Vous Revoir

Chương 5



Ngô Xán Dương nằm nghiêng người về phía Lãnh Dã, không ngờ tới phản ứng này của cậu, dừng một chút mới lên tiếng: "Lúc tôi nhận nó về, nó còn chưa đủ tháng, bây giờ thì, hai tháng nữa là tròn sáu tuổi."

Lãnh Dã: "Nó ở nhà một mình ư? Là đực hay cái?"

Ngô Xán Dương: "Đực, sao vậy..."

Lãnh Dã trở mình, tỉnh táo suy nghĩ chốc lát, "Nó không quen môi trường mới sao?"

Ngô Xán Dương: "Tạm được, mèo có khả năng thích ứng mạnh mà."

Lãnh Dã: "..."

Đáng ghét, vậy sao cậu không mang nó tới đây, bố mẹ tôi cũng không ghét chó mèo, mấy năm rồi tôi chưa được sờ mèo đâu.

Lãnh Dã là một tên cực kì thích mèo, nhất là mèo Anh lông ngắn. Ngô Xán Dương cẩn thận lên tiếng: "Có lẽ tôi nên mang nó tới..."

Lãnh Dã: "...Mèo của cậu tên là gì?"

Ngô Xán Dương: "Nhóc Xám Xám."

Không khí yên tĩnh trong giây lát.

Lãnh Dã cười đến run cả người. Ngô Xán Dương cũng không nhịn được mà cười theo, "Cậu cười gì chứ?"

"Cái quái gì vậy," Lãnh Dã lau nước mắt, "Cũng không thể vì toàn thân nó màu xám mà gọi nó là Xám này Xám nọ chứ, Xám Xám cũng vậy... Còn cái gì mà Nhóc Xám Xám, nó cũng không tình nguyện đâu nhỉ."

Ngô Xán Dương: "Khụ, lúc tôi nhặt nó về, người nó nhỏ xíu, toàn thân xám xịt, bèn gọi như vậy."

"Được rồi đi ngủ," Lãnh Dã ho khan một cái, đè tiếng cười của mình xuống, "Có cơ hội thì cho tôi xem ảnh của nó chút."

Ngô Xán Dương: "Được."

*

Sáng sớm hôm sau, Lãnh Dã tỉnh lại, mở mắt nhìn về phía rèm cửa sổ ngẩn người một lúc, giơ tay sờ điện thoại, đã hơn bảy giờ.

Có vẻ như đến lúc rời giường rồi.

Lãnh Dã chống người dậy, vươn vai một cái rồi ngồi ngốc trên giường nửa ngày. Cậu cảm thấy mình hình như đã quên mất chuyện gì đó, dường như chuyện đó tương đối quan trọng.

"Cậu đang ngẩn người đấy à?"

Lãnh Dã cứng đờ, nghiêng đầu qua bên cạnh thì thấy Ngô Xán Dương đang chống tay lên thái dương. Cậu xoa trán, "Có lẽ", rồi vén chăn xuống giường, để nguyên quần áo ngủ ra khỏi phòng đi rửa mặt.

Hai, ba ngày kế tiếp, vì Ngô Xán Dương là một người rất lễ phép, ở nhà Lãnh Dã mà không gây chuyện phiền phức gì, bốn người cùng nhau chuẩn bị đón tết. Ngược lại thì Lãnh Dã bị bố mình quở trách vì lười biếng.

Lãnh Minh Vũ đã nghỉ hưu nhưng cũng không ở nhà cả ngày, thỉnh thoảng ông sẽ ra ngoài tản bộ cả buổi. Công việc ở trường mầm non của Tô Thu Vân cũng tương đối ít, đôi khi bà không cần đi làm thì sẽ đi dạo với chồng. Lãnh Dã thì ngồi trong thư phòng, nếu không phải lên mạng thì cũng là vẽ hoặc xem phim. Còn Ngô Xán Dương thì ở phòng khách, làm gì thì cậu không biết, có lúc cậu ra ngoài uống nước thì sẽ thấy hắn đang nhìn laptop.

Ngày cuối cùng của năm cũ, mới năm giờ sáng Lãnh Dã và Ngô Xán Dương đã bị hai người lớn tuổi giục ăn cơm. Đây là tập tục nhà họ Lãnh, Ngô Xán Dương dường như không thích ứng được, lúc bị gọi dậy thì bối rối hồi lâu, nhưng vẫn ngoan ngoãn rời giường. Tô Thu Vân nhận ra rằng ở nhà họ Ngô không có cái nếp này bèn lên tiếng bảo hắn có thể ngủ tiếp.

Lãnh Dã cũng chưa tỉnh hẳn, lấy quần áo treo trong tủ ra bắt đầu thay, không hề chú ý đến mẹ và Ngô Xán Dương ở phía sau. Ngô Xán Dương ho khan một tiếng, nói "Không sao" với Tô Thu Vân rồi cũng dậy ăn.

Chờ Lãnh Dã thay quần dài xong, Tô Thu Vân đã đi rồi. Ngô Xán Dương đi tới bên cạnh cậu, không nhịn được mà nhắc: "Cậu mặc quần ngược rồi."

"Hả?" Lãnh Dã vén áo lên kiểm tra, quả nhiên bị ngược thật, cậu khom lưng cởi

quần ra và nói: "Cảm ơn cậu."

Ngô Xán Dương đi ra ngoài, có lẽ là đi rửa mặt trước.

Ăn cơm xong, Lãnh Dã có chút uể oải, hơi muốn đi ngủ tiếp, nhưng lúc đến cửa phòng, thấy chăn gối được Ngô Xán Dương xếp gọn gàng, cậu đành chán chường đi đến thư phòng, mở laptop. Cùng bạn mạng nói chuyện phiếm một hồi, cậu cũng thấy tỉnh táo hơn nhiều. Cậu còn nói cả chuyện bạng học cũ đến nhà mình ăn Tết.

【stupidmonkey】Chắc là bạn cũ của cậu thích thầm cậu rồi!

Trên đầu Lãnh Dã hiện đầy dấu chấm hỏi, cậu tự mình kiểm tra lại, hành vi của Ngô Xán Dương không hề có chút mờ ám, cũng không hề thêm mắm dặm muối gì cả.

【Cold】Không có đâu, sao cậu lại thấy vậy?

【fff】Chính cậu nói mà, lúc đi học các cậu không quen nhau.

【fff】Tính cách cậu ta thế nào?

【Cold】Rất sáng sủa.

【fff】Vậy hẳn là có quan hệ rất tốt với mọi người nhỉ?

【Cold】Đúng là thế.

【jokerrrr】Cậu ta không ở nhà người khác, hết lần này đến lần khác tìm cậu.

Đôi tay đặt trên bàn phím của cậu dừng lại một chút, cảm thấy rất có lý.

【Cold】Thích thầm sao được, đều là nam.

【stupidmonkey】Càng không bình thường.jpg

【Cold】Đừng có đoán mò nữa, cậu ấy có bạn gái.

【fff】Có bạn gái mà ở cùng bạn gái, càng có vấn đề.

【Cold】Mới chia tay rồi...

【jokerrrr】Cậu biết rõ thế.

【Cold】Cậu ấy từng nói trên mạng, bạn cũ cũng có thể biết được.

【fff】Cậu cũng không biết vì sao cậu ta tìm cậu ư?

【Cold】Có thể là bạn cậu ấy không tiện chăng?

【Cold】Lúc đi học tính tôi trầm thật nhưng mà cũng khá ôn hòa, cho nên cậu ấy mới nhờ tôi.

【stupidmonkey】Rồi rồi, nói có sách mách có chứng đấy.

【stupidmonkey】Không nói chuyện vì sao cậu ta ở nhờ nhà cậu nữa, nói một chút ấn tượng của cậu với cậu ta đi.

【jokerrrr】Nói chút đi, trừ sáng sủa ra, cậu ta còn có điểm nào gây ấn tượng với cậu nữa?

【Cold】Ừm, đẹp trai, hòa đồng, thích cười.

【fff】Nè nè, joker, cậu thấy sao hả?

【jokerrrr】Hồi còn đi học có chuyện gì đặc biệt nổi bật không?

【Cold】Không nhiều, tôi cũng quên rồi

【Cold】Nhưng mà tôi từng tiếp xúc với bạn gái của cậu ấy.

【Ôn tiên sinh】? (nâng bắp rang bơ.)

Lãnh Dã bắt đầu nhớ lại.

Khi đó cậu học đại học năm hai, một hôm Ngô Xán Dương đột nhiên gọi cho cậu. Hóa ra là bạn gái của hắn đi du lịch gặp chút vấn đề, mà hắn có việc ở trường, không thể lập tức chạy đến với cô ấy. Vừa vặn hắn biết Lãnh Dã học đại học kế bên, cho nên nhờ cậu giúp bạn gái của mình một chút.

Chiều hôm đó Lãnh Dã không có tiết, cậu ra khỏi trường, theo định vị đến gặp người ta.

Bạn gái của Ngô Xán Dương là một nữ sinh tóc dài, vóc người tương đối nhỏ, là một cô gái rất đáng yêu. Sau khi xác nhận thân phận của Lãnh Dã, cô thấy yên tâm hơn hẳn, nói cho cậu biết khó khăn của mình. Cậu giúp cô giải quyết mọi thứ, sau đó thông báo với Ngô Xán Dương rồi trở về trường.

Ngô Xán Dương nói cảm ơn với cậu, còn muốn mời cậu đi ăn cơm.

Lãnh Dã nhớ lại chuyện này thì cảm thấy có chút buồn cười. Cậu không biết tên bạn gái của cậu ấy, cô nàng cũng không tự mình giới thiệu, thật đúng là bèo nước gặp nhau.

【jokerrrr】Cậu đúng là người tốt, không nói hai lời chạy đi giúp ngay.

【Cold】Dù sao tôi cũng rảnh.

【Cold】Một cô gái đi một mình ngoài đường gặp chuyện, đương nhiên là tôi không thể ngồi yên.

【fff】Vậy sau đó hai cậu có đi ăn cơm không?

【Cold】Không đến mức đấy, khách khí thôi mà, chuyện nhỏ như thế còn phải mời cơm?

【fff】Lãnh gia này, cậu mâu thuẫn quá đấy.

【jokerrrr】Trên còn nói để một cô gái đi một mình là không được, dưới thì bảo là chuyện nhỏ, làm tôi cười gần chết!

【Cold】...

【stupidmonkey】Người bạn kia của cậu không nói nguyên nhân chia tay cho cậu sao?

【Cold】Không.

Lúc nãy Lãnh Dã nghe bên ngoài thư phòng có tiếng bước chân đang đến gần, cậu bình tĩnh nhấn Alt+F4, tắt tab trò chuyện đi.