y viện được triệu đến chữa trị cho ta. Sau khi bọn họ lần lượt xem mạch, trong lúc ta còn mơ màng, nghe thấy Tiêu Cảnh Ý sốt ruột hỏi đám thái y:

“Tại sao Hoàng hậu lại ngất xỉu?”

Thái y cẩn thận trả lời:

“Chắc vì tác dụng phụ của thứ nước Vong Xuyên kia. Trước đây chưa từng có tiền lệ, chúng vi thần cũng không biết nên bắt đầu khám chữa từ đâu.”

"May mắn thay, Hoàng hậu cũng đã quên hết chuyện của Trần gia, chí ít cũng còn chút may mắn này.”

"Bệ hạ, xin đừng quá nôn nóng, nếu không Hoàng hậu sẽ loạn trí.”

Ta sẽ không mất trí đâu. Ta mới tỉnh táo hơn bao giờ hết.

“Vậy khi nào Hoàng hậu sẽ tỉnh lại?”

“Cái này… Để vi thần trước tiên châm cứu cho Hoàng hậu.”

Một lúc lâu sau ta cũng không mở mắt ra. Tiêu Cảnh Ý nóng lòng, rất tức giận:

“Rác rưởi, một đống rác rưởi!”

“Nếu Hoàng hậu không tỉnh lại được, các ngươi cũng không cần cái mạng này nữa.”

Nhớ lại, cha và ca ca ta sau khi giành chiến thắng quân Man trở về, Tiêu Cảnh Ý cũng ra lệnh xử tử họ. Kẻ nào dám bàn luận về Trần gia trong cung cũng sẽ bị chặt đầu ngay lập tức. Quyền sinh quyền sát trong thiên hạ này, chỉ đơn giản bằng một câu nói của hắn ta.

Bây giờ đang là đầu đông. Màn đêm buông xuống, trời bắt đầu đổ mưa. Tống Uyển Uyển cay đắng quỳ bên ngoài cầu xin:

“Bệ hạ, Vận Chi từ nhỏ thân thể đã không được tốt, nếu cứ quỳ dưới mưa lạnh thế này, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng…”