Vu Sư

Chương 21



Công viên Hải Tâm.

Một người đàn ông mặc áo dài màu xám có hình bát quái, phong cách rất có vài phần cổ trang đang đứng ở chỗ đầu nguồn con suối phun của công viên. Có lẽ là vì quần áo của người đàn ông này có chút đặc thù, dẫn tới những người đi đường ngang qua đều sôi nổi ghé mắt. Người đàn ông một tay cầm la bàn, một tay cầm một cái bình thủy tinh, nhìn xung quanh khắp nơi, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì.

Người này, đúng là nhị sư huynh của Đông Vĩnh Nguyên, Hứa Uy, tối hôm qua hắn nghe được sư đệ Đông Vĩnh Nguyên cùng sư phụ nhà mình nói chuyện về con mèo mắt đỏ trong điện thoại, liền chủ động tiếp nhận vụ này.

"Ở bên đây." La bàn rốt cuộc xác định phương vị.

Hứa Uy theo la bàn chỉ dẫn đi đến phía trong, ước chừng hơn mười phút sau, lại tới một mảnh rừng cây nhỏ bên cạnh cái hồ trung tâm của công viên. Lúc này đã vào buổi chiều, khi ánh mặt trời chói chang nhất, nhưng phiến rừng cây này lại có vẻ râm mát khác thường.

"Chính là nơi này." Hứa Uy thu hồi la bàn, đưa tay cầm một lá bùa trấn tà, theo luồng tà khí mà thong thả đi về hướng giữa rừng cây. Một lát sau hắn liền đến một chỗ ghế dài, phát hiện ra căn nguyên của tà khí.

Chỉ thấy trên cái ghế dài kia, một con mèo dáng người to tướng, không biết là chủng loại gì đang lười biếng nằm ngang trên ghế dài, tứ chi giãn ra, vô cùng thích ý phơi nắng.

Còn phơi nắng sao?

Hứa Uy nhíu nhíu mày, trực giác thấy không đúng, tuy rằng quỷ hồn cùng tà ám sẽ không bị tiêu tán ngay khi vừa phơi ra dưới ánh mặt trời, nhưng đại đa số những vật âm tà đều là không thích ánh mặt trời. Xem ra này con tà ám này đã tiến hóa thành tà linh.

Đồng thời khi Hứa Uy phát hiện con mèo mắt đỏ, thì nó cũng phát hiện hắn, chỉ thấy đầu con mèo hơi nghiêng một chút, đôi mắt với tròng đen đỏ đậm như nhiếp hồn người.

"Tà linh, nhận lấy cái chết đi." Lá bùa trong tay Hứa Uy vứt ra, phù chú màu vàng hóa thành một luồng sáng bay thẳng về hướng con mèo mắt đỏ.

"Meo!!!"

Một luồng âm thanh tiếng mèo bén nhọn vang lên, mèo mắt đỏ phản ứng cực nhanh, xoay người một cái cũng nhào về hướng Hứa Uy, thân thể to tướng nhưng lại có thể nhanh nhẹn dị thường, dùng một tốc độ không thể tưởng tượng xê dịch ở không trung, né qua khỏi luồng sáng của phù chú, sau đó lại chậm lại, chỉnh hướng một chút, trực tiếp nhảy lên trên vai Hứa Uy, hung hăng cho đối phương một móng vuốt.

Hứa Uy bị cào đau, kêu lên một tiếng, tay trái theo bản năng sờ soạng sườn mặt một phen, đưa ra đã là một tay đầy máu, trong máu còn mang theo từng đợt hắc khí nhè nhẹ m.

"Nghiệt súc!" Hứa Uy giận dữ, kiếm gỗ đào rút ra, chỉ thẳng con mèo mắt đỏ.

Mèo mắt đỏ đứng ở một chỗ dưới bóng cây, trên mặt tràn đầy trào phúng, vừa rồi móng vuốt vừa cào Hứa Uy đang được nó đặt ở bên miệng, lè lưỡi liếm láp từng móng từng móng một, bộ dáng kiêu ngạo lại trào phúng.

Vậy mà bị một con mèo trào phúng, vậy mà còn có thể nhịn sao?

Trong lòng Hứa Uy tức đến khó thở, nhưng cũng rõ ràng biết là do hắn xem nhẹ thực lực của con tà linh này. Trong đánh giá cử hắn, thứ tà ám đi mê hoặc nhân tâm, không dám tự mình động thủ, cho dù đã tu luyện thành tà linh đi nữa thì tất nhiên cũng là một con tà linh đạo hạnh không cao. Nhưng lúc này xem ra, con tà linh này rõ ràng lợi hại hơn so với hắn tưởng tượng nhiều. Mà trên người Đào Gan Ma không tìm được hơi thở tà linh, tất nhiên cũng là do con tà linh này cố ý che giấu hơi thở.

Thật giảo hoạt.

"Meo ~~ để lại cái bình thuỷ tinh trên người của ngươi, có lẽ ta có thể thả ngươi đi." Mèo mắt đỏ mở miệng nói chuyện.

"Mơ tưởng." Cái bình thủy tinh này là vật duy nhất lưu lại tà khí của tà linh, nếu như không còn, việc tìm con tà linh này một lần nữa sẽ lại rất khó khăn.

Hứa Uy sẵn sàng tư thế đón quân địch, hai mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào mèo mắt đỏ, chỉ cần tìm được cơ hội, hắn nhất định phải một kiếm thọc xuyên qua con tà linh này.

"Meo ~~~ ngươi không phải đối thủ của ta, nếu không phải giết cái đám người trong Huyền môn của các ngươi quá mức phiền toái, ta thật cũng muốn thử hương vị tim gan của loại người như các ngươi xem thế nào." Mèo mắt đỏ dứt lời, lại không áp chế tà khí trên người nữa, Hứa Uy chỉ thấy một cụm hắc khí phóng lên cao, làm cho chim chóc cả kinh bay tán loạn.

Sắc mặt Hứa Uy ngưng trọng, đã sinh lòng muốn rút lui, lần này hắn lại đây không chuẩn bị, bùa chú cao cấp tổng cộng chỉ mang theo ba tấm, nhất định là bắt không được con tà linh này. Không bằng, tạm thời rút lui, cất cái bình thuỷ tinh này trước.

Đúng lúc này, một bóng người bỗng nhiên từ ngoài bìa rừng đi đến.

"Ủa, đã có người?"

Hứa Uy nói thầm một tiếng không tốt, vội vàng hướng về phía cô gái trẻ đang đi vào hô lên: "Chạy mau."

"Xoạt!"

Nhìn thấy đối phương quay đầu sơ hở, mèo mắt đỏ hóa thành một luồng hắc ảnh bắn ra, lướt ngang qua bên hông Hứa Uy, móng vuốt cắt qua cái bao đeo bên eo Hứa Uy. Sau đó, một cái bình thủy tinh và la bàn cùng nhau rớt xuống dưới, mèo mắt đỏ đưa móng vớt một cái, cướp đi bình thủy tinh.

"Loảng xoảng!"

Hứa Uy phục hồi tinh thần lại, chỉ kịp thấy la bàn của mình rớt xuống trên mặt đất, cùng với tàn ảnh của con mèo mắt đỏ đang phóng đi.

"Meo meo meo ~~~" mèo mắt đỏ lấy được đồ vật liền đắc ý kêu, hơi lui về phía thân cây đại thụ ở sau lưng Hứa Uy, thoát một cái đã trèo lên hơn mười mét, từ trên cao nhìn xuống.

Nếu không phải nhờ vào luồng tà khí bốc lên tận trời và hai con mắt mèo đỏ ngầu kia, Hứa Uy suýt nữa đã không nhìn ra được vị trí của nó.

Hứa Uy tức khắc vừa gấp vừa tức tối, hắn muốn bắt con tà linh này, nhưng cố tình với không tới, muốn mắng hai câu, nhưng cố tình lại có một cô gái trẻ ở chỗ này. Cân nhắc mãi, Hứa Uy quyết định phải bảo hộ an toàn cho cô gái này trước đã.

"Cô gái à, một mình cô sao lại chạy đến trong rừng cây thế này, nhanh chóng đi ra ngoài đi." Hứa Uy nhìn cô gái vừa tiến rừng cây nói.

"Tôi tới tìm nó." Ai ngờ cô gái trẻ lại duỗi một lóng tay, ngón tay thẳng chỉ vị trí con mèo mắt đỏ.

Hứa Uy ngẩn ra, kinh ngạc nhìn cô gái, tuy cô gái này nhìn có chút kỳ quái, nhưng trên người cũng không có linh lực dao động rõ ràng, hẳn không phải là người trong Huyền môn mới đúng.

"Con mèo kia? Là của cô?" Hứa Uy chỉ có thể nghĩ đến khả năng này, có thể con mèo mà tà linh kia bám vào chính là thú cưng của cô gái này?

"Chú à, chú có thể đi nuôi một con mèo bị tà linh bám vào sao?" Vu Miểu Miểu hỏi ngược lại.

"Chú??" Hắn mới hai mươi tám tuổi, đàn ông 30 vẫn là một cành hoa nha?!

"Thôi đừng nói nữa, tôi thu thập con tà linh này trước đã." Vu Miểu Miểu vượt trước một bước, đối diện với con mèo mắt đỏ đang ngồi xổm trên ngọn cây.

"Meo, con nhóc này ở đâu tới, chỉ có chút linh lực như vậy, cũng học người ta bắt quỷ trừ tà." Mèo mắt đỏ trào phúng nói.

"Ta bắt quỷ trừ tà không cần linh lực." Vu Miểu Miểu vừa trả lời, vừa móc Oa Oa nguyền rủa ra đặt ở trước ngực, "Ta dùng nó."

Hứa Uy khi thấy Vu Miểu Miểu móc Oa Oa nguyền rủa ra, liền cảm thấy con búp bê này vô cùng quỷ dị, đang muốn xem cẩn thận, liền thấy kia nữ hài chợt lui về phía sau một bước, cả người bày ra tư thế của vận động viên ném tạ, ném con búp bê trong tay đi ra ngoài.

Ném? Một con búp bê vải, ngươi bày tư thế bãi có đẹp thì cũng ném được bao nhiêu xa chứ?

Nhưng Hứa Uy vẫn tò mò nhìn qua, con búp bê vải kia đang bay thẳng tắp đến thân cây con mèo mắt đỏ đang ngồi.

Nha a, ném cũng chính xác ghê. Ối mẹ ơi, đó là cái gì vậy?

Chỉ thấy con búp bê vải tạo hình tinh xảo, mềm oặt kia sau khi đáp lên thân cây bỗng nhiên liền sống lại. Tứ chi mềm mại biến thành có lực, ôm thân cây loạt xoạt bắt đầu bò lên trên, tốc độ bò không thua gì von mèo mắt đỏ, tư thế bò lại càng kỳ lạ khiến hắn không khỏi nhớ đến bộ phim kinh dị của cái đảo quốc nào đó.

Đây chẳng lẽ là búp bê vải tạo hình theo Sadako?

Oa Oa nguyền rủa bò cực nhanh, đảo mắt đã tới ngay trước mặt con mèo mắt đỏ. Mèo mắt đỏ nâng vuốt lên, đang định một vuốt xé rách con búp bê vải nhãi nhép này, thì chợt đôi mắt của Oa Oa nguyền rủa bỗng nhiên chuyển động một chút, tiếp theo miệng toét ra, nhân thể cắn lên trên móng vuốt đang quào lại đây của con mèo mắt đỏ.

"Méo!!!"

Một tiếng mèo kêu thê lương xuyên thấu tận trời, tiếp theo là có cái gì từ trên ngọn cây ngã xuống.

Hứa Uy nhìn chăm chú xem, phát hiện cái màn giao đấu giữa một mèo một búp bê vải đang cuốn vào nhau kia càng lúc càng quỷ dị. Rõ ràng là vật còn sống nhưng mèo mắt đỏ nằm trên mặt đất không ngừng giãy giụa, mà vật kia rõ ràng chỉ là một con búp bê vải, thế nhưng hai cánh tay bắt lấy chân trước của con mèo mắt đỏ, dùng miệng cắn thứ gì, hung hăng lôi kéo ra bên ngoài.

"Buông ra, buông ra, a a a ~~~" mèo mắt đỏ kêu lên tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Hứa Uy đến bây giờ còn chưa rõ ràng lắm đang xảy ra sự tình gì, mãi đến khi con búp bê vải kia chợt nhảy về sau, buông con mèo mắt đỏ ra. Nhưng đồng thời theo bước nhảy của nó, một cụm bóng đen bị nó túm ra tới, con mèo mắt đỏ đang giãy giụa bỗng nhiên liền bất động.

Lúc này, đôi tay búp bê vải lại lần nữa vươn ra, lần này nó trực tiếp túm chặt cái bóng đen đang vặn vẹo, hai tay nhỏ vô cùng thuần thục bóp bóp, phảng phất như đứa trẻ nhỏ đang chơi đất sét vậy, xoa nắn một lúc, đã nắn cái bóng đen kia thành một cục bột đen lớn cỡ nắm tay nó, sau đó há to miệng nuốt xuống một ngụm.

Nuốt, nuốt?!

Ăn xong, con búp bê vải kia còn vô cùng nhân tính hóa làm một động tác nấc cục, cuối cùng mới lon ton chạy về bên cạnh cô gái kia.

"Ăn no căng rồi hả?" Vu Miểu Miểu nhặt búp bê vải lên, có chút kinh ngạc nhướng mày.

Con tà linh này thế mà còn lợi hại hơn cô dự đoán nha.

Thôi được rồi, mặc kệ, ra ngoài lâu như vậy, phải chạy nhanh trở về, còn phải kịp lúc tướng công tan tầm về nhà, để cùng nhau ăn cơm chiều.

"Cô, đứng lại." Hứa Uy thấy cô gái sắp phải đi, theo bản năng lên tiếng gọi lại.

Vu Miểu Miểu nghi hoặc xoay người: "Gì?"

"Cô...... Trong tay cô là cầm thứ gì đó?" Hứa Uy chỉ vào Oa Oa nguyền rủa trong tay Vu Miểu Miểu.

"Oa Oa nguyền rủa." Vu Miểu Miểu đưa Oa Oa nguyền rủa lên, giới thiệu nói.

Đối với câu hỏi của vị đệ tử Huyền môn này, Vu Miểu Miểu thật ra cũng không có gì lấy làm kỳ quái. Tộc Vu sư của bọn họ nhân số vốn đã thưa thớt, tới đời của cô rồi, theo như sư phụ cô chính miệng nói, toàn thế giới chỉ còn mỗi một Vu Sư là cô thôi, cho nên người ngoài không biết năng lực của Vu tộc bọn họ cũng không có gì lạ.

Oa Oa nguyền rủa, vừa nghe liền thấy không phải cái gì tốt rồi. Hay cô gái này là tà tu ở nơi nào đó tới, hôm nay là cố ý lại đây đen ăn đen? À không, là tà ăn tà.

Nếu là tà tu, các tu sĩ hội Huyền Học chúng ta tất nhiên hẳn phải ra tay trừng trị, nhưng mà trải qua một hồi đại chiến của mèo và búp bê kia, Hứa Uy vô cùng có ý thức tự mình hiểu lấy mình, bản thân hắn hoàn toàn không phải đối thủ của cô gái cổ quái này. Cẩn thận vẫn hơn, trước tiên không cần xúc động, chờ trở về hỏi sư phụ lại nói. Để xem là nào môn phái nào, vậy mà lại sử dụng cái từ Oa Oa nguyền rủa tà môn này cơ chứ.

Hứa Uy nhịn không được cẩn thận đánh giá con Oa Oa nguyền rủa kia, muốn ghi nhớ thật chi tiết rõ ràng bộ dáng của nó, còn trở về miêu tả cho sư phụ nghe, lại chợt thấy con Oa Oa nguyền rủa kia vậy mà mặt mày lại cong lên, đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn hắn lộ ra một cái...... một cái mỉm cười khủng bố đến cực điểm.

Ôi má ơi! Hứa Uy bị doạ thiếu chút nữa hô lên tiếng.

"Còn có chuyện gì sao?" Vu Miểu Miểu hỏi.

"Không, không có việc gì." Hứa Uy nắm chặt kiếm gỗ đào trong tay, đề phòng nói.

"Vậy tôi đi đây." Vu Miểu Miểu sang sảng vung tay lên, nhảy nhót đi về hướng ngoài bìa rừng, tấm lưng kia thoạt nhìn rất tốt đẹp. Nếu như một người không hiểu rõ nào nhìn thấy, chỉ nghĩ là một cô học sinh đáng yêu nào đó ra ngoài dạo chơi với thiên nhiên, làm sao nghĩ được đến hình ảnh khủng bố quỷ dị ban nãy.

"Meo ~~"

Một tiếng mèo kêu, Hứa Uy lại hoảng sợ, theo tiếng nhìn lại, phát hiện là con mèo mắt đỏ bị tà linh bám vào người kia. Nhưng mà lúc này, đôi mắt mèo đã khôi phục thành mắt mèo bình thường, con mèo kia nghi hoặc kêu hai tiếng, tựa hồ như đang tự hỏi mình là ở nơi nào, sau đó đuôi vung lên, chậm chạp rời đi.

Phải nói cho sư phụ mới được. Hứa Uy bước nhanh đi đến chỗ ghế dài vừa rồi con mèo mắt đỏ nằm trên đó, đặt la bàn cùng kiếm gỗ trong tay lên trên một cái, hoả tốc móc di động ra, tìm số điện thoại của sư phụ Hứa Kế, vừa muốn bấm vào liền thấy một hình bóng quen thuộc bỗng nhiên đã đi còn quay lại.

"Cô...... Sao cô lại trở lại rồi?" Hứa Uy giật mình vội vàng giấu điện thoại ra phía sau.

"À này, chú lần này lại đây cũng là muốn bắt con tà linh kia đúng không?" Vu Miểu Miểu chạy đến trước người Hứa Uy hỏi.

"Đúng vậy." con bé tà tu này rốt cuộc muốn làm cái gì chứ, rõ ràng vừa rồi cũng thấy thôi.

"Vậy được, tôi cho chú con tà linh này đi, chú mang về xử lý." Dứt lời, Vu Miểu Miểu liền đem Oa Oa nguyền rủa trong lòng thẳng tắp đưa đến trước mặt Hứa Uy.

Lại lần nữa gặp lại Hứa Uy, Oa Oa nguyền rủa tựa hồ rất là vui vẻ, đôi mắt tròn xoe lại cong lên, lộ ra nụ cười khủng bố quen thuộc.

Ối tía má ơi!! Trái tim sợ muốn nứt ra rồi.

Tuy đã là lần thứ hai, nhưng lần này khoảng cách quá gần, quả thực là bạo kích khủng bố chứ chẳng chơi.

"Chú lấy cái đồ gì ra đựng đi, tôi bảo nó nhổ ra cho chú." Vu Miểu Miểu lại nói.

Nhổ, nhổ ra?

Hứa Uy theo bản năng lại đi nhìn Oa Oa nguyền rủa, Oa Oa nguyền rủa kia lại cho rằng Hứa Uy đang muốn đòi tà linh, tức khắc há miệng lớn ra, linh thể tà linh đã trôi tới bên miệng.

"Chờ một chút!" Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Hứa Uy móc ra một tấm bùa trấn tà, theo bản năng luýnh quýnh đẩy mạnh ra.

Bang, dán lên trên đầu Oa Oa nguyền rủa.

Hứa Uy ngẩn ra, ai da, dán sai rồi.

Hừm, kiên quyết không thể thừa nhận đây là hành động trong tiềm thức của mình.

Vu Miểu Miểu không thèm để ý cười cười: "Oa Oa, trả phù chú lại cho người ta đi."

Vừa dứt lời, chỉ thấy Oa Oa nguyền rủa kia nâng tay phải lên, một phen kéo xuống lá bùa màu vàng trên đầu của mình, tiếp theo tay trái moi moi trong miệng, moi ra một viên cầu tà linh, sau đó tay phải lại đập vào trên tay trái một cái, giúp Hứa Uy dán trấn tà phù lên con tà linh.

Mẹ nó, vậy cũng được? Cái thứ này tà môn như vậy, chẳng những không sợ trấn tà phù, còn dám...... dùng? Hứa Uy bỗng nhiên thấy chân có chút mềm.

Làm xong hết thảy, Oa Oa nguyền rủa tri kỷ duỗi hai tay ra trước, đưa con tà linh đã dán phù chú đến trước mặt Hứa Uy.

Hứa Uy còn chưa phục hồi lại tinh thần từ cú sốc nãy giờ.

Sao lại không nhận chứ? Oa Oa nguyền rủa nghiêng nghiêng đầu, sau đó cái miệng nhỏ lại toét ra, phát ra một trận cười vang dội.

"Ha ha ha, ha ha ha ~~~"

Chết tôi rồi! Hứa Uy từ ác mộng bừng tỉnh, xoay người, rút kiếm giơ ở trước ngực, động tác nước chảy mây trôi.

Vu Miểu Miểu chớp chớp mắt, một lát sau phảng phất như hiểu được cái gì, có chút xấu hổ giải thích nói: "Thực xin lỗi, làm chú sợ sao? Oa Oa là thấy chú nửa ngày không nhúc nhích, cho nên mới lên tiếng nhắc nhở chú.

Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng có tùy tiện lên tiếng!."

Vu Miểu Miểu thái độ nghiêm khắc giáo huấn Oa Oa nguyền rủa một câu.

Mẹ nó, cái giọng cười đó có thể coi là nhắc nhở sao, này mẹ nó là đòi mạng á.

Hứa Uy cảm thấy bộ dáng hiện tại của mình tựa hồ có chút túng quẫn, đường đường là đệ tử Huyền môn, là một trong mười tu sĩ trẻ tài năng nhất hiệp hội Huyền môn, thế nhưng bị một con búp bê rách doạ sợ?

Không được, cần phải tỉnh lại.

Cưỡng chế trấn định lại, Hứa Uy ra vẻ nhẹ nhàng buông kiếm gỗ đào rũ ở bên người, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt kiếm như cũ: "Ờ mà, cô làm gì bỗng nhiên muốn cho tôi con tà linh?"

"Bởi vì Oa Oa ăn vậy no lắm, buổi tối nó còn phải ăn những thứ khác nữa, hiện tại ăn con tà linh này, buổi tối sẽ ăn không vô." Vu Miểu Miểu rời khỏi rừng cây xong mới nhớ tới, buổi sáng đáp ứng tướng công là tối nay sẽ cho Oa Oa cắn nuốt lực lượng Mộng Ma, phải để bụng trống cho Oa Oa để nó hấp thu được càng nhiều chứ.

Cũng là cô không đoán trước được, vốn tưởng rằng là một con tà linh nhỏ thôi, không nghĩ tới lại mang tà khí nặng như vậy, xem ra tên Đào Gan Ma khẳng định không phải người đầu tiên bị nó mê hoặc đâu.

Buổi tối còn phải ăn những thứ khác? Cái cô gái cổ quái cùng con búp bê vải cổ quái này, quả nhiên là dựa vào cắn nuốt cái tà vật gì để luyện tà tu rồi.

"Chú có muốn không? Không cần thì tôi tìm chỗ nào đó thả, một tuần nữa lại bắt ăn sau." Vu Miểu Miểu thấy đối phương chậm chạp không đáp lời, cho rằng đối phương không muốn.

"Muốn." Hứa Uy lập tức duỗi tay cầm linh thể tà linh về. Giỡn chơi chắc, thứ này vô cùng giảo hoạt, thả nó một tuần, lỡ như nó trốn mất thì làm sao bây giờ?

Lại nói, thứ này lấy về hiệp hội, còn có thể lãnh mười vạn tiền thưởng mà. Tiền mặt đáng yêu như vật, ai mà lại không cần.

"Cái này là xem như tôi giúp chú đó nha." Vu Miểu Miểu thấy Hứa Uy nhận "lễ vật" của mình xong, bỗng nhiên cười cười bước tới gần.

Tay Hứa Uy cầm tà linh cứng đờ, nhưng không biết nên trả lời như thế nào, liền nghe Vu Miểu Miểu lại nói chuyện với mình: "Tôi muốn hỏi thăm chú về một người."

"...... Cô nói đi." Hỏi thăm người thôi mà, cũng không phải đại sự gì.

"Huyền môn các người có cái hiệp hội gì gì đó đúng không, trong đó có phải có một người đàn ông, đại khái cao trên dưới 1m7, có hơi béo, mặt chuột răng như tấm thớt. Ờm, người này huyền thuật cũng rất bình thường, biết dùng Liệt Diễm Phù, đại khái ba bốn mươi tuổi." Vu Miểu Miểu nỗ lực nhớ lại những đặc điểm mình nhớ rõ.

Hứa Uy không có thể liên hệ được cái miêu tả của Vu Miểu Miểu lên bất cứ người nào mà hắn quen biết, nhưng vẫn là nhịn không được hỏi: "Cô tìm hắn làm cái gì?"

"Tôi muốn đánh hắn." Vu Miểu Miểu không chút nghĩ ngợi đáp, trong giọng nói tràn đầy sát khí.

"......" Hứa Uy.

"À, không thể nói như vậy, sẽ bị chú cảnh sát tìm." Vu Miểu Miểu nói lại một lần nữa, "Tôi muốn cùng hắn đấu pháp, đúng, đấu pháp nha. Huyền môn là nói như vậy đúng không?"

Mẹ ơi, cô đi đánh hắn, nhiều nhất hắn cũng chỉ là mặt mũi bầm dập, cộng thêm đứt tay đứt chân, sau đó ở bệnh viện dưỡng một thời gian là xong. Còn cô muốn đấu pháp, đây là muốn hoàn toàn giết chết hắn còn gì.

Tuy rằng không biết vị anh em xúi quẩy đó là ai, nhưng trong đầu Hứa Uy đã không tự giác hiện ra như vậy một bức hình ảnh. Oa Oa nguyền rủa mang theo nụ cười quỷ dị, miệng há ra cười ha ha, bò lên trên thân thể người anh em xúi quẩy kia, sau đó há mồm cắn một cái, kéo ra linh hồn của người anh em xúi quẩy, sau đó lại xoa xoa nắn nắn, nắn thành cái trái cầu nhỏ, há miệng nuốt ực.

"Hắn làm thế nào mà đắc tội cô?" Hứa Uy nuốt nuốt nước miếng.

"Hắn khi dễ tướng công tôi." Vu Miểu Miểu cả giận nói, "Chỉ mới đánh có một trận, quá nhẹ cho hắn."

"Cho nên kỳ thật cô đã đánh hắn rồi?" Hứa Uy run giọng nói.

"Ừ, chú hỏi nhiều như vậy rốt cuộc có biết người đó hay không chứ?" Vu Miểu Miểu không kiên nhẫn nói.

"Không quen biết." Có quen biết cũng không nói cho cô, hung tàn thì thôi đi, còn mang thù.

"Vậy nếu như chú ở cái hiệp hội gì kia gặp được hắn, nhớ nói cho tôi nha." Vu Miểu Miểu nói, cũng mặc kệ người ta có đồng ý hay không, móc di động của mình ra, đưa qua, "Đây, chúng ta thêm WeChat, chú quét tôi đi."

"......" Đây mẹ nó là cái hướng đi thần kỳ gì?