Vu Sư

Chương 88



Đại khái một phút sau, chủ tiệm có phản ứng, một tài khoản gọi là xem bói Quỷ Quái chủ động liên hệ Dịch Quan.

Quỷ Quái: 【 ngươi muốn tính như thế nào? 】

Dịch Quan sửng sốt, có chút khó hiểu: "Hỏi vậy là có ý gì?"

Người duy nhất hiểu công việc, Đông Vĩnh Nguyên, giải thích nói: "Thì thường xem bói đều yêu cầu người muốn xem quẻ cung cấp một ít tin tức, tỷ như sinh thần bát tự, tướng mạo, chỉ tay, hoặc là đoán chữ. Tôi nghĩ câu nên chọn đoán chữ, chữ chính là trạng thái của cậu giờ này khắc này, một chữ một quẻ. Sinh thần bát tự đừng thể dễ dàng đưa cho người ta, chỉ tay này nọ, tin tức biểu hiện trên đó nhiều hơn đoán chữ nhiều."

Dịch Quan gật gật đầu, lập tức trả lời nói: 【 đoán chữ, được không? 】

Quỷ Quái thực mau đáp: 【 Vậy phải xem xem ngươi muốn tính cái gì? 】

Đông Vĩnh Nguyên nhìn đến chỗ này, lập tức lại giải thích nói: "Căn cứ vào sự vật muốn xem mà chuyện đo lường tính toán sẽ khác nhau, cho nên lượng tin tức cần cũng không giống nhau. Nói cho dễ hiểu, nếu chuyện cậu muốn xem càng khó, thì càng cần phải cung cấp tin tức tỉ mỉ hơn. Hắn hỏi trước xem cậu cần xem cái gì, chính là muốn nhìn xem thông tin có được qua đoán chữ có đủ chưa."

Dịch Quan một bộ "thì ra là thế", cúi đầu đánh chữ: 【 tôi muốn tìm một người, một bác sĩ. 】

Quỷ Quái lại đáp nhanh như cũ: 【 viết một chữ cho tôi. 】

Dịch Quan kinh hỉ một trận, quay đầu hỏi Đông Vĩnh Nguyên: "Vậy có phải chứng tỏ hắn có thể tính ra hay không?"

"Ừ." Đông Vĩnh Nguyên gật đầu, đồng thời dự cảm bất hảo trong lòng cũng càng thêm mãnh liệt.

Từ khi Dịch Quan hạ đơn, bắt đầu chờ đợi người xem quẻ cho đến tận bây giờ, cái tên Quỷ Quái này đều không nói một câu vô nghĩa. Nếu là kẻ lừa đảo, thường sẽ nói một ít lời cao thâm khó đoán trước, sau đó một bộ xin tin tức khách hàng, lại nghiền ngẫm nghiên cứu, cứ như vậy liền có thể suy ra một số thứ từ trong tin tức của khách hàng. Nhưng cái tên Quỷ Quái này trả lời cực kỳ ngắn gọn, mà càng là loại trả lời ngắn gọn như vậy, liền càng có thể chứng minh đối phương có thể thật sự tính ra được.

Nhưng cũng có thể là một tên lừa đảo lâu năm đầy kinh nghiệm không chừng? Nói gì thì nói, rốt cuộc chỉ là tìm người, đến lúc đó tùy tiện nói đại địa phương nào đó cũng có thể lừa gạt qua. Trong lòng Đông Vĩnh Nguyên vẫn còn tâm lý mong chờ may mắn, đồng thời cũng yên lặng nói một câu xin lỗi Dịch Quan từ tận đáy lòng.

Dịch Quan a, không phải anh em không muốn cứu ba cậu, tôi thật sự hy vọng cái tên Quỷ Quái này là kẻ lừa đảo, như vậy liền có thể tránh được một hồi đại chiến, cậu cũng không hy vọng ông chủ xảy ra chuyện phải không?. Hơn nữa cậu yên tâm, một khi cái tên Quỷ Quái này được chứng minh là kẻ lừa đảo, trở về tôi liền cầu sư bá tôi xem bói cho cậu, hắn xem bói rất lợi hại, ngoaijt rừ giá cả đắt ra thì không có gì xấu cả.

Khi Đông Vĩnh Nguyên đang miên man suy nghĩ, Dịch Quan đã viết tay một chữ khang trong chữ khang phục, chụp ảnh gửi qua.

Đối phương nhận được ảnh chụp cũng không lập tức trả lời. Đại khái qua hai phút sau, phái đối diện liền gửi tin tới. Nội dung tin tức ngắn gọn sáng tỏ, vừa thấy liền hiểu, không dùng mất thuật ngữ thật thật giả giả mà mấy kẻ lừa đảo đầu đường hay xài: "Người ngươi muốn tìm đang ở đế đô, nơi có khí vương giả nồng đậm nhất."

"Cố cung?!" Cơ hồ là khi vừa đọc được câu này, tổ bốn người trong phòng làm việc đều buộc miệng thốt ra.

Nơi có khí vương giả nồng đậm nhất ở Đế đô, còn không phải là Tử Cấm Thành sao.

"Xem như tính ra được, chuẩn hay không chuẩn còn chưa biết, chỉ có thể xem có tìm được người ở cố cung hay không thôi." Bắc Phồn nói.

"Dịch Quan cậu hỏi hắn xem, khi nào đi tìm thì thích hợp, đừng có đến lúc đó cậu không tìm được, hắn nói cậu bỏ lỡ thời cơ gì đó đi." Đan Tuấn Nghị suy xét toàn diện hơn một chút, lập tức nhắc nhở nói.

Dịch Quan gật gật đầu, lập tức hỏi tiếp: 【 đối phương khi nào thì ở nơi khí vương giả nồng đậm nhất?. 】

Quỷ Quái: 【 Trước khi mặt trời lặn. 】

Bắc Phồn nhíu nhíu mày, nói: "Còn có nửa ngày thôi, cho dù có đi máy bay cũng không thể lập tức tìm được người muốn tìm, trừ phi bản thân là người đang ở đế đô. Tên Quỷ Quái này có khi nào nhìn địa chỉ Dịch Quan, biết người đang ở Hải Thành, có đuổi đến cũng không kịp, nên mưới cố ý nói là Đế Đô?."

Khi Dịch Quan hạ đơn đã dùng tài khoản chính thức của mình,cho nên đối phương có thể nhìn thấy địa chỉ của Dịch Quan.

"Không loại trừ cái khả năng này." Đan Tuấn Nghị gật gật đầu, lại nói, "Nhưng cũng có khả năng là thật."

Cho nên vẫn phải nghiệm chứng, mọi người trầm mặc, tất cả đều nhìn về phía Dịch Quan.

Dịch Quan giật mình, cầm di động nói: "Tôi đi gọi điện thoại, em gái tôi khẳng định có biện pháp."

Dịch Quan cầm máy lên liền lập tức gọi điện cho em gái Trần Huyễn Linh của mình, hắn không nói mình đi xem bói, chỉ nói hắn có một người bạn nghe được, người bác sĩ mà bọn họ muốn tìm đang du lịch ở Đế Đô, rất có khả năng người này đang ở cố cung.

Sau khi Trần Huyễn Linh tỉnh lại, đoạn ký ức khi sinh hồn ly thể đã hoàn toàn quên đi, Dịch Quan cũng không nói cho cô, cho nên khi nới nghe cô còn có chút không tin, cũng hỏi lại vài câu. Nhưng vì Dịch Quan mãnh liệt yêu cầu, hơn nữa bệnh của ba Trần thật sự nghiêm trọng, Trần Huyễn Linh liền nửa tin nửa ngờ, liên hệ tổng giám đốc chi nhánh Bắc Kinh của tập đoàn Huyễn Hải, bảo hắn phái toàn bộ đội bảo an đi cố cung tìm người.

Làm xong hết thảy, mọi người liền nôn nóng chờ, lúc này bọn họ đều không còn tâm trạng công tác, cho dù bản thân bọn họ cũng biết khả năng tìm được người trước khi mặt trời lặn là rất ít, nhưng bọn họ vẫn kiên trì chờ. Giống như đang ngồi xem một trò ma thuật, hồi hộp đợi đến thời khắc chứng kiến kỳ tích.

Đại khái hai tiếng sau, di động Dịch Quan vang lên.

"Là em gái tôi." Dịch Quan kích động đến thanh âm đều run rẩy.

Bởi vì hắn rất rõ ràng, lúc này Trần Huyễn Linh gọi điện thoại cho hắn, rất có thể là đã có tin tức.

"Nhận đi." Bắc Phồn sốt ruột thúc giục nói.

Dịch Quan cũng sốt ruột, hắn dứt khoát trực tiếp ấn loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn, để cho mọi người đều nghe thấy.

"Anh hai, thật sự tìm được rồi, tiên sinh Steve thật sự đang du lịch ở cố cung, hiện tại em lập tức mua vé máy bay đi đế đô tự mình mời ông ấy. Buổi tối anh nhớ đi bệnh viện thăm ba mẹ, đem tin tức tốt này nói cho bọn họ." Trong thanh âm Trần Huyễn Linh tràn đầy kích động.

"Thật...... Thật sự tìm được rồi?" Dịch Quan có chút không thể tin được.

"Đúng vậy, tìm được rồi, anh nhớ đi cảm ơn người bạn kia của anh nữa, hắn quả thật giúp chúng ta một đại ân. Anh hai, em ra sân bay đây, chờ em đến Đế Đô rồi nói tiếp." Trần Huyễn Linh vội vàng ngắt điện thoại.

Tĩnh, yên tĩnh, phòng làm việc trong lúc nhất thời còn yên tĩnh hơn cả lúc ông chủ đi xuống lầu.

Hảo nửa ngày, Đan Tuấn Nghị mới từ từ nói: "Đã giám định, đối phương không phải thần côn."

Đông Vĩnh Nguyên sắc mặt khó coi thở dài, lấy di động ra, tìm được cái tên của hàng Quỷ Quái này, chụp hình lưu lại, chuẩn bị buổi tối trở về trước tìm sư phụ xác nhận một chút. Nếu chủ nhân cửa hàng online này là người của hiệp hội, chắc chắn sẽ có tư liệu đăng ký ở chỗ hiệp hội, hy vọng đừng phải là trò của hiệp hội là được rồi.

Ngay khi Đông Vĩnh Nguyên đau đầu vì chuyện tối nay, di động hắn bỗng nhiên lại vang lên, trên điện thoại thể hiện: Bà chủ.

Mặt Đông Vĩnh Nguyên liền tái rồi, hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía ba người khác, trầm giọng nói: "Mấy người các cậu, ai nói cho bà chủ vậy?"

Chuyện này khẳng định không phải ông chủ nói, bởi vì nếu như ông chủ muốn nói, đã sớm nói với bà chủ rồi, căn bản sẽ không chờ tới bây giờ, cho nên chỉ có thể là ba cái tên sau lưng này.

"Không phải em." Ba người ăn ý lắc đầu, trên mặt tất cả đều là vô tội, nhưngai cũng đang ôm di động trên tay.

Đông Vĩnh Nguyên chán nản, điện thoại trong tay liên tục kêu vang, làm hắn nghe hận không thể ném điện thoại đi, nhưng lại không dám không tiếp điện thoại. Bà chủ và ông chủ không giống nhau, ông chủ không thích cái trò đi méc, nhưng bà chủ thì khẳng định sẽ tìm ông chủ méc. Lỡ như chuyện mình cố ý không tiếp điện thoại của bà chủ bị ông chủ biết, phỏng chừng tiền lương tháng này của mình lại bị nguy hiểm.

"Alo, bà chủ, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?" Đông Vĩnh Nguyên căng da đầu tiếp điện thoại.

"Nghe nói trong số mấy người làm hại tướng công, có một người gọi là Quỷ Quái gì đó, là người của hiệp hội các anh hả?" Thanh âm Vu Miểu Miểu từ trong điện thoại truyền đến, ngữ khí cao vút, hiển nhiên là cảm xúc không tốt.

Quả nhiên là chuyện này!

"Không nhất định là hiệp hội chúng tôi, tôi phải đi về tra mới biết được. Hơn nữa cho dù có là bên hiệp hội chúng tôi, thì biết đâu có hiểu lầm gì đó thì sao." Đông Vĩnh Nguyên nói.

"Tôi mặc kệ, hiểu lầm cũng không được. Anh trở về nói với cái hiệp hội của anh, bảo bọn họ giao cái tên Quỷ Quái gì đó ra đây, tôi muốn đấu pháp với hắn. Bằng không thì tôi không để yên cho hiệp hội của anh đâu." Vu Miểu Miểu nói.

Đông Vĩnh Nguyên thấy trước mắt tối sầm, tuyệt vọng hỏi: "Bà chủ à, tôi đã nói rồi, không nhất định là hiệp hội chúng tôi đâu mà."

"Không nhất định là hiệp hội các người làm, cũng là là do hiệp hội các người quản. Anh không phải nói hiệp hội các anh là cảnh sát trong giới huyền học sao? Giới huyền học lại xuất hiện người xấu như thế này, chẳng lẽ các người còn không đi bắt?" Dù sao mặc kệ có phải là người của hiệp hội hay không, hiệp hội các người phải đứng ra quản là được rồi.

Đông Vĩnh Nguyên nghe xong lời thoại giống hệt nhau của hai vợ chồng này, rốt cuộc cũng tuyệt vọng rồi: "Bà chủ à, cô không phải có WeChat của sư huynh tôi sao, hai là cô nói với hắn đi, lời này kêu tôi đi truyền lại, thật có hơi khó xử."

Sao cả đám đều tìm tôi truyền lời chứ, tôi có phải là cái nhân bánh quy đâu, muốn nhồi nhét thế nào cũng được!

"Tôi đã sớm xóa Wechat của hắn rồi, hiện tại tôi chỉ có thể liên lạc được với hiệp hội thông qua mỗi anh mà thôi." Vu Miểu Miểu nói.

"......" Sao cô không xóa tôi luôn đi.

"Anh không muốn truyền lời lại sao? Vậy cũng được, tôi không làm khó anh nữa, lát nữa tôi tan học sẽ tự mình đi đến tổng bộ của hội huyền học, anh cho tôi địa chỉ đi." Vu Miểu Miểu nghe ra ý không muốn trong lời của Đông Vĩnh Nguyên, rất săn sóc nói.

Đông Vĩnh Nguyên vừa nghe, sợ đến muốn mắc bệnh tim. Bà chủ tự mình đi tổng bộ huyền học, làm cái gì, phá nhà sao? Đây còn không phải là muốn đánh đến cửa luôn, không được, tuyệt đối không được.

"Tôi truyền, tôi truyền, tôi tan sở liền đi hiệp hội tìm sư phụ tôi ngay." Đông Vĩnh Nguyên lập tức nói.

"Không khó xử sao?" Vu Miểu Miểu hỏi.

"Không, một chút cũng không, sao lại khó xử chứ? Sư phụ tôi là trưởng lão trong hiệp hội, giới huyền học xuất hiện một tên bại hoại như vậy, chúng tôi khẳng định phải tra chứ." Đông Vĩnh Nguyên ỉu xìu nói.

Một bên là chính là ông bà chủ cơm cha áo mẹ của mình, một bên là sư phụ mình, cái gọi là một ngày vi sư chung thân vi phụ mà. Hắn hai bên đều đắc tội không nổi, hắn cũng không muốn hai bên xảy ra chuyện gì, cho nên cuối cùng, người bị thương chỉ có thể là chính hắn.

"Vậy được. Nhưng mà nếu anh thấy khó xử cứ nói với tôi, tôi có thể tự mình đi." Vu Miểu Miểu còn nói thêm.

Cô nãi nãi à, tôi sợ chính là sợ cái đó đó.

Trong một khách sạn năm sau ở trung tâm Hải Thị, một thiếu niên chừng 11-12 tuổi đang ngồi đánh bàn phím.

"Đối phương xác nhận tiền trả rồi, xem ra ngươi lại tính đúng nữa." Thiếu niên quay đầu lại nhìn thoáng qua hướng trên sô pha, một thanh niên ăn mặc áo dài cổ trang đang mỉm cười ngồi trên đó. Thanh niên này có một đầu tóc dài, vấn lên bởi một cây trâm xanh biếc, áo dài màu xanh lá trên người cũng thanh nhã tố tĩnh, cầm trong tay một cây quạt xếp, đang nhẹ nhàng phe phẩy. Đôi mắt hắn hơi hơi cong lên, mang theo vô tận phong lưu, trên người có một loại khí chất thanh quý tự nhiên toát ra.

Tiếc nuối duy nhất chính là, thân thể người thanh niên này chỉ là một luồng hư ảo, nhìn liền biết không phải người sống.

"Ta làm sao tính không chuẩn được?" Thanh niên mỉm cười trả lời.

"Ngươi mỗi lần tính đều chuẩn, nhưng mà thật hiếm khi thấy ngươi cần mẫn như vậy. Trước kia, trừ phi là sư phụ buộc ngươi xem bói cho mấy khách hàng của hắn, ngoài ra những lúc khác ngươi đều lười." Thiếu niên nói.

"Ngươi xem." Thanh niên chỉ chỉ ngoài cửa sổ, "Ánh sáng mùa đông sáng chói, ấm áp ngọt ngào thật đáng yêu."

Thiếu niên nghi hoặc nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, sao bỗng nhiên lại nổi lên thói thơ thẩn thế này, hơn nữa hiện tại là mùa thu, cũng không phải mùa đông mà.

"Lòng ta vui mừng nha." Thanh niên mỉm cười cảm thán.

Thiếu niên giờ đã hiểu, còn không phải là công tử hắn cảm thấy hôm nay ánh mặt trời không tồi, cho nên tâm tình tốt, nên vui vẻ thôi.

Giả bộ cái gì chứ.