Vous Revoir

Chương 4



Mới mười mấy tiếng trôi qua, hình như là Lãnh Minh Vũ bắt chuyện với Ngô Xán Dương trước, ban đầu một già một trẻ còn hơi câu nệ, nhưng bắt đầu nói đến chuyện một điều luật được sửa đổi gần đây, hai người này nói chuyện lưu loát hẳn. Tô Thu Vân ngồi một bên thỉnh thoảng phụ họa vài câu, chủ yếu là vừa nghe vừa mỉm cười.

Lãnh Dã cũng không phải người không biết gì, cậu xem mấy trang mạng xã hội là có thể biết được một hai chuyện. Nội dung cuộc đối thoại trong phòng khách cậu cũng biết ít nhiều, nhưng cậu không hiểu nổi, sao có thể nói từ chuyện pháp luật sang chuyện du lịch rồi sang mấy tin đồn vớ vẩn, rồi lại chuyển sang nói chuyện riêng, rồi lại tán dóc tiếp.

Nhất định là cái kiểu mà, không cần biết các câu chuyện tiếp nối nhau như thế nào, nhưng họ cứ chuyển đề tài mượt mà như vậy, cái này tiếp sau cái kia.

Lúc Lãnh Dã nói chuyện với bạn bè trên mạng cũng có thể như thế, nhưng thực tế thì rất kém. Cậu có cảm giác để Ngô Xán Dương ngồi với Lãnh Minh Vũ trong phòng khách một ngày thì còn nói được nhiều thứ hơn cậu nói với ông trong hai mươi năm qua.

Hai người giỏi giao tiếp ngồi với nhau thật sự quá đáng sợ. Lãnh Dã lướt xem weibo, thấy trong tin nhắn riêng có một đống người giục cậu vẽ manga, vì vậy bèn yên lặng rời phòng khách. Ngô Xán Dương ngẩng đầu nhìn cậu một cái.

Sau khi vẽ hai giờ liền, Lãnh Dã đi ra uống cốc nước. Hai người đàn ông kia vẫn đang nói chuyện trong phòng khách, còn Tô Thu Vân thì có lẽ đã đi làm ở trường mầm non rồi.

Lãnh Dã lười đoán xem có phải hai người này vẫn nói liên tục từ đó tới giờ hay không, nhưng nhìn bố cậu thế kia chắc sẽ nói rất hăng, hy vọng Ngô Xán Dương có thể ứng phó nổi, dù sao cũng là người đã nghỉ hưu, lâu lắm rồi không có ai để nói chuyện cùng như vậy.

Ngô Xán Dương cậu cố gắng lên.

Lãnh Dã đứng bên cạnh máy lọc nước, đột nhiên nghe được một chuyện khiến cậu thấy hơi hứng thú.

"Cũng không lâu, mấy tháng trước mới vừa giải ngũ." Ngô Xán Dương nói.

Lãnh Minh Vũ: "Chú cũng nhận ra là cháu đã từng đi lính, nhập ngũ khi nào thế?"

Ngô Xán Dương suy nghĩ một chút, "Bốn năm trước ạ, hai năm sau khi tốt nghiệp đại học. Chuyên ngành của cháu ở trường đại học có liên quan đến hàng không, lúc đó thật ra thì cháu đi làm ở một công ty hàng không, thấy có tin động viên, điều kiện của cháu cũng phù hợp nên cháu đi luôn."

Lãnh Dã uống một ngụm nước, đầu óc hơi mơ hồ.

Giọng Lãnh Minh Vũ truyền đến, "Thế sao, Lãnh Dã cũng từng định nhập ngũ, hình như năm thứ tư đại học, nhưng mà sau đó nó thấy không thích nữa."

Bố không phải đã từng đi lính à, sao không tự nói trải nghiệm của chính mình đi chứ. Lãnh Dã thấy đầu hơi đau, uống chút nước thôi mà cũng có thể bị cue vào.

Ngô Xán Dương cười nói, "Có thứ mình muốn làm là đủ rồi, không nhất quyết phải chọn con đường đó."

Lãnh Minh Vũ không muốn tiếp tục đề tài này, quay sang nói chuyện khác. Lãnh Dã cầm cốc nước về thư phòng.

Sau khi ăn tối và tắm giặt, hai người già hai người trẻ ở chung với nhau rất hài hòa.

Tầm 9 giờ, Lãnh Minh Vũ và Tô Thu Vân trở về phòng. Đến gần 10 giờ, Lãnh Dã xem lại mấy trang manga đã vẽ vài lần, tắt máy vi tính để chuẩn bị đi ngủ.

Cậu đi vệ sinh cá nhân xong đến phòng ngủ, thấy một mảnh đen nhánh bên trong phòng và bóng cái chăn vẫn rất gọn gàng để trên giường, bèn sửng sốt, đổi hướng đi đến phòng khách, lại thấy một chút ánh sáng.

Ngô Xán Dương vẫn ngồi trên ghế salon, đang xem điện thoại. Hắn còn khoác một chiếc áo vải bông bên ngoài bộ đồ ngủ, có lẽ là do Tô Thu Vân đưa cho.

Nhận ra tiếng bước chân của Lãnh Dã, hắn ngẩng đầu nhìn cậu. Lãnh Dã cũng khoác một chiếc áo bông, ôm cánh tay dựa vào tường, "Cậu định lúc nào thì ngủ?"

Ngô Xán Dương đứng lên, "Cậu muốn ngủ sao? Tôi định chờ cậu."

"Chờ tôi làm gì, sợ nửa đêm bị tôi đánh thức à?" Lãnh Dã không hiểu, "Phiền cậu rồi, tôi luôn có thể sẽ thức đêm."

Ngô Xán Dương tắt đèn phòng khách, mở đèn hành lang lên, nghe vậy cười, "Không phải. Chẳng phải đây là lần đầu tôi ngủ ở nhà cậu sao, ngủ trước chủ nhà thì có lỗi quá."

Lãnh Dã cười đi về phòng, "Có lỗi gì chứ, muốn ngủ thì ngủ, nhà tôi cũng chỉ có mỗi bố tôi là theo nếp cũ, tôi thì cũng tùy thôi."

Ngô Xán Dương: "Được, vậy sau này tôi cũng tùy vậy, chỗ nào không ổn thì cậu nói tôi biết."

Lãnh Dã đi vào phòng, mở đèn, đến tủ quần áo lục lọi một chút, tìm được một ruột gối và vỏ gối, ngồi lên giường lồng ruột vào vỏ. Cậu vừa lồng vừa ngảng đầu, thấy Ngô Xán Dương đứng bên cạnh giường, đang xem tấm áp phích cậu dán trên tường.

Đó là một bức tranh do cậu vẽ, bị cậu in ra treo trên tường, làm kỷ niệm.

Ngô Xán Dương quay đầu, hai người nhìn nhau giây lát.

Lãnh Dã cúi đầu tiếp tục lồng gối, "Hồi trước, hình như là năm nhất cao trung, không có việc gì để làm nên dán đầy áp phích lên tường, ngay cả trên cửa bên cũng dán."

Ngô Xán Dương nghe lời này, nhìn kỹ bức tường một chút, quả nhiên thấy một chút vết cao su năm xưa.

"Sau đó không biết là lúc nào, tôi xé hết chúng đi." Lãnh Dã chỉnh lại ruột gối, "Lúc dán lên cũng không có lý do gì, chỉ đột nhiên muốn dán, mà cũng đột nhiên muốn xé."

"Thật nhàm chán nhỉ."

Ngô Xán Dương ngồi xuống chân giường, "Không. Tường trống nhìn lâu sẽ thấy chán, mà tường tràn đầy thứ để nhìn lâu rồi cũng sẽ chán, phải thay đổi là rất bình thường."

Lãnh Dã ngừng tay một lát, khẽ cười, "Cũng có lý."

Ngô Xán Dương ngẩng đầu nhìn tờ áp phích duy nhất còn sót lại, "Sao tờ này lại may mắn tránh khỏi đại nạn thế?"

"Không thể nói là may mắn tránh khỏi đại nạn được." Lãnh Dã thả cái gối lên đầu giường, "Sau khi xé xong, đến mấy năm liền, trên tường phòng tôi đều không có gì, tờ này mới được dán lên..."

Cậu nhìn tờ áp phích, đây là tác phẩm tốt nhất của cậu mấy năm trước, bây giờ ở trong mắt cậu lại có rất nhiều vấn đề, khắp nơi đều là bóng dáng tuổi trẻ.

Lãnh Dã cúi đầu xoa xoa cổ, "Cứ coi như là một minh chứng đi, chứng minh tôi có khả năng độc lập."

Ngô Xán Dương nhìn cậu một hồi, đứng dậy đi tới đầu giường. Lãnh Dã nhìn hắn ngồi quỳ trên đệm, mở chăn ra. Không hổ là lính mới giải ngũ, cách một lớp quần áo rộng thùng thình, cậu vẫn có thể thấy thân thể săn chắc của hắn ẩn hiện. Cậu ước chừng tỷ lệ cơ thể của hắn, cảm thấy đây thật là thân thể lý tưởng mà trong sách giáo khoa mỹ thuật nhắc đến.

Sau khi tắt đèn, hai người gối riêng gối, đắp riêng chăn, nước sông không phạm nước giếng.

Lãnh Dã ngáp một cái, nằm nghiêng đưa lưng về phía Ngô Xán Dương. Qua một lúc, cậu lên tiếng: "Có chuyện này muốn hỏi cậu."

Ngô Xán Dương rất bình tĩnh: "Cậu hỏi đi."

Lãnh Dã nhắm hai mắt, suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Lúc nãy ăn cơm, tôi thấy màn hình khóa của cậu, con mèo kia hình như không phải ảnh trên mạng."

Lát sau Ngô Xán Dương mới đáp: "Là mèo tôi nuôi, ảnh màn hình khóa được chụp lúc nó một tuổi."

"Cậu nuôi sao...Mèo Anh lông ngắn, mặt còn rất tròn, rất đẹp." Lãnh Dã lại ngáp một cái, tronngg đầu nghĩ bây giờ ngáp là không ổn, ngoài miệng thì tiếp tục hỏi: "Cậu ở đây mấy ngày nay thì nó ở đâu?"

Ngô Xán Dương lại lát sau mới trả lời: "Một mình...ở nhà."

Lãnh Dã hơi nhíu mày, quay người qua nhìn hắn, "Nó mấy tuổi rồi?"