Vu Sư

Chương 20



Từ phòng làm việc ra tới, Quý Lãng vốn dĩ muốn dẫn Vu Miểu Miểu đi bên ngoài ăn cơm, nhưng Vu Miểu Miểu lại nói cô có chút mệt, muốn sớm một chút về nhà.

Một người cả ngày ngồi trên sô pha xem sách, có cái gì mà mệt, cô nói lời này đơn giản là muốn cho mình sớm về nhà nghỉ ngơi một chút mà thôi. Quý Lãng rất muốn nói cho cô, sau khi mình được vu lực của cô chúc phúc hạ, thân thể đã khôi phục rất tốt rồi, nhưng cuối cùng bỗng nhiên có chút luyến tiếc.

Luyến tiếc cô phụ phần quan tâm cùng để ý này của cô.

Hai người gọi xe về nhà, xe taxi dừng ở cổng lớn tiểu khu, hai người tiện đường đi qua cổng lớn đến quầy chuyển phát nhanh lấy đồ, lại chậm rì rì đi trở về.

"Tướng công, hôm nay anh tính mấy giờ ngủ?" Vu Miểu Miểu đột nhiên hỏi.

"Làm sao vậy?" Quý Lãng khó hiểu.

"Hôm trước không phải anh nói em hôm nay dùng Oa Oa nguyền rủa cắn nuốt bớt năng lượng của anh sao? Chờ khi nào anh ngủ rồi em mới cho nó nuốt được chứ." Vu Miểu Miểu nói.

Quý Lãng nghĩ tới, hôm trước hắn xác thật có nói những lời này.

"Hôm nay tôi có hơi mệt, ăn cơm xong tôi liền ngủ." Một tuần có một đêm không mộng mị, đương nhiên là ngủ càng sớm càng tốt, chỉ ngẫm lại thôi, tâm tình Quý Lãng cũng thấy tốt lên rồi.

Trên mặt Vu Miểu Miểu hiện ra ý cười, tựa hồ rất vừa lòng với quyết định này của Quý Lãng: "Đi, chúng ta nhanh về nhà, nhanh ăn cơm, sau đó nhanh đi ngủ."

"Ừ." Bước chân Quý Lãng cũng không tự giác nhẹ nhàng lên, trong lúc nhất thời chưa chú ý tới trong lời nói của Vu Miểu Miểu có nghĩa gì khác không.

"Đúng rồi." Vu Miểu Miểu chợt bước nhanh đi phía trước nửa thước, lại xoay người lại, đối mặt Quý Lãng, vừa bước lui về phía sau vừa hỏi: "Chúng ta chốc lát nữa ăn cái gì? Hay hiện tại mình kêu cơm hộp đi?."

"Không cần gấp như vậy, chúng ta trở về rồi...... Cẩn thận!"

Một chiếc xe đạp điện giao cơm hộp bỗng nhiên từ chỗ ngoặc thình lình quẹo ra tới, Vu Miểu Miểu lúc này đàn đưa lưng về phía con đường, căn bản không chú ý tới, Quý Lãng vội vượt trước một bước, duỗi tay kéo người vào trong lồng ngực.

Phịch một tiếng, đầu Vu Miểu Miểu đánh vào ngực Quý Lãng.

Xe đạp điện hung hiểm dừng lại cách hai người chỉ có mười cm, vẻ mặt thanh niên giao cơm hộp có phần thảng thốt: "Thực xin lỗi, vừa rồi không đụng phải chứ."

"Trong tiểu khu mà cậu lái nhanh như vậy làm cái gì?!" Quý Lãng nổi giận nói.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi vội vã đưa cơm cho nên......"

"Đây là khúc quẹo, đến khúc quẹo phải giảm tốc độ cậu không biết sao?!"

"Tôi......" Thanh niên đưa cơm hộp bị khí thế của Quý Lãng doạ cho hoàn toàn kinh sợ, cả người thậm chí hơi run nhè nhẹ.

"Không có việc gì, không có việc gì, vừa rồi tôi không bị đụng, anh cứ đi đi." Quý Lãng đang phẫn nộ, nhưng tâm tình Vu Miểu Miểu lại có vẻ cực tốt, đặc biệt hào phóng tỏ vẻ mình không có việc gì, ý bảo thanh niên giao cơm hộp có thể đi rồi.

Thanh niên giao cơm hộp có chút cảm động, chột dạ xem xét liếc mắt nhìn Quý Lãng một cái, thấy hắn không có ý ngăn cản, lúc này mới run rẩy cưỡi xe rời đi.

"Hắc hắc hắc ~~" Sau khi thanh niên giao cơm hộp rời đi rồi, Vu Miểu Miểu mới cúi đầu cười hắc hắc mấy tiếng.

"Đi đường đàng hoàng đi, muốn bị xe đâm nữa sao?" Quý Lãng nhíu mày, vừa rồi nếu không phải cô gái này đột nhiên xoay người lại, cũng sẽ không đến mức xe điện lao lại đây cũng không biết.

"Nếu như anh vẫn còn ôm lấy em, bị đâm thì bị đâm thôi." Vu Miểu Miểu vui vẻ nói.

Quý Lãng tức giận trừng mắt nhìn cô, liếc mắt một cái, bỗng nhiên bước chân nhanh hơn rời đi, bỏ lại cô gái nhỏ ở tít đằng sau.

"Ai, tướng công, anh đi từ từ chờ em với." Vu Miểu Miểu ở phía sau chạy đuổi theo.

Về đến nhà, hai người kêu cơm hộp, ăn xong Quý Lãng liền đi tắm rửa trước.

Vu Miểu Miểu ở phòng khách vừa xem TV, vừa kiên nhẫn chờ Quý Lãng ra tới, chuẩn bị sẵn Oa Oa nguyền rủa để cắn nuốt năng lượng Mộng Ma.

Thời gian Quý Lãng tắm rửa cũng không lâu, luôn cả gội đầu cũng bất quá mới mười lăm phút, nhưng mà chờ hắn từ phòng tắm ra tới, chuẩn bị kêu Vu Miểu Miểu dùng Oa Oa nguyền rủa cắn nuốt năng lượng Mộng Ma, lại phát hiện Vu Miểu Miểu đã nằm trên sô pha phòng khách ngủ rồi.

Cô gái nhỏ một tay ôm Oa Oa nguyền rủa, một tay còn cầm điều khiển từ xa TV, hai chân rút lên dựa nghiêng trên chỗ tựa lưng sô pha.

Đây cũng không phải là tư thế ngủ thoải mái, chỉ có người cực kỳ buồn ngủ mới có thể ngủ gục được dưới tình huống như vậy.

Quý Lãng ngồi xổm xuống, kề sát vào Vu Miểu Miểu, cẩn thận quan sát một lát, lúc này mới phát hiện, giữa mày của cô tràn đầy mỏi mệt.

"Hôn nay em có chút mệt mỏi, muốn về nhà sớm một chút."

Hoá ra là thật sự mệt mỏi, sao bỗng nhiên lại mệt mỏi đến như vậy chứ, cô ấy làm việc gì tốn năng lượng lắm hay sao?

Quý Lãng hơi dừng lại, bỗng nhiên ý thức được cái gì.

Vu sư chúc phúc.

Vu Miểu Miểu đã hai lần dùng chúc phúc của Vu tộc cho mình, tối hôm qua một lần, giữa trưa một lần, khoảng cách giữa hai lần cũng chỉ khoảng mười tiếng đồng hồ mà thôi.

Hắn hẳn phải nên nghĩ đến, rõ ràng bản thân hắn là Mộng Ma, khi bị động bị kéo vào giấc mộng, tỉnh lại đều sẽ cảm giác mỏi mệt, huống chi là chủ động sử dụng loại Vu thuật cường đại này. Cho nên, cô ấy vội vã về nhà, vội vã hỏi mình khi nào ngủ, là sợ bản thân cô ấy quá mỏi mệt sẽ ngủ quên, không thể giúp mình hấp thu năng lượng Mộng Ma sao?

Quý Lãng che ngực lại, cứ cảm thấy nơi đó tựa hồ có thứ gì bỗng nhiên tràn ra, là cái gì vậy?

Lặng im trong một lát, Quý Lãng duỗi tay lấy cái điều khiển từ xa trong tay cô gái đi, rồi nhẹ nhàng bế thân thể nhỏ xinh ấy lên, xoay người đi vào phòng đọc sách, cẩn thận đặt cô lên trên giường sô pha, lại đắp chăn mỏng lên, đóng cửa sổ lại, kéo màn kín, mở điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ rồi mới khẽ khàng ra khỏi phòng.

Khi Vu Miểu Miểu tỉnh lại, đã là chín giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, chờ cô ý thức được mình tối hôm qua quên mất cái gì đó, từ trên giường nhảy dựng lên, xông ra ngoài.

"Tướng công, tướng công......"

"Tỉnh rồi?" Quý Lãng đang ở phòng khách xem tin tức, thấy Vu Miểu Miểu vọt ra, cực kỳ tự nhiên nói, "Đi rửa mặt đi, rồi ăn cơm sáng."

"A, dạ." Vu Miểu Miểu theo bản năng liền nghe lời, đi vào buồng vệ sinh.

Chờ cô rửa mặt xong, Quý Lãng đã dùng lò viba hâm nóng lại bữa sáng, một lần nữa đặt ở trên bàn cơm.

"Tướng công, anh ăn rồi hả?" Vu Miểu Miểu hỏi.

"Đã sắp 10 giờ, cô nói đi?" Quý Lãng hỏi lại.

"Thực xin lỗi nha, em dậy trễ. Em không nghĩ mình sẽ ngủ lâu như vậy, ngày hôm qua ngay cả chuyện đáp ứng giúp anh hấp thu bớt năng lượng Mộng Ma cũng quên mất." Vu Miểu Miểu đầy mặt áy náy.

Quý Lãng trầm mặc không nói, chỉ là đẩy chén cháo hải sản đã hâm nóng xong về phía trước.

Vu Miểu Miểu ngồi không nhúc nhích, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Quý Lãng, phảng phất như nhất định phải được hắn tha thứ mới thôi.

"Tối hôm nay, không cho quên." Quý Lãng nói.

"Ừm." Cô gái nhỏ gật đầu thật mạnh, cả người lập tức liền lại vui vẻ lên, cô cầm lấy muỗng, bưng cháo hải sản lên múc ăn.

"Lát nữa tôi đi công ty, hôm nay cố cứ ở nhà đi." Quý Lãng bỗng nhiên nói.

"Em sắp ăn xong rồi, thêm hai phút nữa là được." Động tác ăn của Vu Miểu Miểu nhanh hơn.

"Tôi mua chút đồ, 11 giờ có người sẽ đưa lại đây, cô ở nhà nhận một chút." Quý Lãng giải thích nói.

"Như vậy sao, vậy được rồi." Vu Miểu Miểu nghĩ nghĩ lại hỏi, "Vậy sau khi đồ vật đưa tới rồi, buổi chiều em có thể ra ngoài một mình không? Dù sao Đào Gan Ma đã bị anh bắt rồi."

"Đào Gan Ma tuy rằng đã bị bắt, nhưng mà còn có một con mèo mắt đỏ, cô...... à hẳn là cô có thể đối phó được, đúng không?." Quý Lãng hỏi.

Vu Miểu Miểu nhớ rõ con mèo kia, nhưng không giống như những người đọc bình thường khác, là một Vu sư, cô biết con mèo kia không phải Quý Lãng bịa đặt ra, mà là một tà linh thật sự có tồn tại: "Chỉ là một con tà linh giảo hoạt mà thôi, không phải quá mạnh đâu, hay buổi chiều em đi bắt nó luôn nhỉ? Cảnh sát khẳng định sẽ không bắt con tà linh này đâu."

Ở trong mắt cảnh sát, con tà linh này chỉ là một con mèo bình thường, hơn nữa lúc này chắc nó cũng sớm bỏ chạy rồi.

"Không cần cố ý đi tìm đâu." Quý Lãng nói.

"Như vậy sao được, Đào Gan Ma giết nhiều người như vậy, tuy rằng là do chính hắn phát rồ, nhưng con tà linh này cũng có trách nhiệm rất lớn, nếu như để mặc kệ, nó khẳng định lại đi mê hoặc người khác. Cho nên nhất định phải bắt được nó, không thể để nó có cơ hội đi mê hoặc nhân tâm." Vu Miểu Miểu lớn tiếng nói.

Quý Lãng trầm mặc không nói tiếp, đáy lòng lại có một cái nhìn hoàn toàn bất đồng với Vu Miểu Miểu. Theo quan điểm của hắn, tà linh dù cho có mê hoặc nhân tâm, nhưng nếu không phải nhân tâm có ác niệm không nên trước, tà linh có thể lấy gì mà mê hoặc?

"Hơn nữa, tướng công đã bắt Đào Gan Ma, em lại đến đối phó tà linh, chúng ta như vậy cũng coi như là phu xướng phụ tùy, cùng nhau trừ gian trừ ác." Vu Miểu Miểu vì cái phát hiện này của mình mà cảm thấy vô cùng cao hứng, "Đúng không?"

【 Ngươi chính là Mộng Ma, có thể tự do ra vào mộng cảnh của người bình thường, có thể thâm nhập vào tiềm thức của nhân loại, có thể tùy ý thay đổi mộng cảnh. Nhân tâm vốn yếu ớt, sâu trong nội tâm của mỗi người đều sẽ có những bí mật hay những ác niệm âm u không muốn người biết. Ngươi ở trong mộng tùy ý hành động một cái, liền có khả năng phóng đại những ác niệm đó, tạo thành sai lầm không thể vãn hồi. 】

Hình như mình tựa hồ cũng rất giống cái con tà linh này.

"Tướng công?!"

Quý Lãng đột nhiên hoàn hồn, thấy Vu Miểu Miểu vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn, hắn chột dạ liền nói: "Cô muốn đi thì đi thôi, tôi đi trước đây."

Nói xong, Quý Lãng liền đi ra cửa.

Người biết con mèo mắt đỏ này là tà linh, ngoại trừ Quý Lãng cùng Vu Miểu Miểu, còn có Đông Vĩnh Nguyên.

"Sư phụ, con tà linh mê hoặc Đào Gan Ma kia, hiệp hội sẽ phái người đi xử lý sao?" Tối hôm qua vừa tan tầm, hắn liền kể chuyện Đào Gan Ma bị tà linh mê hoặc cho sư phụ hắn một lần.

"Đã tuyên bố nhiệm vụ, hôm nay sẽ có đệ tử hiệp hội đi xử lý." Hứa đại sư nói, "Con tà linh kia vô cùng giảo hoạt, không hề tự mình ra tay động thủ, cho nên ở hiện trường cơ hồ tìm không thấy tàn lưu tà khí của nó. Đợi chúng ta lấy được cái bình thuốc của nó từ bên phía cục cảnh sát, liền có thể xác định vị trí nó."

Tà linh này tuy rằng không có động thủ giết người, nhưng những cái thuốc đó là do nó động thủ làm.

"Vậy con an tâm rồi, con tà linh này nếu như không bắt, nó sẽ lại đi mê hoặc người khác." Đông Vĩnh Nguyên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Đúng rồi, Mộng Ma thế nào? Hắn lần này tiến vào cảnh trong mơ của Đào Gan Ma là do hắn tự mình chủ động, hay là bị động tiến vào?" Hứa đại sư hỏi, "Lực lượng của hắn có tăng cường thêm hay không?"

Sắc mặt Đông Vĩnh Nguyên hơi cứng lại, ngón tay bắt lấy di động không tự giác bóp mạnh.

"Vĩnh Nguyên?"

"À, không phải, ông chủ hẳn là không phải chủ động." Đông Vĩnh Nguyên lấy lại tinh thần.

"Vậy hắn làm thế nào trùng hợp như vậy, tự nhiên rơi vào trong mộng cảnh của Đào Gan Ma?"

"Đó là bởi vì...... khoảng thời gian trước, đúng rồi, khoảng thời gian trước Đào Gan Ma theo dõi một động nghiệp trong phòng làm việc của chúng con, đồng nghiệp này nằm mơ thấy ác mộng hết mấy ngày, có thể ông chủ...... ông chủ là Mộng Ma mới không cẩn thận bị kéo theo vào đi." Đông Vĩnh Nguyên giải thích nói, "Còn nữa, Đào Gan Ma đã xuất hiện gần hai tháng, nếu Mộng Ma muốn tìm hắn, cũng không cần chờ đến bây giờ mới ra tay chứ."

"Nói vậy thật ra cũng đúng." Hứa đại sư tin Đông Vĩnh Nguyên nói.

Cúp điện thoại, Đông Vĩnh Nguyên cả người không còn chút sức lực dựa vào trên tường, lộ ra một mạt cười khổ: "Ông chủ à, về sau anh làm ơn bớt dùng năng lượng Mộng Ma giùm, bằng không em thật rất khó nói a."

"Làm gì ở chỗ này vậy?" Lúc này, thanh âm Quý Lãng bỗng nhiên vang lên.

Đông Vĩnh Nguyên bị hết hồn đến thiếu chút nữa rớt di động xuống đất: "Ông chủ, sao ngài lại tới đây? Hôm nay không ở nhà nghỉ ngơi sao?"

"Cậu vừa rồi đang làm gì?" Hắn vừa rồi loáng thoáng nghe Đông Vĩnh Nguyên có đề cập đến một tiếng ông chủ.

"Em...... Em liên hệ xưởng sửa xe mà, xe ngài đã sửa xong rồi, buổi chiều em đi lấy." Đông Vĩnh Nguyên cái khó ló cái khôn.

"Đưa địa chỉ cho tôi, buổi chiều tôi tự mình đi lấy." Quý Lãng không nghi ngờ gì hắn.

"Dạ dạ." Đông Vĩnh Nguyên vội không ngừng đáp lời.

Vu Miểu Miểu ở nhà chờ đến 11 giờ, công nhân đúng giờ giao hàng tận nhà.

Vu Miểu Miểu nhìn cái món đồ thật lớn đóng gói kín mít thật lớn, có chút tò mò hỏi: "Lớn dữ, cái gì vậy?"

"Giường." Công nhân nhìn thoáng qua hóa đơn đưa hàng, nói, "Quý tiên sinh nói, muốn đem cái giường này bỏ trong phòng đọc sách, xin hỏi là gian nào?"

Giường? Phòng đọc sách?

Vu Miểu Miểu giơ tay chỉ chỉ phòng mình.

Công nhân giao hàng đứng ở cửa nhìn thoáng qua, còn nói thêm: "Giường sô pha không bỏ đi đâu được, Quý tiên sinh bảo chúng tôi đem đi luôn, cái sô pha này có thể lại thêm 600 đồng tiền phí, ngài thấy được không."

Vu Miểu Miểu tất nhiên không có ý kiến.

Nửa giờ kế tiếp, Vu Miểu Miểu liền an tĩnh nhìn công nhân ra ra vào vào, ráp giường đâu vào đấy xong hết. Chờ hết thảy đã ổn thoả, đi vào phòng liền thấy rực rỡ hẳn lên, nhìn cái giường nệm giống y như giường bên phòng cách vách, cả người Vu Miểu Miểu đều muốn bay lên.

Tướng công mua giường cho cô nha.

Mình mới đến một cái tuần mà đã được ngủ cùng một loại giường nệm với tướng công rồi, vậy ngày tháng được ngủ một cái giường còn sẽ xa sao?

"Hắc hắc ~~~~ ha ha ha ~~~" Vu Miểu Miểu úp mặt ở trên giường, vui vẻ lắc đầu trái phải quay cuồng.

Khi cô bắt đầu đứng lên nhảy nhảy xung quanh phòng, một con quỷ hồn lặng yên không một tiếng động phiêu phiêu ở trên đỉnh đầu cô, làm cô giật mình giơ một chưởng đập ra ngoài.

Nhìn bàn tay xuyên qua lồng ngực, vẻ mặt quỷ hồn vẫn bình tĩnh.

"Cô làm gì vậy, nếu không phải cô đã ký linh khế với tôi, một chưởng này của tôi là có thể đập tan cô luôn rồi." Nhận ra quỷ hồn này là chính mình buổi sáng nay phái ra đi tìm tà linh, Vu Miểu Miểu tức giận nói.

"Vừa rồi tôi ở cửa sổ kêu cô nửa ngày, cô còn không để ý tới tôi." Quỷ hồn là một cô gái chừng 25-26 tuổi, vẻ mặt vô tội phản bác.

"Được rồi." Vu Miểu Miểu ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Tìm được tà linh chưa?"

Hải Thị quá lớn, Vu Miểu Miểu không có khả năng lang thang không có mục đích mà tự mình đi tìm cái con tà linh kia, cho nên cô liền tìm m một quỷ hồn, bảo cô ta hỗ trợ đi tìm.

"Tìm được rồi." Nữ quỷ đáp, "Con tà linh kia vẫn còn bám ở trên người mèo hoang, lúc này đang ở rừng cây nhỏ ven hồ công viên Hải Tâm m."

"Tôi đã biết, đi theo tôi." Vu Miểu Miểu dẫn theo nữ quỷ đi phòng bếp, từ tủ lạnh lấy ra một lon Coca, tiếp theo ngón tay vận chuyển vu lực lên lon Coca một chút, cuối cùng đưa Coca về phương hướng nữ quỷ, "Đây, thù lao của cô."

Vu tộc là dùng khế ước để sai sử quỷ hồn, mỗi lần sai sử đều phải cho thù lao. Thù lao là hai bên cùng nhau quyết định, cái nữ quỷ này muốn là một lon Coca.

Thấy Coca, ánh mắt nữ quỷ sáng lên, gấp không chờ nổi duỗi tay đi lấy lon Coca, tiếp theo liền xảy ra một màn thần kỳ, lon Coca trong tay Vu Miểu Miểu chợt một phân thành hai, một lọ vẫn ở trong tay Vu Miểu Miểu, một lọ lại nằm trong tay nữ quỷ.

Nữ quỷ lấy được lon Coca, thuần thục dùng ngón tay kéo nút khui ra, chỉ nghe bang một tiếng, lon Coca trong tay Vu Miểu Miểu vậy mà cũng tự động tróc nút khui ra.

Thao tác của nữ quỷ đối với lon Coca nhờ vào Vu thuật của Vu Miểu Miểu liền có thể trực tiếp ảnh hưởng đến vật thật.

Nữ quỷ vừa lòng uống một hớp lớn, than thở nói: "Ôi cái vị ngọt cay cay lại sục sôi này của Coca, bỗng nhiên cảm thấy mình sống lại rồi."

"Hồn thể cô yếu như vậy, không yêu cầu tôi giúp ngươi ngưng hồn thể, chỉ muốn một lon Coca?" Vu Miểu Miểu thật bất đắc dĩ nói.

"Tôi còn có ba ngày nữa là phải đi địa phủ, tới bên kia hồn thể tất nhiên sẽ ngưng lại được, lúc này không đổi chút đồ ăn, đến bên kia cũng ăn không được." Nữ quỷ oán giận, "Cô nói xem, hiện tại người ta cúng cũng không biết để chút Coca gà rán, chỉ biết cúng trái cây bánh mứt. Lúc còn sống thì ăn mấy loại thức ăn nhanh rác rưởi thì có thể lo lắng là không khỏe mạnh, sau khi chết thì còn gì băn khoăn nữa, vậy mà cũng không cho ăn."

"Có lý." Vu Miểu Miểu gật gù tán đồng, nếu như cô đã chết, cũng hy vọng khi được người ta cúng cũng để chút món ăn vặt mà mình thích.

Nữ quỷ lại uống thêm một ngụm Coca, thỏa mãn nói: "Nếu khế ước hoàn thành rồi, tôi đi đây."

Khi nữ quỷ bắt được Coca, linh khế giữa cô ta cùng Vu sư liền tự động giải trừ, nữ quỷ bay tới cửa sổ, bỗng nhiên có chút lưu luyến quay đầu lại: "Đúng rồi, tôi còn ba ngày nữa mới đi địa phủ, nếu còn có mấy chuyện giống thế này cần làm, nhớ tìm tôi nha, lần sau tôi cũng chỉ muốn một miếng gà rán thôi, vị cay."

Vu Miểu Miểu cười gật đầu, nữ quỷ lúc này mới bay đi ra ngoài.

Nữ quỷ đi rồi, Vu Miểu Miểu trở về phòng cầm lấy Oa Oa nguyền rủa của mình, xuất phát đi công viên Hải Tâm.