Vũ Khí Hình Người

Chương 121: Sống Thử Ở Nhà Ma (28): Sau đó



Edit: Ry

Sáng sớm bị mấy cái phòng tắm hành hạ, ngay cả giờ cơm cũng trễ hơn hẳn.

Chị Đỏ bưng ra mấy món ăn sáng. Hiếm khi thấy chị không nấu nướng công phu mà chỉ hâm một ít đồ ăn đông lạnh --- Cái này cũng nằm trong số nguyên liệu nấu ăn mà biệt thự cung cấp, chỉ là chị Đỏ tự tin với tài nấu nướng của mình nên khinh thường sử dụng.

Tiểu La ngồi một bên nhìn đồ ăn trên bàn, rất ngoan đặt câu hỏi: "Em thấy hôm qua chị nấu nước tương cho bò bít tết mà, sao hôm nay lại đổi món ạ?"

Chị Đỏ không đáp, lườm A Kiếm với lão Vương, chỉ trích: "Vậy phải hỏi hai người kia, mới sáng ra đã lôi mấy thứ... Tóm lại chị đây tạm thời không muốn ăn thịt."

Lão Vương xấu hổ cười xin lỗi: "Chẳng qua là buổi sáng hơi sốt ruột thôi mà? Dù sao cũng có liên quan tới nhiệm vụ..."

Đợi mọi người tới đông đủ, lão Vương mới kể chuyện xảy ra đêm qua, cái này thuộc về tin tức của phó bản, không thể không chia sẻ.

Chị Đỏ đang nghe bỗng nhíu mày: "Tức là bốn người đều ở đó... Nguyên Dục Tuyết cũng đối phó với con quỷ kia, mà không gọi tôi?"

Không gọi Tiểu La cũng bình thường, dù sao cô bé cũng chỉ là trẻ con.

Tiểu Minh lại là người mới, thấy thi thể đã sợ thành như thế thì cũng không tiện dẫn theo.

Nhưng chị Đỏ không có cơ hội tham dự, không khỏi sinh ra chút bất mãn vì bị bài xích.

Lão Vương xấu hổ giải thích: "Chủ yếu là muộn quá rồi, với cả hôm qua rất nguy hiểm nên..."

Chị Đỏ lườm A Kiếm một cái, cười như không cười: "Cũng không nguy hiểm lắm đâu, dù sao người duy nhất bị thương là Nguyên Dục Tuyết mà... Còn là do người một nhà làm."

A Kiếm bị mỉa mai hơi dừng tay, cụp mắt không nói gì.

Giới Chu Diễn luôn lạnh lùng không bao giờ trò chuyện với họ lại giương mắt, lộ vẻ trào phúng.

Lão Vương thầm nghĩ tình huống không ổn. Mặc dù mọi người gặp nhau lần đầu trong phó bản, nhưng chị Đỏ rõ ràng quý Nguyên Dục Tuyết hơn, tất nhiên sẽ thiên vị, mới tỏ ra tức giận như vậy.

Ông vội càng cười cho qua, chuyển chủ đề, trọng điểm tập trung ở những chuyện xảy ra sau đó, cùng với kí ức của con quỷ mà A Kiếm nhìn thấy.

Chuyện này có liên tới chủ nhà với ma quỷ trong căn biệt thự... Và trận chiến cuối cùng có thể sẽ xuất hiện.

Trong số những người đang ngồi, ngoài A Kiếm ra thì chị Đỏ cũng đã từng bị ác quỷ chiếm xác.

Chị đã tự trải qua cái chết của nó, nên khó tránh khỏi cũng có vài suy nghĩ.

Nghe lão Vương nói xong, chị im lặng, không tính là mượt mà tách chủ đề ra, hỏi thiếu niên bên cạnh.

"Nguyên Dục Tuyết." Giọng chị khá ôn hòa: "Sao lúc ấy em lại nghĩ đến chuyện mở máy quay vậy?"

Bọn họ đều biết Nguyên Dục Tuyết không mấy chăm chỉ phát sóng trực tiếp, bên người thường xuyên không có con mắt điện tử hoạt động, có vẻ như cậu chỉ livestream ở mức tối thiểu.

Nguyên Dục Tuyết còn đang cặm cụi đấu tranh với sủi cảo đông lạnh trước mặt. Mặc dù là đồ ăn đông lạnh, nhưng cậu vẫn ăn hết sức nghiêm túc và ngay ngắn, như thể nó là nguyên liệu gì quý báu. Lúc này cậu đang cắn một miếng sủi cảo, bờ môi đỏ lên vì nước sốt nóng hổi bên trong. Nghe thấy có người gọi tên mình, bèn giương mắt nhìn về phía chị Đỏ.

Chị Đỏ thấy lòng mềm nhũn, chỉ muốn để Nguyên Dục Tuyết tiếp tục ăn sủi cảo của mình, mấy chuyện linh tinh này đợi lát nữa rồi nói cũng được mà ---

Nhưng Nguyên Dục Tuyết đã nghe được câu chuyện của họ và vấn đề của chị Đỏ. Cậu đặt đũa xuống, nghiêm túc đáp: "Phòng phát sóng có vấn đề."

Nguyên Dục Tuyết nói câu này xong, những người khác hơi ngây ra vài giây, sau đó lẳng lặng tắt con mắt điện tử của mình.

Trước kia Nguyên Dục Tuyết chỉ nghi ngờ, dù sao cảm giác là chủ quan, không thể làm bằng chứng.

Nhưng sau một hồi câu cá ngược, cậu đã có thể chắc chắn cái bẫy bên trong yêu cầu livestream.

Nguyên Dục Tuyết nói: "Khó có thể xác nhận thân phận của người xem. Nhưng mỗi lần mở phát sóng đều sẽ gia tăng tỉ lệ nhất định bị quỷ quái để mắt tới, càng lâu sẽ càng rõ ràng."

Điểm này Nguyên Dục Tuyết kết luận được sau một vài thí nghiệm. Cậu suy tính một chút, rất cẩn thận nói: "Mặc dù tắt phòng phát sóng có thể lẩn tránh những nguy hiểm này, nhưng chưa chắc đã là giải pháp tốt nhất --- Tắt livestream cũng có thể dẫn tới tác dụng trái chiều, chỉ là tạm thời chưa rõ."

Nguyên Dục Tuyết phân tích xong hai mặt lợi hại, nói ra phỏng đoán của bản thân, để mọi người tự do lựa chọn.

Tắt livestream chưa chắc đã có vấn đề, mở livestream lại dễ gặp quỷ... Trong lòng mỗi người đều có cân nhắc, về sau chỉ phát sóng đúng một tiếng, chẳng ai ngại mình sống quá thoải mái trong phó bản cả.

Thảo luận xong vấn đề phát sóng, lão Vương lại đặt trọng tâm ở mấy cái xác móc được ra trong phòng tắm, đánh thức những người chơi khác. Nhiệm vụ đã bắt đầu biến hóa, cần coi chừng cạm bẫy trong đó.

Ít nhất vài ngày trước, nhiệm vụ dọn dẹp của họ vẫn rất nhẹ nhàng, ai mà ngờ được trong phòng tắm sẽ "giấu đầy chuyện xấu" thế đâu.

Mặt Tiểu Minh hơi tái, trông càng thêm sợ.

Chị Đỏ: "..."

Chị lạnh tanh đặt đôi đũa xuống, có chút bất đắc dĩ nói: "Thỏa thuận chút nhé, lần sau có thể đừng miêu tả chi tiết như vậy được không, hoặc là đổi giờ nói... Cứu với, tôi lại nghĩ đến mấy miếng thịt đó rồi."

Mặt lão Vương đỏ lên, cũng xấu hổ, vội vàng cam đoan: "Lần sau nhất định không thế nữa, lần sau không thế nữa."

Bữa sáng không mấy vui vẻ kết thúc --- Cũng chỉ có Nguyên Dục Tuyết nghiêm túc dùng bữa, dù sao thì mấy tin tức này chưa bao giờ ảnh hưởng tới cậu.

A Kiếm đi xử lý mấy cái hòm đựng xác kia. Mấy thứ này không thể vứt vì có thể chứa manh mối liên quan tới phó bản. Cuối cùng chỉ đành để A Kiếm dán bùa, niệm chú Vãng Sinh, hi vọng có thể làm tan đi oán khí trong đó.

Lúc y niệm chú, Nguyên Dục Tuyết đứng bên cạnh đợi. Thấy A Kiếm niệm xong, cậu mới bước tới: "Lát nữa tôi cần đến phòng cậu."

A Kiếm: "..."

Y im lặng, nội tâm như đang đấu tranh dữ dội.

Trên thực tế A Kiếm ngạc nhiên nên vẻ mặt mới trống rỗng như vậy. Lão Vương thấy hai người có vẻ sắp xảy ra xích mích, A Kiếm mặt lạnh tanh trông như rất muốn tranh chấp với Nguyên Dục Tuyết, thế là tiến lên khẽ đẩy y, ho một tiếng nhắc nhở --- Được rồi đủ rồi, đừng tiếp tục khuếch đại mâu thuẫn nữa.

A Kiếm chẳng qua là đang rối rắm không nghĩ ra tại sao Nguyên Dục Tuyết lại muốn tới phòng mình, trong đầu xuất hiện rất nhiều ý tưởng quái quỷ, cuối cùng bị lão Vương thúc một cái mới sực tỉnh, tâm tình phức tạp nói: "Được."

Nguyên Dục Tuyết theo A Kiếm về phòng.

A Kiếm hết sức lặng lẽ, tay chân cũng không biết để ở đâu. Y co quắp nhìn Nguyên Dục Tuyết, hỏi cậu: "... Cậu, cậu muốn làm gì?"

Nguyên Dục Tuyết ngạc nhiên nhìn A Kiếm, cậu tưởng là y biết lí do nên mới không giải thích nhiều. Thấy A Kiếm có vẻ rất lo lắng, Nguyên Dục Tuyết cũng ngơ ngác một lát mới nói: "Phòng anh có vài vật phẩm bị hư tổn, tôi tới sửa."

Việc dọn dẹp sửa chữa có thể nói là vô cùng cần thiết. Tối qua bọn họ không kiêng dè đánh nhau, đương nhiên không chú ý đồ đạc trong biệt thự sẽ bị hư hại. Nhưng với Nguyên Dục Tuyết, sửa chữa đồ đạc cũng nằm trong phạm vi nhiệm vụ của cậu --- Đây là lí do lúc Nguyên Dục Tuyết giúp lão Vương giải quyết nữ quỷ, cậu chỉ dùng các chiêu thức tương đối tinh tế chuẩn xác, nhắm vào một đối tượng chứ không trắng trợn phá hoại. Nếu không bằng sức chiến đấu của cậu, một tầng lầu cũng không đủ để phá... Là vì đồ hỏng rồi cậu sẽ phải sửa.

A Kiếm cũng không cố ý phá hỏng công trình công cộng, tỉ lệ hư hại trong phòng không lớn. Nhưng bóng đèn vỡ, cửa phòng tắm lung lay chực đổ, mặc dù không ảnh hưởng việc ở, nhưng chưa biết chừng sẽ vi phạm tiêu chuẩn.

A Kiếm: "..."

Thế y mới biết mình nghĩ nhiều, chỉ muốn đào cái hố chui xuống, lắp bắp nói: "Xin lỗi."

Cuối cùng vẫn áy náy bổ sung: "Lần sau đánh nhau tôi sẽ cẩn thận hơn chút."

"Không sao."

Nguyên Dục Tuyết cũng không để ý, đây vốn thuộc trách nhiệm của cậu.

...

Thân thủ của Nguyên Dục Tuyết rất tốt, nhưng lúc có thể tiết kiệm công sức, cậu đương nhiên sẽ không dùng nhiều.

Cậu kéo bàn tới, trèo lên, kiểm tra bóng đèn bị nổ trong phòng.

Nếu ngẩng lên nhìn, góc độ này rõ ràng nhìn thấy được dáng người có tỉ lệ vô cùng tốt của Nguyên Dục Tuyết, eo nhỏ chân dài, ngón tay sinh động linh hoạt. A Kiếm ở dưới nhìn lại lo lắng, những mảnh vỡ thủy tinh kia vô cùng sắc nhọn, dễ dàng cắt vào tay.

Nguyên Dục Tuyết lại không sợ, cậu đeo găng, quan sát một chút thì phát hiện đèn không cần phải sửa, thế là tháo bóng ra rồi thay linh kiện.

Mấy cái bóng vỡ kia cũng bị Nguyên Dục Tuyết cất vào trong hòm, định cầm về gỡ ra lấy mấy bộ phận có thể sử dụng --- Có thể nói là vô cùng tiết kiệm thay cho chủ nhà.

Sửa xong bóng đèn bị nổ, Nguyên Dục Tuyết lại quan sát mấy món đồ bị va đập trong phòng, ví dụ như cửa phòng tắm bị bùa chú tấn công nên xiêu vẹo.

Cậu đứng đằng sau cửa, đang nghĩ xem nên nối lại phần bản lề bị gãy, hay là đổi luôn cửa mới.

Mà lúc này, tuy không có hơi nước mờ mịt, nhưng A Kiếm nhìn thấy cái bóng của Nguyên Dục Tuyết phản chiếu trên cửa, được ánh đèn phác họa rõ ràng --- Lại cứng đờ, không hiểu sao quay mặt di.

Xử lý xong di chứng của trận chiến cuồng nhiệt, Nguyên Dục Tuyết lại kiểm tra một loạt thiết bị đồ điện rồi mới ra ngoài, chào A Kiếm một tiếng.

A Kiếm vẫn lạnh nhạt, thậm chí không cả ngẩng lên nhìn Nguyên Dục Tuyết, cứ cúi gằm mặt như suy tư chuyện gì, bình thản đáp lời. Chỉ khi Nguyên Dục Tuyết đi rồi, y mới ngẩng phắt lên nhìn vội ---

Nguyên Dục Tuyết đã đóng cửa lại.

Đồ đạc hư hại trong phòng A Kiếm đã sửa xong, Nguyên Dục Tuyết đương nhiên không quên lão Vương cũng bị quỷ quái tìm tới.

Cũng may phương pháp đối phó của lão Vương tương đối ôn hòa (gần như là không có), nên trong phòng không có cái gì bị hỏng, cộng thêm về sau Nguyên Dục Tuyết tới giúp cũng cố gắng không để lại dấu vết. Thế nên kiểm tra qua một lượt đã hoàn thành nhiệm vụ --- Chỉ là lão Vương mãnh liệt yêu cầu kiểm tra kĩ vị trí gầm giường, dù sao tối qua dưới đó cũng xuất hiện một đống chân, ít nhiều để lại cho ông bóng ma tâm lý.

Nguyên Dục Tuyết lại nhìn thêm mấy lượt, xác nhận không có vấn đề gì thì cân nhắc yêu cầu của lão Vương, sau đó nghiêm túc hỏi ý kiến: "Hay là cưa chân giường nhé?"

... Có thể nói là làm một lần khỏi lo về sau.

Lão Vương còn thật sự cân nhắc, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Chắc là thôi..."

Kiểm tra xong hai nơi cần chú ý, Nguyên Dục Tuyết thu dọn hòm dụng cụ, đi xuống lầu hai thì gặp Tiểu La tội nghiệp đứng ở đầu hành lang, di mũi giày vẽ vòng trên thảm.

Cô bé phát hiện Nguyên Dục Tuyết, mắt hơi sáng lên nhìn sang: "Anh."