Vong Tình Bất Hối

Chương 5



13

Tiểu Dung lẩm bẩm:

“Đến nỗi như vậy sao? Trước kia chủ tử ta thậm chí còn cùng bệ hạ quỳ dưới tuyết dày cả một đêm đấy.”

Tiêu Cảnh Ý ra lệnh cho Tiểu Phúc Tử:

“Bảo cô ta im đi, để Tiểu Thất nghỉ ngơi.”

Sau cơn mưa lạnh giá, những bông tuyết bắt đầu rơi. Tiếng tanh tách đập vào mái nhà nghe rất mê hoặc.

Ta rơi vào một giấc mơ sâu. Trong mơ, Ngô Sở ca ca bị nhốt trong ngục tối sâu thẳm. Bàn tay chai sạn của huynh ấy vuốt ve khuôn mặt ta. Huynh ấy mỉm cười nói:

"Không cần phải trả thù cho chúng ta. Muội hãy quên hết đi, phải sống hạnh phúc.”

"Đây là ân oán giữa chúng ta, không liên quan gì đến muội, ta cùng Trần gia chỉ hy vọng muội có thể sống thật lâu, thật hạnh phúc.”

“Kiều Thất, thật xin lỗi muội.”

“Từ nhỏ đã để muội bị người ta gọi là nữ nhi trong gia tộc phản quốc.”

"Kiếp sau, ta sẽ lại là Ngô Sở ca ca của muội, ta cùng Tướng quân lão gia, cùng thiếu gia ca ca, nhất định sẽ bảo vệ muội suốt cuộc đời.”…

Mở mắt ra, ta đã nhìn thấy khuôn mặt hốc hác, râu ria lởm chởm của Tiêu Cảnh Ý ở bên giường.

"Tiểu Thất, nàng cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.”

Ta quay lại, đối mặt với hắn.

"Tiểu Thất, sao nàng lại khóc? Nàng mơ thấy gì sao?”

Ta căm phẫn:

“Ta mơ thấy Ngô Sở ca ca đã c.hết.”

“Ta rất hoảng sợ và đau lòng.”

Hơi thở Tiêu Cảnh Ý trở nên gấp gáp. Một lúc lâu sau, hắn mới kìm nén lại được, lảng qua chuyện khác:

“Ta đã phân phối Ngự thiện phòng nấu món cháo hải sản mà nàng luôn thích.”

Cháo được dâng lên. Mùi tanh thoang thoảng của hải sản khiến ta buồn nôn. Ta thử một miếng, rồi liền đẩy ra xa, không nhìn đến nữa.

“Trước đây không phải nàng thích nhất cháo hải sản sao?”

"Không thể nào. Ta lớn lên khổ cực, không quen những thứ này.”

"Nhưng nàng đã từng dùng chung với ta, nàng còn nói nó rất ngon.”

Ta gắp một miếng thịt bò, bình tĩnh nói:

“Có lẽ trước đây ta đã rất thích huynh, để chiều lòng huynh, nên ta mới nói vậy.”

“Vậy bây giờ nàng…”

"Nếu hiện tại không còn thích nữa, tại sao chúng ta phải gượng ép lẫn nhau thế này, A Ý?”

Đôi mắt của Tiêu Cảnh Ý đầy mất mát và đau đớn.

"Tiểu Thất, nàng yêu ta thêm một lần nữa, có được không?”

"Không, trong lòng ta hiện tại chỉ có Ngô Sở ca ca.”

“A Ý, ta cùng huynh khác biệt, trái tim của ta nhỏ bé, chỉ chứa được một người.”

Tiêu Cảnh Ý sắc mặt đổi trắng lại đổi xanh, vừa là tức giận, vừa là mất mát. Ta còn đang muốn động viên hắn thêm mấy câu, nhưng thật sự không tìm được lý do thích hợp. Đúng vào lúc này, Tống Uyển Uyển lại tới.

Chắc cô ta cũng đã thức suốt cả đêm. Sắc mặt cô ta tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu. Tống Vận Chi quỳ dưới mưa suốt đêm, hiện tại đang sốt cao hôn mê, muốn cầu thái y đến khám.

Cô ta quỳ xuống cầu xin:

"Bệ hạ, thần thiếp chỉ có một tiểu đệ này, xin bệ hạ thương xót.”

"Hoàng hậu, nếu người có không vừa mắt ta, cũng xin Hoàng hậu đừng nhắm vào tiểu đệ vô tội của ta.”

14

Ta càng mất hứng:

“Tiêu Cảnh Ý, thỉnh thái y chữa trị cho hắn đi.”

"Bây giờ ta ổn rồi. Ta cũng không muốn nhớ lại quá khứ chút nào cả.”

“Huynh cũng mau rời khỏi đây cùng với Tống phi yêu dấu của mình đi, được chứ?”

Tiêu Cảnh Ý như không còn chỗ nào để trút giận, liền quay sang Tống Uyển Uyển chửi bới:

“Đây là cung điện của Hoàng hậu. Ai cho phép ngươi vào đây?”

Tống Uyển Uyển ôm lấy chân Tiêu Cảnh Ý:

“Bệ hạ, xin bệ hạ nhớ tới tình nghĩa giữa chúng ta…”

Tiêu Cảnh Ý đá vào ngực cô ta, căm phẫn nói:

“Còn dám nhắc đến tình nghĩa gì ở đây.”

“Ngươi chỉ nghĩ về tên hôn phu đã c.hết của mình.”

“Còn Hoàng hậu, nàng chỉ nhớ tới Ngô Sở kia!”

“Ai? Còn ai có tình nghĩa với ta?”

“Biến đi cho khuất mắt ta!”…

Tống Uyển Uyển bị hắn đá ra xa, cuộn người đau đớn nằm dưới đất. Cô ta khó tin nhìn Tiêu Cảnh Ý, tự hỏi tại sao người từng nâng niu cô ta trong lòng lại đột nhiên thay đổi như vậy. Nhưng Tiêu Cảnh Ý lại không hề để mắt tới cô ta, hắn còn đang bận dỗ dành ta. Tống Uyển Uyển trừng ta với ánh mắt đầy phẫn uất.

Ta từ từ cong môi, nhếch lên một nụ cười.

Thiếu niên công tử không qua được cơn sốt kia. Tống Vận Chi đã c.hết.

Tống Uyển Uyển hoàn toàn suy sụp, dùng nước mắt rửa mặt trong Lãnh cung.

Trời đã ngừng tuyết, ta tình cờ gặp cô ta ở Vườn Thượng Uyển. Chỉ trong vòng nửa tháng, cô ta sụt cân rất nhiều, dáng vóc gần như xiêu vẹo.

Cô ta lạnh lùng nhìn ta:

“Chính ta đề xuất với bệ hạ giải quyết toàn bộ Trần gia ngươi.”

"Ngươi có thù hận thì tới tìm ta. Vì sao liên lụy đến đệ đệ vô tội của ta?”

“Ngươi nghĩ rằng ngươi giả vờ mất trí mà có thể khiến mọi thứ trở lại như cũ sao?”

"Ngươi là nữ nhi gia tộc tội nhân, từ trong xương máu ngươi đã bẩn thỉu.”

"Cho dù bệ hạ muốn bảo vệ ngươi, cũng phải xem quan triều thần có đồng ý hay không!”

Ta thản nhiên nở một nụ cười:

“Tống phi không biết phép tắc.”

Tiểu Dung và hai cung nữ khỏe mạnh đẩy Tống Uyển Uyển quỳ xuống.

Ta tiến tới hai bước, tát cô ta ba cái. Mặt cô ta liền sưng tấy, khoé môi rướm máu.

Ta ghé sát vào tai cô ta, vừa cười vừa thì thầm:

“Đây là chút nhã hứng của ta thôi.”

“Tống Vận Chi chỉ là sự khởi đầu.”

"Không bao lâu nữa, toàn bộ Tống gia ngươi sẽ được chôn cất cùng với hắn!” …

Tống Uyển Uyển mở to hai mắt, kinh hãi hét lên:

“Quả nhiên ngươi giả vờ mất trí.”

“Ngươi đợi đấy, Trần Kiều Thất, ngươi phải xuống địa ngục.”

Những chiếc lá xào xạc khô héo rơi xuống dưới chân ta. Ta nở nụ cười rạng rỡ:

“Ta đợi! Dù sao cuộc đời ta cũng là địa ngục trần gian rồi.”

"Tống Uyển Uyển, hoan nghênh ngươi gia nhập cùng với ta.”

Tống Uyển Uyển nhận thức được cô ta đã bị thất sủng, dù có liều mạng vạch trần ta, Tiêu Cảnh Ý cũng sẽ không tin. Vì thế Tống gia đứng sau cô ta đã cấu kết với rất nhiều cận thần tính kế phế ta.

Độc tôn duy nhất của Tống gia vì ta mà c.hết thảm trong cung. Ngoài ra, Tiêu Cảnh Ý trước đó đã nhổ hết gốc lộc đề, cho trồng lại cây đào ta yêu thích. Những ngày này, để khiến ta vui vẻ, hắn còn thu thập rất nhiều thứ quý hiếm từ thiên hạ mang tới Di Khôn cung.

Ta là nữ nhi của một đại thần bị buộc tội phản quốc, nhưng vẫn có thể dựa vào ân sủng, trở nên kiêu ngạo, lãng phí tiền của, gây rắc rối trong hậu cung. Ta, Hoàng hậu, phải bị phế bỏ để lấy lại minh bạch cho triều đình.

15

Tình trạng của Tiêu Cảnh Ý giống như một con cừu non bị nướng trên đống lửa. Triều thần ngày ngày bao vây dâng tấu, hắn tức giận nhưng không có cách nào giải quyết. Năng lượng của hắn như cạn kiệt, cả người hắn gầy đi một vòng, hai mắt đỏ ngầu, quầng mắt xanh đen.

Hôm nay, Tống gia lại nhắc tới chuyện này, buộc Tiêu Cảnh Ý phải đưa ra quyết định phế ta trước thềm năm mới. Hắn tức giận đến mức ném vỡ bộ tách trà trong Di Khôn cung.

"Tống Vận Chinh cũng thật làm càn, hắn liên hợp với tất cả đại thần, buộc ta phải phế nàng.”

"Bây giờ trên triều, người có tiếng nói rốt cuộc là trẫm, hay là Tống gia đây??”

Hắn nắm tay ta, trìu mến nói:

“Tiểu Thất, nàng yên tâm, thiên hạ này chỉ có nàng mới xứng đáng với vị trí Hoàng hậu.”

Ta vui mừng khôn xiết:

“Hay quá!”

“Ta cũng vốn chưa bao giờ muốn địa vị Hoàng hậu này, bây giờ huynh chỉ cần nhân cơ hội này mà phế ta.”

Sắc mặt Tiêu Cảnh Ý tối sầm lại, quai hàm hắn nghiến chặt căng lên như lưỡi đao. Ta không để ý đến hắn chút nào, cầm chiếc khăn tay đã thêu rất lâu trên bàn đưa tới trước mặt hắn:

“Huynh thấy đẹp không?”

Hắn bình tĩnh lại, nhận lấy chiếc khăn:

“Cho ta sao? So với tay nghề thêu trước đây của nàng, đã tốt hơn rất nhiều rồi. Khi nàng thêu cho ta hồng hạc ngày đó, mọi người đều nói đó là con vịt.”

"Tiểu Thất, ta rất thích cái này.”

Ta vội vàng giật khăn lại, che mặt nói:

“Không phải dành cho huynh, một tháng nữa là sinh nhật Ngô Sở ca ca rồi, đây là quà dành cho huynh ấy.”

“Vào sinh nhật thứ mười lăm của ta, huynh ấy đã đưa ta đến hồ sen, tìm kiếm khắp hồ, bẻ được chín bông sen dành tặng ta.”

“Đáng tiếc lúc đó ta còn quá nhỏ, không hiểu được tâm tư của huynh ấy.”

Ta vô cùng khao khát mà nhìn Tiêu Cảnh Ý:

“A Ý, ngày mai huynh hãy phế ta đi.”

“Để ta rời khỏi cung điện, đi tìm Ngô Sở ca ca, được không?”

Tiêu Cảnh Ý tức giận đến mức hất tung toàn bộ đồ trên bàn xuống đất. Hắn ôm chặt vai ta, hai mắt đỏ bừng:

“Trần Kiều Thất, nàng thật sự nhẫn tâm vậy sao?”

"Ta đã làm nhiều điều cho nàng đến như thế, nàng không thấy sao?”

"Nàng chỉ nhớ tới Ngô Sở. Ta yêu nàng nhiều như vậy, nàng cũng yêu ta nhiều như vậy. Nàng đã quên hết thật sao?”

Cung nhân không dám thở mạnh, cả đại điện chỉ có tiếng than củi cháy lách tách yếu ớt. Tiêu Cảnh Ý cố gắng tìm kiếm một chút động lòng trên khuôn mặt ta, nhưng ta lại nhìn hắn với ánh mắt không hề có chút tình cảm nào:

“Nếu có thể thực sự quên đi quá khứ giữa chúng ta, thì có nghĩa là chúng ta chưa đủ sâu đậm đến thế.”

"Điều đó cũng chứng tỏ rằng huynh không quan trọng bằng Ngô Sở ca ca.”

Tiêu Cảnh Ý gần như phát điên:

“Nhưng ta yêu nàng, ta không thể buông tay.”

Ta giãy dụa:

"Đó là việc của huynh. Ta không yêu huynh, A Ý.”

“Giả sử thiên hạ này có mười vạn người yêu ta, ta cũng nhất thiết phải yêu lại họ sao?”

"Trong lòng ta hiện tại chỉ có Ngô Sở ca ca.”

Ngọn lửa ghen tị và giận dữ bùng cháy trong mắt hắn, hắn đẩy mạnh ta vào cột, hung ác gằn giọng:

"Trần Kiều Thất, nàng đừng mộng tưởng nữa.”

“Ngô Sở kia của nàng đã c.hết rồi."