Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 53: Bỉ ngạn hoa



Từ trong hư không giọng nói của Đế Quân phát ra nói:

- An Nhiên, chấp mê bất ngộ, chỉ vì thù hận mà để tâm ma khống chế, sử dụng sức mạnh để đại khai sát giới như vậy, kết cục như thế cũng là do ngươi chọn lấy, không trách ai được.

Lúc mở mắt ra thì A Tề nhìn thấy trước mắt mình là một con đường vô cùng rộng lớn bắt ngang một con sông đỏ rực phủ đầy tang thương, con đường lớn này dẫn đến một chiếc cầu màu trắng, trên đó còn có rất nhiều người đang xếp hàng để đi qua, A Tề tò mò không hiểu chuyện gì thầm nghĩ:

- Đây là đâu vậy?

Chưa ngừng lại ở đó, con sông đỏ rực hai bên không ngừng có những tiếng thét tiếng rên kì lạ vọng lại khiến A Tề có chút hoảng, A Tề hướng mắt nhìn quanh liền nói:

- Những âm thanh thảm thiết này là gì vậy?

Những tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, A Tề cảm thấy có chút rùng mình liền nghĩ:

- Nơi kì quái này là đâu vậy cơ chứ, rốt cuộc mình đang ở đâu vậy?

Hướng mắt nhìn về phía xa có một bà lão đang ngồi từng muỗng từng muỗng rót nước vào bát đưa cho họ, nhìn sang bên cạnh thì thấy một bia đá khắc rõ hai chữ “ hoàng tuyền”, A Tề lúc này sửng người hướng mắt nhìn quanh rồi mới nhận ra đây là đâu, miệng bất ngờ thốt lên:

- Đây…đây là hoàng tuyền, vậy đây là nơi người đời vẫn hay nói “bước vào hoàng tuyền, đi qua vong xuyên thì chớ quay đầu lại, một bước đến nại hà thì chớ quên phải uống cạn vong tình thủy của Mạnh Bà”.

Đột nhiên A Tề nhìn xuống thấy trên tay cầm một đoá hoa màu đỏ thấm, trong rất bắt mắt, nhìn hồi lâu cũng chẳng nhận ra:

- Đóa hoa này là…?

Từ phía sau Toàn Phong đi đến, dường như lúc này đây Toàn Phong đã không còn nhận ra A Tề và đương nhiên A Tề cũng thế, đối diện với Toàn Phong trong lòng A Tề bỗng có chút xao xuyến cứ thế mà trơ mắt nhìn Toàn Phong lòng nghĩ:

- Người này… sao lại….?

Toàn Phong đưa tay đỡ lấy bông hoa màu đỏ thấm ấy, ngắm nhìn một lúc rồi nói:

- Đây là Mạn Châu Sa hay còn được gọi là bỉ ngạn hoa...

A Tề tròn mắt nhìn Toàn Phong, vừa bất ngờ vừa cảm thấy lạ, A Tề liền nói:

- Mạn Châu Sa…

Toàn Phong gật đầu, A Tề chưa từng nhìn thấy qua loài hoa này bao giờ, nên cũng không tránh khỏi ngạc nhiên mà nói tiếp:

- Ta chưa từng nhìn thấy qua loài hoa này… bỉ ngạn hoa?

Toàn Phong trầm mặc nhìn đóa hoa nói tiếp:

- Tất cả hồi ức đau buồn, nổi nhớ nhung da diết dành cho người mình yêu nhưng mà phải âm dương cách biệt không đến được với nhau, một mối duyên vĩnh viễn không thể gặp lại... tất cả… tất cả sẽ được lưu giữ lại nơi bỉ ngạn này.

Với ánh mắt đầy lưu luyến Toàn Phong nhìn A Tề không rời mắt, lòng thầm nghĩ:

- Tiểu nữ nương này… sao lại… sao lại thân thuộc như vậy?

Càng nghĩ thì nơi lòng ngực trái của Toàn Phong càng nhói đau, tâm trí có thể đã không còn nhận thức được nữa nhưng trái tim thì không, nó dường như vẫn nhận ra được chủ nhân của mình, Toàn Phong đưa tay ôm lấy ngực trái rồi nghĩ:

- Chuyện gì đây… sao tim mình lại nhói đau như vậy?

A Tề vốn không hề nhận ra sự khác lạ của Toàn Phong mà chỉ cúi đầu nhìn đóa hoa trên tay rồi thắc mắc nói:

- Bỉ ngạn hoa… nhưng sao nó lại ở đây?

Ký ức của hai người họ về nhau dường như đã tiêu tan, Toàn Phong cúi đầu nhìn đóa hoa hồi lâu không cầm được lòng mà đưa tay chạm vào, bỗng một loạt hình ảnh mờ mờ ảo ảo xuất hiện trong tiềm thức của Toàn Phong, hình ảnh một một tiểu nương tử đang vui vẻ tươi cười nô đùa, Toàn Phong cố gắng nhìn rõ gương mặt ấy nhưng hoàn toàn không thể nào nhìn rõ được, trong đầu thầm nghĩ:

- Nụ cười này… rốt cuộc cô là ai cơ chứ?

Trái tim bắt đầu thổn thức trước nụ cười ấy, Toàn Phong liên tục thắc mắc, không ngừng đặt câu hỏi về những hình ảnh này, một chốc sau, một loạt hình ảnh khác lại xuất hiện, Toàn Phong nhìn thấy một chàng trai đang nằm trên nền đất máu me đầy người, Toàn Phong bàng hoàng mà tự hỏi:

- Nam tử này là ai, vũng máu này… chẳng lẽ… cậu ấy đã…?

Hướng mắt nhìn sang bên cạnh thì thấy một cô gái đang ôm chằm lấy thi thể của chàng trai ấy mà không ngừng khóc lóc thương tâm, chứng kiến cảnh tượng ấy lòng ngực Toàn Phong quặn đau từng cơn, không hiểu vì lí do gì mà khi nhìn thấy bóng lưng của tiểu nương tử ấy, tim Toàn Phong liền xót xa không nguôi, cảm giác đau đớn như thể ruột gan đứt đoạn, sâu trong tiềm thức như đang thôi thúc, Toàn Phong bất giác khẽ đưa tay như muốn ôm chằm lấy tiểu nương tử ấy, A Tề đứng cạnh nhìn thấy Toàn Phong im lặng không lên tiếng liền đưa tay khẽ lay tay áo của Toàn Phong:

- Này… này… huynh sao vậy?

Lúc này Toàn Phong sửng người mà tròn mắt nhìn A Tề rồi bất giác mà đáp:

- Không… không sao… ta không sao.

A Tề nghe vậy cũng tin tưởng mà không tiếp tục truy hỏi nữa nhưng thắc mắc của A Tề vẫn chưa có lời giải, thế là A Tề vẫn chau mày vắt óc suy nghĩ xem lai lịch cũng như nguồn gốc của đóa hoa kì lạ này.

Lặng lẽ quan sát A Tề, từ khung cảnh vừa nảy mình vừa chứng kiến, Toàn Phong dù không nhìn rõ được gương mặt của người trong những ảo ảnh lúc nảy nhưng dường như Toàn Phong đã ngầm nhận định được chủ nhân của dòng ký ức ấy.

Tận mắt nhìn thấy nỗi đau mà A Tề phải trải qua, Toàn Phong không dám bộc bạch tất cả với A Tề về sự thật của đóa hoa, chỉ dám âm thầm xót xa mà thương hại A Tề thế nhưng điều không ngờ tới nhất chính là bản thân Toàn Phong cũng không nghĩ đến mình lại chính là nam chính trong đoạn ký ức mơ hồ ấy, Toàn Phong cứ nghĩ mình đau lòng là vì nhìn thấy cảnh tượng đau thương ấy chứ không nghĩ đến đấy chính là cảm xúc chân thực nhất của tiềm thức muốn gửi đến mình.

Cảm nhận được nỗi đau phía sau đóa hoa này, Toàn Phong không muốn khơi gợi thêm những ký ức đã qua ấy nữa nên liền nói:

- Có thể chính đóa hoa này đã chất chứa rất nhiều ký ức của cô.

A Tề nghe vậy liền trầm tư suy nghĩ rồi nói:

- Ký ức của tôi sao?

Toàn Phong gật đầu, A Tề chau mày rồi nói:

- Ý huynh là đóa hoa này chất chứa những ký ức tang thương của tôi…

Toàn Phong khựng người lại một lúc, cố gắng suy nghĩ lời nói để giảm bớt sức sát thương đến A Tề, Toàn Phong ngập ngừng nói:

- Có thể không chỉ là những ký ức bi thương… cũng có thể có cả những ký ức hạnh phúc vui vẻ của cô nữa…

A Tề nghe đến đây gương mặt liền bình thản hơn mà cúi đầu nhìn đóa hóa rồi nói:

- Có cả những ký ức hạnh phúc nữa sao?

Toàn Phong gật đầu nói tiếp:

- Đúng vậy… ta nghĩ nó chất chứa tất cả ký ức của cô, bao gồm cả đau thương và hạnh phúc… tất cả mọi thứ… ở kiếp trước.

A Tề nghe đến ba chữ “ ở kiếp trước” trong lòng liền nhói đau, từng cơn từng cơn quặn đau như muốn bóp nát trái tim của A Tề, A Tề thở mạnh, hơi thở dồn dập, dù là vậy nhưng trong đầu vẫn chẳng thể nhớ nổi ký ức ấy là ký ức gì, luôn miệng nói:

- Tất cả ký ức kiếp trước sao, rốt cuộc nó là gì, tại sao tôi lại chẳng thể nhớ ra nó.

Càng nghĩ đầu A Tề càng đau nhói, những người ở phía sau thấy vậy liền thay nhau thúc giục nói:

- Đi mau đi… nhanh lên nào.

A Tề vẫn cố chấp không đi mà vẫn đứng yên đấy mà ôm chặt đầu mà suy nghĩ, thấy vậy Toàn Phong liền khuyên ngăn:

- Tiểu nương tử à… cô đừng nghĩ nữa… đừng tiếp tục hành hạ bản thân mình nữa…

A Tề nghiến răng lắc đầu nói:

- Ta không hành hạ bản thân mình… chỉ là… chỉ là ta không cam tâm… ta không muốn cứ như thế mà quên đi nó như vậy…

Toàn Phong thấy vậy liền đưa tay dìu tay A Tề rồi nói:

- Được rồi, đừng nghĩ nữa, hỷ sự cũng được, bi ái cũng được, hỷ nộ ái ố đời trước coi như mây khói mà cứ để nó tiêu tan hết đi.

A Tề nghe vậy liền ủ rũ hỏi:

- Quên hết sao, huynh đành lòng sao biết đâu có những người những việc rất quan trọng với huynh thì sao?

Toàn Phong nghe hỏi liền trầm tư hồi lâu rồi nói:

- Không đành lòng… đương nhiên là không đành lòng… nhưng…

Nói đến đây Toàn Phong ngập ngừng một lúc rồi nhìn A Tề với ánh mắt đầy trầm ấm rồi nói tiếp:

- Nhưng ta tin tưởng một điều… hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng… nếu như đã định sẵn là hữu duyên… thì dù có trải qua bao nhiêu phong ba kiếp nạn… ta tin chắc rồi sẽ có ngày gặp lại…