Vu Sư

Chương 132



Ngày tháng dần trôi qua, khi trên siêu thị bỗng nhiên có thêm rất nhiều hộp quà, chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu bán hàng Tết Nguyên Đán, kỳ thi cuối kỳ của Vu Miểu Miểu cũng kết thúc. Vu Miểu Miểu liền giống như bao nhiêu người khác, bao lớn bao nhỏ thu thập đồ đạc, ra khỏi trường thi liền đi thẳng ra cổng trường.

"Tướng công." Vừa ra khỏi cổng trường, Vu Miểu Miểu liếc mắt một cái liền nhìn thấy thân ảnh tướng công mình trong đám người. Nhưng mà lần này, nguyên nhân cô liếc mắt một cái liền tìm được Quý Lãng không phải là do năng lượng Mộng Ma trên người hắn, mà là vì Oa Oa hắn ôm trong lòng ngực.

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ cuối tuần Vu Miểu Miểu ở nhà, mỗi ngày Quý Lãng đều tiêu tốn mấy tiếng đồng hồ cân nhắc học tập phương pháp ngưng tụ quỷ ấn, tuy trước mắt vẫn chưa ngưng tụ năng lượng Mộng Ma của mình thành thứ gì đó giống như quỷ ấn, nhưng trải qua thời gian dài luyện tập, Quý Lãng đã học xong được phương pháp khống chế năng lượng Mộng Ma. Mà biến hoá rõ ràng nhất chính là, năng lượng Mộng Ma quanh thân Quý Lãng đã ít đi rất nhiều.

Đối với biến hoá này, Vu Miểu Miểu vẫn luôn để ý đến, nhưng trước nay lại chưa từng lên tiếng hỏi.

"Đã thi xong rồi?" Quý Lãng chờ Vu Miểu Miểu chạy đến gần, duỗi tay xoa xoa dấu mực dính trên má cô, "Viết như thế nào là viết luôn cả chữ lên mặt vậy?"

"Viết lên trên mặt sao?" Vu Miểu Miểu theo bản năng duỗi tay đi lau mặt, ai ngờ cô còn chưa chùi tay kỹ, vừa mới lau mặt liền có thêm dấu mực rõ ràng.

"Đừng nhúc nhích, trên tay em cũng có mực kìa."

Vu Miểu Miểu nâng tay lên nhìn nhìn, quả nhiên có một dấu mực nhỏ đen ngòm trên ngón trỏ tay phải của mình: "Hôm nay có một đề dịch thuật rất dài, em viết lâu lắm mới xong, viết cũng bị rỉ mực luôn, phỏng chừng lúc ấy không cẩn thận làm dính."

"Giờ đi ăn cơm trước hay là về nhà trước?" Quý Lãng cười hỏi.

"Đương nhiên ăn cơm trước, thi xong đói bụng lắm." Nói gì thì nói, phần lớn năng lượng đều tiêu hao ở đại não hết rồi.

"Muốn ăn cái gì?"

"Đi ăn cá nướng chỗ cái tiệm bên cạnh phòng làm việc đi, từ sau khi em đi học đã không được ăn nữa, tính ra đã vài tháng rồi." Vừa nhớ tới, Vu Miểu Miểu đều thèm.

"Được, vậy đi qua đó ăn, lên xe đi." Quý Lãng thuận tay đem Oa Oa đã sớm đã kiềm chế không được nhét vào trong lòng ngực Vu Miểu Miểu, đồng thời giúp cô mở cửa xe ra.

"Oa Oa, chúng ta đi ăn cá nướng nào." Vu Miểu Miểu hoan hô một tiếng, ôm Oa Oa lên xe.

Oa Oa nhịn không được phát ra một tràng cười sang sảng, tuy rằng thanh âm có chút đột ngột, nhưng vì thân thể bị Vu Miểu Miểu che lại, người khác chỉ nghe thấy tiếng, nên cũng không cảm thấy tiếng cười đó phát ra từ một con búp bê vải, chỉ biết cảm thấy trong xe có lẽ có một đứa bé thôi.

Vu Miểu Miểu lên xe, liếc mắt một cái liền thấy được Đại Hổ trên ghế sau, kỳ quái hỏi: "Ủa, sao Đại Hổ cũng ở đây?"

"Hẹn hôm nay đi kiểm tra sức khoẻ, kiểm tra xong nên trực tiếp mang lại đây luôn." Quý Lãng khỏi động xe lái về hướng phòng làm việc.

"Vậy Đại Hổ không có việc gì nhỉ."

"Đã khỏi hẳn rồi." Trên thực tế, khi sáng nay Quý Lãng mang Đại Hổ đi kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ chủ trị đã tỏ vẻ vô cùng hào hứng với chuyện Đại Hổ nhanh chóng khôi phục như thế, không ngừng truy vấn Quý Lãng đã dưỡng mèo như thế nào. Quý Lãng bị phiền đến không được, cuối cùng vẫn phải phóng ra năng lực Mộng Ma mới ngăn chặn được vị bác sĩ nhiệt tình này.

"Đúng rồi, ghế sau có khăn ướt, em lau mặt trước đi." Quý Lãng nhìn thoáng qua khuôn mặt Vu Miểu Miểu bị dính mực tèm lem như mặt mèo, nhắc nhở nói.

"Ghế sau hở?" Vu Miểu Miểu quay đầu nhìn thoáng qua ghế sau, ngoại trừ một con mèo mập ú thì không nhìn thấy gì cả, "Đại Hổ, tìm xem phía sau có khăn ướt hay không, đưa qua giúp ta đi."

"Mẻo?!" Cái con người này, ngươi vậy mà dám sai sử ta.

"Ta trưa nay ăn cá nướng nga, trở về mang cho ngươi." Vu Miểu Miểu dụ hoặc nói.

Lỗ tai Đại Hổ giật giật, sau vài giây tự hỏi, móng vuốt chợt giơ về phía sau tìm tòi, câu lấy một mảnh khăn giấy, giơ về hướng Vu Miểu Miểu.

Vu Miểu Miểu duỗi tay nhận, lau lau trên mặt một lúc, tay trái lại tiếp túc duỗi ra: "Thêm một tờ nữa đi."

Móng vuốt Đại Hổ lại lục lọi phía sau, lấy thêm một tờ.

Đại khái 30 phút sau, xe ngừng ở bãi đỗ xe, Vu Miểu Miểu ôm Oa Oa xuống, nói: "Tướng công anh đi gọi món ăn trước đi, em đưa Đại Hổ qua phòng làm việc."

"Để nó tự đi." Quý Lãng mở miệng cản.

"Hả?" Vu Miểu Miểu ngẩn người.

"Nó biết đường đó." Nói xong, Quý Lãng nhìn lướt qua Đại Hổ còn đang nằm bò ở phía sau, "Xuống xe."

Mèo đen bi phẫn kêu 'meo' lên một tiếng, nhưng vẫn xuống xe. Không còn cách nào, ai bảo Quý Lãng lại là một trong số ít nhân loại không bị mèo bắt lấy tim chứ.

Quý Lãng chờ mèo đen xuống xe, đóng cửa lại liền dẫn vợ và Oa Oa đi về hướng tiệm bán cá nướng bên kia, ngay cả ánh mắt cũng chưa cho nó một chút.

Mèo đen trừng đôi mắt mèo tròn xoe hung hăng nhìn theo bóng dáng Quý Lãng nhe nhe răng, sau đó liền chậm rãi đi về hướng cửa lớn của khu văn phòng làm việc. Chỗ phòng làm việc này mèo đen cũng từng đến rồi, mà cho dù chưa từng đến, nương theo hương vị trên người Quý Lãng, nó cũng có thể tìm được nơi Quý Lãng làm việc.

Hôm nay thời tiết không tồi, thái dương ấm áp, mèo đen đi được một lát liền có chút mệt nhọc. Hôm nay vì đi bệnh viện khám lại, nó còn chưa kịp phơi nắng nữa, chờ một lát tới phòng làm việc rồi, thế nào nó cũng phải tìm vị trí thoải mái ngủ một giấc mới được.

Mèo đen vừa ngáp, vừa tiến vào khuôn viên, chung quanh có không ít người qua lại, nhưng nó cũng không chút hoang mang, biểu hiện còn trấn định hơn cả con người, ngược lại những người xung quanh phát hiện ra nó, đều không nhịn được kinh ngạc cảm thán.

"Ôi trời ơi, đây là mèo tai cụt hả?"

"Có con mèo tai cụt nào màu đen đâu?"

"Vậy sao nó lại mập như thế này? Cái hình thể này, giống như trái quýt tổ ý chứ."

"Chẳng lẽ là mèo lai? Lai giữa mèo tai cụt với mèo đen?"

"Sao trong khu chúng ta lại thêm một con mèo hoang thế này." Một vị thường xuyên cho mèo hoang ăn hỏi.

"Trời, cô xem da lông nó đi, còn có hình thể nó nữa chứ, mèo hoang nào mà được như vậy?"

"Cũng đúng, mèo hoang làm sao mập như vậy được."

Đại Hổ lúc này vô cùng buồn ngủ, lười so đó với đám nhân loại không có kiến thức này, nó tiếp tục chậm rãi đi về hướng phòng làm việc.

Giữa tiếng nghị luận xôn xao chung quanh, có một người lại nhờ vào hình thể đặc thù của Đại Hổ nhận ra nó, người này chính là Hoắc Minh Tri vừa mới từ đối diện đường cái đi bộ lại đây. Một con mèo đen thui lại mập như vậy, hắn chỉ từng thấy qua một con thôi, đó chính là con mèo mập rất có duyên với thi thể của nhà Quý Lãng.

Mà đừng nói, con mèo đen này còn rất kỳ lạ, tư thế nó đi đường cũng như thái độ nó ngáp lên ngáp xuống, thật sự rất giống con người. Hoắc Minh Tri cảm thán, một người một mèo có chung địa điểm đến, cứ như vậy một trước một sau đều đi tới cửa phòng làm việc.

Bởi vì trong khoảng thời gian này Quý Lãng đều mang theo Oa Oa đi làm, vì ngừa có người bỗng nhiên xâm nhập thấy Oa Oa đang tung tăng nhảy nhót, cửa cảm ứng của phòng làm việc đã bị đóng lại, không còn chức năng tự động mở cửa nữa. Bất luận kẻ nào muốn tiến vào đều phải ấn chuông cửa, sau đó mới có người bên trong lại đây mở cửa.

Hoắc Minh Tri vốn dĩ đang không nhanh không chậm đi theo phía sau mèo đen, lúc này thấy mèo đen bị cửa chặn, đang muốn đi lên ấn chuông cửa, liền thấy con mèo đen vừa rồi còn lười biếng bỗng nhiên thu người tại chỗ lấy đà, nhảy một cái póc lên, móng vuốt mập mạp chuẩn xác ấn "Bang" một cái lên chuông cửa.

"!!!"Hoắc Minh Tri.

Mợ ơi, con mèo này chẳng lẽ thành tinh rồi? Rõ ràng thân thể béo đến như thế, sao lại có thể nhảy lên cao vậy.

Nghe được tiếng chuông cửa, Đông Vĩnh Nguyên thực mau liền đi ra, đầu tiên hắn liếc mắt một cái liền thấy được Hoắc Minh Tri, sau đó mới nhìn thấy mèo đen đứng ở cửa.

"Đại Hổ, sao ngươi tự mình quay về vậy, ông chủ đâu?" Đông Vĩnh Nguyên lại không chào hỏi Hoắc Minh Tri trước mà ôm lấy Đại Hổ dưới đất lên, sau đó mới nhìn về phía Hoắc Minh Tri, "Đội trưởng Hoắc, anh lại tới giục bản thảo hả, không phải đã giao bản thảo của mười tập rồi sao?" Hẳn là đủ quay một thời gian rồi chứ.

"Không phải, tôi tới tìm Quý Lãng hỏi chút chuyện." Hoắc Minh Tri lắc lắc đầu.

"Tìm ông chủ chúng tôi? Ông chủ không có ở đây."

"Không có đây hả? Đi đâu vậy, khi nào trở về?"

"Ông chủ hẳn là đi ăn cơm với bà chủ ở gần đây, chắc ít gì cũng tầm một tiếng nữa mới quay về được." Đông Vĩnh Nguyên suy đoán nói.

"Lúc nãy cậu nói con mèo này tự mình quay về, là có ý gì?" Hoắc Minh Tri gật gật đầu, ánh mắt lại dừng ở trên người mèo đen.

"À, buổi sáng ông chủ mang Đại Hổ đi bác sĩ thú y, hiện tại nó tự trở về, khẳng định là ông chủ ngừng xe xong liền ném Đại Hổ ở bãi đỗ xe rồi." Đông Vĩnh Nguyên nói.

"Cái con mèo này, rất có linh tính ha." Chưa kể biết nhớ đường, còn biết ấn chuông cửa.

"Tất nhiên là như vậy rồi, Đại Hổ nhà chúng ta rất thông minh nga." Sau khi Quỷ công tử đi rồi, mấy nhiệm vụ hợp tác của hắn cùng Vu Miểu Miểu, về sau phỏng chừng phải dựa vào Đại Hổ. Cho nên trong khoảng thời gian này, Đông Vĩnh Nguyên hễ có cơ hội liền sẽ tranh thủ cảm tình của Đại Hổ. Thật sự là sau khi Quỷ công tử đi rồi, thu nhập của hắn như rơi thẳng xuống đất vậy.

"Meo~~" Đại Hổ bị tiếng hai người nói chuyện ồn ào làm cho không kiên nhẫn.

"Đội trưởng Hoắc, hay là sau một tiếng nữa anh lại đến đi?" Đông Vĩnh Nguyên hỏi.

"Không cần, dù sao tôi cũng đang không bận gì, thôi tôi ở đây chờ cậu ta trở về đi." Hắn có một vấn đề, không hỏi Quý Lãng thì thật sự không chịu nổi, tuy rằng có khi hỏi cũng không có kết quả.

"Được thôi." Đông Vĩnh Nguyên cũng không tiếp đãi Hoắc Minh Tri, xoay người ôm mèo đi vào. Hơn nữa trong khoảng thời gian này Hoắc Minh Tri luôn chạy qua chạy lại phòng làm việc của bọn họ, đã quen thuộc đến mức không còn có thể quen hơn.

Hoắc Minh Tri cũng không khách khí, tự mình đi vào gian trà nước pha cho bản thân ly cà phê, sau đó lại lấy chút đồ ăn vặt, đi vào khu đọc sách của phòng làm việc, tìm quyển sách liền ngồi đọc. Cách hắn không xa, trên bậc cửa sổ, Đại Hổ liền ghé vào đó ngủ.

Đọc sách được mười phút, uống lên nửa ly cà phê, Hoắc Minh Tri không thể không cảm thán, cái phòng làm việc này của Quý Lãng quả thật là ngồi nghỉ ngơi thoải mái hơn tiệm cà phê bên ngoài nhiều, hiện giờ còn có thêm mèo để vuốt, sau này không có chuyện gì có thể tới đây thường một chút.

Ném một miếng bánh quy vào trong miệng xong, đang muốn tiếp tục đọc sách, di động Hoắc Minh Tri bỗng nhiên vang lên.

"Dương Minh, có chuyện gì?" Hoắc Minh Tri tiếp điện thoại.

"Đội trưởng, địa điểm Diệp Tử Thanh cung khai giết người là ở một khu công trường gần Nam Giao ấy."

"Vậy cậu dẫn người đi đào đi." Diệp Tử Thanh là một tên tội phạm ba ngày trước bọn họ bắt được, vốn dĩ chỉ là tội đánh nhau bỏ trốn, nhưng sau khi điều tra, Quý Lãng phát hiện hắn và án mất tích ba năm trước đây có quan hệ, vì thế Hoắc Minh Tri mới sắp xếp người tiến hành thẩm vấn cường độ cao trong 24 giờ với hắn. Đối phương chịu không nổi, rốt cuộc vừa rồi mới thừa nhận chuyện mình giết người.

"Nhưng mà cái chỗ đó bây giờ đang thi công xây khu nhà lớn, toàn bộ khu đất cũng bị thay đổi rồi, không thể tìm thấy địa điểm chôn thi thể nữa." Dương Minh nói.

"Công ty địa ốc khi thi công không đào được sao?" Hoắc Minh Tri kỳ quái nói, nói gì thì nói, xây nhà trước tiên phải đào móng chứ.

"Khu vực bên đó mới được đầu tư khai phá, không phải tất cả đều xây nhà, có một mảng đất còn trống lớn lắm, nếu muốn lục soát ắt hẳn phải mất một thời gian." Dương Minh nói, "Anh chào hỏi với bên đội cảnh khuyển một tiếng đi, sau đó mượn mấy con cảnh khuyển qua."

"Được rồi, để tôi gọi điện thoại cho bên đội cảnh khuyển." Hoắc Minh Tri cúp điện thoại, ánh mắt lơ đãng quét tới chỗ con mèo đen đang phơi nắng cách đó không xa.

【Tôi đi tìm mèo. 】

【 Thi thể là mèo nhà tôi phát hiện. 】

【 Chắc có thể vì nó là mèo đen đi. 】

Trong đầu Hoắc Minh Tri đột nhiên hiện ra mấy câu nói của Quý Lãng hôm nào, sau đó một cái ý niệm quỷ dị đột nhiên nhảy ra: Chẳng lẽ con mèo đen này thật sự có thể tìm thi thể?

Nghĩ như vậy, Hoắc Minh Tri thần không biết quỷ không hay tiến đến trước mặt con mèo đen.

Đại Hổ nhận thấy có người tới gần, lười biếng xốc mí mắt lên một chút, sau đó liền tiếp tục ngủ.

"Mượn con mèo một chút, hẳn là không có gì đâu nhỉ." Hoắc Minh Tri nghĩ như vậy, tay chộp một cái, liền xách Đại Hổ lên.

"Mẻo?!"

"Đông Tử, nới với Quý Lãng, tôi mượn mèo nhà cậu ta dùng một chút, trước khi tan tầm sẽ trả lại." Nói xong, Hoắc Minh Tri ôm Đại Hổ vẻ mặt ngơ ngác chạy ra cửa.

"Đội trưởng Hoắc, anh nói cái gì?" Đông Vĩnh Nguyên không nghe rõ, chờ Hoắc Minh Tri đã chạy xa, còn có chút phản ứng không kịp.

"Đội trưởng Hoắc nói, mượn mèo dùng một chút." Đan Tuấn Nghị đứng ở cửa pha cà phê chuyển lời nói.

"Hắn mượn mèo làm gì?" Đông Vĩnh Nguyên buồn bực.

"Có thể là mấy vụ án tương đối nhiều, muốn sờ mèo giải stress chăng?" Đan Tuấn Nghị nói.

"Vậy hắn tìm lầm mèo rồi, Đại Hổ hung dữ lắm."

"Dù sao người bị cào cũng đâu phải chúng ta."

"Cũng đúng." Cứ như thế, Đông Vĩnh Nguyên liền hoàn toàn mặc kệ.