Vừa Đủ

Chương 5



“Nếu tôi đồng ý, cậu sẽ thế nào? Về nhà trốn khóc một mình, hay hết sức vui mừng?”

Giọng Ngô Thần trong veo, hai chữ “xin anh” mang theo nức nở dội vào lòng người mềm bở.

“Nhõng nhẽo đấy à?”

Chu Cánh áp người sát lại, nhìn Ngô Thần chăm chăm khiến cậu ngượng ngùng, lắp bắp nói, “Không, không phải ạ…”

Tình thế vốn dĩ não nùng bỗng chốc trở thành thẹn thùng. Ngô Thần không dám đối mặt với anh nữa, quay đầu nhìn dòng sông, tấm lưng căng cứng lại.

Nhưng anh lại không dễ dàng lướt qua như vậy, “Nếu tôi đồng ý, cậu sẽ thế nào? Về nhà trốn khóc một mình, hay hết sức vui mừng?”

Ngô Thần im lặng.

“Thế nào cũng không được, tôi không đồng ý.” Anh chợt bật cười, “…Cậu ngốc thật đó.”

Ngô Thần siết chặt hai bàn tay, duy trì sự trầm mặc. Mấy câu nói vừa rồi đã tiêu tốn hết dũng khí của cậu, thế mà anh lại biến chúng thành lời bông đùa.

“Anh họ tôi ghét cả thế giới. Vài ngày trước còn dẫn người tới đập phá một cửa tiệm nào đấy, lấy sơn phun lên trước cửa bốn chữ ‘chết mẹ mày đi’.” Chu Cánh nói rất lạnh nhạt, “Những chuyện mà cậu cho rằng nghiêm trọng thực ra trong mắt anh ấy lại chẳng hề đáng gì.”

Lẽ nào nên vui mừng vì tiệm xăm không bị đập, vẫn còn mở cửa kinh doanh được? Ngô Thần lén đưa mắt nhìn người bên cạnh một cái, âm thầm thở phào.

“Lát nữa đi đâu? Lâu rồi tôi không thăm thú Thu Thành.”

Điều Ngô Thần vừa cầu xin chẳng hề được Chu Cánh đặt vào lòng. Cậu bèn dẫn anh đi xuống triền sông. Năm nay thủy triều thấp, nước sông không dâng quá bậc đê tam cấp. Bờ cỏ bên triền dốc sông như thuộc về một không gian khác cách xa thế giới. Hai người cùng ngồi xuống ghềnh đá, Ngô Thần vọc cát, viết vời linh tinh; Chu Cánh thì châm thuốc hút, thỉnh thoảng xem điện thoại, đôi bên chẳng nói một lời. Mà sự im lặng này là cần thiết, không khiến ai phải lúng túng, giúp cả hai đều có thời gian tận hưởng bầu không khí trong lành.

Chốc sau, Ngô Thần nhìn đồng hồ, đã qua chín giờ tối.

“Về thôi.”

Gió nổi lên, Chu Cánh đứng dậy, vạt áo quét qua má Ngô Thần. Cậu ới một tiếng, bước theo sau lưng anh. Hai người đi men theo triền cát, Ngô Thần mang giày thể thao, đi vài bước thì bị lún chân, hốt hoảng ngồi sụp xuống bò trên ghềnh đê. Chu Cánh nghe tiếng liền quay đầu, trông thấy dáng vẻ đáng thương của cậu. Ngô Thần thấy anh cười, không muốn bị coi thường, nén sợ hãi đứng dậy, nhưng tay chân lóng ngóng vẫn phải bám chặt lên thềm đá.

“Anh cứ đi trước, đừng chờ em.” Cậu mạnh miệng bảo anh, trong khi mình thì như đứa bé đang tập bò trên bờ đê.

Chu Cánh không hề chê cười cậu, quay lại bước ra phía sau lưng dìu đỡ, “Đứng lên, đừng sợ.”

Ngô Thần vất vả lắm mới có thể đứng vững, lại nghe anh nói tiếp, “Chỉ cần nhìn dưới chân, bước từng bước một.” Giọng anh không dịu dàng, nhưng đầy đáng tin, “Cậu vừa bước vừa đếm, đếm tới ba mươi là đến nơi.”

“Làm sao anh biết còn ba mươi bước thì tới?” Chẳng hiểu lấy đâu dũng khí, cậu quay đầu lại hỏi.

Chu Cánh bình thản đáp, “Tôi nói phải là phải, cứ đếm đi.”

Vì vậy, Ngô Thần liền bắt đầu đếm. Đường vẫn trơn, nhưng sau lưng đã có Chu Cánh, cậu không còn sợ hãi nữa.

Đếm tới ba mươi rồi nhưng vẫn còn cách mặt đê tầm nửa thước, một chùm hoa trắng nhỏ mọc cạnh lan can khẽ chao đưa. Ngô Thần bỗng đắc ý, xoay người hí hửng nói, “Học trưởng, anh sai rồi nha.”

Chu Cánh im lặng từ phía sau lưng cậu nhảy phóng lên con đê, rồi chồm xuống vòng tay qua eo Ngô Thần, nhẹ nhàng nhấc bổng cậu lên, đặt xuống bên cạnh anh, “Đúng ba mươi bước, không sai.”

Nói đoạn anh liền buông bàn tay đang nắm eo cậu ra, “Được rồi, về thôi.”

Chu Cánh lại suốt đêm lái xe về thành phố, sau khi đưa Ngô Thần tới trước cửa tiểu khu nhà cậu thì mới rời đi. Khi xe anh hoàn toàn xa khuất, Ngô Thần mới vội vã chạy ngược trở ra, gọi taxi, tìm đại một khách sạn nào đó qua đêm.

Hai ngày liên tiếp sau đó, chiều nào Nhiếp Ảnh cũng tới tiệm xăm, không nói năng gì, trợn mắt lườm Ngô Thần một lúc thì đi. Đến sáng sớm thứ bảy, Tư Tịch gọi điện kéo Ngô Thần đi xem nhà.

Mấy ngày qua Ngô Thần ngủ không yên giấc. Tư Tịch thấy cậu mặt mày thơ thẩn như bị mất hồn, liền gõ đầu cậu mắng, tươi tỉnh lên cái, thím chủ nhà chỉ thích cho thanh niên ba tốt thuê nhà thôi, đoạn lại véo má cậu mà cười, nhìn ông ngoan hiền xinh xắn như vậy thể nào thím ấy cũng khoái. Ngô Thần không nói lại cậu ta, chỉ chuyên tâm gật gù nghe cậu ta môi giới.

Trong tòa chung cư này thì nhà Tư Tịch ở tầng bảy, ông chủ Tả đã nhanh tay mua trước khi hoàn công. Hôm nay hai người cùng tới gặp chủ đầu tư hiện đang nắm trong tay sáu bảy căn hộ mới chưa có chủ, tiền thuê cao gấp đôi so với nhà cũ, Ngô Thần nghe xong thì do dự. Tư Tịch liền trấn an, “Ông cứ coi nhà trước, đâu cứ nhất thiết là phải thuê căn này đâu.”

Hai thanh niên trẻ đi theo chủ nhà đến từng ngóc ngách, mỗi nơi nghe đủ mười ưu điểm mới thôi, nhưng đều như nước đổ đầu vịt. Ngô Thần không quan tâm nhà có đón nắng được hay không, càng chẳng e ngại nhà tầng trên có trẻ nhỏ. Dáng điệu thờ ơ của cậu khiến chủ nhà mất hứng, dù giá trị nhan sắc cậu có cao cỡ nào cũng không kéo lại hảo cảm nổi.

Chốc sau, chủ nhà đi trước, Tư Tịch lại dẫn Ngô Thần qua khu khác coi nhà, dặn cậu mạnh dạn mặc cả. Ngô Thần tự biết bản thân lại làm phiền Tư Tịch, vừa tính xin lỗi thì di động bỗng đổ chuông.

Nhìn màn hình hiển thị, Ngô Thần liền cau mày. Tiếng chuông đổ liên hồi, Tư Tịch nghe nhức đầu, đưa tay toan nhận giúp, “Là đa cấp thì cúp máy, là người thì nói chuyện, sợ quái gì, đưa tôi!”

Bị thúc giục, Ngô Thần đành nghe điện. Phía bên kia, Chu Cánh cất giọng, “Ngô Thần.”

“Dạ.”

“Tôi đang ăn mì bên khu Minh Châu, cậu tới nhé?”

“Không được rồi, em đang đi với bạn.”

Trong thang máy, Tư Tịch nghe rõ mồn một đối thoại giữa hai người, liền nhướng mày, hớn hở nói nhỏ, “Ui cha, trai gọi!”

Ngô Thần bối rối nhìn gã bạn, chiếc điện thoại trong tay bỗng chốc như biến thành hòn than nóng hổi. Chu Cánh lại tiếp tục hỏi, “Hẹn bạn vào sáng sớm, có chuyện gì sao?”

“Em đi xem nhà ạ.”

“…Muốn chuyển nhà?”

“Dạ.”

“Tìm được chưa?”

“Vẫn chưa.”

Thang máy đến tầng trệt. Chu Cánh hỏi cậu định tới đâu xem nhà tiếp, Ngô Thần không biết, theo quán tính liền ngó Tư Tịch. Tư Tịch tức thì hét to, “Khu Trường Lạc.”

“Khu Trường Lạc trên đường Trường Lạc?”

“Chính xác!”

“Tôi sẽ qua đó, đợi nhé, tôi cùng hai người xem nhà.”

Ngô Thần hốt hoảng, nói lắp, “Không… không… không cần đâu mà…”

Tư Tịch lại khoái trá nói, “Nói thiệt với ông là tôi cũng không rành vụ nhà cửa lắm, có thêm người thì thêm ý kiến, tốt chứ sao!”

Ngô Thần muốn nói “Không tốt chút nào!” nhưng lại chẳng biết cái gì không tốt, đành âm thầm cầu nguyện thời gian trôi chậm một chút, chậm một chút.

_

Chu Cánh đến rất sớm. Trong khi Tư Tịch còn tìm chỗ đậu xe, Ngô Thần đã trông thấy anh đứng trước cửa tiểu khu gọi điện thoại.

Vừa giới thiệu sơ lược với nhau, Tư Tịch đã nhanh chóng nói chuyện rôm rả với Chu Cánh. Ngô Thần chỉ im lặng đi bên cạnh, chẳng còn tâm trạng xem nhà. Tư Tịch hỏi ra rất nhiều chuyện trước nay Ngô Thần không biết cũng không quan tâm, ví như: Chu Cánh là con trai một, cha làm kinh doanh, mẹ làm giáo viên nhưng do sức khỏe không tốt nên đã nghỉ việc, về mở một lớp phụ đạo, thỉnh thoảng sẽ đi dự giảng đâu đó. Rồi khi biết Chu Cánh đang có công việc ổn định trên thành phố, Tư Tịch liền lắc đầu nói, “Không tốt”, Ngô Thần ngu ngơ không hiểu, Chu Cánh lại cũng đáp, “Đúng thật không tốt”, càng khiến cậu hóa đần.

Nhà ở khu Trường Lạc không nhiều lắm, ba người nhanh chóng xem qua một lượt, sau đó liền đổi địa điểm. Tư Tịch và Chu Cánh nhiệt tình thảo luận, Ngô Thần lại chẳng hề có chút ý kiến. Đi vòng vo hơn một nửa Thu Thành thì cũng đến giờ ăn trưa, Ngô Thần cương quyết mời cơm. Cậu không nói năng gì, Tư Tịch lại ngả ngớn buông lời, “Bữa nay tháng 6 đúng vào mùng 9, quả là một ngày thích hợp để ăn cơm!”

Thật sự rất muốn hỏi cậu ta, có ngày nào là không thể ăn cơm?!

Ba người đến tiệm chuyên bán canh chua cá đồng. Ngô Thần yên lặng ăn cá, nhìn Tư Tích và Chu Cánh cẩn thận lấy từng ảnh chụp từng căn hộ đã xem hôm nay ra nhìn thêm lần nữa, cuối cùng chọn được 4 khu, cách phố Phong Lâm gần hoặc giao thông thuận tiện. Tư Tịch viết ưu điểm từng căn hộ vào giấy, đẩy tới trước mặt Ngô Thần, bảo cậu tự chọn đi.

Tình hình kinh doanh của tiệm xăm rất tốt, trừ đi tiền thuê mặt bằng, lương nhân viên, phần trăm hoa hồng cho Liên Vũ, số tiền còn lại nhiều hơn tiền công của một viên chức bình thường. Nhưng đâu ai chê tiền nhiều, buôn bán phải trông vào lời lãi, tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm.

Ngô Thần đắn đo suy tính mải mà vẫn hết sức mông lung, chọn không được giữa hai vấn đề là tìm căn hộ giá cao một chút nhưng có sẵn nội thất hay căn hộ giá thấp một chút song phải tự lo đồ đạc sinh hoạt. Không muốn để hai người nọ phải chờ lâu, cậu bèn theo lời mẹ dạy mà nhẩm tính trái trái phải phải miệng ngừng chỗ nào thì chọn chỗ đó. Mà dưới ánh mắt mong đợi của hai người đối diện, cậu bất thần tuôn mồ hôi như tắm vẫn chưa đưa ra được quyết định.

“Chu Cánh, hay là anh chọn giùm ổng đi.” Tư Tịch nhịn hết nổi bèn lên tiếng.

Vừa nghe nhắc đến tên Chu Cánh, Ngô Thần liền nhướng mày, tròn mắt nhìn anh chăm chú.

Chu Cánh cầm mấy tờ giấy lên, hỏi, “Thật sự muốn tôi chọn?”

Ngô Thần gật đầu.

Buổi chiều sau khi ký hợp đồng thuê nhà xong, cậu mới hiểu tại sao anh hỏi như vậy.

Di Thu Viên cách phố Phong Lâm 3 tuyến xe, trước cổng chung cư là trạm xe công cộng sạch đẹp. Hai bên đường dẫn vào tiểu khu trồng hai hàng ngọc lan thơm nức khiến Ngô Thần bất giác nhớ lại ngôi trường cấp hai vào những buổi trưa hè cũng có mùi hương hoa ấy thoảng trong gió thổi khiến đám học trò mơ màng chìm vào trong giấc ngủ ngắn với rất nhiều mộng lành. Nhưng đó không phải điều cốt lỗi, điểm chính ở đây là, Chu Cánh vừa mua một căn hộ ở ngay tòa tháp bên cạnh.

Chu Cánh nói, nhà anh đang trong giai đoạn tu sửa, hy vọng Ngô Thần có thời gian thì hỗ trợ trang trí, khiến cho câu “em không thuê lâu” nghẹn lại trong miệng, nhìn anh cùng Tư Tịch bận rộn giúp cậu thu xếp ổn thỏa mọi thứ.

Cậu vẫn luôn rất ngưỡng mộ những người hành động tự tin cả quyết. Nhưng kiểu người như thế bây giờ lại trở thành một chướng ngại với cậu.

Lúc xách túi đồ uống và thuốc lá lên nhà mới, đứng ở cửa cậu nghe hai người họ trò chuyện.

Tư Tịch hỏi, sao anh lại về đây mua nhà? Chu Cánh nói, mẹ tôi cần người chăm sóc, đến lúc trả hiếu song thân rồi. Tư Tịch lại hỏi tiếp, còn công việc của anh thì tính sao? Chu Cánh lúc ấy đã trông thấy Ngô Thần, nhìn cậu mà cười, đoạn nói, về phụ giúp cha tôi chuyện kinh doanh.

Ngô Thần không biết nên đối diện với anh thế nào, đành cúi mặt, miễn cưỡng à một tiếng.

Đến tối, Tư Tịch mời hai người tới Không Sơn chơi, gọi thêm cả Thẩm Lạc Thâm và Chu Côn tụ tập ăn uống ca hát. Ngô Thần hoàn toàn không dám từ chối, ngơ ngẩn bị kéo tới quán bar. Dù ít nhiều gì cũng đã thể hiện thái độ, song cậu chưa bao giờ thẳng thừng nói với Chu Cánh rằng mình là người đồng tính. Bấy giờ lại ngồi giữa một nơi chỉ toàn bọn đàn ông yêu nhau muôn hình vạn kiểu lại bỗng cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Tư Tịch vừa đến đã vọt tới trước quầy rượu, thân mật ôm ôm ấp ấp bạn trai. Ông chủ An thấy Ngô Thần liền nháy mắt đong tình với cậu, cậu giả vờ chăm chú nghe ca hát, không đáp lại.

Chương trình ca nhạc hôm nay là acoustic, ca sĩ ăn vận giản dị điểm trang thanh lịch. Hát chính là một cô gái giọng ấm tông trầm, ca từng lời não nùng.

Mặc tôi điên dại khóc gào, đổi lại nụ cười cho người. (Lời bài hát 木头的心)

Ngô Thần nghe tới mê say, Chu Cánh ngồi cạnh bỗng hỏi, “Thường tới đây chơi à?”

“…Dạ.” Cậu khẽ nghiêng đầu tránh xa anh một chút, nói thêm, “Trước kia thường tới.”

Suốt cả ngày dài chạy ngược chạy xuôi nhưng trông Chu Cánh chẳng hề mỏi mệt, giọng vẫn trầm đều, “Người đang nói chuyện với Tư Tịch là ai?”

“Chủ quán, tên Tả Ngôn, bạn trai của cậu ấy.”

Chốc sau, Thẩm Lạc Thâm và Chu Côn đến. Thẩm Lạc Thâm vừa thấy Chu Cánh thì hai mắt sáng rực, thẳng thừng hỏi, anh đẹp trai tối nay rảnh đi ăn khuya không? Tư Tịch giận dữ gào lên, bạn trai ông đâu mà ở đây thả thính lung tung?! Thẩm Lạc Thâm nhướng mày hỏi vặn lại, ông hỏi bạn trai nào? Chu Côn ngồi bên cạnh điềm đạm uống nước chanh, cậu ta dạo này hơi gầy nhưng mặt mày vẫn hồng hào, nhìn Chu Cánh một lúc rồi quay sang nói với Thẩm Lạc Thâm, “Người này đâu phải gu anh.”

Thẩm Lạc Thâm lườm cậu ta, “Ai rồi cũng khác.” Chu Côn toan phản biện nhưng bị câu nói tiếp theo của gã họ Thẩm làm nghẹn họng, “Nhưng dù có thay đổi thế nào cũng chẳng thèm rớ tới cái mặt cậu.”

Tới quán bar, ngoài uống rượu tán gẫu ra thì đánh bạc. Người có tửu lượng cao nhất trong nhóm là Tả Ngôn và Thẩm Lạc Thâm, nhưng đêm nay ông chủ Tả bận phải chấm bài mỹ thuật cho bọn trẻ rồi. Trường mẫu giáo vừa tổ chức cuộc thi vẽ, hiệu trưởng là hắn bị bắt phải làm giám khảo. Tư Tịch cũng không rảnh, nhiệt tình giúp đỡ bạn trai chọn ra bức tranh đẹp nhất. Còn lại bốn người chơi đấu địa chủ kiểu đơn giản nhất, phe thua phải chọn ra một người uống cạn hết chai bia.

Chu Côn và Ngô Thần sợ hãi không ai dám hô địa chủ, nhờ phúc phận hai tên đồng đội heo này mà Chu Cánh thua nhiều thắng ít, mỗi lần bại trận đều rất tự giác uống bia, nhoáng một cái, đã uống khá nhiều.

Thẩm Lạc Thâm hết sức bái phục, “Men quá anh trai!”

Ngô Thần lo lắng, toan đưa tay giằng lấy bia uống giúp thì đều bị Chu Cánh cản lại. Cậu muốn đề nghị đừng chơi nữa, nhưng Thẩm Lạc Thâm lại hăng say quyết không dừng lại. Sau cùng, trận thua này, cậu thành công cướp được chai bia trước, hùng hồn ngửa đầu tu bằng hết. Dạ dày lại lên cơn đau thắt vì men cồn, hai mắt cũng ầng ậng nước, mà đôi bàn tay nắm chai bia vẫn không buông lỏng, khẩn trương quay đầu nhìn Chu Cánh, “Học trưởng, anh vẫn ổn chứ?”

Giọng run run lại ngọt ngào đến xót, như con mèo nhỏ kêu meo meo khiến trái tim chủ nhân mềm oặt.

Thẩm Lạc Thâm thở dài, mắng một tiếng, “Ngu hết chỗ nói!”