Vũ Khí Hình Người

Chương 122: Sống Thử Ở Nhà Ma (29): Phim hai người



Edit: Ry

Tiểu La là một cô bé khá kì lạ, em không dính người, có điều lại khá thân thiết với Nguyên Dục Tuyết, tới tìm cậu nói chuyện cũng không có gì lạ.

Đứng cách vài mét, Nguyên Dục Tuyết dừng bước, ừ một tiếng xem như chào hỏi, tiện thể mở cửa phòng, nhìn cô bé: "Có muốn vào ngồi một chút không?"

"..." Tiểu La thoáng do dự, mũi giày tiếp tục vẽ vòng trên thảm. Nếu trước kia được mời, cô nhỏ chắc chắn sẽ đầy hào hứng chạy vào, nhưng có Giới Chu Diễn chuyển tới, không khí trong đó thật sự khiến cô bé sợ hãi. Thế là chỉ tội nghiệp nói: "Không cần đâu ạ..."

Huống hồ, lần này Tiểu La có "chính sự" cần làm. Cô bé nghiêng đầu giải thích với Nguyên Dục Tuyết: "Anh Nguyên Dục Tuyết, máy chiếu phim em hay dùng bị hỏng rồi."

Tiểu La tìm Nguyên Dục Tuyết rất hợp lí --- Ai bảo cái này nằm trong phạm vi công việc của cậu chứ. Nguyên Dục Tuyết kiểm tra thiết bị trong hai căn phòng xong cũng không thấy mệt mỏi, bèn xách hòm dụng cụ đi tới bên cạnh cô bé.

"Đi thôi." Giọng cậurất lạnh, nhưng thái độ hết sức kiên nhẫn.

Tiểu La hơi ngẩng lên nhìn anh trai cao hơn mình một khoảng, trắng mà gầy, dáng người dong dỏng, là kiểu rất dễ khiến người ta yêu mến. Đôi mắt cô bé cong cong, nũng nịu cầm góc áo cậu. Nguyên Dục Tuyết hơi cúi xuống nhìn, cũng không đẩy cô bé ra.

Cô nhóc ngọt ngào dẫn Nguyên Dục Tuyết tới phòng chiếu phim.

Công việc của Tiểu La luôn là thoải mái nhất trong số các người chơi, dù sao thì cô bé chịu trách nhiệm chăm sóc chủ nhà --- Chủ nhà lại không tới.

Giới Chu Diễn cần cô nhỏ chăm sóc lại cả ngày bám lấy Nguyên Dục Tuyết, Tiểu La rất ít khi gặp hắn, thế là nhóc con nhàm chán chỉ có thể ở trong phòng chiếu xem phim hoạt hình cả ngày, cũng rất ngoan, khiến mọi người bớt lo.

Phòng chiếu phim dưới tầng một thường chỉ có Tiểu La sử dụng, thỉnh thoảng A Kiếm và lão Vương sẽ vào dọn dẹp một chút.

Bên trong rất sạch sẽ, thậm chí còn có mùi thơm nhẹ, trên bàn bày một ít đồ ăn vặt... Chắc là chị Đỏ mang vào cho Tiểu La.

Nguyên Dục Tuyết ngồi xổm xuống kiểm tra máy chiếu --- Đúng thật là hỏng rồi. Chưa mở phần vỏ ra, mới cầm trong tay thôi đã thấy nong nóng và thoang thoảng mùi khét.

Nguyên Dục Tuyết coi như khá hiểu biết với mấy thứ máy móc nguyên thủy này, mất vài giây đã mở được vỏ ngoài, bắt đầu rà quét quan sát các linh kiện bị cháy bên trong.

Vấn đề không lớn, chỉ là linh kiện cần thay tương đối nhiều, Nguyên Dục Tuyết phải về phòng lấy thêm một bộ dụng cụ, thay linh kiện là sửa xong máy chiếu.

Tiểu La rất ngoan, im lặng đứng cạnh nhìn Nguyên Dục Tuyết sửa máy chiếu phim, dường như còn rất có hứng thú.

Cô bé ngoẹo đầu, càng lúc càng lại gần. Nguyên Dục Tuyết đứng dậy, đúng lúc Tiểu La đang cúi xuống cẩn thận quan sát, vô tình làm đổ chồng đĩa CD ở bên cạnh.

Những cái đĩa kia rơi tán loạn trên mặt đất.

Tiểu La khẽ kêu một tiếng "ôi", Nguyên Dục Tuyết thấy vậy bèn tiện tay nhặt giúp cô bé.

Nhìn những cái đĩa rơi trên sàn kia mới biết đa số chúng là phim kinh dị.

Cái đĩa thứ nhất là bộ phim có tên "Bạn", nhưng lại không nói về tình bạn, mà có thể thấy được lờ mờ cảnh một người bị một người khác chặt xác.

Chỉ nhìn phần vỏ thôi đã thấy hầu hết những CD này có màu sắc tăm tối và hình ảnh máu me, không nói nhìn qua sẽ khiến nhiều người sợ, nhưng ít nhiều cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Có điều với người máy như Nguyên Dục Tuyết, cậu không có bất cứ phản ứng nào, chỉ dọn đống đĩa lại, đặt về vị trí cũ.

Tiểu La hơi nghiêng đầu nhìn Nguyên Dục Tuyết dọn dẹp, ngọt ngào nói: "Cảm ơn anh ạ."

Cô bé trông như vẫn còn thắc mắc, có chút tò mò nhìn cậu, con mắt đen lúng liếng chớp chớp: "Anh ơi, anh không thấy em kì quái khi xem mấy cái này sao ạ?"

Nguyên Dục Tuyết đang dọn đồ, nghe Tiểu La nói thì thoáng ngừng tay, bình tĩnh nhìn cô bé: "Tại sao lại kì quái?"

"Em xem gì là quyền của em."

Tiểu La ngạc nhiên, sau đó nhăn mặt nói: "Chỉ là em nghĩ... Nếu anh thấy em kì quái thì em cũng có thể xem phim hoạt hình..."

Đúng lúc này, vô cùng khéo, trên người Nguyên Dục Tuyết vang lên âm báo tin nhắn.

Tuy nói nhận được tin nhắn gì cũng sẽ có âm báo, có thể là tin quảng cáo, có thể là hóa đơn điện thoại. Nhưng trên thực tế sau khi người chơi đặt chân vào thế giới này, tin nhắn duy nhận họ nhận được chỉ đến từ chủ nhà, thế nên âm thanh này vô cùng rõ rệt.

Tiểu La hơi bĩu môi, có vẻ không vui lắm. Nhưng vẫn nhón chân lại gần, có vẻ tò mò: "Là tin nhắn của chủ nhà ạ?"

Nguyên Dục Tuyết không ngại Tiểu La xem điện thoại của mình, mở tin nhắn ra --- Không ngoài dự đoán, đúng là chủ nhà bố trí nhiệm vụ cho cậu.

"3 giờ sáng hãy đến phòng chiếu phim trong biệt thự, sửa máy chiếu cho tôi."

Nhiệm vụ trông rất đơn giản, một câu bàn giao địa điểm và việc cần làm.

Sửa máy chiếu phim đương nhiên nằm trong phạm vi công việc của Nguyên Dục Tuyết, nhưng thời gian thì không khỏi khiến người ta liên tưởng tới vài suy đoán tồi tệ --- Tiểu La nhìn thấy xong cũng trề môi, rầu rĩ không vui quay sang hỏi Nguyên Dục Tuyết: "Anh ơi, anh phải đi ạ?"

Nguyên Dục Tuyết thả điện thoại vào túi, rất nghiêm túc trả lời vấn đề của Tiểu La: "Ừ, phải đi."

Tiểu La còn nói: "Nhưng mà anh sẽ sợ lắm đấy? Hay là em đi cùng anh nhé?"

Với một cô bé như Tiểu La, có thể nói ra câu này đã là dũng khí phi phàm. Nguyên Dục Tuyết thoáng im lặng, con ngươi đen láy nhìn về phía em.

Khuôn mặt cô bé hơi đỏ, dường như đang lo lắng, nhưng theo đó mà đến lại là bàn tay Nguyên Dục Tuyết rơi trên mái tóc em.

Lòng bàn tay Nguyên Dục Tuyết vô cùng mềm mại, lành lạnh: "Không cần, buổi tối hãy nghỉ ngơi cho tốt."

...

Thực tế thì cái nhiệm vụ trông như cạm bẫy tử vong này với Nguyên Dục Tuyết lại chỉ là một trong những nhiệm vụ chi nhánh bình thường.

Cậu không nói cho những người khác, định để hôm sau rồi chia sẻ tin tức.

Bao gồm cả Giới Chu Diễn, Nguyên Dục Tuyết nghĩ --- Lúc ra ngoài phải cẩn thận một chút, chú ý để không đánh thức cậu ấy nữa.

Lịch sinh hoạt của người máy đương nhiên rất dễ điều chỉnh, đợi đến 2 giờ 50, Nguyên Dục Tuyết đang nằm trên đệm bỗng mở mắt. Cậu không thay đồ ngủ, vẫn là bộ đồ thường ngày, bất cứ khi nào cũng có thể ra ngoài. Lúc dậy cũng không bật dèn, thậm chí còn không đi cửa chính... Nguyên Dục Tuyết trèo qua cửa sổ, dùng tốc độ nhanh nhất xuống lầu một.

Lần này, Nguyên Dục Tuyết đã cẩn thận hơn rất nhiều, chú ý để không đánh thức Giới Chu Diễn ở phòng bên, lặng lẽ không một tiếng động bước vào căn phòng chiếu phim đã có lịch hẹn trước.

Nguyên Dục Tuyết tính thời gian luôn chuẩn xác, giây phút cậu bước chân vào phòng chiếu phim, đồng hồ cũng từ 59 phút nhảy đến 3 giờ tròn, là thời gian tin nhắn dặn cậu tới.

Cửa không đóng hẳn, chỉ khép hờ, nhưng không biết trận gió từ đâu tới nhẹ nhàng đóng lại. Một tiếng cạch rất nhỏ, phòng chiếu phim chìm trong bóng tối đậm đặc.

Thường thì bóng tối có thể mang lại cảm giác sợ hãi vô cùng mãnh liệt, nhất là sau khi trải qua những nhiệm vụ kì quái kia. Điềm báo chẳng lành như vậy, dù là người chơi có nền tảng tâm lý tốt thì cũng sẽ hơi suy sụp.

Nhưng với Nguyên Dục Tuyết mà nói, khả năng đe dọa của bóng tối giảm thiểu rất nhiều.

Cậu như không phát hiện bóng tối đậm đặc này vô cùng bất thường, vẫn đi lại làm việc như không... Nếu hỏi có gì khác nhau thì đó là cậu hết sức chú ý, cẩn thận không để bản thân tạo ra tiếng động quá lớn, tránh ảnh hưởng đến các đồng đội khác.

Nguyên Dục Tuyết thậm chí còn không lấy điện thoại ra chiếu đèn, hoặc là tìm đồ vật phát sáng như bóng đèn, hết sức kì quái cứ thế bắt đầu kiểm tra máy chiếu phim mà chủ phòng nói trong bóng tối --- Có thể thấy với năng lực chuyên môn của mình, Nguyên Dục Tuyết luôn xử lý mọi vấn đề từ lúc còn trong tã. Vả lại hồi chiều đã sửa một lần, trạng thái của máy chiếu hiển nhiên rất bình thường, không có dấu hiệu sắp hỏng.

Nguyên Dục Tuyết thấy vốn không có chuyện để làm cũng hơi nghiêng đầu, trong mắt hiện chút nghi hoặc.

Cậu còn đang tự hỏi bước tiếp theo nên làm gì, âm báo tin nhắn lại vang lên, kịp thời đưa nhắc nhở.

Mệnh lệnh của chủ nhà lại đến:

"Hãy thử chiếu một bộ phim --- Nếu không sao cậu biết máy chiếu còn hỏng chỗ nào không?"

Có lẽ chủ nhà cũng không ngờ trình độ sửa đồ của Nguyên Dục Tuyết lại cao như vậy, chỉ kiểm tra đường dây một chút đã biết máy móc không có vấn đề gì, còn thấy nghi hoặc. Gã đành cứng rắn hạ lệnh thúc giục.

Trước đó Nguyên Dục Tuyết đã có kinh nghiệm dùng máy chiếu --- Từ thế giới phó bản đầu tiên.

Lần đó còn không phải là xem phim bình thường, mà là chiếu phim xong bị đẩy vào thế giới trong phim.

Đã có một lần kinh nghiệm (không bình thường), Nguyên Dục Tuyết cũng không có cảm giác gì với yêu cầu của chủ nhà.

Cậu cầm đĩa CD bên cạnh máy chiếu --- Là mấy đĩa phim hôm qua cậu nhặt lên. Cái thứ nhất chính là bộ phim "Bạn". Nguyên Dục Tuyết không muốn tìm tiếp, cứ thế chọn cái đĩa này bắt đầu chiếu.

Đây chỉ là một bộ phim kinh dị thường quy, nhưng kịch bản khiến người xem rất nhập tâm, vô thức chìm đắm bên trong.

Nguyên Dục Tuyết vốn là kiểu tính cách nghiêm túc, xem phim kinh dị cũng rất ngoan. Cậu như bị kịch bản phim hấp dẫn, ngồi ngay ngắn tại chỗ, vô cùng nghiêm túc nhìn tình tiết, hàng mi dài thỉnh thoảng rung rung.

Bộ phim kinh dị này nói về thời thơ ấu của một phạm nhân có nhân cách phản xã hội, gã dùng các loại thủ đoạn giết người qua đường vô tội, đồng thời thoát khỏi vòng vây pháp luật. Cuối cùng gã không khống chế nổi bản thân, làm trái với nguyên tắc của chính mình, ra tay với người bên cạnh. Trong đó cũng có một hồi đấu tranh giãy giụa, cuối cùng giết chết bạn thân, còn giấu xác bạn vào trong tường.

Tình tiết đoạn này là cao trào, khi nhân vật chính bùng nổ thú tính, ra tay với bạn mình.

Hàng mi khẽ rung, Nguyên Dục Tuyết xem vô cùng chăm chú, dường như không hề chú ý tới, bên cạnh bỗng... Có thêm một người xem cùng.

Loại biến hóa này lặng lẽ âm thầm, giống như chơi trò 4 góc tự dưng nhiều ra thêm một người. Rõ ràng số người trong phòng biến hóa rõ rệt, nhưng dường như không ai chú ý tới sự lạ thường đó.

"Sợ thật đấy." Người bạn ngồi cạnh Nguyên Dục Tuyết nói.

Y hơi ngả đầu về phía Nguyên Dục Tuyết, như bị dọa sợ, dáng vẻ nhút nhát tìm kiếm sự chú ý của cậu.

Không thấy Nguyên Dục Tuyết đáp lại, y có vẻ còn không vui.

Thế là sấn cả người tới, không xem phim nữa mà nói chuyện với Nguyên Dục Tuyết: "Nhân vật này sao có thể ra tay với bạn thân của mình được nhỉ? Nếu tớ là hắn thì sẽ không làm tổn thương bạn mình đâu."

Y hơi mím môi: "Nguyên Dục Tuyết, cậu thấy thế nào?"

Nguyên Dục Tuyết hơi xê dịch vị trí, vừa hay tránh thoát động tác dựa của y. Nhưng vẻ mặt vẫn thờ ơ, không nói một lời, dường như rất chú tâm xem phim.

"Sao cậu không nói gì thế?"

Người bên cạnh nhẹ giọng oán trách, nghe vào còn có chút nũng nịu.

Y miễn cưỡng giữ im lặng xem phim được một lát, lại bắt đầu lải nhải: "Nóng quá. Tớ thấy nóng quá Nguyên Dục Tuyết. Cậu có nóng không? Hay bọn mình bật điều hòa lên nhé?"

Nhiệt độ trong phòng dường như cao lạ thường.

Mà theo giọng nói nũng nịu đòi mở điều hòa của người kia, mùi máu tanh nồng không khống chế được dần tỏa ra.

Nếu như trước đó Nguyên Dục Tuyết quay sang, cậu sẽ thấy một thanh niên thanh tú, nhưng lúc này, bề ngoài của y đã không thể dùng từ thanh tú để hình dung.

Y giống một tác phẩm nghệ thuật thất bại, xiêu vẹo méo mó, da thịt trên mặt không ngừng chảy xuống, máu thịt cứ như kem tan chảy, tổ chức cơ quan trong cơ thể càng điên cuồng sụp lõm --- Y dường như bị đặt ở nơi gần với Mặt Trời, xương cốt bị nung chảy trong thoáng chốc, tiêu tan hình người.

Tác giả có lời muốn nói:

Viêm Khớp Vai tức giận, tại sao người xem phim với Nguyên Dục Tuyết không phải là mình!

____________________________

Cái trò 4 góc được nhắc đến ở đây là một trò chơi toán học/ma khá nổi tiếng. Có nhiều version nhưng tui sẽ kể cái kinh dị nhất mà tui biết. Có một nhóm bạn 5 người đi leo núi tuyết nhưng gặp nạn, một người mất mạng, 4 người còn sống may mắn tìm được một căn nhà gỗ để tránh bão tuyết. Do căn nhà bị bỏ hoang từ lâu nên rất lạnh và tối, 4 người bạn quyết định chơi một trò chơi để giữ cho nhau tỉnh táo tới lúc đội cứu hộ tìm được. Họ đặt xác người bạn thứ 5 ở chính giữa, 4 người ngồi ở 4 góc nhà sẽ lần lượt di chuyển tới góc nhà bên tay trái vỗ vai người bạn đang ngồi ở góc nhà đó để đánh thức người đó. Trò chơi kéo dài cho tới khi đội cứu hộ tìm thấy họ và người bạn đã chết vào sáng hôm sau. Tuy nhiên cho đến lúc trở về, một người trong số họ mới nhận ra, trò chơi này vốn không thể kéo dài cho tới sáng với chỉ 4 người, nhưng họ đã làm được, tại sao lại như vậy?

Giải thích logic một cách đơn giản thì có 4 điểm 1 2 3 4 và 4 người A B C D đứng ở các điểm tương ứng. Người A di chuyển từ điểm số 1 tới điểm số 2 và vỗ vai người B, người B di chuyển tới điểm số 3 và vỗ vai người C, người C di chuyển tới điểm số 4 và vỗ vai người D, người D di chuyển tới điểm số 1. Tuy nhiên người A vốn ở điểm số 1 đã di chuyển tới điểm số 2, thế nên người D không có ai để vỗ vai hết, và trò chơi sẽ kết thúc. Nhưng 4 người kia lại có thể kéo dài trò chơi cho tới tận lúc đội cứu hộ tìm ra chứng tỏ có một nhân vật thứ 5 đã ở đó giúp họ ~ (eo lúc gõ giải thích mấy cái này tui cũng nổi hết da gà =]]]]]]]]])