Vu Sư

Chương 146



"Tôi đi đây." Hoắc Minh Tri khoác áo khoác Quý Lãng, vẻ mặt sung sướng rời khỏi phòng làm việc.

Quý Lãng vậy mà cũng có một ngày mở miệng cầu hắn, thật là làm hắn tâm tình sung sướng, thật không nghĩ tới, cái tên Quý Lãng mặt như khối băng kia lại sùng bái mình chứ.

Mà hoàn toàn đối lập với phong thái của Hoắc Minh Tri, là Quý Lãng mặt mày âm u trong bộ cảnh phục.

"Tướng công, anh mặc cảnh phục đẹp trai quớ à." Hai mắt Vu Miểu Miểu như phát sáng, lập tức tiến lên.

Nói cũng kỳ, đồn cảnh sát nằm ngay đối diện bên kia đường, ngày thường không thấy mấy vị cảnh sát kia có bao nhiêu đẹp trai, nhưng giờ cảnh phục nằm trên người tướng công mình, lại tháy đẹp trai soái khí ngút trời như vậy? Đây chẳng lẽ chính là sức hút của đồng phục trong truyền thuyết sao?

Sắc mặt đen kịt của Quý Lãng khẽ tốt hơn một chút sau khi nghe lời khen của Vu Miểu Miểu, hắn giơ tay gỡ cảnh huy từ trên mũ xuống, nhìn Đông Vĩnh Nguyên nói: "Đi lấy một bộ quần áo khác giúp tôi."

"Ông chủ, không bằng anh cứ mặc bộ này đi luôn đi, tốt xấu gì cũng là cảnh phục, đối với quỷ thuật chắc cũng có chút tác dụng chống cự." Đông Vĩnh Nguyên kiến nghị.

"Tôi dù có chết, cũng không mặc đồ Hoắc Minh Tri ra đường." Quý Lãng nghiến răng.

Vừa rồi vì muốn lấy được cảnh huy, lời nói dối đó đã là cực hạn của hắn rồi. Huống chi, hắn đã đồng ý với Vu Miểu Miểu, chỉ mặc quần áo cô ấy mua thôi.

"Được rồi." Đông Vĩnh Nguyên đành phải lái xe về nhà Quý Lãng lấy quần áo, đi một chuyến vừa đi vừa về cũng mất hai tiếng đồng hồ.

Trong phòng làm việc, Vu Miểu Miểu còn đang nghiên cứu quyển sách cổ ghi lại cách phong ấn Mộng Ma, nhưng bất kể cô cố gắng xem xét tỉ mỉ đến thế nào, thông minh ra sao, chỉ còn nửa ngày, nên cũng không nhìn ra được bao nhiêu manh mối.

"Đừng xem nữa." Quý Lãng giơ tay khép lại quyển sách cổ.

"Tướng công?" Vu Miểu Miểu tranh thủ nói, "Còn một chút thời gian, em xem thêm chút nữa."

"Đừng nhìn, chúng ta nói chuyện một lát đi." Quý Lãng nói.

Vu Miểu Miểu ngẩn ra, con ngươi đen bóng hơi run rẩy.

"Lại đây." Quý Lãng ngồi xuống bên cạnh người Vu Miểu Miểu, giơ hai về phía cô, Vu Miểu Miểu liền cực kỳ tự nhiên dựa sát vào.

"Mục tiêu cuộc đời thứ ba của em là cái gì?" Vấn đề này Quý Lãng hỏi hai lần, nhưng lần nào cũng bị ngắt ngang.

"Cưới anh á." Vu Miểu Miểu lên tiếng nói.

Cách đó không xa, Quỷ công tử đang ôm Oa Oa chọc Đại Hổ, nghe vậy mày liền hơi nhướng lên, yên lặng kéo giãn khoảng cách với hai người kia.

Quý Lãng nghe thấy cái đáp án này không quá kinh ngạc, rốt cuộc bắt đầu từ sau khi hai người gặp mặt, Vu Miểu Miểu liền vẫn luôn la hét đòi cưới hắn.

"Anh vẫn luôn cho rằng đó là mục tiêu đầu tiên của em chứ." Quý Lãng nói.

"Vốn là như vậy." Vu Miểu Miểu nói, "Trước khi tới Hải Thị, đúng là mục tiêu đầu tiên của em, chính là cưới anh về trong núi, sau đó là ngủ anh......"

"......" Quỷ công tử chợt cảm giác khoảng cách này vẫn chưa đủ, liền dùng đôi tay che lỗ tai Oa Oa lại, trực tiếp ôm nó đi qua gian kế bên.

Đại Hổ nhìn xung quanh một chút, đại khái cũng cảm thấy không khí nơi này không thích hợp cho mèo sinh tồn, cũng nhảy lên rời đi theo.

"Còn nữa, chính là muốn cùng nhau nấu cơm ăn, trở thành người một nhà." Vu Miểu Miểu tiếp tục nói, "Nhưng mà mọi chuyện diễn ra cũng không giống như em dự đoán, cho nên em đành thay đổi trình tự một chút."

Chỉ là trình tự mà thôi, cái nào trước cái nào sau chả được, quan trọng là đều thực hiện được hết.

"Vậy em còn mục tiêu nào kế tiếp không?" Quý Lãng hỏi.

"Có nha, chờ cưới anh xong, phải sinh cục cưng nhỏ nhỏ nha." Vu Miểu Miểu vẫn luôn có định hướng rất rõ ràng với cuộc sống sau khi kết hôn của mình, "Cục cưng của hai chúng ta sau này chính là Oa Oa đó, em đã nghĩ kỹ rồi, chờ hồn phách nó hoàn chỉnh, em liền nói với người bên địa phủ, nhờ họ sắp xếp cho nó đầu thai thành con gái em."

"Còn có thể làm như vậy?" Quý Lãng có chút kinh ngạc.

"Hẳn là có thể, nói như thế nào đi nữa, Oa Oa là do em dưỡng ra được, em vốn dĩ chính là mẹ nó rồi. Cùng lắm thì, em chuẩn bị nhiều hương nến tiền giấy một chút, hối lộ hối lộ bọn họ." Vu Miểu Miểu nói.

"Em hỏi Nguyên Bạch thử xem, hiện tại hắn cũng coi như là nhân viên công vụ địa phủ, có lẽ biết phương pháp." Quý Lãng nói.

"Đúng vậy ha." Vu Miểu Miểu lập tức ngồi dậy, kêu Quỷ công tử một tiếng.

Quỷ công tử nghe tiếng, ôm Oa Oa đi trở vào, nghe xong cậu hỏi của Vu Miểu Miểu, nhíu nhíu mày nói: "Luân hồi ở địa phủ đều có một phần dính đến hệ thống nhân quả, ngoại lực là không thể tác động, trừ phi Minh Vương trực tiếp ra tay can thiệp."

"Vậy Oa Oa xác định là con gái chúng ta rồi. Nói gì thì nói, Oa Oa là em dưỡng ra, ngoại trừ em, chẳng có ai có nhân quả với nó nữa cả." Vu Miểu Miểu cao hứng nói.

"Bà chủ, khi Oa Oa thành hồn rồi, sẽ được lực Thiên Đạo chứng, gột rửa hết thảy nhân quả trên người, rõ đầu rõ đuôi là tân hồn." Quỷ công tử giội một gáo nước lã.

"Cho nên nhất định phải cần Minh Vương động thủ hỗ trợ?" Vu Miểu Miểu hỏi.

"Ừ."

"Vậy khi nào ngươi có thể lên làm Minh Vương?" Vu Miểu Miểu hỏi.

"......" Quỷ công tử chịu đựng xúc động muốn trợn trắng mắt, "Minh Vương đương nhiệm đã chết ba ngàn năm, nhận chức tại địa phủ hai ngàn 800 năm mới có địa vị hiện giờ, cô cảm thấy khi nào tôi mới có thể lên đến đó?"

"Cũng đúng ha, ngươi mới chết mấy trăm năm thôi, chậc, chết không đủ sớm."

"......" Đây là trọng điểm sao?

Ban ngày của mùa đông lúc nào cũng ngắn hơn mùa hè, không biết từ khi nào, sắc trời bên ngoài dần dần tối sầm lại.

Quý Lãng nhìn thoáng qua thời gian, đứng lên.

Vu Miểu Miểu thấy thế, cũng đứng lên bên cạnh Quý Lãng.

Đông Vĩnh Nguyên cùng Quỷ công tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó đồng thời nhìn thoáng qua thời gian. Đã 7 giờ nhiều, từ nơi này lái xe đi Li Sơn chắc phải mất vài tiếng đồng hồ, cho nên lúc này cũng nên xuất phát rồi.

"Có muốn ăn cơm chiều xong hẵng đi hay không?" Quỷ công tử nói.

"Thôi đi, trước trận chiến lớn mà cố ý ăn no, điềm không tốt lắm đâu." Đông Vĩnh Nguyên nói.

"...... Ngươi không nói, không ai biết đâu." Quỷ công tử vô ngữ.

Vu Miểu Miểu sờ sờ bụng, có chút u oán quét mắt nhìn Đông Vĩnh Nguyên một cái.

"Chúng ta đi ăn cơm trước." Quý Lãng cũng không để ý mấy chuyện này, thấy Vu Miểu Miểu đã đói bụng, đề nghị đi ăn cơm.

"Không đi." Nếu vừa rồi Đông Vĩnh Nguyên chưa nói câu kia, cô khẳng định liền đáp ứng ngay, nhưng hiện tại, nhất định không thể ăn đâu.

"Mấy chuyện đó đều là do mấy ông tiểu thuyết gia cố ý thêm vào cho hấp dẫn, làm không khsi thêm phần trọng đại mà thôi, em đừng tưởng thiệt." Quý Lãng nói.

"Không ăn." Vu Miểu Miểu như cũ lắc đầu.

Quý Lãng biết khuyên không được Vu Miểu Miểu, có chút ghét bỏ nhìn Đông Vĩnh Nguyên, liếc mắt một cái. Đông Vĩnh Nguyên rùng mình một cái, yên lặng tránh sau lưng Quỷ công tử.

"Đi thôi."

Mọi người từ phòng làm việc rời đi, lái xe về hướng Li Sơn.

Đông Vĩnh Nguyên tu vi quá thấp, không thể ở quá gần Li Sơn, cho nên cũng không đi theo mấy người Quý Lãng đi Li Sơn. Hắn chỉ có thể đứng bên cạnh đường cái, tâm tình phức tạp nhìn xe đi xa.

Có lẽ Quỷ Vương cảm giác được Quý Lãng tới gần, những bông tuyết không nhanh không chậm rơi suốt bảy ngày nay bỗng nhiên xao động lên, trong chốc lát đã rơi che cả mắt người đi đường.

"Ui, sao tuyết lại bắt đầu rơi lớn rồi?"

"TV không phải nói ngày mai tuyết liền sẽ ngừng sao? Nhìn tình hình có vẻ còn lớn hơn ấy chứ."

"Có thể là đoạn không khí lạnh cuối cùng nên mạnh nhất thôi."

"Hy vọng ngày mai tuyết thật sự ngừng đi."

"Về nhà ăn lẩu thôi, có lẽ đây là trận tuyết cuối cùng của năm đó."

......

Sau khi bản tin thời sự bác bỏ tin đồn, căn cứ vào lòng tin của quần chúng nhân dân với quốc gia, không còn ai khủng hoảng giống như trước, dần dần quay về về quỹ đạo cuộc sống bình thường. Hôm nay, trận tuyết đột ngột lớn lên, thế mà mọi người không còn khủng hoảng nữa, ngược lại còn trân trọng hơn vì nó có thể là trận tuyết sau cùng.

Đông Vĩnh Nguyên nhìn đám người đang vui vẻ cười đùa đi trên đường, bỗng nhiên có chút hâm mộ, cũng hiểu rõ vì sao ông chủ không muốn nói cho Hoắc Minh Tri biết chân tướng, kỳ thật, vô tri mới là hạnh phúc nhất.

"Reng reng reng......"

Di động bỗng nhiên vang lên, Đông Vĩnh Nguyên lấy di động ra nhìn nhìn, là video call của group chat phòng làm việc.

Đông Vĩnh Nguyên nhận cuộc gọi, ba khuôn mặt quen thuộc liền xuất hiện trong video. Bắc Phồn, Đan Tuấn Nghị, Dịch Quan, tuy bối cảnh sau lưng bọn họ không giống nhau, nhưng biểu tình trên mặt chỉ có một.

"Đông Tử, thế nào rồi?" Bắc Phồn sốt ruột hỏi.

Ba người bọn họ tuy rằng đều nghe lời rời khỏi Hải Thị, nhưng trong lòng trước sau vẫn nhớ bên này.

"Ông chủ đi Li Sơn rồi." Đông Vĩnh Nguyên nói.

Tuy ba người đều đoán được, nhưng khi nghe được đáp án từ chính miệng Đông Vĩnh Nguyên, bọn họ vẫn không tự giác thấy hô hấp cứng lại, nửa ngày nói không nên lời.

"Bà chủ và Oa Oa đâu?" Dịch Quan hỏi.

"Cùng đi luôn." Đông Vĩnh Nguyên nói.

"Kết quả tệ nhất sẽ là thế nào?" Đan Tuấn Nghị hỏi.

Quỷ Vương cho ông chủ thời gian bảy ngày suy xét, kỳ thật cũng cho hiệp hội thời gian bảy ngày để chuẩn bị. Sau cái lần vây công Li Sơn không thành công, hiệp hội triệu tập hội nghị khẩn cấp lại lần nữa. Tuy rằng Đông Vĩnh Nguyên không có tư cách tham dự, nhưng mấy ngày nay, tất cả thành viên của hiệp hội trên cả nước đều tụ tập ở Hải Thị, ngay cả một ít tu sĩ đã rời khỏi hiệp hội để hoạt động độc lập cũng nhanh chóng đuổi tới đây.

Có một chuyện Đông Vĩnh Nguyên không có nói cho Quý Lãng, chính là khi hắn mang theo sách cổ đến tìm bọn họ, sư phụ của hắn, Hứa đại sư, đã mang theo tất cả mọi người của Huyền Môn ở Hải Thị này đi Li Sơn. Bọn họ muốn bố trí một trận pháp lớn xung quanh Li Sơn trước, một khi cuộc chiến nổ ra, sẽ lập tức khởi động trận pháp, phòng ngừa quỷ khí cùng năng lượng Mộng Ma tràn ra ngoài. Nếu như không thể chiến đấu được, hiệp hội chỉ có thể dốc hết toàn lực để phòng ngự, không cho quỷ khí tán ra ngoài thương hại đến người vô tội.

Nhưng sau cuộc đại chiến này, bất luận là Quỷ Vương hay là ông chủ, đều sẽ cực kỳ suy yếu. Ở lúc này, ý kiến của mọi người trong hiệp hội chưa bao giờ thống nhất đến thế, nếu cuộc chiến lần này tránh không được, vậy nương cơ hội này, diệt trừ cả hai mối đại họa.

"Ông chủ, bà chủ, cả Oa Oa nữa, có thể đều sẽ chết." Đông Vĩnh Nguyên nói.

"Cậu nói cái gì?!" Một lực níu mạnh mẽ từ đầu vai truyền đến, Hoắc Minh Tri túm lấy bả vai Đông Vĩnh Nguyên, trực tiếp kéo người xoay lại đứng đối diện mình.

"Đội...... đội trưởng Hoắc?" Lúc này Hoắc Minh Tri đang mặc một bộ cảnh phục mượn được của đồng đội, trên mặt hắn chỉ toàn một cảm xúc khiếp sợ.

"Cậu vừa nói cái gì? Ai đều sẽ chết?" Hoắc Minh Tri truy vấn.

"Không...... Không có gì, anh nghe lầm rồi, tôi đang nói chuyện phiếm với đồng nghiệp cơ mà, đang thảo luận cốt truyện cho tiểu thuyết mới." Đông Vĩnh Nguyên muốn che lấp cho qua.

"Đúng vậy, đội trưởng Hoắc, chúng ta đang thảo luận sách mới mà, há?" Bắc Phồn, Dịch Quan cũng sôi nổi phụ họa lý do thoái thác của Đông Vĩnh Nguyên qua video.

"Các người xem thường năng lực quan sát của cảnh sát sao?" Hoắc Minh Tri trầm giọng nói, "Tôi vừa rồi là thấy thần sắc cậu không đúng, mới cố ý đi tới đây. Ngữ khí cậu mới nói vừa rồi, khẳng định không phải đang thảo luận cốt truyện."

"Tôi......"

"Đông Tử, tôi nhắc nhở cậu, số lượng phạm nhân tôi từng thẩm vấn còn nhiều hơn số người mà cậu quen biết, cậu có nói dối hay không, tôi liếc mắt một cái liền nhìn ra được." Hoắc Minh Tri nhắc nhở nói.

"Đội trưởng Hoắc, ngày mai ông chủ chúng tôi còn muốn trả lại cảnh huy cho anh mà, hắn thật sự không có việc gì, chờ ngày mai anh nhìn thấy hắn, anh sẽ biết." Đông Vĩnh Nguyên căng da đầu nói.

Hoắc Minh Tri trầm mặc nhìn chằm chằm Đông Vĩnh Nguyên mấy giây, sau đó suy đoán nói: "Vừa rồi tôi nghe thấy cậu nói Quý Lãng đi Li Sơn, nói cách khác, có người uy hiếp Quý Lãng cùng Vu Miểu Miểu đi Li Sơn, nếu chuyện này có thể thuận lợi giải quyết, như vậy ngày mai hắn có thể thuận lợi trở về. Nếu không thể, khả năng sẽ chết ở Li Sơn, đúng không?"

"!!" Trong lòng Đông Vĩnh Nguyên giật mình.

Không hổ là cảnh sát, tuy rằng cái gì cũng không biết, nhưng phán đoán cũng trúng đến tám chín phần.

"Xem ra là đúng rồi." Hoắc Minh Tri kéo Đông Vĩnh Nguyên muốn đi qua đường cái, "Dẫn tôi đi tìm Quý Lãng."

"Không...... Không phải, Đội trưởng Hoắc, chúng ta không thể đi Li Sơn." Đông Vĩnh Nguyên kêu thảm thiết nói.

"Đừng phí lời, nếu cậu không chịu nói, thì tôi liền tự mình đi tra." Thân thể nhỏ bé của Đông Vĩnh Nguyên làm sao có thể là đối thủ của Hoắc Minh Tri, chống cự được vài cái liền bị lôi qua bên kia đường.

"Ông chủ hao tâm khổ tứ muốn mượn cảnh huy của anh chính là không muốn anh tự mình đi, anh đừng có tự dâng mình lên trên dĩa như vậy, phụ lòng ông chủ lắm đó." Đông Vĩnh Nguyên nói.

"Vậy tôi càng phải đi." Hoắc Minh Tri mở cửa xe, nhét Đông Vĩnh Nguyên không ngừng giãy giụa vào, vì ngừa hắn đào tẩu, càng trực tiếp khóa còng tay, nhốt người lên xe, "Tôi cứ cảm thấy hôm nay Quý Lãng có chút kỳ quái, đang êm đẹp mượn cảnh phục tôi làm gì chứ. Hiện tại xem ra, chuyện này hình như có liên quan đến tôi rồi."

"Không, chuyện này không có chút liên hệ gì đến anh cả!! Đội trưởng Hoắc, anh đừng làm lớn chuyện, anh thật sự không thể đi Li Sơn đâu!! "

Hoắc Minh Tri không để ý đến hắn, trực tiếp lên xe, khởi động xe lái ra khỏi cục cảnh sát.

"Đội trưởng Hoắc, Li Sơn lớn như vậy, anh có tìm cũng không hết." Vì phòng ngừa người thường vào nhầm, hiệp hội đã sớm bố trí trận pháp che mắt, người ngoài căn bản không vào được.

"Đông Tử, nếu cậu không muốn làm lớn chuyện, phải ngoan ngoãn phối hợp với tôi cho tốt đi, bằng không, tôi liền tuyên bố nhiệm vụ truy nã, nói Quý Lãng trộm cảnh huy của tôi, truy nã hắn khắp toàn thành." Hoắc Minh Tri uy hiếp nói.

"......" Ôi mẹ ơi, vậy sao được, nếu như ông chủ bị cảnh sát bắt được, nhốt lại, vậy Quỷ Vương chắc chắn nổi cơn giận dữ, gây họa khắp nơi.

Thôi được rồi, chỉ có thể cùng nhau ra khỏi thành phố trước đã, dù sao nếu đội trưởng Hoắc gặp phải trận pháp của hiệp hội, khẳng định cũng tìm không thấy đường đi Li Sơn.