Vu Sư

Chương 107



Thân phận Mộng Ma sẽ khiến cho hình tượng bên ngoài của Quý Lãng có một loại cảm giác âm trầm tàn nhẫn, bất luận là đối với người thường hay là người trong Huyền môn, hoặc là quỷ vật. Mà hễ ai càng thấy rõ, thì kiêng kỵ cùng sợ hãi đối với Quý Lãng sẽ càng tăng lên, và ngược lại, những người thường vì nhìn không thấy nên chỉ chịu ảnh hưởng nhỏ nhất.

Nhưng cho dù như thế, Quý Lãng vẫn không thích nơi tụ tập đông người, Vu Miểu Miểu cũng biết điều này, cho nên mỗi lần hẹn hò, cô đều tận lực đi đến nơi ít người, hoặc là dạo một lát liền về nhà. Ví dụ như đi Mall, nếu Quý Lãng đi cùng với cô, vậy khi nào mua xong đồ Vu Miểu Miểu sẽ không lại yêu cầu đi xem thêm chỗ khác, hai người nhiều nhất là tìm một tiệm cơm có phòng riêng ăn một bữa, sau đó liền trở về nhà.

Hôm nay, Vu Miểu Miểu cũng tính toán như vậy, cô chọn mua thêm mấy bộ áo ngủ cho Quý Lãng ở trung tâm thương mại xong, đang chuẩn bị tính tiền rồi trở về, lại thấy cô gái bán hàng vô cùng tự nhiên cầm giấy tờ đi tới bên cạnh Quý Lãng.

"Tiên sinh, tổng cộng 1865."

Quý Lãng cười khẽ một tiếng, chỉ chỉ Vu Miểu Miểu: "Cô ấy trả tiền."

Cô nhân viên bán hàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền lộ ra nụ cười trêu ghẹo: "Tiên sinh đây là nộp hết thẻ lương lên luôn nha."

Nói xong, cô nhân viên bán hàng lại đi về phía Vu Miểu Miểu, đưa ra hoá đơn cùng mã QR, cũng trêu ghẹo nói: Tiên sinh nhà cô nói, nhà hai người là do cô quản tiền, tổng cộng 1865 đồng."

Vu Miểu Miểu thanh toán tiền, Quý Lãng xách túi mua hàng lên, hai người đi ra ngoài.

"Còn muốn đi chỗ nào nữa không?" Quý Lãng thuận miệng hỏi.

Vu Miểu Miểu nghĩ nghĩ, nói: "Vừa rồi có thấy quảng cáo nói, tầng lửng chỗ tầng một có khu mỹ thực, nói là có các loại đồ ăn vặt, chúng ta đi xem không?"

"Được." Quý Lãng đồng ý, hai người vào thang máy, đi về tầng lửng.

Hôm nay là cuối tuần, trong trung tâm thương mại có rất đông người, ở ngay đại sảnh trung tâm thậm chí còn bố trí một khu trò chơi nhi đồng thật lớn, rất nhiều người dẫn con cái đến chơi, bên cạnh thang máy cũng thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ cầm bong bóng chạy tới chạy lui, vô cùng náo nhiệt.

"Phanh" một tiếng, một lực va chạm đột nhiên đẩy lên trên đùi Quý Lãng, không nặng, nhưng vô cùng đột ngột. Quý Lãng kinh ngạc cúi đầu, liền thấy một đứa bé trai đại khái bốn năm tuổi, nhìn khoẻ mạnh kháu khỉnh đang đầy mặt ngơ ngác ngồi dưới đất.

Quý Lãng nhìn chằm chằm đứa bé kia một lát, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, nhưng thằng nhóc con này thực rõ ràng là tự nó ngã cơ mà, tuy nhiên nếu cứ mặc kệ cũng không được tốt. Ngay khi hắn đang lúng túng không biết nên ứng xử như thế nào, Vu Miểu Miểu bên cạnh vội vàng ngồi xổm xuống, đỡ thằng bé trai đang ngồi bệch dưới đất lên.

"Anh bạn nhỏ, em không có sao chứ." Vu Miểu Miểu hỏi.

"Em không có việc gì." Thằng bé lắc lắc đầu, ngẩng đầu lên, lại nhìn thoáng qua Quý Lãng.

Quý Lãng cúi đầu, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đều không nói chuyện, ngay khi Vu Miểu Miểu muốn hỏi anh bạn nhỏ này xem cha mẹ thằng bé ở đâu, lại thấy thằng bé bỗng nhiên hơi hơi cúi người, vô cùng lễ phép cúi đầu về hướng Quý Lãng: "Anh gì ơi, cho em xin lỗi, là Hoan Hoan không đúng, Hoan Hoan không nên chạy loạn ở nơi đông người, đụng phải anh như vậy."

Vu Miểu Miểu ngẩn ra.

Quý Lãng cũng ngẩn ra, hắn đột nhiên cảm thấy trẻ con cũng không quá đáng ghét lắm: "Không có việc gì."

Giọng nói Quý Lãng vẫn thanh lãnh như vậy, nhưng ngữ khí lại nhu hoà hiếm thấy. Lúc này cha mẹ đứa bé hình như phát hiện nó gặp rắc rối, hai người vội vàng đi tới, hỏi thăm chuyện như thế nào, sau khi hiểu được chuyện đã xảy ra, hai người cũng nhìn Quý Lãng nói lời xin lỗi, sau đó mới dẫn theo con nhà mình rời đi.

"Đi thôi." Một đoạn nhạc đệm nhỏ này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình Quý Lãng, hắn kéo tay Vu Miểu Miểu, tiếp tục đi về thang máy bên kia xuống phía dưới, đi tới tầng lửng.

Tầng lửng hôm nay do có hoạt động mỹ thực nên người còn đông hơn cả lầu một, Quý Lãng có chút không thích ứng nhíu nhíu mày, nhưng vẫn nắm chặt tay Vu Miểu Miểu phảng phất như sợ bị dòng người tách ra, chậm rãi đi qua mỗi một quầy hàng.

"Tướng công, cái Kẹo Nuga này ăn ngon, em muốn mua thêm một chút, cầm đi ký túc xá cho bọn tiểu Liên ăn thử."

"Được." Quý Lãng lấy thêm mấy túi kẹo bỏ vào tràn đầy giỏ xách, sau đó tự giác trả tiền.

"Tướng công, cái bánh kem này cũng ngon nè."

"Ừm." Lấy bánh kem, trả tiền.

"Tướng công, cái bịch cá khô nhỏ này ngon thật, giờ em rốt cuộc biết linh miêu làm sao lại béo rồi."

Quý Lãng cười cười, cân cá khô xong, trả tiền.

......

Hai người cứ như vậy mà dạo từ sạp đầu này đến đầu kia, lại dạo ngược từ đầu kia lên đến đầu này, đến khi xách theo một đống lớn túi mua hàng trở lại trên xe m, trời đã có hơi tối sầm.

"Trên đường về nhà ghé siêu thị một chuyến, tối nay tự chúng ta nấu cơm ăn đi." Vừa rồi đi dạo mấy quầy hàng mỹ thực, Vu Miểu Miểu ăn thử các loại đồ ăn vặt đến rõ ràng có chút phát ngán. Chú ý tới điểm này, Quý Lãng liền đánh mất tính toán ra ngoài ăn cơm, quyết định tự mình về nhà làm mấy món thanh đạm.

"Được nha, được nha." Vu Miểu Miểu tất nhiên không có ý kiến, lúc này coi cũng không muốn đi ra bên ngoài ăn mấy món đậm gia vị lại đầy dầu mỡ nữa.

"Lúc nãy em ăn hơi nhiều đó, cơm chiều chúng ta ăn trễ chút thôi."

"Ừ."

Quý Lãng cười cười, khởi động xe, chậm rãi lái về hướng nhà. Dọc theo đường đi, Quý Lãng nghiêm túc lái xe, mà Vu Miểu Miểu lại nghiêm túc nhìn Quý Lãng. Cô cũng không lướt web trên di động, không chat với mấy người bạn cùng lớp, cứ như vậy dựa nghiêng trên ghế phụ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Quý Lãng.

Quý Lãng bị nhìn chằm chằm chịu không nổi, cười chớp mắt, liếc mắt một cái nhìn cô: "Có phải em có chuyện gì muốn nói với anh hay không?"

Kỳ thật khi lúc nãy còn ở trung tâm thương mại, Quý Lãng liền phát hiện Vu Miểu Miểu khác thường, khi đang đi dạo phố, cách một đoạn thời gian cô sẽ lặng lẽ liếc hắn một cái. Cái loại ánh mắt này xem không phải đơn thuần chỉ là nhìn, mà là một loại quan sát. Bất quá khi đó tần suất Vu Miểu Miểu nhìn hắn không cao, hơn nữa người lại đông, hắn cũng không hỏi.

"Không có." Vu Miểu Miểu lắc lắc đầu.

Quý Lãng không tin: "Nếu như em không có gì để nói, vậy sao lại nhìn anh chằm chằm làm gì?"

"Bởi vì...... Em phát hiện tướng công nhà em hình như càng đẹp ra, cái này làm em rất lo lắng nga." Vu Miểu Miểu ra vẻ ưu sầu nói.

Quý Lãng mỉm cười: "Em lo lắng cái gì?"

"Trước kia chỉ có một mình em biết tướng công đẹp, nhưng hiện tại hình như mọi người đều đã biết, về sau có khi nào có ai tới giành anh với em không nhỉ." Vu Miểu Miểu nói ra ưu sầu trong lòng.

Quý Lãng tức khắc dở khóc dở cười: "Em yên tâm, trên đời này ngoại trừ em, không ai muốn tiếp cận anh, càng sẽ không có ai giành với em."

Trên đời này ước chừng cũng chỉ có em mới xem anh như bảo bối.

"Tướng công, anh đừng nói anh không phát hiện nha." Vu Miểu Miểu bỗng nhiên nói.

"Cái gì?"

"Hôm nay cái thằng bé trai kia, đứa bé đụng vào trên đùi anh á, anh còn nhớ rõ không?"

"Ừm." Quý Lãng gật gật đầu, vẫn không rõ nguyên do.

"Nếu là trước đây, hẳn là không có đứa nhóc nào dám tới gần anh. Nhưng hôm nay cái thằng bé kia chẳng những trực tiếp đụng vào trên đùi anh, thậm chí còn xin lỗi anh nữa." Đụng vào người ta liền xin lỗi, đây là biểu hiện của một đứa bé vô cùng lễ phép có gia giáo, nhưng nếu người nó đụng vào là Quý Lãng, vậy thì không giống rồi. Năng lượng Mộng Ma trên người Quý Lãng ngay cả người trưởng thành thấy cũng sẽ theo bản năng tim đập chân run, huống chi một đứa trẻ mới bốn năm tuổi, phản ứng bình thường của nó hẳn là ngay trong nháy mắt đối diện với Quý Lãng, liền sợ hãi phát khóc mới đúng, chứ không phải giống lúc nãy, lễ phép xin lỗi Quý Lãng.

"Còn nữa, chúng ta hôm nay đi dạo trong khu thương mại đông người như vậy mất vài tiếng đồng hồ, gặp nhiều người như vậy, nhưng cũng không có ai nhìn thấy anh mà lộ ra sợ hãi hoặc là thần sắc sợ hãi. Ngược lại còn có vài chị gái xinh đẹp không ngừng quay đầu lại nhìn anh nữa." Đây cũng là lý do vừa rồi Vu Miểu Miểu nói không chừng có người giành với cô, lúc nãy khi đi dạo, cô đều thầm nhìn chòng chọc, lại trừng mắt với mấy cô gái xinh đẹp định đến gần tướng công.

Quá đáng nhất là khi Quý Lãng đi đến bên quầy tính tiền, có một cô gái vậy mà trực tiếp vọt tới trước mặt cô, nói: "Bạn này ơi, anh trai bạn đẹp trai quá."

Làm Vu Miểu Miểu tức đến kêu to: "Hắn có vợ rồi."

Sau đó cô gái kia lại tỏ vẻ mất mát: "Thật hâm mộ chị dâu bạn nha."

Vu Miểu Miểu tức muốn đau bụng, lại xoay người đi qua chỗ ông chú bán cá khô nhỏ đang bận rộn vui vẻ.

"Hả, phải không? Anh không chú ý." Tay Quý Lãng nắm tay lái hơi căng thẳng, trên mặt vẫn nỗ lực trấn tĩnh.

"Tướng công, hình như anh đã có thể khống chế năng lượng Mộng Ma của anh không tán ra ngoài rồi." Vu Miểu Miểu không phát hiện Quý Lãng có gì dị thường, tiếp tục nói.

"Phải không? Nhưng năng lượng Mộng Ma vẫn còn trên người anh đấy thôi."

"Tuy rằng còn đó, nhưng nhu hòa đi rất nhiều. Hiện tại trên người anh tuy cũng quanh quẩn năng lượng Mộng Ma, nhưng lực lượng này đã ẩn đi so với trước kia rất nhiều, ảnh hưởng đối với người chung quanh cũng nhỏ đi rất nhiều, cho nên người thường sẽ không cảm giác được cái loại hơi thở áp lực âm trầm đó nữa, tất nhiên cũng sẽ không sợ anh nữa." Vu Miểu Miểu nói, "Hiện tại nếu anh đi trên đường, khẳng định sẽ không bị cảnh sát tra thẻ căn cước nữa đâu."

"Có thể là hôm nay tâm tình anh khá tốt, cho nên năng lượng Mộng Ma cũng nhu hòa đi nhiều." Quý Lãng thong dong nói.

"Vậy em hy vọng tướng công mỗi ngày đều có tâm tình tốt như vậy." Vu Miểu Miểu nghe xong, lập tức nói.

Quý Lãng biết mình đã lừa được cho qua, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời bất động thanh sắc nói giỡn: "Em mới vừa rồi không phải nói sợ có người tới giành anh hay sao? Hay là, anh vẫn như trước đây, người sống chớ gần thì hơn?"

"Em xem ai dám?" Vu Miểu Miểu chống nạnh hất cằm.

Quý Lãng cười cười, trấn an hai câu, về biến hoá của năng lượng Mộng Ma trên người hắn, Vu Miểu Miểu không hỏi lại, xem như cứ như vậy bị xóa đi.

Cũng không phải Quý Lãng không tin Vu Miểu Miểu, chỉ là không muốn để cô biết biến hoá trên người mình. Nếu như Vu Miểu Miểu đã lo lắng Quỷ công tử biến thành quỷ tướng, cô sẽ càng lo lắng năng lượng Mộng Ma trên người hắn mất khống chế. Tuy rằng sự thật thì vô pháp thay đổi, năng lượng Mộng Ma xác thật lại mạnh mẽ hơn, cách bước mất khống chế mà đám người trong Huyền môn kia lo lắng gần một bước. Nhưng trước khi đến một ngày chân chính xảy ra chuyện đó, hắn hy vọng Vu Miểu Miểu có thể giống như bây giờ, vô ưu vô lự sống bên cạnh mình.

Cho dù trong lòng Vu Miểu Miểu có lo lắng, hắn cũng không hy vọng loại lo lắng này lại nặng nề thêm, hắn muốn khiến cho cô nghĩ rằng biến hoá xảy ra trên người hắn chính là do tâm tình hắn vui vẻ mà ra. Hắn cũng hy vọng mình có thể mãi vui vẻ được như hôm nay, vì thế hắn sẽ nghĩ mọi cách khống chế lực lượng của mình.

Thực mau, xe tới siêu thị, hai người đi vào mua mấy nguyên liệu về nấu cơm chiều, trong lúc Vu Miểu Miểu thậm chí muốn mua một chai rượu, bị Quý Lãng thấy liền trả về, nói trong nhà còn có chai ngon hơn.

Về đến nhà, Quý Lãng ở phòng bếp nấu ăn, Vu Miểu Miểu ân cần bố trí bàn ăn, chờ Quý Lãng làm xong đồ ăn mang sang tới, thấy cả nhà đều được đốt nến thơm, cả người liền ngẩn ra.

"Em mua mấy cái này khi nào vậy?" Quý Lãng nghi hoặc nói.

"Chỗ đường đi bộ bên ngoài trường của em á." Vì đêm nay, cô đúng là đã dự mưu thật lâu rồi, "Thích không?"

Quý Lãng còn có thể nói cái gì, chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ thích, con gái mà, đại khái đều thích mấy thứ thoạt nhìn lãng mạn, tuy rằng đầy nhà ở đều đốt nến thơm thì cũng thật mang mùi có hơi nồng.

"Em mang hai món còn lại trong bếp ra đi, anh đi lấy rượu." Quý Lãng còn nhớ rõ chuyện Vu Miểu Miểu muốn uống rượu, xoay người đi đến quầy rượu, cầm một chai rượu vang đỏ cùng hai cái cái ly lại đây.

Rượu và thức ăn lên bàn, đóng cửa tắt đèn, chỉ còn lại ánh nến ánh sáng nhạt, Quý Lãng lần đầu tiên cảm thấy nhà mình có chút xa lạ, tình cảnh này, nếu còn có thơm hoa tươi bong bóng này nọ, cảm giác thật có thể dùng để cầu hôn.

Buổi chiều đi dạo phố, hai người đều ăn lửng dạ, cho nên bữa cơm chiều này hai người ăn không nhiều lắm, nhưng lại uống vào không ít rượu. Quý Lãng còn đỡ, trước kia vì muốn vỗ giấc ngủ, mỗi đêm hắn đều uống một ít, cho nên tửu lượng dần dần cũng tăng lên. Mà Vu Miểu Miểu thì không giống vậy, sau hai ngụm vào miệng, gương mặt liền đỏ.

Quý Lãng thấy thế vốn định muốn không cho cô uống, nhưng gương mặt Vu Miểu Miểu phiếm hồng, ánh mắt trong trẻo nhìn thật sự đáng yêu, hắn nghĩ dù sao cũng đang ở ngay tại nhà mình, uống say cũng không sao, nên lại không ngăn cản.

"Em...... Em muốn đi tắm." Đột nhiên, Vu Miểu Miểu từ ghế trên đứng lên, lớn giọng nói.

Quý Lãng biết Vu Miểu Miểu có chút say, nghĩ ước chừng là cô muốn tắm rửa đi ngủ, liền không ngăn cản, chỉ là nói: "Anh đi lấy đồ ngủ cho em."

"Không, không cần, tự em lấy." Vu Miểu Miểu liền kích động lên, trước khi Quý Lãng tiến vào trong phòng cô, cô đã nhanh chân chạy vào trước. Sau đó thực mau, liền ôm áo ngủ chạy ra ngoài.

Quý Lãng thấy động tác của cô nhanh nhẹn như thế, cảm giác cô không quá say, người còn thanh tỉnh, liền yên tâm một chút: "Uống rượu thì đừng tắm lâu, tóc cũng đừng có gội, mau chóng tắm xong ra đây."

"Ừ, em tắm nhanh lắm." Vu Miểu Miểu nghe lời gật đầu.

"Ngoan." Quý Lãng cười xoa xoa đỉnh đầu Vu Miểu Miểu, xoay người đi dọn bàn ăn.

Vu Miểu Miểu quả nhiên nghe lời, nói ra nhanh thì quả nhiên ra nhanh, chờ Quý Lãng thu dọn xong phòng bếp, Vu Miểu Miểu cũng đã tắm rửa xong, đang ngồi ở trong phòng khách dọn nến.

"Sao còn chưa đi ngủ?" Quý Lãng hỏi.

"Anh đi tắm đi, tắm xong rồi liền ngủ." Vu Miểu Miểu lời mang hai nghĩa nói.

Quý Lãng cũng không nhận ra có gì không đúng, không yên tâm nói: "Mấy cái nến đó em cứ để yên đó, chờ anh tắm rửa xong anh ra dọn cho, em đi ngủ đi."

"Anh đi tắm, để em dọn." Vu Miểu Miểu kiên trì nói.

"Vậy em tắt lửa trước đã, cẩn thận kẻo phỏng." Quý Lãng dặn dò một tiếng, về phòng cầm áo ngủ đi qua phòng tắm, chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm liền truyền đến tiếng nước chảy.

Một khắc khi tiếng nước kia vang lên, Vu Miểu Miểu đang trong tư thái say khướt đột nhiên lên tinh thần, ôm mấy ngọn nến cô đã thu dọn xong chạy ào vào trong phòng Quý Lãng, sau đó lại bày lên trên ban công, bàn, góc tường. Làm xong hết thảy, cô lại vội vàng chạy trở về phòng mình, đem mấy cái hoa tươi và bong bóng mà vừa nãy cô thừa dịp Quý Lãng làm cơm chiều đã chuẩn bị đều dọn lại đây. Đây cũng là vì sao vừa rồi cô vội vã ngăn cản Quý Lãng đi vào phòng cô.

Bong bóng thì còn dễ, chỉ quăng bừa lên trên mặt đất là được, còn cánh hoa hồng thì Vu Miểu Miểu vốn muốn bày thành hình trái tim, nhưng mới bày được một nửa, tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại, Vu Miểu Miểu quýnh lên, trực tiếp quăng ra hết toàn bộ, tất cả đều bị rải lên trên giường, sau đó thân hình chợt lóe lên, tắt đèn, núp ở phía sau cửa phòng, hấp tấp đến nỗi còn chưa kịp nhìn thành quả sắp xếp của mình một cái.

Bên này, Quý Lãng tắm xong, ra tới vừa thấy trong phòng khách đã không còn bóng dáng Vu Miểu Miểu, cửa phòng ngủ phụ cũng đã đóng lại, hắn tất nhiên cho rằng Vu Miểu Miểu đã thu dọn nến xong rồi về phòng ngủ. Cười cười, Quý Lãng vừa lau tóc, vừa đi qua tắt đèn phòng khách, sau đó liền đẩy cửa trở về phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ vừa mở ra, bên trong tối tăm lộ ra ánh nến nhu hòa, làm Quý Lãng ngây ngẩn cả người.

Sao Miểu Miểu lại đem nến bỏ vào trong phòng mình? Hắn đang định giơ tay đi bật đèn trong phòng, thì một lực đẩy bỗng nhiên từ phía sau truyền đến, hắn bị đẩy đến phía trước đi mất vài bước mới ngừng, đồng thời dưới chân không biết dẫm phải thứ gì, vang lên "lẹp xẹp" mấy tiếng, cái khăn đang cầm lau tóc trong tay cũng không biết rơi ở nơi nào.

"Miểu Miểu?" Khi Vu Miểu Miểu vừa ôm lấy hắn, Quý Lãng liền đoán ra được.

"Tướng công." Vu Miểu Miểu cười hắc hắc, buông lỏng Quý Lãng ra.

Quý Lãng lúc này đã đứng ở mép giường, hắn xoay người đối diện Vu Miểu Miểu, sau đó kinh ngạc nhìn khắp nơi, sau đó thấy trên sàn có bảy tám cái bong bóng. Bởi vì màu của mấy quả bong bóng này hơi tối, lại không nhiều lắm, hơn nữa ánh nến ảm đạm, khi vừa rồi vào cửa hắn mới không có thấy.

"Em muốn làm cái......"

Lời nói của Quý Lãng còn chưa hỏi ra tới, Vu Miểu Miểu bỗng nhiên tiến lên đưa tay hung hăng đẩy, trong tình huống hoàn toàn không có phòng bị, Quý Lãng bị trực tiếp đẩy ngã ở trên giường, tiếp theo hắn liền thấy một mảnh cánh hoa hơi bốc nhẹ lên.

Khi Quý Lãng đang phân biệt thứ rơi trên người mình là cánh hoa hồng hay là cái gì, thì Vu Miểu Miểu đã nhanh như hổ đói vồ mồi, đè ở trên người hắn, đồng thời phát ra tiếng cười hắc hắc hắc giống như mấy tên lưu manh khi dễ gái nhà lành.

Khi Quý Lãng nhìn thấy bong bóng tứ tung trong phòng cũng đã mơ hồ đoán ra được, đến khi nhìn đến cả giường đều là cánh hoa hồng, hắn cơ bản đã khẳng định, lúc này cả người Vu Miểu Miểu trực tiếp nhào vào trên người hắn, xúc cảm mềm mại kia làm thân thể hắn đột nhiên lại căng thẳng.

"Vu Miểu Miểu, em muốn làm gì?" Quý Lãng ánh mắt thâm trầm hỏi.

"Áo ngủ, là em mua." Vu Miểu Miểu kéo cổ áo Quý Lãng, lớn tiếng tuyên bố.

Quý Lãng không rõ Vu Miểu Miểu sao lúc này bỗng nhiên nhắc đến áo ngủ, vì thế trầm mặc không nói tiếp.

"Biết vì sao em mua cho anh áo ngủ không?" Vu Miểu Miểu tiếp tục hỏi.

"Vì sao?" Quý Lãng phối hợp nói tiếp.

"Bởi vì, em mua, em có thể cởi." Nói xong, không đợi Quý Lãng phản ứng, đôi tay Vu Miểu Miểu dùng sức, xoạt một cái liền kéo vạt áo vốn dĩ chưa cài kín mít của Quý Lãng ra, lần này trực tiếp liền lộ da thịt.

Quý Lãng vô cùng thông minh, lập tức liền có thể xâu chuỗi lại hết mấy hành động dị thường trong hai tuần này của Vu Miểu Miểu lại, tỷ như vì sao nhất định phải mua áo ngủ cho hắn, tỷ như vì sao lần đầu tiên phát hiện hắn chưa mặc áo ngủ lại phản ứng lớn như vậy, tỷ như Vu Miểu Miểu vốn hẳn nên vui mừng vì Oa Oa trưởng thành, nhưng hôm nay một hai phải kiên quyết đem Oa Oa đưa đi biệt thự, tỷ như vì sao hôm nay ăn cơm một hai phải đốt nến.

Cô nhóc này, âm mưu đã lâu rồi đây.

"Vậy mà anh cũng bị em lừa mất." Quý Lãng nhịn không được bật cười, hắn còn tưởng rằng Vu Miểu Miểu chỉ là muốn lãng mạn một chút cùng mình, mặc áo ngủ tình nhân này nọ mà thôi, không nghĩ tới cô vậy mà muốn chuyện này.

"Quần." Trong khi Quý Lãng ngây người, Vu Miểu Miểu đã lột xong áo trên, bắt đầu kéo quần.

Bộ vị mẫn cảm bị đụng vào, trong nháy mắt Quý Lãng theo bản năng muốn cản, lại bị Vu Miểu Miểu hung tợn đè lại: "Quần cũng là em mua."

Quý Lãng lại ngẩn ra, sau đó liền ngưng lại, vốn dĩ động tác ngăn cản vừa rồi của hắn cũng là thân thể theo bản năng mà phản ứng, không phải thật sự muốn cản.

Vì thế Vu Miểu Miểu lại thở hổn hển tiếp tục lột quần Quý Lãng. . 𝖳hử đọc truyệ𝓃 khô𝓃g quả𝓃g cáo tại _ 𝖳 R Ù 𝐌 𝖳 R U Y Ệ 𝐍.v𝓃 _

Sau đó, cũng chỉ còn lại một cái quần lót màu đen.

Tiếp sau, Vu Miểu Miểu trực tiếp ngốc ra, trong đầu ngũ lôi oanh đỉnh: Sao lại thế này, sao còn sót lại cái quần này chữ nhỉ, xong đời, cẩn thận mấy cũng có sai sót, vậy mà quên không mua quần lót.

Quý Lãng thấy bộ dáng Vu Miểu Miểu choáng váng như vậy, tức khắc vui vẻ: "Thế nào, cái này không phải em mua."

Đã đến một bước này, đã đi đến tận bước này, sao còn xuất hiện trở ngại chứ?!

Vu Miểu Miểu tức khắc ủy khuất đến mắt đều đỏ: "Anh đã nói, chỉ mặc quần áo em mua mà, anh gạt em."

Đúng vậy, cô ủy khuất, rõ ràng tướng công đáp ứng rồi, chỉ mặc quần áo chính mình mua, nhưng sao hắn lại không nhắc nhở mình chưa mua đồ lót cho hắn chứ, hơn nữa cô thật vất vả lừa được tướng công lên giường, hôm nay buông tha, lần sau một chiêu này sẽ không dùng được nữa, vậy mục tiêu thứ hai của cô phải đến khi nào mới thực hiện được đây.

"Em nói rất đúng." Quý Lãng đột nhiên đứng dậy, ở Vu Miểu Miểu còn chưa kịp phản ứng lại đã đảo khách thành chủ, trực tiếp đẩy Vu Miểu Miểu lật nhào vào trên giường, giọng nói ám ách, ánh mắt đen nhánh," Anh chỉ có thể mặc quần áo em mua thôi, cho nên cái này anh không nên mặc."

Vu Miểu Miểu tức khắc ánh mắt sáng lên: "Vậy anh nhanh cởi ra, dùng cái này nè."

Vu Miểu Miểu giơ một cái hộp nhỏ vuông vức lên, đưa đến trước mắt Quý Lãng.

Khoảng cách gần như thế, cho dù ánh sáng trong có yếu ớt đến mấy, Quý Lãng cũng nhận ra được đó là thứ gì.

"Em cả cái này, cũng...... chuẩn bị." Quý Lãng chỉ cảm thấy nơi nào đó trên thân thể phảng phất muốn nổ tung.

"Tất nhiên." Cô đã âm mưu lâu rồi mà.

"Vậy, như em mong muốn." Lúc này còn có thể nhịn được, vậy thì ắt hẳn không phải đàn ông rồi.

Một đêm này, ánh nến lay động, cánh hoa bay múa, Vu Miểu Miểu trong vô tận mỏi mệt cùng vui thích, thực hiện được mục tiêu thứ hai của cuộc đời mình. Đồng thời cô còn phát hiện trong kế hoạch của mình còn thiếu sót, đó chính là mỗ đồ dùng tránh thai chuẩn bị không đủ, cũng may trong tủ đầu giường của tướng công có dự phòng.