Vu Sư

Chương 134



Hoắc Minh Tri trực tiếp chạy xe đến dưới lầu tiểu khu nhà Quý Lãng, lúc này mới lấy di động ra gọi điện thoại cho Quý Lãng.

"Tôi đang đứng dưới lầu nhà cậu." Hoắc Minh Tri nói.

"Chờ chút." Quý Lãng lạnh lùng ném xuống hai chữ, liền cúp điện thoại.

Hai phút sau, Quý Lãng từ bên trong tòa nhà của mình đi ra, đầu tiên liền thấy được trên mặt của Hoắc Minh Tri có hai dấu cào hai bên trái phải cực kỳ đối xứng, đáy mắt lộ ra vài phần vui sướng khi người gặp họa, lúc này mới duỗi tay về hướng hắn đòi mèo.

"Quý Lãng, mèo nhà cậu có phải hiểu được tiếng người hay không?" Hoắc Minh Tri bỗng nhiên nói.

Bàn tay đang vươn ra của Quý Lãng bỗng cứng đờ, ánh mắt đảo qua trên người Đại Hổ, Đại Hổ chột dạ cúi đầu.

Bổn miêu mới không có vì một trăm cân cá khô liền làm ra chuyện gì không nên đâu nhé.

"Xảy ra chuyện gì?" Quý Lãng hỏi.

"Hôm nay tôi dẫn người đi qua chỗ bãi đất trống ở Nam Giao tìm kiếm thi thể chôn cách đây ba năm, địa điểm chôn thi thể ngay cả hung thủ còn tìm không thấy, cho nên tôi mới dẫn hai mươi mấy người đào bới khắp nơi, còn thêm năm con cảnh khuyển. Tất cả đào bới bên kia cả một buổi vẫn không tìm thấy được chút gì, kết quả mèo nhà cậu tùy tiện chạy một cái, liền tìm được ngay địa điểm chôn thi thể." Nhớ tới hoàn cảnh vừa rồi, Hoắc Minh Tri đến bây giờ đều còn có chút chưa thể tin được.

Quý Lãng lại nhìn về phía Đại Hổ.

Cái đuôi Đại Hổ run run, kiên quyết không ngẩng đầu.

Nhìn bộ dáng Hoắc Minh Tri tam quan sắp vỡ vụn, Quý Lãng nghĩ nghĩ, vẫn quyết định không nói cho hắn chân tướng. Nếu như thừa nhận Đại Hổ có điểm đặc thù, lấy tính cách đập nồi hỏi đến đáy của Hoắc Minh Tri, mấy ngày tới mình đừng hòng yên ổn với hắn.

"Trùng hợp mà thôi." Quý Lãng duỗi tay, muốn trực tiếp xách Đại Hổ từ trong lòng ngực Hoắc Minh Tri trở về.

"Đúng vậy, khẳng định là trùng hợp, trên đường trở về, tôi có tìm trên Baidu một chút, khứu giác của mèo còn nhanh nhạy hơn cả chó, con mèo nhà cậu có thể là thông minh hơn bình thường một chút, khứu giác nhanh nhạy hơn một ít mà thôi. Đây là thế giới khoa học, chắc chắn sẽ không có mấy thứ thần quái lộn xộn tồn tại đâu." Hoắc Minh Tri có một thói quen, đó chính là khi đang tự hỏi vấn đề gì đó, liền thích đi qua qua lại lại một chút, lần này hắn lại trùng hợp bước ngang qua Quý Lãng, hoàn mỹ tránh được cánh tay Quý Lãng duỗi lại đây.

"......" Quý Lãng.

Tong lòng Hoắc Minh Tri mặc niệm ba lần "Khoa học là sức sản xuất cao nhất", một lần nữa củng cố tam quan chính mình, tiếp theo lại nhớ tới vốn dĩ mình có việc tìm Quý Lãng, vì thế lại hỏi: "À tôi còn có một chuyện hỏi cậu, về biệt thự Li Sơn."

Quý Lãng vừa nghe là về biệt thự Li Sơn, biểu tình hơi ngưng trọng một chút.

"Sở dĩ mà tôi đi tra đến cái biệt thự Li Sơn đó là vì cậu. Cái đêm giao thừa, khi cậu và vị hôn thê nhỏ Vu Miểu Miểu của cậu xảy ra chuyện trong công viên giải trí, tôi có đặc biệt đến tra xét kỹ lại một lần, xác thật là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng lúc ấy thái độ cậu rất kỳ quái, làm tôi cảm thấy có thể trong đó còn có ẩn tình khác, cho nên tôi mới trở lại lật hết hồ sơ về sự cố ở công viên trò chơi ra xem một lần nữa, sau đó tôi phát hiện, cái khoang hành khách mà cậu ngồi ấy, bản lề cửa của nó có vấn đề. Nhưng đó không phải là do lâu năm không kiểm tra tu sửa để rồi bị rỉ sét, hay là do mối hàn không tốt mới bị sút ra, mà là do chịu đựng một lực va chạm cực kỳ khủng khiếp nên mới mở bung ra."

Ánh mắt Quý Lãng chợt lóe.

"Nhưng khi đó trong khoang hành khách chỉ có cậu và Vu Miểu Miểu, cho dù hai người hợp sức cùng nhau đi, cũng không thể nào kéo bung được cái cửa sắt đó ra được."

Đại Hổ nhấc đôi mắt mèo lên, trong mắt tràn đầy thương hại: Nhân loại ngu xuẩn à, ngươi thật xem nhẹ sưc lực của bọn họ rồi, đặc biệt là cái nam nhân đứng trước mặt ngươi này.

"Tôi biết chuyện cửa sắt bị bung ra không bình thường, nhưng cũng không tìm thấy chứng cứ gì chứng minh có người hại hai người, cho nên tôi liền đổi phương hướng điều tra, sau đó tôi liền tra đến hai cha con bị đột tử trong công viên trò chơi." Đối với việc tra án, Hoắc Minh Tri luôn luôn rất chấp nhất, "Pháp y giám định rồi, hai cha con này, người cha 31 tuổi, con gái bảy tuổi, hai người đều là đột tử. Nhưng cái này cũng quá mức kỳ quái, người cha đột tử thì có thể giải thích là do làm việc quá mệt nhọc đi, nhưng còn đứa con gái bảy tuổi thì sao? Con nít mới bảy tuổi, thân thể lại khỏe mạnh, sao có thể vô duyên vô cớ chết đột ngột chứ, hơn nữa lại là hai cha con cùng nhau đột tử. Tôi tìm mãi không ra nguyên nhân, nên lại tiếp tục điều tra."

"......" Quý Lãng.

Kỳ thật ông cũng không cần nỗ lực như thế.

"Sau đó tôi liền phát hiện lịch sử tiêu dùng bằng thẻ của người cha này có vấn đề, tất cả tiền hắn cà thẻ hay tiêu dùng đều không phải là của chính hắn, mà là của một vị phú hào đã mất nhiều năm về trước. Sau đó, tôi liền bắt đầu hoài nghi cái vị phú hào này chết đi rất có thể là bị người mưu tài hại mệnh, tiếp theo tôi liền lại tiếp tục điều tra, muốn nhìn xem còn ai nữa đang sử dụng nguồn tiền này. Tất cả những ai sử dụng, đều có hiềm nghi. Sau đó tôi tra một hồi, càng tra càng kỳ quái. Tài khoản ngân hàng của vị phú hào này, trong suốt ba năm nay đều từng được sử dụng ở rất nhiều nơi trên cả nước, hơn nữa còn là do những người khác nhau tiêu dùng, tính ra cũng hơn cả trăm người, nhưng tất cả bọn họ đều không hề có liên hệ gì với nhau."

"Cuối cùng, tôi mới xác định manh mối nằm ở biệt thự Li Sơn, bởi vì đây là khoảng tiêu dùng lớn nhất gần đây, tiếp đó tôi lái xe đuổi tới biệt thự, sau đó thì phát hiện cả nhà cậu ở nơi đó." Hoắc Minh Tri nhìn về phía Quý Lãng, nói, "Sau đó tôi lại tìm được một thi thể bên trong biệt thự, nguyên nhân người đó chết cũng giống hệt như hai cha con kia, đều là đột tử. Chuyện này còn chưa phải khủng bố nhất, cậu có biết tôi trở về điều tra lại hơn trăm người đã từng sử dụng số tiền trong tài khoản ngân hàng kia, sau đó phát hiện, tất cả bọn họ đều đã chết, hơn nữa nguyên nhân chết của tất cả đều là đột tử!! Đây thật quá quỷ dị rồi, thật giống như vị phú hào kia sau khi chết, hóa thành lệ quỷ đi trả thù mấy người dám trộm tiền của hắn mà xài."

Không phải vị phú hào kia hóa thành lệ quỷ, nhưng mà xác thật cũng đúng là lệ quỷ thật.

"Chẳng lẽ thế giới này thật sự có quỷ?!" Tam quan vừa mới ổn định lại của Hoắc Minh Tri, theo dòng điều tra không thấy manh mối của hắn, lại lần nữa dao động lên.

Mí mắt Quý Lãng giựt giựt.

"Quý Lãng, cậu nói xem, trên thế giới này thật sự có quỷ tồn tại sao?" Hơn cả trăm con người nha, tất cả đều trộm tiền của cùng một tài khoản, mà tất cả đều chết cùng một nguyên nhận, cái này làm sao bắt hắn tin tưởng là trùng hợp cho được?? Cái chính là bản thân hắn đã từng cẩn thận tra qua rồi, một chút manh mối cũng không có, nếu không phải quỷ, thì phải giải thích như thế nào đây?

Nửa tháng nay trong đầu Hoắc Minh Tri luôn suy nghĩ vấn đề này, rối rắm đến mức cơm nước cũng quên, đêm khuya khó ngủ, ruột gan cồn cào, phải muốn tìm cho ra chân tướng mới thôi.

Biểu tình Hoắc Minh Tri quá mức rối rắm, thế cho nên Quý Lãng thấy cũng có chút không đành lòng, nghĩ đến dù sao cái con mèo ngốc này cũng làm lộ chuyện nó có thể tìm được thi thể, trong lòng Hoắc Minh Tri nhiều í gìt cũng đoán ra được một ít, không bằng liền nói cho hắn thôi.

Quý Lãng đang muốn mở miệng, liền thấy Hoắc Minh Tri bỗng nhiên lắc lắc đầu thật mạnh, chém đinh chặt sắt nói: "Không có đâu, trên thế giới này không có khả năng có quỷ, chỉ là còn có những manh mối mấu chốt khác mà tôi vẫn chưa tìm được. Nhất định là như vậy, đúng không?"

"......" Ông nói vậy rồi, bảo tôi nói như thế nào.

"Trên thế giới này sở dĩ vẫn còn những điều bí ẩn, đều là do còn quá nhiều những manh mối chủ chốt chưa được tìm ra." Quý Lãng ba phải ám chỉ nói, "Tin tưởng phán đoán của mình là được."

Ông đoán không sai, đúng là có quỷ.

"Cậu nói rất đúng, tất cả là do tôi còn chưa tìm được chứng cứ, trên thế giới này căn bản không thể nào có quỷ." Hoắc Minh Tri phảng phất như nhận được ủng hộ vô cùng to lớn, "Tôi tới tìm cậu chủ yếu là muốn hỏi cậu một chút, cậu cảm thấy trong câu chuyện điều tra tôi nói với cậu nãy giờ, có điểm nào mà tôi bỏ sót không, hoặc là, cậu có phát hiện thêm cái gì không?"

"Trực giác của ông rất chuẩn." Quý Lãng nói.

Trực giác mà nói cho ông là có quỷ ấy.

"Tôi biết ngay mà, cậu không bao giờ nói rõ ràng cái gì cả, nhưng mà cũng không sao, lời này của cậu, nếu hiểu cách khác thì có nghĩa là tôi đi đúng hướng điều tra rồi." Hoắc Minh Tri tự mình lý giải nói.

"......" Quý Lãng đã nghe không nổi nữa, nếu không phải gần đây cái tên này giúp mình không ích chuyện, với lại khi mình vào trong mộng của hắn, nhìn thấy mấy chuyện hắn từng làm, biết hắn là một cảnh sát tốt lại nhiệt tình, thì không có chuyện mình nhiều lời với hắn đến lúc này đâu. Nghĩ vậy, Quý lãng liền giơ tay ra, "Mèo, đưa đây cho tôi."

"À à à." Hoắc Minh Tri lúc này mới nhớ tới con mèo đen còn ở trong tay mình, vội vàng đưa qua.

"Tuy rằng cậu không chịu giúp tôi, nhưng tôi lại rất vui lòng chia sẻ tin tức cho cậu nha." Hoắc Minh Tri chắc chắn Quý Lãng nhất định cũng cảm thấy hứng thú đối với chuyện này, vì thế đơn phương chia sẻ, "Tôi đã điều tra hết tất cả lịch sử tiêu dùng của hàng trăm con người kia, kỳ quái là lần đầu tiên quẹt thẻ đều là ở thành phố Y. Mà hai cha con bị đột tử ở công viên trò chơi cũng vậy, sau một chuyến du lịch đến thành phố Y, trở về liền có dấu hiệu dị thường."

Bước chân Quý Lãng đang chuẩn bị bước vào trong tòa nhà chợt dừng lại, hắn nhìn về phía Hoắc Minh Tri, xác nhận nói: "Thành phố Y?"

Vẻ mặt Hoắc Minh Tri liền 'tôi biết ngay cậu cũng cảm thấy hứng thú', nói: "Không sai, cái vị phú hào chết đột ngột kia cũng thế, cũng là sau khi từ thành phố Y quay về kinh đô không bao lâu, liền xảy ra chuyện. Cho nên tôi cảm thấy ngọn nguồn nhất định nằm ở thành phố Y."

Cho nên, nữ quỷ đồng kia ắt hẳn là đến từ thành phố Y, đại bản doanh quỷ tướng rất có thể cũng ở nơi đó.

"Tướng công." Lúc này, Vu Miểu Miểu từ bên trong tòa nhà đi ra, thấy Hoắc Minh Tri liền cười chào hỏi, "Cảnh sát Hoắc."

"Chào cô." Hoắc Minh Tri cười chào hỏi Vu Miểu Miểu.

"Sao lại xuống đây rồi?" Quý Lãng hỏi.

"Em thấy anh xuống lâu như vậy còn chưa lên, cho nên mới xuống xem sao." Vu Miểu Miểu nói.

"Tại tôi đấy, tôi lôi kéo Quý Lãng hàn huyên một chút chuyện, nên mất thời gian của hắn, thật ngại quá." Hoắc Minh Tri vội vàng xin lỗi.

"Vậy hai người nói xong chưa?"

"Nói xong rồi,tôi đi liền đây." Hoắc Minh Tri vẫn rất thức thời, lập tức lui về bên cạnh xe, trước khi bước lên xe rời đi, hắn bỗng chợt xoay người lại, quay trở về. Trong tầm mắt khó hiểu của Vu Miểu Miểu cùng Quý Lãng, cười cười nói, "Thế nào nhỉ, có thể thương lượng một chuyện hay không?."

Quý Lãng nhíu mày, sắp cự tuyệt.

Nhưng Hoắc Minh Tri quá quen thuộc với tính cách của hắn, làm sao để cho hắn có cơ hội, liền tự mình mở miệng: "Mèo nhà hai người thật sự quá lợi hại, về sau khi nào chúng tôi đi tìm thi thể bị giấu đi, có thể ngẫu nhiên cho mượn một chút không?"

"Méo?!" Đại Hổ nổi giận, cái nhân loại ngu xuẩn này, vậy mà dám coi nó như cảnh khuyển mà dùng cơ chứ?

Hoắc Minh Tri nhìn thấy Đại Hổ đã xù cả lông lên, cũng không biết có phải trực giác hắn đã chấp nhận Đại Hổ đặc thù rồi hay không, rất tự nhiên trấn an nói: "Ê này, ngươi có biết một bộ phim hoạt hình tên là cảnh sát trưởng Mèo Đen không? Vai chính cũng giống hệt như ngươi đó, cũng là mèo đen, đó có nghĩa là cả dòng họ mèo đen của ngươi, trời sinh chính là để tìm thi thể đó nha."

Trả lời Hoắc Minh Tri chính là một móng vuốt của Đại Hổ cào qua, bổn miêu là linh miêu, trời sinh tìm quỷ chứ.

Meo? Ủa, àm hình như hai đối tượng này cũng không khác nhau mấy.

Hoắc Minh Tri lần này có chuẩn bị, tất nhiên không có bị cào trúng, né tránh xong lại tiếp tục hỏi Quý Lãng: "Thế nào, chúng tôi cũng là có thể trả một chút phí dịch vụ thích hợp."

Hoắc Minh Tri nghĩ thầm, con mèo này có hung hăng đến đâu, cũng phải nghe lời chủ nhân chứ.

Quý Lãng nhìn về phía Vu Miểu Miểu.

Hoắc Minh Tri thấy thế, lập tức hiểu rõ, hóa ra cũng là một tên đội vợ lên trời đây, vì thế cũng nhìn theo về phía Vu Miểu Miểu, biểu tình rất ân cần.

Vu Miểu Miểu trầm ngâm một lát, nói: "Nếu Đại Hổ đồng ý, tôi cũng không có ý kiến."

Lời này không phải tương đương là đồng ý sao.

Hoắc Minh Tri vui mừng: "Vậy tôi không níu kéo hai người nữa, đi đây."

Nói xong, Hoắc Minh Tri lên xe rời đi, lần này vô cùng cương quyết, không chút do dự nào.

"Không biết sao lại lại cứ có cảm giác nửa tháng không gặp, đội trưởng Hoắc hình như già đi không ít ấy, tóc bạc cũng lộ hết ra ngoài rồi." Vu Miểu Miểu cũng không thể nào đứng trước mặt đội trưởng Hoắc nói hắn già đi, chỉ có thể chờ đương sự rời đi rồi mới nói. Lần này đội trưởng Hoắc thật sự là giống như già đi năm tuổi so với lần trước gặp mặt ấy, cũng không biết là do có thêm mấy cọng tóc bạc, hay là vết cào rướm máu trên mặt hắn nữa.

Đại Hổ xuống tay quá tàn nhẫn rồi.

"Dùng não quá độ." Quý Lãng nói ra nguyên do.

"Chuyện gì phải dùng nhiều não như vậy?" Vu Miểu Miểu hiếu kỳ nói.

"Đừng để ý tới hắn, anh lên lấy chìa khóa, đưa con mèo mập này về." Quý Lãng ước chừng là người duy nhất kêu Đại Hổ mèo mập mà không bị nó cào.

"Teng teng teng ~~" trong tay Vu Miểu Miểu bỗng nhiên xuất hiện một chuỗi chìa khóa, đúng là chìa khóa xe, "Em cầm xuống rồi, thông minh không, đỡ cho anh lại đi lên một chuyến."

"Thông minh quá. Nhưng mà...... Oa Oa đâu?" Quý Lãng hỏi cô.

"Ai nha, để em trở lên đi lấy Oa Oa một chuyến." Nói xong, Vu Miểu Miểu lại xoay người trở về trong tòa nhà.

"......" Quý Lãng.

Vợ hắn có hơi ngốc ngốc, nhưng ngốc ngốc dễ thương, ngốc ngốc cũng tốt, ít nhất sẽ không giống người nào đó, bởi vì dùng não quá độ mà nhanh chóng già đi.