Vong Tình Bất Hối

Chương 6



16

"Huynh nói gì?”

Tiêu Cảnh Ý hét lên:

“Hắn đã c.hết rồi, hắn đã c.hết một năm trước rồi.”

“KHÔNG, không thể. Huynh ấy nói mỗi dịp sinh nhật, huynh ấy sẽ ở bên ta.”

Đầu ta lắc dữ dội, nước mắt lăn dài trên má:

“Huynh ấy nói sẽ bảo vệ ta, mong ta sống thật vui vẻ”.

Tiêu Cảnh Ý lúc này nhìn còn đau lòng hơn cả ta, hắn cười mà chảy nước mắt:

“Hắn đã c.hết thật rồi, chỉ sợ xương cốt lúc này cũng đã thành bùn rồi.”

“Không tin thì nàng thử hỏi Tiểu Dung xem.”

Tiểu Dung cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Tiêu Cảnh Ý ôm ta vào lòng:

“Hăn đã c.hết rồi, nàng còn ta đây.”

"Tiểu Thất, từ nay về sau, là ta bên nàng.”

Ta đẩy hắn ra, liều mạng lắc đầu:

“Ta không tin, huynh ấy chắc chắn chưa c.hết.”

“Có lẽ huynh ấy cũng giả c.hết thì sao? Giống như vị hôn phu của Tống Uyển Uyển vậy. Là như thế thì sao?”

“Đúng vậy, là huynh ấy giả c.hết, huynh ấy nhất định còn sống.”

Ta lầm bầm như người mất trí.

Vẻ mặt Tiêu Cảnh Ý trở nên nghiêm trọng:

"Nàng đang nói gì? Là ai giả c.hết?”

“Ta không có nói nhảm, ta nghe chính nha hoàn của Tống Uyển Uyển nói ra.”

Một khi sự nghi ngờ của Hoàng đế được nhen nhóm, mọi chuyện gần như không thể cứ thế mà cho qua.

Trước đây, Tiêu Cảnh Ý chỉ muốn làm cho Tống Uyển Uyển quên đi vị hôn phu của mình mà yêu lấy hắn. Nhưng hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc kiểm tra kỹ cái gọi là vị hôn phu đó.

Cung yến mừng năm mới, các quan thần từ ngũ phẩm trở lên đều được phép có mặt. Tống gia vẫn không ngừng công kích ta những ngày gần đây.

Trước khi vào yến tiệc, ta gặp Tống Uyển Uyển ở bậc thềm Minh Chính cung. Tuyết rơi đầy trời, nổi bật nụ cười tự mãn của cô ta:

“Hoàng hậu, có lẽ đây là lần cuối cùng ta ngồi cùng bàn với ngươi.”

“Mời Hoàng hậu đi trước!”

Ta nhấc chân lên bậc thang, đi được vài bước, ta quay lại nhìn cô ta:

"Ngươi nói đúng, hôm nay là giây phút từ biệt cái cũ, chào đón cái mới.”

"Đêm giao thừa, ngày tuyết rơi, Tống gia đáng c.hết!”

Tống Uyển Uyển tự tin phản bác:

“Tuyệt đối không có khả năng, chỉ có ngươi phải c.hết!”

17

Ta ngồi cạnh Tiêu Cảnh Ý. Tống Uyển Uyển ngồi ở phía dưới một bậc. Trong bữa tiệc, vương tướng đều vui vui vẻ vẻ.

Tống Vận Chinh đột ngột cùng một nhóm quan thần hung hãn đứng lên, tiếp tục lên tiếng muốn phế truất ta. Tiêu Cảnh Ý mỉm cười.

“Tống ái khanh, ngươi đừng nóng vội, trước tiên hãy thưởng thức món quà ta chuẩn bị sẵn cho ngươi.”

Một thư sinh mặt mày như ngọc bước qua ngưỡng cửa, chậm rãi tiến vào đại sảnh. Sắc mặt Tống Vận Chinh liền thay đổi, sắc mặt Tống Uyển Uyển lại càng tái hơn, cô ta buột miệng:

"Huynh vẫn chưa c.hết sao?”

Thư sinh mỉm cười:

“Đúng vậy, Uyển Uyển, ta còn chưa c.hết.”

"Thật xin lỗi, ly rượu đó không giết được ta!”

Tất cả sự thật lúc này được đưa ra ánh sáng.

Sau khi Tiêu Cảnh Ý lên ngôi, Tống gia muốn gửi biểu muội Tống Uyển Uyển của hắn ta tiến cung. Đáng tiếc Tống Uyển Uyển đã có người trong lòng, là một thư sinh nghèo chưa có công danh. Chính phụ thân Tống Uyển Uyển - vương gia Tống Vận Chinh đã đích thân ra tay, cho đầu độc thư sinh đến c.hết. Sau đó, ông ta dựng lên vẻ u ám không màng thế sự cho nữ nhi của mình, chính tính cách này giành được sự chú ý của Hoàng đế.

Nhưng gia nhân chịu trách nhiệm đầu độc thư sinh lại thương xót thư sinh, nên đã bí mật báo cho thư sinh, cùng lúc đổi rượu độc, thư sinh giả c.hết thành công, trốn thoát cho đến khi người của Tiêu Cảnh Ý phát hiện.

Đây rõ ràng là tội lừa dối Hoàng đế.

Trong phút chốc, Tống gia từ chủ động chuyển sang bị động. Tống Vận Chinh quỳ trên mặt đất, run rẩy không ngừng cầu xin bệ hạ thương xót.

Tống Uyển Uyển bật khóc:

“Bệ hạ, bệ hạ đừng tin những lời nói nhảm này.”

“Thiếp không có tình ý gì với tên thư sinh kia hết.”

Tiêu Cảnh Ý bước tới, nâng cằm cô ta lên, cười lạnh:

“Không phải ngươi luôn nhớ tới hắn sao?”

"Ta cho phép ngươi rời khỏi cung điện, bỏ lại vinh hoa phú quý này, từ nay các ngươi trở thành một đôi phu thê thường dân nhé?”

Tống Uyển Uyển giật mình, luống cuống mà nói:

“Bệ hạ, toàn tâm toàn ý của thần thiếp đều trao cho bệ hạ.”

Ta khẽ nhướng mày: đây là cô ta tự cắt đứt cơ hội sống sót cuối cùng của chính mình.

Đôi mắt Tiêu Cảnh Ý đầy gân máu, hắn nhéo cằm cô ta, vẫn mỉm cười:

"Tống Uyển Uyển, ngươi làm ta buồn nôn.”

Hắn ném cô ta ra xa, lạnh lùng ra lệnh:

"Tống gia phạm trọng tội lừa dối Hoàng đế, bằng chứng đã được xác thực, chu di cửu tộc.”

Tống Uyển Uyển điên cuồng hét lên:

"Không, KHÔNG!”

"Tiêu Cảnh Ý, huynh từng yêu thương ta nhất, sao có thể đối xử với ta như vậy?”

Cô ta tháo chiếc trâm vàng trên đầu ra, chĩa vào ngực ta:

"Tất cả là do ngươi!”

“Ngươi lừa dối biểu ca. Ngươi không hề mất trí nhớ, ngươi đang tìm cách trả thù ta.”

“Ngươi quên được sao, chính Hoàng đế bệ hạ đã ra lệnh xử tử phụ thân cùng ca ca ngươi, xử tử cả Ngô Sở..."

18

“Phập! ……”

Máu bắn tung tóe lên mặt ta, nóng hổi. Đôi mắt oán giận cùng không cam lòng của Tống Uyển Uyển phóng to vô tận trước mắt ta. Sau đó, đồng tử của cô ta đột nhiên đông cứng lại, rồi giãn ra. Cô ta ngã xuống đất, c.hết mà không nhắm mắt.

Thanh kiếm dài trong tay Tống Cảnh Ý xuyên qua ngực Tống Uyển Uyển, hắn quay lại, ngập ngừng lo lắng nhìn ta. Toàn thân ta run lên, ta hưng phấn đến mức nổi da gà đến tận từng chân tóc.

Bắt gặp ánh mắt của Tiêu Cảnh Ý, ta trợn mắt và ngất đi.

Ta lại chìm vào một giấc mơ. Ta thấy Ngô Sở ca ca nhét một nắm hoa sen lớn vào tay ta, ấp úng đỏ bừng mặt nói với ta:

“Kiều Thất, từ nay ta sẽ thay mặt cha nuôi, thay mặt ca ca muội, chăm sóc muội.”

Ta muốn gật đầu, nhưng trong mơ, ta lại từ chối:

“Xin lỗi, Ngô Sở ca ca, muội đã có người mình thích rồi!”

Ta cũng mơ thấy cha và ca ca bị buộc tội phản quốc, bị Tiêu Cảnh Ý ra lệnh xử tử. Ta tức giận, bắt lấy thanh kiếm, định đi lấy mạng hắn. Ngô Sở ca ca đưa tay ra, nắm chặt lưỡi kiếm, nói:

"Hoàng hậu, làm sao Hoàng đế của một đất nước có thể bị muội ám sát dễ dàng như vậy?”

“Muội đừng mạo hiểm.”

Huynh ấy khuyên ta đừng bốc đồng, mà hãy đợi đến bữa yến tiệc đó. Kết quả là huynh ấy thất bại, bị bắt vào thiên lao.

Ta vượt qua nhiều trở ngại để đến được nơi huynh ấy bị giam cầm. Huynh ấy bị tra tấn đến mức không còn nhìn ra hình người. Khi nhìn thấy ta, huynh ấy khó khăn lau mặt bằng ống tay áo vẫn còn chưa khô máu, vẫn mỉm cười với ta bằng đôi mắt dịu dàng:

“Muội thấy không, ta nói đúng rồi.”

"Ám sát Hoàng đế quả thực không dễ dàng.”

Ta bật khóc, huynh ấy đưa tay về phía hư không, cười buồn:

“Thật xin lỗi, ta không thể giúp muội lau nước mắt được.”

“Kiều Thất, đây là ta báo đáp ân tình của cha nuôi và đại ca, không liên quan gì tới muội, muội đừng cảm thấy áy náy.”

"Ta đi trước, ta sẽ tái sinh sớm thôi, để có thể gặp lại muội sớm hơn ở kiếp sau.”

"Kiếp sau… muội đừng từ chối ta nhé.”

Ta đã khóc trong giấc ngủ. Khi tỉnh dậy, lại nhìn thấy Tiêu Cảnh Ý hung hãn ở trước mặt. Hắn hỏi:

“A Thất, nàng lại mơ gì sao?”

“Nàng nhớ lại hết mọi chuyện rồi sao?”