Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 54: Vong xuyên



Toàn Phong với ánh mắt đầy si tình ấy mà say đắm nhìn A Tề rồi dịu dàng mỉm cười, điều đó vô thức khiến tim A Tề đập liên hồi, giây phút ấy trong đầu A Tề bỗng hiện lên một gương mặt mờ ảo của một nam tử cùng với nụ cười ấm áp hệt như nụ cười của Toàn Phong, A Tề vô cùng bất ngờ mà khựng người cúi đầu thầm nghĩ:

- Những hình ảnh khi nảy là gì vậy, nam tử ấy là ai, sao lại xuất hiện trong suy nghĩ của mình?

Không hiểu nổi những hồi ức kì lạ này rốt cuộc đến từ đâu, A Tề cố gắng lần nữa khơi gợi lại những ký ức ấy nhưng chỉ đổi lại được những cơn đau thấu tim gan, nhìn thấy sắc mặt của A Tề khác lạ, Toàn Phong liền hỏi:

- Tiểu nương tử… cô sao vậy?

A Tề giật mình ngẩng đầu nhìn Toàn Phong rồi khẽ lắc đầu đáp:

- Không… không sao… chỉ là… không hiểu tại sao khi nhìn thấy nụ cười của huynh… trong đầu ta lại xuất hiện những hình ảnh gì đấy… rất… rất… quen thuộc…

Vừa nghe A Tề nói vậy, trong đầu Toàn Phong liền xuất hiện dòng suy nghĩ:

- Những hình ảnh quen thuộc sao… có thể là những ký ức của cô ấy chăng?

Toàn Phong hướng mắt nhìn đóa hóa bỉ ngạn rồi thầm nghĩ:

- Chuyện này rất có thể liên quan đến đóa hoa này.

Toàn Phong biết rõ đó là những hồi ức đau thương nên cũng không muốn A Tề nhớ lại nên cố gắng đánh lạc hướng suy nghĩ của A Tề, Toàn Phong đưa ngón tay trỏ khẽ gõ vào trán của A Tề rồi nhoẻn miệng cười nói:

- Được rồi… đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.

Cái gõ vào trán ấy khiến A Tề bất ngờ mà thét lên:

- Aaaa… đau.

A Tề ngẩng đầu lên nhìn, vừa nhìn thì đã bắt gặp ngay nụ cười của Toàn Phong, hai mắt A Tề sáng rực lên, lòng ngực bắt đầu loạn nhịp, một cảm giác quái lạ như đang chạy khắp người, nó đánh thức toàn bộ giác quan trong cơ thể của A Tề, tâm trí không tài nào hiểu được lí do cho những điều này nhưng dường như trái tim đã có câu trả lời chính xác nhất rồi, A Tề đưa tay đặt lên ngực trái thắc mắc tự hỏi:

- Chuyện gì vậy, tại sao tim mình lại đập nhanh đến như vậy?

Toàn Phong vẫn không hề nhìn thấy điều đó mà chỉ một lòng muốn giúp A Tề quên đi, Toàn Phong hướng mắt nhìn vong xuyên đỏ rực, sau đó nhắm chặt hai mắt lại điềm tĩnh mà lắng nghe những tiếng rên đau xé lòng, A Tề cũng dõi mắt nhìn theo rồi hỏi:

- Huynh sao vậy?

Toàn Phong lắc đầu khẽ hỏi:

- Có nghe thấy những âm thanh thảm thiết đó không?

A Tề cũng bất ngờ liền quay đầu nhìn rồi khẽ nhắm mắt lắng nghe, nghe được những tiếng la thét ấy, A Tề bàng hoàng mà nhìn Toàn Phong rồi hỏi:

- Ùm… nhưng tiếng thét thất thanh ấy… rốt cuộc là gì vậy?

Toàn Phong hít một hơi sâu rồi nói tiếp:

- Đó toàn là những tiếng kêu than của những cô hồn dã quỷ không được đầu thai, cũng có những linh hồn là nguyện ý ở lại nơi này để chịu khổ chịu cực, họ nguyện ý chấp nhận cái gọi là sự dày vò nghìn năm ấy, chỉ với một mong muốn là có thể được một lần nữa chờ đợi được người mình thương, có thể một lần nữa gặp lại người xưa ấy.

A Tề dù không hiểu tại sao nhưng trong lòng vẫn rất nhói đau, từng cơn từng cơn quặn đau đến khó thở, A Tề khóe mắt rưng rưng nói:

- Hà tất gì họ phải cố chấp như vậy chứ?

Toàn Phong nhoẻn miệng cười đáp:

- Chỉ vì một chữ “ tình “ thôi.

A Tề nghe đến đây liền im bặt mà rơi vào trầm tư chỉ còn biết hướng mắt nhìn vong xuyên một màu đỏ rực đầy tang thương ấy, Toàn Phong lòng có chút xót xa mà cảm thán nói:

- Duyên phận vốn là thứ không thể cưỡng cầu được, nếu như vẫn còn đủ duyên thì dù là ở đâu cũng… nhất định sẽ có thể lại tương phùng.

Sau khi nghe ba chữ “ lại tương phùng “ A Tề như ngộ ra được điều gì đó, gánh nặng trong lòng cũng dần tan biến, A Tề nhoẻn miệng cười nhưng cúi đầu nước mắt khẽ rơi, A Tề xót xa mà nói:

- Đúng vậy, huynh nói đúng… đủ duyên thì nhất định sẽ lại tương phùng thôi.

Nghe đến đây Toàn Phong hướng mắt nhìn A Tề rồi mỉm cười, dù không nhận ra nhau nhưng ẩn sâu trong ánh mắt ấy vẫn còn chữ “ tình “, Toàn Phong đưa tay xoa xoa đầu A Tề rồi nói:

- Không còn sớm nữa… ta phải đi rồi…

A Tề dù không đành nhưng vẫn gật đầu nước mắt giàn giụa nói:

- Tạm… biệt…

Toàn Phong gật đầu đáp:

- Đừng buồn nữa… nếu có duyên… chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau thôi…

Dứt lời Toàn Phong cứ thế mà quay lưng vô tình mà lướt ngang A Tề, A Tề ở phía sau cứ thế lặng lẽ nhìn bóng lưng của Toàn Phong rời đi, A Tề đưa tay lau đi nước mắt, lấy lại tinh thần rồi nói:

- Ùm… hẹn gặp lại…

Hướng mắt nhìn đóa hoa trên tay nhưng lúc này đây sau khi nghe những lời Toàn Phong nói, bản thân cũng không còn cố chấp nhất nhất muốn biết lai lịch của đóa hoa này nữa mà chỉ bình thản mà ngắm nhìn đóa hoa một cách đầy chăm chú.

Dòng người càng lúc càng nhiều, A Tề bất ngờ bị đẩy bước đến chân cầu, đi được vài bước A Tề khựng lại nhìn đóa hoa, trong lòng có ý nghĩ gì đó rồi liền quay đầu nhìn quanh như vẫn luyến tiếc điều gì đó nhưng lại chẳng rõ là gì, ngập ngừng đắng đo mãi không thôi rồi lại cúi đầu nhìn đóa hoa xinh đẹp trên tay, lần này A Tề lòng đã quyết liền khích lệ bản thân nói:

- Được rồi… đừng nghĩ nhiều nữa… mọi chuyện hãy để trời cao an bày vậy.

Thế là A Tề quyết định đi sang bãi đất trống gần bên cạnh chân cầu đó rồi bên cắm đoá hoa này xuống đất rồi nói:

- Mặc dù ta chẳng biết tại sao ta có được ngươi nhưng bây giờ ta phải đi rồi, không thể mang ngươi theo nữa, ngươi hãy ngoan ngoãn ở lại đây đi.

Xong việc A Tề đứng dậy, hướng mắt nhìn đóa hoa lần nữa, đóa hoa cứ như hiểu được lời nói của A Tề liền nhẹ nhàng đung đưa theo gió như thế muốn vẩy tay chào tạm biệt A Tề, nhìn đóa hoa A Tể nở một nụ cười rồi quay đầu rồi đi chẳng nhìn lại một lần cứ thế mà quay người bước đến chỗ Mạnh Bà.

Mạnh bà đưa hai chén canh cho hai người họ rồi không quên căn dặn:

- Hãy uống đi, tất cả hỷ nộ ái ố kiếp này coi như xóa sạch, ân ân oán oán để lại phía sau, phủi bỏ bụi trần, giữ tâm trong sạch, lần nữa luân hồi chuyển kiếp.

Đối diện với Mạnh Bà cầm trên tay bát vong ưu tán, Toàn Phong và A Tề lần nữa chạm mặt nhau, cả hai đứng cạnh nhìn nhau một lần cuối, cầm trên tay chén canh, vừa lúc chuẩn bị uống A Tề bỗng khựng lại mà đắng đo suy nghĩ, thấy vậy mạnh bà liền thúc giục nói:

- Không sao đâu, chén canh này không phải thuốc độc nó chỉ giúp cô giải thoát thôi.

A Tề vẫn ngập ngừng mà không uống, giây phút hoang mang ấy, A Tề cố gắng tìm một điểm tựa tinh thần thế là liền quay đầu nhìn Toàn Phong, lòng có chút do dự, Toàn Phong lúc này hiểu rõ A Tề có chút sợ hãi nhưng chẳng biết phải làm gì vì bản thân Toàn Phong cũng có chút quan ngại, Toàn Phong hướng mắt nhìn bát canh, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân trong chén canh, Toàn Phong trầm tư một lúc, trong phút chốc Toàn Phong đột nhiên ánh mắt trở nên dịu dàng rồi hạ giọng bảo:

- Đừng sợ… có ta đây rồi… chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.

Câu nói ấy như một liều thuốc trấn an cho tâm hồn đang sợ sệt của A Tề, bỗng chốc ánh mắt A Tề trở nên triều mến mà nhìn Toàn Phong, sâu trong ánh mắt ấy Toàn Phong cảm nhận được sự ấm áp khó tả nên cũng mỉm cười đáp lại mà động viên A Tề nói:

- Đừng bận tâm nữa hãy uống đi… chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau thôi…

Nói đến đây Toàn Phong bỗng ngập ngừng một lúc rồi thốt lên:

- Ý Nhi à…

Dứt lời Toàn Phong hướng mắt nhìn A Tề rồi nhoẻn miệng cười sau đó một hơi uống cạn chén canh, A Tề nghe đến hai chữ “ Ý Nhi “ liền vô thức cũng mỉm cười gật đầu theo Toàn Phong, nỗi sợ lúc này hoàn toàn biến mất, A Tề cũng bình thản mà nâng chén uống cạnh bát canh ấy rồi tiếp tục bước vào luân hồi chuyển sinh, ân oán hoan hỷ, lương duyên nghiệp duyên kiếp này tan theo mây khói cứ thế mà không chút vấn vương.

Trong tâm thức A Tề bỗng hiện lên một suy nghĩ cuối cùng:

- Kiếp sau hữu duyên tương phùng, chỉ cần huynh gọi tên, ta… ta nhất định sẽ quay đầu lại.