Vu Sư

Chương 133



Mảnh đất ở Nam Giao.

Bảy tám chiếc xe cảnh sát đang ngừng ở một chỗ đất trống, đội phó đội hình cảnh Dương Minh từ trên xe bước xuống, chỉ huy mọi người bắt đầu tìm thi thể.

"Mấy người các cậu, mỗi tổ mang một con cảnh khuyển, tách nhau ra tìm đi."

"Rõ." Hai mươi mấy cảnh sát nhận lệnh xong, liền tán ra đi tìm khắp mảnh đất trống.

"Tiểu Trương, cậu dẫn Diệp Tử Thanh đi vòng vòng khu này, xem hắn có cảm thấy có địa phương nào quen mắt hay không."

"Rõ." Tiểu Trương dẫn người rời đi.

Đảo mắt đã lục soát sắpnửa tiếng, một chút manh mối cũng không có, ngày mùa đông gió lạnh lạnh run, Dương Minh bị gió thổi đến sắp choáng váng, nhịn không được đốt điếu thuốc sưởi ấm. Mới vừa rít một ngụm, một chiếc xe rất quen mắt liền lái qua đây, Dương Minh nhận ra được, đó là xe của Minh Tri.

Xe vẫn luôn chạy đến Dương Minh trước người cách đó không xa dừng lại, tiếp theo cửa xe mở ra, Hoắc Minh Tri đi xuống tới.

"Đội trưởng Hoắc, anh......" Dương Minh đang muốn đi lên báo cáo tình huống, kết quả vừa nhấc đầu lên nhìn thấy mặt Hoắc Minh Tri, tức khắc liền ngây ngẩn cả người, "Ủa mặt anh vị làm sao vậy?"

Rõ ràng sáng sớm nay gặp còn bình thường mà, sao chưa được mấy tiếng đã bị thương rồi? Máy vệt xước rướm máu trên mặt cũng quá hung tàn rồi. Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm điều tra của hắn, hung khí ắt hẳn là thứ gì đó mảnh lại bén nhọn như móng vuốt, tỷ như móng tay dài của bạn gái gì đó. Nhưng mà, đội trưởng Hoắc có bạn gái sao?

"Meo?!"

"Ngươi thành thật đợi cho ta." Hoắc Minh Tri hung hăng trừng mắt nhìn con mèo đen đang nhe răng trợn mắt, liếc mắt một cái, sau đó đóng sầm cửa xe thật mạnh.

"Mẻo?" Dương Minh nhìn lướt qua con mèo đen bên trong xe đang dùng ghế da trên xe mài móng, biết đây đại khái chính là thủ phạm, "Đội trưởng, con mèo này ở đâu ra vậy?"

"Ai, đừng nói nữa, tình huống hiện trường thế nào?" Hoắc Minh Tri hiện tại thật hối hận muốn chết, lúc ấy phỏng chừng là đầu óc hắn bị đứt dây rồi, mới có thể tin lời Quý Lãng là thật, cảm thấy con mèo nhà Quý Lãng thật sự biết tìm thi thể. Hắn rời khỏi phòng làm việc của Quý Lãng không được bao lâu liền thanh tỉnh lại, nhưng khi đó hắn đã lái xe đi rồi, cũng lười quay đầu trả con mèo lại, kết quả không nghĩ tới con mèo này lại vô cùng hung hãn, nhào lên cào mặt hắn thành thế này đây.

Cũng may lúc nó cào mặt hắn thì xe đang dừng đèn đỏ, bằng không thế nào cũng phải xảy ra tai nạn xe cộ chứ không chơi.

"Không có chút manh mối." Dương Minh thở dài.

"Đương sự đâu? Dẫn hắn đi lòng vòng khắp nơi đi, nhìn xem có cảm thấy địa phương nào quen thuộc hay không." Hoắc Minh Tri nói.

"Đi rồi, hắn nói hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ nhớ rõ năm đó chôn người trong bụi cỏ lau ven hồ mà thôi." Dương Minh chỉ vào bốn phía mảnh đất trống lớn, nói, "Nhưng anh xem đi, hiện tại nó thành thế này rồi. Nơi này đã bị công ty địa ốc san bằng hết, đừng nói bụi cỏ lau, hồ nước cũng chẳng còn."

"Mảnh đất này lớn như vậy, tìm tới khi nào cơ chứ." Hoắc Minh Tri nhíu mày.

"Chỉ có thể trông chờ vào may mắn thôi." Nói xong, Dương Minh không nhịn được hắt xì một cái, mũi bị lạnh đến đỏ ửng, "Đội trưởng, trong xe anh có khăn giấy không?"

"Tự mình lấy."

Dương Minh thuận thế kéo cửa ghế phụ, tiếp theo bỗng nhiên trước mắt tối sầm, cũng may hàng năm hắn chuyên công tác ở tuyến đầu, tốc độ phản ứng cực nhanh, nâng cánh tay lên chắn, tiếp theo lại nghe 'xoẹt' một tiếng, lông vũ trong áo rơi lả tả.

Áo lông vũ vợ mới vừa mua cho, giảm 30% rồi mà vẫn còn 700 đồng.

"Mẹ nó, đừng để con mèo đó chạy đi." Hoắc Minh Tri bị dọa đến nhanh chóng đóng cửa xe lại, nhìn vào bên trong, thấy con mèo đen kia vẫn còn thành thật ngồi xổm trên ghế phụ, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại hung hăng cảnh cáo nói, "Con mèo mập chết tiệt, ta nói cho ngươi biết, tốt nhất ngươi đừng có chạy loạn, ở đây xa thành phố, chạy lạc thì đừng hòng ta đi tìm ngươi."

"Méo!" Đại Hổ hung hăng cào một phát, lại ' xoẹt' một tiếng, đệm da trên ghế điều khiển nứt ra một đường, làm Hoắc Minh Tri đau lòng suýt nữa ngất xỉu.

"Ngươi có giỏi thì cào nữa đi, có tin ta nhốt ngươi vào cốp xe luôn hay không." Hoắc Minh Tri nổi giận.

Đại Hổ khinh miệt cười, móng vuốt tiếp tục cào xuống.

"Ta giết ngươi......" Hoắc Minh Tri nhịn không nổi, vén tay áo lên muốn làm chuyện ngược đãi mèo.

Đại Hổ lại xoạt một cái nhảy khỏi ghế phụ, cả con mèo trong nháy mắt liền xuất hiện trên băng ghế phía sau.

Lại như vậy nữa, cứ mối lần muốn bắt nó, nó đều nhảy xuống dưới băng ghế phía sau, cũng không biết cái thân thể béo tròn này của nó làm sao lại có thể nhanh nhẹn di chuyển đến như vậy.

"Phốc......" Dương Minh không nhịn được cười phì ra, cũng không còn để ý đến cái áo lông vũ của mình nữa.

"Cười cái gì mà cười." Hoắc Minh Tri bắt không được mèo đen, lại bị cấp dưới giễu cợt, tức khắc giận dữ bùng nổ.

Đúng lúc này, di động Hoắc Minh Tri vang lên. Hoắc Minh Tri vừa thấy trên điện thoại hiển thị người gọi đến, đúng là chủ nhân của con mèo, tức giận rống to: "Quý Lãng, cậu nuôi con mèo điên gì thế này??"

Nghe được tên Quý Lãng, Đại Hổ ngồi trên ghế sau bỗng nhiên dựng lỗ tai lên một chút.

"......" Đầu kia điện thoại trầm mặc một lát, truyền đến một giọng nữ dễ nghe, "đội trưởng Hoắc, tôi là Vu Miểu Miểu."

"À, là cô hả Miểu Miểu, cô tìm tôi có chuyện gì vậy." Hoắc Minh Tri tức khắc thu liễm cảm xúc.

"Đông Đông nói, anh mang Đại Hổ nhà tôi đi hở?" Vu Miểu Miểu hỏi.

"Ừ, đúng vậy, nó còn ở bên chỗ tôi đây." Nói xong, Hoắc Minh Tri hung hăng trừng mắt nhìn con mèo đen đang tựa người vào trên ghế dựa.

"Nó không cào anh chứ?." Vu Miểu Miểu hỏi.

"......" Đâu chỉ là cào tôi, xe tôi nó cũng cào. Cào tôi thì cũng thôi đi, nhiều lắm đi chích mấy mũi vác xin ngừa dại là được, nhưng cào đệm xe tôi thì không được rồi, cái đện đó mắc lắm.

Nếu người đối diện là Quý Lãng, Hoắc Minh Tri khẳng định sẽ rống vài câu phát tiết, nhưng đối diện lại là một cô gái trẻ, Hoắc Minh Tri liền không thể rống lên, chỉ có thể cắn răng nói: "Không sao, chính là có hơi chút nghịch ngợm."

"Phốc!" Dương Minh nghe đến đó, không nhịn được lại bật cười.

Hoắc Minh Tri cảnh cáo trừng mắt liếc hắn một cái, lúc này mới tiếp tục nói chuyện với Vu Miểu Miểu bên kia đầu điện thoại: "Nếu như cô muốn hỏi khi nào đưa mèo về, phỏng chừng sẽ hơi trễ một chút. Bên này của tôi đang có chút chuyện, không thể xong ngay được, mà phải làm xong mới có thể quay về. Tôi cố gắng hết sức đưa nó về trước thời gian tan tầm, nếu không được, thì sáng ngày mai tôi mang qua hai người được không?"

Đại Hổ vừa nghe vậy mà còn phải ở cùng cái nhân loại ngu xuẩn này cho đến sáng mai, tức khắc liền vui không nổi nữa, tức giận một móng cào xuống đệm xe.

"Được, vậy thôi không quấy rầy anh nữa." Vu Miểu Miểu vừa nghe ngày mai sẽ đưa về, cũng không lo lắng, đang định cúp điện thoại, thấy Quý Lãng đã đi tới, vội vàng nói, "Tướng công chúng ta đi về trước đi, đội trưởng Hoắc nói sang ngày mai lại đưa Đại Hổ trở về."

"Có mắng hắn không?" Quý Lãng hỏi.

"Không mắng, đội trưởng Hoắc bị Đại Hổ cào, đã rất đáng thương rồi." Vu Miểu Miểu làm sao còn nhẫn tâm mắng chửi người.

"Đáng đời!"

Bên đầu này điện thoại, Hoắc Minh Tri thật sự nghe không nổi nữa, tức giận trực tiếp ngắt điện thoại: "Mèo với chủ nhân, cùng một đức hạnh."

Lúc sau, Hoắc Minh Tri cùng Dương Minh bắt đầu đi khắp bãi đất trống để nghiên cứu xem nơi nào có khả năng chôn thi thể nhất. Bình thường mà nói, nơi chôn thi thể lúc nào cũng phải là chỗ tương đối hơi khó thấy, nhưng khu đất này bị khai phá để xây dựng, nên đâu đâu cũng là một mảnh đất bằng, thoạt nhìn chỗ nào cũng đều giống nhau, căn bản không tìm thấy cái gọi là nơi khó thấy. Tìm suốt ba tiếng đồng hồ, Hoắc Minh Tri bị lạnh cứng hết cả tay chân, nhưng vẫn không hề có chút thu hoạch nào.

"Cứ tìm như vậy cũng không phải là biện pháp." Hoắc Minh Tri mở cửa xe cầm bình thủy, uống một ngụm.

"Còn không phải sao, hiện tại thời tiết lạnh, tới buổi tối còn lạnh hơn nữa ấy chứ." Dương Minh cũng thở dài.

"Đi tìm bên nhà đầu tư khai phá hỏi một chút, xem có còn giữ bản đồ hay ảnh chụp của khu đất trước khi thi công hay không, ít nhất cũng xác định được chỗ nào là chỗ có cỏ lau." Hoắc Minh Tri nói.

"Hỏi rồi, bọn họ cũng còn giữ một số ảnh chụp, nhưng cũng không phải chụp hết toàn bộ khu đất, đang kêu bọn họ gửi qua đây, hy vọng hữu dụng."

Mà ngay khi bọn họ đang vắt hết óc nghĩ phải làm thế nào mới có thể mau chóng tìm được nơi chôn thi thể, hoàn toàn không nghĩ tới có một bóng người đàn ông trung niên mặc áo khoác cao bồi đang đứng ngay bên cạnh bọn họ, sốt ruột gào vào lỗ tai bọn họ.

"Tôi ở ngay bên kia kìa, sao các người tìm không đến đó vậy?"

"Còn nữa, mấy con chó vàng kia của mấy người, không phải là cảnh khuyển được huấn luyện kỹ càng rồi sao, rõ ràng qua lại dẫm lên đỉnh đầu tôi mấy lần, vậy mà không con nào ngửi được."

"Tôi nằm chỗ này ba năm rồi, các người khi nào mới tìm được tôi chứ."

"Meo~~" mèo đen bị cái chất giọng khàn khàn của nam quỷ kia ồn ào đến đau đầu, liền nhìn về hướng nam quỷ, cảnh cáo kêu một tiếng.

Đầu tiên, nam quỷ liền run run lên một chốc, sau đó đột nhiên vui vẻ: "Linh miêu, ngươi là linh miêu? Vậy ngươi có thể thấy ta có phải không, ngươi dẫn bọn họ đi tìm thi thể ta đi."

"Meo!" Bổn miêu mới không thèm giúp cái nhân loại bắt cóc mình đâu, ngươi đừng có kêu nữa, ồn muốn chết.

Nghe được tiếng mèo kêu, Hoắc Minh Tri lúc này mới nhớ ra trong xe mình còn có một con mèo, đang bận rộn suýt chút quên mất nó luôn rồi.

"Đội trưởng, sao con mèo này kêu hoài vậy, có khi nào nó đói bụng rồi không?" Dương Minh hỏi.

"Đói bụng cũng không có cách nào, trong xe tôi đâu có thức ăn cho mèo." Hoắc Minh Tri nhìn chằm chằm mèo đen một lát, ma xui quỷ khiến nói, "Chủ nhân nhà ngươi nói ngươi có thể tìm được thi thể, hay là ngươi ra đây giúp chúng ta một tay, tìm được sớm ta đưa ngươi về nhà sớm."

Khi nam quỷ kia bảo Đại Hổ hỗ trợ, Đại Hổ quyết đoán liền cự tuyệt, bởi vì mèo cao ngạo như nó, làm gì có chuyện tùy tiện trợ giúp nhân loại ngu xuẩn cùng lũ quỷ, nhưng cái nhân loại ngu xuẩn này nói cũng không sai, nếu mình giúp bọn hắn tìm được thi thể nam quỷ đó, mình có thể về nhà sớm rồi.

Ngoại trừ buổi sáng trước khi ra cửa có ăn được một mớ cá khô, sau đó thì nó chả được ăn thêm cái gì cả. Giữa trưa mới phơi được nắng chút xíu, liền bị cái nhân loại vô sỉ này bắt cóc. Hỗ trợ, thì thật lợi cho cái nhân loại ngu xuẩn, còn không hỗ trợ, mình lại không thể quay về. Thật là tức chết mèo rồi.

"Meo meo meo ~~" Đại Hổ càng nghĩ càng giận, trừng mắt nhìn Hoắc Minh Tri kêu một trận.

"Xem ra là đói lắm rồi." Dương Minh nói.

"Chậc." Hoắc Minh Tri sách một tiếng, nghĩ nghĩ vẫn thấy con mèo này dù sao cũng là mình mượn đi, bỏ đói nó cũng không tốt, "Cậu có cái gì ăn hay không, cho nó một chút đi."

"Có vài miếng bánh mì, nhưng mà mèo có ăn bánh mì không?" Dương Minh hỏi.

"Lấy lại đây thử xem."

Dương Minh gật gật đầu, xoay người đi về xe mình lấy đồ ăn.

"Meo meo meo ~~" ai thèm ăn bánh mì chứ, ta muốn cá khô, cá khô nhỏ của ta, đưa ta trở về mau.

"Đừng kêu, ta cũng không phải cố ý bỏ đói ngươi, nếu là thật sự ngươi giống như Quý Lãng nói, có thể tìm thi thể thì tốt rồi, đến lúc đó ta mua cho ngươi một trăm cân cá khô cũng được." Hoắc Minh Tri cảm thán lầm bầm, cũng không trông cậy mèo đen có thể nghe hiểu.

Bỗng nhiên, Hoắc Minh Tri thấy hoa mắt, tựa như có thứ gì từ trên xe nhảy xuống.

Một lát sau, Hoắc Minh Tri đột nhiên phản ứng lại, nhìn thấy thân ảnh đen đen đang chạy thẳng vào mảnh đất trống, thất thanh hô to: "Ngăn con mèo kia lại cho tôi."

Tức khắc, gần bảy tám cảnh sát nhân dân tính cả Hoắc Minh Tri cùng nhau chạy thẳng vào bên trong mảnh đất trống rộng lớn kia truy đuổi mèo đen. Mà con mèo đen này tuy mập mạp nhưng lại cực kỳ linh hoạt, bất kể mọi người bao vây bắt nó như thế nào, nó vẫn thong thả lách qua né lại, cuối cùng ngừng lại trên một đống đất thường thường vô kỳ.

Hoắc Minh Tri dùng tốc độ cao đuổi theo bảy tám phút, thở hổn hển đi đến bên cạnh mèo đen: "Ngươi chạy cái gì mà chạy, không muốn về nhà nữa sao."

Nói xong, Hoắc Minh Tri duỗi tay đi bắt mèo.

Thân thể Đại Hổ chợt lóe lên, né tránh.

"Ta nói cho ngươi biết, ngươi còn chạy, ta sẽ thật sự bỏ ngươi lại nơi này." Hoắc Minh Tri uy hiếp nói.

"Méo!" Đại Hổ kêu một tiếng, sau đó móng vuốt hung hăng đập đập lên mặt đất một chút.

Phía sau Hoắc Minh Tri, nam quỷ kia đang kích động kêu lên: "Ta ở chỗ đó đó, các người mau đào đi, mau đào lên đi."

Hoắc Minh Tri sửng sốt, như đoán được cái gì, nhưng lại không dám xác định.

"Meo!" Đại Hổ lại kêu một tiếng, đồng thời lại đập đập lên mặt đất một chút, động tác đã phi thường rõ ràng.

Hoắc Minh Tri nhìn chằm chằm mèo đen, do dự một lát, xoay người nhìn mất người cách đó không xa kêu: "Các cậu, đào chỗ này lên một chút."

Mà ngay khi Hoắc Minh Tri kêu lên những lời này, mèo đen vừa rồi còn trốn tránh không muốn rời khỏi cái đống đất này, lập tức liền chậm rãi đi xuống, thậm chí chủ động cọ tới bên chân Hoắc Minh Tri.

Hoắc Minh Tri thử ô, mèo đen lên, lúc này đây mèo đen lại không né tránh.

Tốc độ đào cũng thực mau, không đến năm phút, lập tức liền có phát hiện, một di hài mặc y phục cao bồi chậm rãi lộ ra.

"Tìm được rồi!" Mấy cảnh sát đang đào kinh hỉ hô lên.

Mà trong nháy mắt Hoắc Minh Tri nhìn thấy di hài, chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang một mảnh, ánh mắt nhìn con mèo đen trong lòng ngực giống như thấy quỷ.

"Đội trưởng, sao anh phát hiện được chỗ này vậy?" Dương Minh thấy thi thể tìm được rồi, kinh hỉ cũng bộc lộ hết ra ngoài.

Tìm được thi thể, mọi người sẽ không cần thức đêm ở chỗ này.

"Dương Minh, cậu trông coi chỗ này, tôi đi tìm Quý Lãng." Nói xong, Hoắc Minh Tri ôm mèo đen trở về trong xe, lái xe đi, một đường bay nhanh hướng về trung tâm thành phố.