Vu Sư

Chương 89



Tan sở, Đông Vĩnh Nguyên xách hai cân táo, đi đến nhà Hứa lão gia, sư phụ mình.

Khi hắn đến, Hứa Uy đang muốn ra cửa, tựa hồ đang muốn đi ra ngoài làm việc, thấy Đông Vĩnh Nguyên tới, thuận miệng hỏi một câu: "Cậu sao đột nhiên lại đến đây?"

"Tôi đến thăm sư phụ, không được à?" Đông Vĩnh Nguyên tâm tình bực bội, trợn trắng mắt tiếp tục đi vào trong.

Hứa Uy sách một tiếng, thầm nghĩ thằng nhãi này hôm nay ăn nhầm thuốc nổ hay sao ấy, nghĩ nghĩ, cũng đi theo vào.

"Anh không phải muốn đi ra ngoài sao?" Đông Vĩnh Nguyên thấy hắn theo vào, tức giận nói.

Mặt Hứa Uy tối sầm, nổi giận: "Cái thằng nhãi này, uống lộn thuốc?"

"Tôi đúng là uống lộn thuốc đó, thì sao chứ?" Đông Vĩnh Nguyên tựa hồ không nhịn được nữa, đặt túi táo trong tay thật mạnh lên trên tủ giày, đứng rống lên về phía Hứa Uy, "Các người cũng chỉ biết sai sử tôi, hiện tại tôi đâu phải là nằm vùng của hiệp hội nữa, hiệp hội cũng đâu có trả lương cho tôi đâu, sao có cái gì hiệp hội cũng kêu tôi truyền lời, truyền truyền cái gì chứ? Lần trước bà chủ mở quỷ môn quan, thời gian lâu như vậy, các người có ai tới không? Chỉ biết gọi điện thoại cho tôi, kêu tôi ngăn cản. Trình độ huyền thuật của tôi như thế nào các người không biết sao? Tôi làm sao ngăn cản hả?!"

Hứa Uy bị Đông Vĩnh Nguyên chất vấn một hồi, có chút ngốc: "Cậu...... Cậu không có việc gì chứ?."

"Anh nói đi?!" Đông Vĩnh Nguyên hỏa khí lên đầu, dứt khoát đã phát thì phát hết ra cho thống khoái, "Còn anh nữa, từ nhỏ đến lớn anh chỉ biết khinh thường tôi, ừ thì thôi linh lực không cao đó, thì sao? Tôi cũng không có ăn của anh, uống của anh, xài tiền của anh? Anh làm gì cứ suốt ngày chúi đầu công kích tôi? Hiện giờ tôi dọn ra ngoài ở, cũng không còn làm việc trong hiệp hội, tôi trở về thăm sư phụ anh cũng muốn chất vấn tôi, tôi có thù oán gì với anh chứ hả?."

"Không...... Không phải." Hứa Uy bị Đông Vĩnh Nguyên chất vấn có chút chột dạ.

"Vậy anh hỏi cái gì mà hỏi!" Đông Vĩnh Nguyên hét xong, cầm lấy túi táo vừa rồi bị mình ném xuống, thở phì phì đi vào trong viện, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng.

Hứa Uy ngơ người tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng ngượng ngùng sờ sờ mũi, tiếp tục theo sau. Thằng nhãi này hôm nay không bình thường, cần phải biết rõ ràng nó bị làm sao vậy.

Đông Vĩnh Nguyên xả một hồi lửa giận vào Hứa Uy ở trước cửa, tâm tình cũng tốt lên không ít, hắn đi ngang qua sân, đi vào phòng khách, liếc mắt một cái liền gặp được Hứa đại sưu đang ngồi ở bàn pha trà.

"Sư phụ." Đông Vĩnh Nguyên cung kính kêu.

"Tới, lại đây ngồi." Hứa đại sư nhìn Đông Vĩnh Nguyên hơi hơi gật đầu.

Đông Vĩnh Nguyên vội vàng đi qua, ngồi trên ghế đối diện Hứa đại sư. Hứa đại sư trà đang pha trà giữa chừng, lúc này cũng không ngừng tay lại. Được một lát liền rửa cái ly thứ hai, rót cho đệ tử mình một ly trà: "Uống trà đi."

"Cảm ơn sư phụ." Đông Vĩnh Nguyên cung kính nhận.

"Uống cho bớt nóng."

Mới nhận chén trà, nghe xong lời này, cánh tay Đông Vĩnh Nguyên run lên, thiếu chút nữa không có thể cầm chắc.

"Cẩn thận một chút, chén trà này có thể bằng một năm lương của con không chừng đó." Hứa đại sư "hảo tâm" nhắc nhở.

Bị sự phụ nhà mình gõ dăm ba câu, Đông Vĩnh Nguyên lập tức liền chột dạ: "Sư phụ, thực xin lỗi."

"Con xin lỗi cái gì?" Hứa đại sư nhìn hắn.

"Con...... Con không nên cãi nhau với sư huynh." Đông Vĩnh Nguyên biết, sư phụ gõ hắn, khẳng định là bởi vì nghe thấy được hắn vừa rồi cùng nhị sư huynh cãi nhau sự tình.

"Các con đều lớn như vậy, cãi nhau ta còn quản làm gì chứ. Mà cho dù có cãi, ta cũng cảm thấy lời con nói ban nãy không sai." Hứa đại sư ôn hòa nói.

Hứa Uy đi theo Đông Vĩnh Nguyên vào nhà nghe xong lời này, sắc mặt vốn không được tốt lại càng thêm xấu đi.

Đông Vĩnh Nguyên lại vẫn có chút khẩn trương, ngón tay không ngừng sờ soạng chén trà.

"Hôm nay con tới đây là có chuyện gì." Hứa đại sư suy đoán nói, "Hay là, Mộng Ma cùng Vu sư tìm con phiền toái?"

"Bọn họ tìm cậu phiền toái?" Hứa Uy nghĩ đến một loạt lời nói vừa rồi Đông Vĩnh Nguyên rống lên với hắn, cảm thấy sư phụ đoán không sai, tức khắc kích động nói, "Có phải là vì chuyện quỷ môn lần trước hay không? Cậu ngăn cản cô ta mở quỷ môn, Vu Miểu Miểu mới giận chó đánh mèo lên cậu?"

"Không...... Không phải." Đông Vĩnh Nguyên vừa rồi sở dĩ hung hăng như vậy là vì tâm tình khó chịu, hơn nữa còn ôm một bụng lửa tức giận cho nên mới như thế. Hiện giờ bình tĩnh lại, nhìn thấy nhị sư huynh nhà mình, lại khôi phục bộ dáng túng túng lúc trước, " Bà chủ không có giận chó đánh mèo con, chỉ là bảo con đi truyền lời."

"Nói cái gì?" Hứa đại sư hỏi.

Đông Vĩnh Nguyên lấy di động ra, tìm cái ảnh chụp màn hình cửa hàng xem bói Quỷ Quái ban nãy, đưa cho sư phụ cùng sư huynh xem: "Sư phụ, người có thể tra một chút hay không, cái cửa hàng tên là Quỷ Quái này có phải người hiệp hội chúng ta mở hay không."

Hứa đại sư nhìn thoáng qua, nói: "Cái này dễ tra mà, chỉ cần là người của hiệp hội, hiệp hội đều có ghi lại. Nhưng mà, sao đột nhiên con lại muốn tra cái này?"

"Khoảng thời gian trướcbà chủ sở dĩ muốn mở quỷ môn, là bởi vì ông chủ bị một đám buôn bán nội tạng bắt cóc, chuyện này mọi người cũng biết rồi." Đông Vĩnh Nguyên giải thích nói, "Theo lý thuyết, lấy năng lực đi vào giấc mơ của ông chủ, muốn tìm hiểu chuyện gì đều có thể thần không biết quỷ không hay mà tra ra, không có khả năng xong việc còn bị bọn buôn bán nội tạng nhận ra được. Hắn sở dĩ bị bọn buôn bán nội tạng bắt cóc là do cái cửa hàng Quỷ Quái này nè. Chủ mưu của đám buôn bán nội tạng trước khi hành động đã tìm đến tiệm xem bói Quỷ Quái này bói một quẻ, ra được kết luận là ông chủ sẽ phá hư kế hoạch của bọn chúng, cho nên mới có chuyện bắt cóc đó."

Hứa đại sư nhíu nhíu mày nghe xong, nghĩ ra: "Cho nên Mộng Ma nghĩ rằng hiệp hội chúng ta cố ý, muốn mượn đao giết người."

"Dạ." Đông Vĩnh Nguyên sắc mặt trầm trọng nói, "Sư phụ, ngài cũng không hy vọng hiệp hội cùng ông chủ thật sự khai chiến, không nói đến cái năng lực Mộng Ma còn chưa mất khống chế kia của ông chủ, chỉ nói đến bà chủ mới mở quỷ môn quan một lần, hiệp hội chúng ta đã phải đại loạn thế nào rồi."

Hứa đại sư liếc hắn một cái: "Con một tiếng hiệp hội chúng ta, hai tiếng hiệp hội chúng ta, nhưng ta nghe ra trong ý con đều là đang muốn giúp đỡ bọn họ thì phải."

Đông Vĩnh Nguyên rối rắm gãi gãi đầu, nói thẳng: "Sư phụ, con cũng không gạt người, con xác thật cũng không muốn hiệp hội đối phó ông chủ. Tuy con lấy thân phận nằm vùng mà vào phòng làm việc, nhưng mấy năm qua, con cảm thấy ông chủ không phải là người xấu. Tuy bề ngoài hắn có chút lạnh nhạt, nhưng đối với cấp dưới kỳ thật vô cùng quan tâm. Như cái chuyện Đào Gan Ma lúc trước đi, còn có chuyện của Dịch Quan nữa, đều là hắn giúp cho. Hắn còn mỗi năm quyên tiền cho mấy tổ chức từ thiện. Còn lần nãy nữa, hắn bị người ta bắt cóc cũng là do đang giúp cảnh sát điều tra phá án thôi."

Hứa đại sư nhìn hắn, tựa hồ muốn nói cái gì, lại bị một trận trách móc của Đông Vĩnh Nguyên ngắt ngang.

"Con biết, hiệp hội lo lắng không phải là nhân phẩm của ông chủ, lo lắng chính là năng lượng Mộng Ma trên người ông chủ một ngày nào đó sẽ mất khống chế. Nhưng trước khi chuyện đó xảy ra, ông chủ cũng đâu có làm chuyện sai lầm nào, hiệp hội chúng ta đâu có ký do nào mà muốn giam giữ hắn. Đương nhiên, con cũng biết, đối với một ít sự tình đặc biệt nguy hiểm, hiệp hội cần phải suy xét nguy hiểm trước, nhưng không phải mọi người cũng không làm được hay sao?"

Hiệp hội kỳ thật cũng không dám chọn phương thức quá mức kịch liệt đối phó Quý Lãng, bởi vì bọn họ biết, hiện tại Quý Lãng tuy rằng chưa hoàn toàn khống chế được năng lượng Mộng Ma, nhưng trong tình huống cực đoan, năng lượng này sẽ bùng lên hộ chủ. Bọn họ cũng sợ nếu dùng thủ đoạn quá mức kịch liệt, năng lượng Mộng Ma này ngược lại sẽ bị bọn họ bức cho mất khống hế. Cho nên lúc trước, bọn họ cũng chỉ là hơi cưỡng chế Quý Lãng, cũng không trực tiếp chọn dùng vũ lực.

Hơn nữa hiện tại lại xuất hiện thêm một Vu sư có thể dễ dàng mở ra quỷ môn quan, hai người này lại cùng nhau ở một chỗ, hiệp hội muốn động đến bọn họ càng không dễ dàng.

"Dù sao cũng đã như vậy, chúng ta liền không thể khách khí một chút sao? Mọi người chung sống hoà bình đi, cũng bớt chút phiền toái." Đông Vĩnh Nguyên nói xong, vẻ mặt khẩn trương chờ sư phụ phản ứng.

"Nếu hiệp hội thật sự muốn tìm bọn họ phiền toái, lần trước khi Vu Miểu Miểu thiếu chút nữa mở quỷ môn, đã không bảo con đi truyền lời." Hứa đại sư trừng hắn một cái.

Đông Vĩnh Nguyên sửng sốt một chút, sau đó liền bật cười, đúng rồi, ở dương gian mở cửa quỷ môn quan, thiếu chút nữa nhiễu loạn âm dương, đây là cấm kỵ trong Huyền môn, nếu là người của hiệp hội, đội tra xét sáng nay ắt hẳn đã đến cửa bắt người rồi.

Đương nhiên, chuyện này cũng có thể có lý do là đội tra xét cũng đánh không lại.

"Sư phụ, cái chuyện truyền lời này, có thể đừng kêu con làm nữa hay không? Nói gì thì nói, con rốt cuộc còn cầm tiền lương người ta trả mà, cứ đi truyền lời thế này, thật không tốt cho con đâu." Đông Vĩnh Nguyên đáng thương vô cùng nói, "Con ba tháng nay không có tiền thưởng rồi đó."

Đông Vĩnh Nguyên trong khoảng thời gian này đều bị hai bên chèn ép, cuộc sống rất không thông thuận. Hắn nghĩ ông chủ bà chủ muốn nô dịch hắn thì cũng được đi, rôt cuộc là người ta cũng phát lương cho mình mà. Nhưng hiệp hội thì không phải nha, hiệp hội luôn đánh bài tình cảm, số lần ngày một nhiều, hắn cũng không thể chịu mãi được.

"Ta cũng không muốn chuyện truyền lời này lúc nào cũng dựa vào con, nhưng trong hiệp hội chúng ta, ngoại trừ con, ai đi nói cái này cũng có thể mang đến hiệu quả ngược." Hứa đại sư nói.

Đông Vĩnh Nguyên âm thầm chấp nhận, cũng chỉ có hắn còn vài phần mặt mũi, đổi người khác thử xem, một giây sau liền bị bà chủ nguyền rủa.

"Hiệp hội cũng là không muốn mâu thuẫn quá gay gắt, cho nên mới để con truyền lời. COn không phải cũng không muốn chúng ta cùng Quý Lãng đánh lên tới sao?" Hứa đại sư nói.

Kỳ thật trong lòng Đông Vĩnh Nguyên cũng rõ ràng, cho nên tuy khó xử, những lần nào được nhờ hắn cũng làm, chỉ là có chút không thoải mái.

Hứa đại sư liếc liếc mắt một cái nhìn biểu tình ủy khuất của đồ đệ, đáy mắt xẹt qua một mạt ý cười: "Như vầy đi, sắp xếp cho con một cái chức truyền lời, chuyên môn phụ cách chuyện liên lạc của hiệp hội với Mộng Ma, một tháng tiền lương 8000, như thế nào?"

Cảm xúc uể oải của Đông Vĩnh Nguyên trở thành hư không, cả người đều sáng lên.

"Nếu như con vẫn không muốn làm người truyền lời, ta đây cũng đành sắp xếp người khác." Hứa đại sư ra vẻ thở dài nói.

"Muốn, muốn, cái chức người truyền lời này ngoại trừ con còn có ai thích hợp nữa chứ. Để con, để con làm cho, không thể để quan hệ hai bên trở nên gay gắt mà. " Đông Vĩnh Nguyên chặn lại nói.

Một tháng 8000, đủ trả tiền vay mua nhà.

Hứa Uy thấy bộ dáng thấy tiền sáng mắt của Đông Vĩnh Nguyên, trên mặt lại là một trận ghét bỏ.

"Đúng rồi sư phụ, còn chuyện tên Quỷ Quái này?" Đông Vĩnh Nguyên vội vàng kéo đề tài lại, tuy hắn nhận lời mời của hiệp hội lại lần nữa rồi, nhưng hiện tại hắn vẫn là người truyền lời của bà chủ nha.

"Hứa Uy, con đi tra." Hứa đại sư trực tiếp nói với Hứa Uy đứng ở một bên.

"Dạ, sư phụ." Hứa Uy xem xét liếc mắt một cái nhìn Đông Vĩnh Nguyên, nói, "Gửi cái hình ban nãy cho tôi."

"Ừm!" Đông Vĩnh Nguyên liền đem hình cửa hàng kia gửi qua cho Hứa Uy, thái độ nhiệt tình kia, phảng phất như một trận cãi vã không thoải mái vừa rồi xảy ra ở cửa chưa từng xảy ra vậy, thật làm Hứa Uy đều hết chỗ nói rồi.

Làm xong hết thảy, Đông Vĩnh Nguyên lại ngồi trong chốc lát, liền bị sư phụ mình đuổi đi. Tống cổ xong Đông Vĩnh Nguyên, Hứa đại sư nhìn phía nhị đồ đệ, lên tiếng nói: "Chuyện Quỷ Quái đó, nhớ mau chóng tra rõ."

"Hiện tại con liền đi." Hứa Uy lập tức nói.

"Đêm nay không phải con muốn đi ngoại thành săn quỷ sao?" Hứa đại sư nghi hoặc nói.

"Chuyện đó không gấp, con để cho người khác đi là được rồi." Hứa Uy nói.

Hứa đại sư hơi hơi mỉm cười, không nói chuyện, nhìn Hứa Uy phất phất tay, ý bảo hắn rời đi.

Hứa Uy gật gật đầu, xoay người định đi, khi đi tới cửa, hắn chợt lại dừng lại, chần chờ nhìn phía sư phụ mình: "Sư phụ, con...... Thật sự từ nhỏ đến lớn đều công kích hắn sao?"

Cái hắn này là ai, không cần nói cũng biết.

Hứa đại sư mỉm cười nhấp một ngụm trà: "Chính con cảm thấy không có, nhưng sư đệ con cảm thấy có, vậy con cảm thấy sao?"

Hứa Uy như suy tư cái gì.

"Không phải muốn đi tra Quỷ Quái sao, sư đệ con còn chờ đó." Hứa đại sư thúc giục nói.

"À, dạ." Hứa Uy hoàn hồn, vội vàng rời đi.

Hứa đại sư nhìn theo bóng dáng nhị đệ tử vội vàng rời đi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, từ nhỏ đến lớn, mắng Đông Vĩnh Nguyên nhiều nhất chính là Hứa Uy, nhưng mỗi lần Đông Vĩnh Nguyên bị khi dễ, người đầu tiên chạy tới bảo vệ cũng là Hứa Uy.

Hai đứa này á......

Sau một vòng.

Hôm nay, Vu Miểu Miểu cùng Công Tôn Liên đi mua quần áo ở một nơi không xa trường học. Sau khi vào thu, thời tiết dần dần lạnh hơn, Vu Miểu Miểu cũng cần mua cho bản thân mình chút áo khoác. Hai người hôm nay đi dạo một lần dạo bốn năm tiếng đồng hồ, mãi cho đến sắp tối 10 giờ, mới nhớ đến chuyện về trường học đi.

"Đều nói con gái mà đi dạo phố thì lên tinh thần gấp trăm lần, quả nhiên là thật, bồ xem mình này, đi dạo thời gian dài như vậy, cũng chưa cảm thấy mệt." Công Tôn Liên giơ giơ chiến lợi phẩm trong tay mình, vẻ mặt hưng phấn nói.

"Bồ chỉ mua hai bộ quần áo mà, tất cả đều là mình thử thôi ta, bồ đương nhiên không mệt." Trong tay Vu Miểu Miểu treo bảy tám cái túi, bên trong còn có nhét mấy cái túi lớn túi nhỏ.

"Thì tại quần áo của bồ quá ít chứ còn sao nữa, hơn nữa tất cả đều là quần áo kiểu dân tộc, tuy rằng đồ dân tộc cũng rất đẹp, nhưng cũng nên thử chút phong cách khác chứ." Công Tôn Liên đã sớm muốn cải thiện đống quần áo của Vu Miểu Miểu, bởi vì cô luôn chỉ có kia vài món quần áo kia đổi đi đổi lại, "Lại nói, tướng công bồ cho bồ tiền tiêu vặt, còn không phải là muốn bồ mua quần áo sao. Bồ mà không xài, hắn mới không vui á."

"Mình không tiêu tiền, hắn sẽ không vui sao?" Vu Miểu Miểu sửng sốt một chút.

"Đương nhiên, khi thích một người, liền thích tiêu tiền cho người đó mà." Công Tôn Liên nói.

Vu Miểu Miểu nghĩ nghĩ, cảm thấy vô cùng có đạo lý, mình lúc trước sau khi mua cho tướng công một thân tây trang đó xong, xác thật còn thấy vui vẻ hơn mua quần áo mới cho chính mình nữa.

"Hơn nữa......" Công Tôn Liên tiến đến bên tai Vu Miểu Miểu, nhỏ giọng cười nói, "Chỉ có tiêu tiền hắn mua quần áo, hắn mới không biết xấu hổ mà lột ra nha."

Ánh mắt Vu Miểu Miểu sáng lên, phảng phất như bơm nước lên đỉnh: "Là như vậy sao?"

"Ừ! Dù sao trên mạng đều nói như vậy." Công Tôn Liên vô cùng tự tin nói.

"Vậy nếu mình tiêu tiền mua quần áo, mình có thể lột sao?" Vu Miểu Miểu bỗng nhiên hỏi lại một câu.

"Quần áo đó bồ mua thì là của bồ mà, bồ muốn lột thì lột thôi." Công Tôn Liên cảm thấy Vu Miểu Miểu hỏi hơi kỳ quái, nhưng vẫn đáp.

"Vậy mình lại đi mua thêm chút vậy." Vu Miểu Miểu nói xong liền quay ngược đường lại.

"Bồ đợi chút, ký túc xá sắp đóng cửa rồi, ngày mai lại mua." Công Tôn Liên nhanh chân giữ chặt Vu Miểu Miểu.

"Cũng đúng, chỗ này toàn bán quần áo cho sinh viên, cũng không thích hợp với tướng công. Chờ ngày mai tan học, lại đi khu thương mại mua vậy." Vu Miểu Miểu gật đầu nói.

"......" Công Tôn Liên giật mình, không xác định hỏi, "Ý bồ là muốn mua quần áo cho tướng công bồ í hả?"

"Đúng vậy."

"Cho nên......" Hoá ra vừa rồi quần áo mà bồ muốn lột là quần áo của tướng công bồ?!

"Cho nên cái gì?" Vu Miểu Miểu nghi hoặc.

"Không có gì, mình ủng hộ bồ!" Công Tôn Liên hướng về phía Vu Miểu Miểu, dựng thẳng lên một cái ngón tay cái.

Vu Miểu Miểu chớp chớp mắt, ủng hộ thì ủng hộ, dựng ngón tay cái làm gì?