Vu Sư

Chương 147



Xe xuống khỏi đường cao tốc, Vu Miểu Miểu bỗng nhiên nhẹ giọng "ủa" một tiếng.

"Làm sao vậy?" Quý Lãng hỏi.

"Bên ngoài có trận pháp, hẳn là hiệp hội làm." Vu Miểu Miểu nói.

Quý Lãng nhìn thoáng qua ngoài xe, trước mắt một màu trắng, cũng không nhìn ra nơi nào có dấu vết trận pháp. Nhưng mà để bảo đảm trận chiến đêm nay không ảnh hưởng đến người thường chung quanh, trận pháp này tồn tại vẫn tốt hơn.

Quý Lãng không dừng xe, lập tức lái xe vào trận pháp, mà liền trong nháy mắt bọn họ tiến vào trận pháp, một luồng sương mù dày đặc sương mù bỗng nhiên từ trên núi tràn ngập xuống, đảo mắt liền che mất toàn bộ ngọn núi.

Oa Oa rất tò mò với luồng sương mù bỗng nhiên xuất hiện, đầu ghé vào cửa sổ xe, chỉ vào bên ngoài kêu a a.

"Oa Oa cũng có thể bị trận pháp mê hoặc?" Quỷ công tử hỏi.

"Nó chắc là chỉ cảm thấy lạ thôi." Hiệp hội bố trí cái trận pháp này để che chắn cảm giác người thường, chỉ là một tầng sương mù mà thôi, ngay cả quỷ hồn bình thường cũng không nhốt được, đừng nói đến Oa Oa.

Quỷ công tử "à"một tiếng, xe tiếp tục lái về phía trước. Mười phút sau, quỷ khí nồng nặc đánh úp lại, ba người không nhịn được liền ngồi thẳng thân thể, nhìn về phía trước.

Phía trước là một mảnh đen tối vô chừng, như là có một con ác ma vực sâu đang bò lên, cả người ôm lấy đỉnh núi Li Sơn, duỗi mấy xúc tua khổng lồ ra bốn phía.

"A." Oa Oa kinh hô lên một tiếng, quay đầu nhào vào trong lòng ngực Quỷ công tử, thân thể run rẩy lên.

"Oa Oa đang sợ hãi." Quỷ công tử có chút kinh ngạc, hắn vẫn luôn cho rằng Oa Oa rất thân cận với quỷ khí.

"Năng lượng của Quỷ Vương quá mạnh, Oa Oa biết chính mình thừa nhận không nổi, cho nên theo bản năng sợ hãi." Vu Miểu Miểu nói, xoay người nhìn Oa Oa kêu, "Oa Oa, lại đây."

Oa Oa nghe được thanh âm, run rẩy ngẩng đầu, có chút sợ hãi nhìn thoáng qua phía trước, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm, bò lên trên ghế phụ phía trước.

"Oa Oa sợ hãi thứ bên ngoài có đúng hay không?" Vu Miểu Miểu ôm Oa Oa, chỉ vào màu đen tuyền càng lúc càng gần bên ngoài, hỏi.

Oa Oa vô cùng đáng thương gật đầu.

"Oa Oa đừng sợ, phụ thân sẽ bảo hộ con." Vu Miểu Miểu nói.

Oa Oa sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Quý Lãng.

Quý Lãng cũng quay đầu nhìn, hơi hơi mỉm cười với Oa Oa, đồng thời dùng một bàn tay sờ sờ đầu Oa Oa.

"Cho nên Oa Oa cũng phải bảo hộ phụ thân nha." Vu Miểu Miểu tiếp tục nói.

Lúc này xe đã đi về phía trước không ít, khí thế của Quỷ Vương càng ngày càng mạnh dần, thân thể nhỏ xíu của Oa Oa run rẩy không ngừng, lại chui đầu vào trong lòng ngực Vu Miểu Miểu, kêu như thế nào cũng không chịu ra.

Quỷ công tử nhíu mày nói: "Khi cướp ấn của Quỷ Vương cần Oa Oa mở trận, nhưng Oa Oa sợ thành như vậy rồi, còn mở trận như thế nào?"

"Oa Oa có thể mở trận." Vu Miểu Miểu kiên định nói.

"Không thể mở cũng không sao cả." Quý Lãng bỗng nhiên lên tiếng nói, "Nếu hiệp hội đã hạ quyết tâm muốn tiêu diệt Quỷ Vương, vậy Oa Oa cũng đừng để lại cho hắn. Trong chốc lát, nếu ta thua, ngươi lập tức mang Oa Oa đi đầu thai đi."

Quỷ công tử nhìn thoáng qua bóng dáng Quý Lãng thật sâu, lại đi nhìn Vu Miểu Miểu đang ôm Oa Oa, lúc này hắn mới mơ hồ hiểu được, kỳ thật đối với chuyện cướp ấn Quỷ Vương đêm nay, bọn họ cũng không nắm chắc được bao nhiêu.

Người của hiệp hội từng nói với hắn, lúc Quỷ Vương xuất hiện ở hiệp hội, từng đề ra một điều kiện cùng Vu Miểu Miểu, nói chỉ cần Vu Miểu Miểu nguyện ý dùng Oa Oa cứu nữ nhi hắn, hắn chẳng những nguyện ý từ bỏ thù hận, thậm chí còn nguyện ý trợ giúp Quý Lãng áp chế năng lượng Mộng Ma. Đối với Quý Lãng vẫn luôn lo sợ bản thân thức tỉnh mà nói, điều kiện này của Quỷ Vương không thể nói là không hấp dẫn, còn đối với Vu Miểu Miểu mà nói, có thể cùng Quý Lãng bạch đầu giai lão, cũng là một dụ hoặc thật lớn. Nhưng hai người bọn họ vì Oa Oa, đều không thỏa hiệp, bọn họ thật sự xem Oa Oa như con ruột của mình rồi.

Vu Miểu Miểu có thể làm đến mức này, Quỷ công tử cũng không ngoài ý muốn, rốt cuộc Oa Oa là một tay cô dưỡng ra, nhưng mà Quý Lãng thì không giống, đối với hắn mà nói, Oa Oa càng giống như chỉ là pháp khí của Vu Miểu Miểu hơn. Cho nên, Quý Lãng là vì Vu Miểu Miểu sao?

Trong lúc suy tư, xe bỗng nhiên thắng gấp một cái, thân hình Quỷ công tử vọt tới trước, suýt nữa đánh vào lưng ghế trước mặt, chờ khi hắn ngẩng đầu lên, ngoài xe đã là một cảnh tượng khác.

Vô số quỷ binh mặc khôi giáp, đều nhịp đứng ở phía trước, ước chừng có đến hơn bảy tám đội quân, phía trước mỗi đội lại là một tên quỷ binh mặc áo giáp bạc, cưỡi ngựa đen, bên hông vác một cây đao lớn, đứng chặn giữa trung tâm đường cái.

Mười tên quỷ binh này mang hơi thở vô cùng mạnh mẽ, tuy còn chưa đạt đến cấp bậc quỷ tướng, như cũng hầu như đứng ở ngạch cửa rồi.

Đáy mắt Quỷ công tử hiện lên một mạt kinh sợ, khó trách Minh Vương đại nhân hạ lệnh nhất định phải tiễu trừ Quỷ Vương, mười vạn quỷ binh này, cùng với mười tên phó tướng có thể đột phá quỷ tướng bất cứ lúc nào, nếu thật sự cứ để như vậy phát triển lên, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Quý Lãng dừng xe, đẩy cửa đi xuống, Vu Miểu Miểu thấy thế, ôm Oa Oa cũng xuống xe theo.

Lúc này, Oa Oa đã bị dọa đến không thể nhúc nhích, toàn bộ thân thể cơ hồ đều chui vào trong áo lông vũ của Vu Miểu Miểu.

"Mộng Ma." Một âm thanh âm trầm, vang vọng kéo dài từ bên ngoài truyền đến, phảng phất như sấm sét dừng bên tai mọi người.

"Tướng quân." Mười vạn quỷ binh cùng lên tiếng gọi, đều nhịp quỳ xuống, khí thế vô biên, cảnh tượng đồ sộ.

Oa Oa lại bị hoảng sợ, tay nắm vạt áo Vu Miểu Miểu lại xiết chặt hơn vài phần.

Sắc mặt Vu Miểu Miểu cũng có chút trắng bệch, rốt cuộc cô cũng biết vì sao các cao thủ của hiệp hội không thể phá được hàng rào mười vạn quỷ binh này. Không kể đến thực lực của các phó tướng cùng đám quỷ binh, chính là khí thế trước mắt này, con người chắc chắn không chịu đựng nổi.

Quý Lãng tựa hồ nhận ra Vu Miểu Miểu không khoẻ, vượt lên phía trước một bước, che trước người Vu Miểu Miểu.

"Đáp án của các ngươi?" Vô số quỷ khí ngưng tụ phía trên quỷ binh, hóa thành một trương mặt quỷ.

"Đánh." Quý Lãng chỉ trả lại một chữ.

"Vậy thì đánh." Quỷ Vương cũng không lại khuyên bảo Quý Lãng nữa, đánh thì đánh. Khi Quỷ Vương dứt lời, mười vạn quỷ binh bỗng nhiên hét lớn một tiếng, lại đồng loạt đứng lên, giáo dài trong tay toàn bộ chỉ về hướng Quý Lãng.

Mày Quỷ công tử nhíu lại, hồn thể thoát ra, che ở trước người Vu Miểu Miểu.

"Lui ra phía sau." Dứt lời, Quý Lãng lại về phía trước vài bước, ánh mắt đảo qua một chúng quỷ binh, năng lượng Mộng Ma khuếch tán ra, thổi quét về phía mười vạn quỷ binh kia. Như một luồng thủy triều hung bạo, những nơi nó đi qua, tất cả quỷ binh đều bị năng lượng Mộng Ma cắn nuốt, biến thành lực lượng thuộc về Quý Lãng.

"Triệt!" Sắc mặt mười phó tướng biến đổi lớn, đồng thời phát lệnh lui lại.

Nhưng Quý Lãng làm sao để bọn chúng dễ dàng thoát đi, năng lượng Mộng Ma hóa thành thủy triều đột nhiên phồng to đại gấp đôi, càng thêm hung mãnh nhào tới. Chỉ ngắn ngủn năm phút, vừa rồi một hàng quỷ binh chi chít còn ngăn trở đường cái, đã bị năng lượng Mộng Ma cắn nuốt đến sinh ra một lỗ hổng.

Tiếng quỷ binh kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác, bén nhọn nhưng ngắn ngủi, như mới vừa kêu một nửa liền không còn tiếng động.

Mười phó tướng không dám tin tưởng nhìn một màn trước mắt này, cái tên nhân loại đứng trước mặt sao có thể mạnh mẽ đến như vậy? Hoặc là nói, đây mới là chỗ đáng sợ nhất của năng lượng Mộng Ma, cắn nuốt quỷ binh của bọn chúng để làm lớn mạnh hơn lực lượng của chính mình.

"Các ngươi đều lui ra."

Thanh âm Quỷ Vương lại lần nữa vang lên, một vật thể đen nhánh lóe lên, như một tia sét bỗng nhiên xuất hiện phía trên quỷ binh, một lực hút vô cùng mạnh mẽ xuất hiện, chỉ trong nháy mắt liền hút đi một nửa quỷ binh còn lại ở Li Sơn.

"Là ấn Quỷ Vương!". Quỷ công tử thất thanh hô.

Vu Miểu Miểu không nhịn được tiến lên một bước, ánh mắt chăm chú vào ấn Quỷ Vương.

Quý Lãng cũng đang nhìn về phía ấn Quỷ Vương kia, cái hơi thở cường đại đó làm hắn càng thêm tự tin hơn với phỏng đoán của chính mình.

Sau khi ấn Quỷ Vương xuất hiện, thân ảnh Quỷ Vương cũng hiện lên, dưới chân hắ, mười phó tướng sớm đã xuống ngựa, quỳ rạp xuống đất: "Thuộc hạ nguyện cùng tướng quân kề vai chiến đấu, cộng sinh cộng tử."

"Các ngươi lui ra đi, các ngươi tồn tại, chỉ làm lớn mạnh thêm lực lượng của hắn." Quỷ Vương nói.

Mười phó tướng nhìn lẫn nhau, lại nhìn về phía đứng đứng cách đó không xa, trong mắt tràn đầy không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn nghe lệnh, về trong ấn Quỷ Vương.

"Miểu Miểu, chờ ở phía sau." Quý Lãng xoay người nói với Vu Miểu Miểu.

"Dạ." Vu Miểu Miểu "dạ" một tiếng, ôm Oa Oa đang run bần bật, thối lui đến trên sườn núi một bên, đồng thời dùng pháp khí đã sớm chuẩn bị sẵn, bố trí một trận pháp phòng hộ đơn giản.

"Đám người Hiệp hội người bố trí trận pháp ở bên ngoài." Quỷ Vương đi đến trước người Quý Lãng.

"Lúc đến có thấy." Quý Lãng nói.

"Đêm nay, chúng ta bất luận ai thắng, cuối cùng đều có thể chết trong tay bọn họ." Quỷ Vương nói.

"Ngươi sợ?" Quý Lãng nói.

"Ta chỉ muốn cứu nữ nhi của ta." Quỷ Vương nói.

"Ta cũng vậy." Quý Lãng nói.

Người hiệp hội muốn giết chỉ là hai bọn hắn, cho nên một trận chiến này, bất luận bọn họ ai thắng ai thua, chỉ cần có thể giữ được nữ nhi, liền tính là thắng.

"Ha ha ha, tốt!" Quỷ Vương cười lớn một tiếng, quỷ khí cường đại bỗng nhiên nổ bùng ra.

Quý Lãng không cam lòng yếu thế, năng lượng Mộng Ma đang cắn nuốt quỷ binh cũng nhào tới, trong nháy mắt hai luồng lực lượng đánh vào nhau, liền phát ra một tiếng vang lớn đinh tai nhức óc, toàn bộ Li Sơn rung chuyển một trận. Đồng thời, có mấy chục cột sáng bảy màu chợt sáng lên, trận pháp phòng hộ dựng lên xung quanh Li Sơn sáng bừng lên hơn nửa vòng tròn, chặt chẽ chặn quỷ khí đang phiêu tán ra.

"Ở đâu mà ra mà sương mù lớn như vậy chứ." Hoắc Minh Tri chỉ xuất phát chậm hơn Quý Lãng chừng hai mươi phút, lúc lái xe trên đường cũng lái gấp, cho nên hắn cơ hồ cùng Quý Lãng chân trước chân sau tới Li Sơn. Chẳng qua chung quy hắn vẫn chậm một bước, khi hắn tới bên ngoài Li Sơn, trận pháp do hiệp hội bố trí đã có hiệu lực, sương mù chặn hết các đường lên Li Sơn rồi.

"Đội trưởng Hoắc, sương mù lớn như vậy, đường cũng thấy không rõ, hay là chúng ta trở về đi." Đông Vĩnh Nguyên nói.

"Cậu không thấy kỳ quái chút nào sao?"

"Kỳ quái cái gì?"

"Trời đang rơi tuyết nhiều như thế này, ở đâu ra sương mù chứ?" Hoắc Minh Tri hỏi.

"Cái này...... Dự báo thời tiết không phải nói ngày mai trời sẽ trong sao? Hôm nay có sương mù cũng thực bình thường mà." Đông Vĩnh Nguyên che lương tâm lại nói.

"Phải không?" Hoắc Minh Tri chỉ chỉ bầu trời, "Nhưng tuyết này còn chưa ngừng mà."

Tuyết chẳng những không ngừng, hơn nữa càng tới gần Li Sơn, tuyết lại càng lớn hơn.

"Ai nha, mấy ngày nay khí hậu cả nước đều rối loạn, bốc lên mấy trận sương mù thì có làm sao?"

Đông Vĩnh Nguyên vừa nói như vậy, Hoắc Minh Tri cũng cảm thấy có lý, trong khoảng thời gian này, khí hậu Hoa Hạ xác thật quái dị, trời đổ tuyết lớn mà còn kèm theo sương mù, chắc cũng không phải không có khả năng.

"Đội trưởng Hoắc, chúng ta trở về đi." Đông Vĩnh Nguyên tiếp tục nói, "Trời tuyết thế này lái xe nguy hiểm lắm, hơn nữa ccòn thêm sương mù, càng không thể lái xe."

Hoắc Minh Tri không để ý đến hắn, mà bỗng nhiên xuống xe, ngồi xổm xuống mặt đất ngay lối ra khỏi đường cao tốc, dùng tay quét quét một tầng tuyết đọng trên mặt đất, lộ ra dấu bánh xe vô cùng rõ ràng bên dưới.

Đông Vĩnh Nguyên vẫn đang bị còng tay trên xe, không biết Hoắc Minh Tri đang làm gì, hắn chỉ có thể nhìn thấy Hoắc Minh Tri ngồi xổm trên mặt đất hồi lâu, sau đó liền đi trở về: "Chỗ lối ra phía trước có một loạt dấu bánh xe, nếu tính theo lượng tuyết rơi hiện tại, chiếc xe này rất có thể chỉ mới lái qua tầm năm phút trước. Khi chúng ta tới đây, trên đường không thấy một chiếc xe nào, cho nên đây khẳng định là xe Quý Lãng."

Tuyết đã rơi dày như thế, ngài làm thế nào tìm được dấu bánh xe vậy.

"Đội trưởng Hoắc, ông chủ chúng tôi thật sự không có chuyện gì mà, ngày mai anh lại liên hệ ông chủ là được rồi." Đông Vĩnh Nguyên hấp hối giãy giụa.

"Cậu đại khái còn không hiểu tôi, con người của tôi, nếu đã muốn làm rõ một việc gì, vậy nhất định sẽ làm đến nơi đến chốn." Hoắc Minh Tri lên xe, thắt dây an toàn, khởi động xe.

"Nhưng phía trước có thấy đường xá gì đâu." Đông Vĩnh Nguyên nói.

"Không có sao cả, tôi có phần mềm dẫn đường." Hoắc Minh Tri click mở phần mềm trên xe, nhập địa chỉ biệt thự Li Sơn vào.

Đông Vĩnh Nguyên vừa thấy cái địa chỉ kia, tức khắc càng sốt ruột: "Li Sơn nhiều biệt thự như vậy, sao anh lại xác định là cái này chứ."

"Bởi vì Quý Lãng từng đến biệt thự này, cho nên tôi đoán, lần này cậu ta vẫn đi đến đây." Hoắc Minh Tri nói, "Nhưng mà nhìn biểu cảm trên mặt cậu, tôi thấy tôi đoán chính xác rồi."

Biểu cảm Đông Vĩnh Nguyên liền cứng đờ.

"Đừng ảo não, cho dù cậu không tỏ ra bất cứ biểu cảm nào, tôi vẫn sẽ đi đến đây thôi. Trực giác của tôi luôn luôn chuẩn." Hoắc Minh Tri nói.

"Đội trưởng Hoắc, cái sương mù này thoạt nhìn thực không bình thường, hay là chúng ta đừng đi vào, lỡ như xe hủy người vong thì làm sao bây giờ?" Đông Vĩnh Nguyên nói, "Bản thân anh có thể không thèm để ý sinh tử, nhưng anh phải để ý đến an nguy của tôi chớ, tôi không muốn chết trẻ đâu."

"Cậu yên tâm, đường lên Li Sơn không có vách đá hay vực thẳm gì, tỷ lệ xảy ra tại nạn giao thông không cao đâu." Hoắc Minh Tri nói, "Hơn nữa thị lực của tôi vốn tốt hơn người thường, màn sương mù này tuy có hơi dày, nhưng tôi vẫn có thể thấy được một ít thứ."

Đông Vĩnh Nguyên tức khắc tuyệt vọng, ngay cả cái người xem như một nửa người Huyền môn như hắn đây, còn không trông thấy được gì trong làn sương mù này, thế mà một người bình thường như Hoắc Minh Tri lại có thể?

Hoắc Minh Tri vốn là không định thương lượng với Đông Vĩnh Nguyên, nói xong, liền giẫm chân ga, quẹo vào Li Sơn.

Xe lái được đại khái mười phút, Đông Vĩnh Nguyên cũng đã thấy quỷ khí, quỷ khí âm trầm chui vào bên trong xe, đảo mắt liền tràn ngập toàn bộ thùng xe, duy nhất chỉ có vị trí ghế điều khiển được một vầng hào quang vào vàng hồng bao phủ, quỷ khí không thể đến gần được.

Đông Vĩnh Nguyên mở to hai mắt nhìn, lần đầu tiên thấy được trạng thái thực thể của chính khí.

"Ầm ầm ầm!"

Một tiếng vang lớn đột nhiên truyền đến, phảng phất như toàn bộ Li Sơn run chuyển, Hoắc Minh Tri theo bản năng dẫm phanh lại, mở còng tay cho Đông Vĩnh Nguyên ra trước: "Xuống xe, động đất."

Hoắc Minh Tri nhảy xuống xe, khi đang muốn tìm một chỗ trốn tránh, một cột sáng bảy màu bỗng nhiên vọt thẳng lên không trung cách trước xe không xa.

"Đó là cái gì? Đèn hả?" Hoắc Minh Tri giật mình.

Đúng lúc này, một luồng khí đen như một con rồng hung ác từ trong Li Sơn bay thẳng ra, Hoắc Minh Tri đang cho rằng mình sắp bị luồng khí đen kia bao phủ lấy, thì cột sáng bảy màu đột nhiên lập lòe ra một mảng bảy màu lóe lên, khí đen kia như bị một lớp màng chắn vô hình chắn lại, dồn lại thành một cụm, ngừng ở phía trước.

"Cái luồng khí đen kia, là cái gì vậy?"

"Đội trưởng Hoắc, anh có thể trông thấy?" Đông Vĩnh Nguyên nhìn lại về hướng Hoắc Minh Tri, ngay sau đó đồng tử liền co rút lại, chỉ thấy ánh hào quang chính khí màu vàng hồng trên người Hoắc Minh Tri đang bắt đầu cộng minh vào cột sáng bảy màu.

"Cái gì mà tôi có thể trông thấy? Cho nên đây đều không phải là ảo giác của tôi?" Hoắc Minh Tri phản ứng cực nhanh, hắn đột nhiên xoay người, liền chạy đi về hướng bên trong trận pháp.

"Đội trưởng Hoắc, đừng đi!" Đông Vĩnh Nguyên hoảng hốt, đuổi theo muốn kéo Hoắc Minh Tri lại.

Nhưng Hoắc Minh Tri đã bước vào phía sau cột sáng bảy màu, lọt vào bên trong trận pháp. Mà bàn tay Đông Vĩnh Nguyên duỗi lại đây lại đột nhiên bị trận pháp bắn ra ngoài.

Đông Vĩnh Nguyên sững sờ ngay tại chỗ, không thể tin tưởng nhìn Hoắc Minh Tri đứng bên trong trận pháp.

Hoắc Minh Tri cũng thấy được một màn vừa rồi, thần sắc nơi đáy mắt liền thay đổi, trong nháy mắt này, hắn nghĩ tới rất nhiều thứ.

Mèo đen, thi thể, Quý Lãng, Quỷ Vương, diệt thế, trận tuyết không bình thường.

"Đội trưởng Hoắc, anh đừng đi, anh sẽ chết đó." Đông Vĩnh Nguyên vỗ vào kết giới trận pháp, điên cuồng gào lên.

"Đông Tử, mặc kệ đây có phải là mộng hay không, tôi nhất định phải làm cho rõ ràng." Hoắc Minh Tri lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, rồi sau đó, nghĩa vô phản cố chạy vào.

Đội trưởng Hoắc tam quan nát đầy đất, còn không nặn lại một cái mới, thật sự sẽ khó chịu đến chết.