Vong Tình - Phanie

Chương 1: Hoàng thái nữ




Ta cùng Tiểu Y đi vào trong nội các, trầm thủy hương ngào ngạt khắp căn phòng, ta không thích nhất là mùi này vì cảm giác nó quá bí bách nhưng mẫu hậu ta lại thích, người luôn nói mùi hương này thanh tĩnh trầm ổn thích hợp để tịnh tâm thưa giãn.
Hôm nay là sinh thần của ta, ta đang vui vẻ chơi đùa với tỷ tỷ thì bỗng nhiên nhận được ý chỉ của phụ hoàng lập ta làm hoàng thái nữ dù ta không hiểu công chúa với hoàng thái nữ có gì khác nhau. Ta vừa suy nghĩ vừa đi theo mẫu hậu không cẩn thận lại dẫm chân vào y phục của người rồi té loạng choạng một cái.
Mẫu hậu liền quay lại đỡ ta dậy rồi hỏi ta có sao không, ánh mắt người nhìn ta từ trước tới giờ vẫn cực kì ôn nhu dịu dàng như thế, người chẳng bao giờ nặng lời với nhi nữ nghịch ngợm hay bày trò này.
Ta là Lý Thiên Kim, nhị công chúa của Đại Lý, phụ hoàng ta là đương kim thánh thượng, mẫu hậu ta là hoàng hậu đồng thể nhất tâm với phụ hoàng, lúc nào ta cũng được cưng chiều và yêu thương.
Ta còn có một người tỷ tỷ tên là Lý Thiên Vân- chính là đám mây ung dung nhẹ nhàng, ta thấy cái tên này chẳng đúng với tính cách của tỷ ấy chút nào, suốt ngày ta cùng tỷ ấy gây náo loạn khắp cả cung. Nhưng mẫu hậu ta lúc nào cũng khen đại tỷ là có phong thái của trưởng công chúa người còn nói tỷ ấy lớn lên sẽ là một đại mỹ nhân. Mỗi lần như vậy là ta lại cười lớn trêu chọc tỷ tỷ.
Đối với ta tỷ ấy là người bạn cũng là người thân duy nhất khắp cả thiên hạ này mà ta tin tưởng hơn cả bản thân mình, ta cùng tỷ ấy thả diều, chơi đuổi bắt, bọn ta bắt côn trùng trong Ngự Uyển rồi cho chúng đấu với nhau, bọn ta cùng ăn, cùng vui đùa, cùng buồn, cùng khóc. Phụ hoàng là người thương ta nhất trên đời, ta muốn gì là người liền chiều theo ý ta, nhiều lúc ta ngang ngược cố chấp người vẫn nhẹ nhàng trước sau như một. Ta luôn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất cho đến ngày hôm ấy.
"Mẫu hậu, nhi thần không hiểu, hoàng thái nữ là gì ạ? Rồi còn kế thừa đại thống, gánh vác giang sơn? Người nói đi nói lại con cũng không hiểu đâu, thôi tỷ tỷ đang đợi con, nhi thần cáo lui." Ta tìm cách lản tránh mẫu hậu để đi chơi, nghe người nói một thôi một hồi mà cũng chẳng đọng lại gì trong đầu ta.
Bỗng mẫu hậu kéo tay ta lại rồi nói: "A Kim, con chưa hiểu sao, sau này vị trí và trọng trách của phụ hoàng sẽ do con gánh vác, con không còn là công chúa bình thường mà chính là nữ đế trong tương lai nên phải biết lo nghĩ cho an nguy xã tắc sau này, từ ngày mai, con hãy theo An phu tử học quy tắc trị nước.'' Ta dường như không nghe mẫu hậu nói gì chỉ gật đầu cho qua rồi nhanh chóng đi tìm tỷ tỷ vì tỷ ấy đang đợi ta.
Tỷ tỷ hơn ta bốn tuổi nhưng so về độ nghịch ngợm thì chẳng kém gì ta. Ta vẫn còn nhớ như in ngày còn tấm bé cứ đợi lúc nào trời gió lộng ta liền rủ tỷ tỷ đi thả diều, ta và tỷ chạy khắp cung kéo cho bằng được diều lên. Nhìn thấy con diều bay trong gió ta liền vỗ tay hoan hô vui sướng hân hoan như vừa đánh thắng được một đứa con trai thế mà có lần đang chơi rất vui con diều ấy lại bị mắc trên cành cây. Tỷ tỷ nhất quyết trèo lên lấy diều bằng được và kết quả là bị ngã từ trên cao xuống đến nỗi nửa năm sau tỷ vẫn chưa thể hồi phục.
Ta và tỷ tỷ rất giống nhau, chúng ta ghét nhất là học thêu thùa nấu ăn, cứ mỗi lần đến Gia Tông Đường là bọn ta đều thấy mệt mỏi. Ta thà rằng xuống nhà bếp ăn vụng còn hơn là học những thứ rườm rà phép tắc ấy.
Ta muốn sau này đi hành tẩu giang hồ, ngao du thiên hạ ngắm hết thắng cảnh thế gian, ta không thích cả cuộc đời mình phải chôn chân trong chốn cung cấm tường hồng mái đỏ cao vút không một chút thú vị. Từ nhỏ ta đã có chí lớn, ta hay ưỡn ngực nói trước mặt tỷ tỷ: "Tỷ tỷ yên tâm, sau này ai dám bắt nạt tỷ, muội sẽ đánh cho hắn một trận.''
Có một lần ta còn dõng dạc lặp lại y hệt như vậy với phụ hoàng và mẫu hậu. Đó là sau khi ta uống thử rượu của phụ hoàng, không phải là người cho ta uống mà là ta lén uống. Trước đó ta vẫn cứ thắc mắc sao phụ hoàng uống nước xong thì lại vui vẻ cười đùa như thế mà bình thường thì phụ hoàng rất buồn. Hôm ấy ta cảm thấy bụng mình kêu òng ọc, con tim này mách bảo ta phải mau chóng lấp đầy dạ dày mình trước đã rồi tính sau.
Ban đêm tịch mịch, ta xuống dưới phòng bếp tìm xem có gì để ăn không cuối cùng cũng tìm thấy hai cái màn thầu nhân thịt. Đang ăn ngon lành thì ta nghe thấy tiếng bước chân, biết là điều chẳng lành, ta liền tìm cách trốn đi nhưng kì thật vừa mới đi ra ngoài được vài bước ta đã đụng phải một người, Lưu công công tiến đến nhìn ta với ánh mắt thăm dò.
Ta đang định chạy song ly rượu trạm vàng khiến bước chân ta khựng lại, ta liền cầm bình rượu lên uống để có cớ biện bạch là ta khát nước mà trong phòng ta không còn nước. Nhưng ai ngờ vừa mới nhanh tay uống một hai giọt là ta liền thấy choáng váng, mùi rượu nồng nặc khiến lồng ngực ta nóng lên. Sắc mặt Lưu công công trắng bệch như vừa mới trải qua một cơn bạo bệnh thập tử nhất sinh, y liền quỳ xuống xin tha tội.
Có một điều từ nhỏ ta thấy vô cùng kì lạ, ta uống rượu chưa bao giờ bị say, từ lần đầu tiên ta uống đến mãi về sau ta cũng chưa lúc nào khiến người khác phải chê bai vì tửu lượng vượt cả nam nhi của ta.
Sau lần đấy ta bị mẫu hậu phạt chép đi chép lại cuốn Nữ Tắc mười lần, ta không hiểu sao phụ hoàng uống được thì tại sao ta lại không, ta đem thắc mắc đi giãi bày với tỷ tỷ. Tỷ ấy nói: "A Kim, mẫu hậu nói chúng ta là nữ nhi phải tuân thủ gia pháp, rèn luyện phẩm chất nữ tử ''tam tòng tứ đức'' còn nam nhân có chuẩn mực riêng của họ, là ''tam cương ngũ thường'', uống rượu thường chỉ có nam nhân uống với nhau thôi, nữ nhân không nên động vào những thứ ấy.''
Ta mặc kệ lời tỷ tỷ và mẫu hậu nói, nữ nhân hay nam nhân cũng vậy thôi, ai cũng là con người thôi, mà con người thì sống theo ý muốn của mình là chuyện rất bình thường. Đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong đầu ta lúc ấy, ta cũng không thể ngờ sau này ta lại thích rượu đến vậy. Uống rượu vào tâm tâm niệm niệm, muộn phiền đều biến mất, ta hòa cùng đất trời, phiêu diêu cùng vạn vật. Duy đến sau này, có rượu ngon, có tri âm tri kỷ, chẳng còn gì bằng.
Mọi chuyện sẽ rất bình thường cho đến sáng hôm đầu tiên ta trở thành hoàng thái nữ, cứ nghĩ làm một công chúa ngoan hiền nết na đã khó vậy mà học để làm một hoàng đế tốt còn khó hơn. Sáng sớm canh lăm giờ Dần ta đã bị đánh thức dậy thay y phục dung bữa sáng để chuẩn bị đến tông đường. Y phục thái nữ còn nhiều lớp và nặng nề hơn cả y phục công chúa ta mặc vào thấy như mình đang mặc them hai lần y phục của ta lúc trước vậy.
Dùng bữa xong đang định chạy ra ngoài chơi thì ta bị kéo lại đến tông đường học, ta la hét một hồi rồi khóc toáng lên chân ta giậm liên tục trên mặt đất ngoạy ngọ giống như muốn tìm một lối thoát.
Ta khóc nhiều đến nỗi mẫu hậu ta ở cung Khôn Ninh còn nghe thấy, người liền tới dỗ dành ta rồi nhỏ nhẹ nói cho ta hiểu dù ta không muốn hiểu. Người nói ta mà ngoan ngoãn học hành thì mẫu hậu sẽ thưởng cho ta thật nhiều y phục, nguoi sẽ tự tay làm bánh đậu xanh ta thích nhất cho ta ăn, ta muốn gì đều được hết.
Ta rất thích ăn bánh đậu xanh do chính tay mẫu hậu làm nên ta mới dễ dàng gật đầu với người. Ta cứ nghĩ học hành thôi mà bổn công chúa xưa nay thông minh thì còn sợ gì chứ! Nhưng vừa mới vào học được một nén hương cơn ngái ngủ đã kéo đến.
Ta thật không hiểu phu tử đang nói gì chỉ biết lấy quyển sách che đi để ngủ cho thoải mái. Cớ mà phu tử lại cứ giảng rồi giảng không phát hiện ra ta đang ngủ, ta vô cùng đắc ý. Chỉ sau khi nghĩ lại ta mới hiểu, nữ nhi xưa nay chưa từng tiếp xúc nay liên quan gì đến tiền triều, phu tử cũng chỉ là dạy bảo cho có lệ chứ người không quá để ý.
Thỉnh thoảng mẫu hậu đến kiểm tra y lại đập bàn liên tục một hồi để ta thức giấc nên mãi một thời gian dài người cũng không phát hiện được điều gì. Tuy là không học nhưng ta chẳng bao giờ chịu ngồi yên một chỗ, hôm nào thấy ngứa ngáy tay chân muốn đứng lên chạy nhảy là ta lại tìm cớ trốn đi. Dần dần mẫu hậu cũng biết ta học hành không tử tế nhưng người cũng chỉ nhắc nhở đôi phần chứ chưa bao giờ nặng lời với ta hết
Lúc ấy ta cứ nghĩ rằng phụ hoàng ăn uống ca hát rồi uống thứ nước "thần kì" đó vào đất nước cũng có sao thì ta phải học quy tắc này rồi quy tắc nọ để làm gì?
Mãi sau này mới biết, chúng sinh thiên hạ an cư lạc nghiệp, thái bình thịnh trị, trong ngoài yên ổn mới là tốt nhất. Tốt? Cái gì là tốt? Xấu? Cái gì là xấu? Ắt hẳn đều là do ý trời. Ta vốn không tin ý trời, nhưng kể từ khi gặp lại chàng, ta tin rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.