Vừa Đủ

Chương 6



Nói là em không thích, không muốn, không cần. Nói là em có thể từ chối ác ý. Nói là em sẽ dũng cảm tiến lên.

Ngô Thần nhìn Chu Cánh, ánh nhìn ương bướng mà tha thiết, không đoái hoài phản bác Thẩm Lạc Thâm. Chu Cánh lắc đầu, nói, không sao.Mà như thế, Ngô Thần cảm thấy anh đang khách sáo.

Chu Côn xào bài, cuộc chơi vẫn tiếp tục. Mỗi lượt bài đang diễn ra, Ngô Thần đều sẽ tự động ôm một chai bia, vừa thua liền ngưỡng cổ tu bia uống cạn. Cậu vốn dĩ tửu lượng không cao, nhưng mấy năm qua đã quen bị chuốc rượu mà tự rút ra được kinh nghiệm: há mồm to nốc thật nhanh, cồn sẽ nhanh chóng trôi tuột xuống dạ dày mà không đốt cháy thực quản, sau vài hồi sẽ thích ứng.

Đến khi Tư Tịch ghé mắt nhìn qua tụm đang chơi bài thì Ngô Thần đã ngà ngà say. Cậu im lặng, chăm chăm nhìn chai bia trong tay như thể đó là trách nhiệm duy nhất của mình.

Tư Tịch đảo mắt nhìn vòng tròn mấy kẻ đang cầm bài liền hiểu ngay cớ sự, lập tức đanh mặt lườm Chu Cánh, chưa kịp mở miệng trách cứ thì Chu Cánh đã buông bài, hỏi Ngô Thần, “Có khó chịu không?”

Ngô Thần toan nói không, nhưng mặt mày trắng bệch cả ra, nôn khan hai hồi, rồi ái ngại ôm bụng, đáp, “Lát nữa là hết.” Bất chợt chuyển mắt nhìn xuống bài của Chu Cánh, là bài đẹp, vội vàng lấy tay che mấy lá bài lại, “Người ta coi thì sao, lần này chắc thắng đó…”

“Thua đã có cậu uống bia rồi, còn sợ gì?”

“Đúng ha.” Ngô Thần liền bỏ tay ra, “Vậy, vậy anh chơi tiếp đi ạ.”

Chu Cánh thở dài, nhìn mọi người, nói, tôi xin phép đưa cậu ấy về trước, đoạn dìu Ngô Thần đứng dậy. Ngô Thần không hiểu, lờ mờ cảm thấy đối phương mất hứng. Cậu vội đứng nghiêm, đẩy Chu Cánh ra, “Không sao mà, mọi người cứ chơi tiếp đi, tôi tự về được.”

Thẩm Lạc Thâm cười khan lười đáp lại. Tả Ngôn mau mắn tiếp ứng, “Ờ, hai người về cẩn thận.”

Trên sân khấu, ban nhạc đang biểu diễn. Cậu ca sĩ trẻ hát tới câu ‘gió bắc tràn về, mang theo rét lạnh cắt da, mang theo dịu dàng lừa phỉnh, âm sắc đè nén nhưng mạnh mẽ, như thể hát ra hết thảy những uất ức những đau lòng. Ngô Thần nhìn gương mặt bình phàm nhưng mắt hấp háy sáng của người ca sĩ, nghe đến thất thần. Chu Cánh đi phía sau lưng cậu, thấy cậu chững lại, liền hỏi, “Sao vậy?”

Ngô Thần giật mình, quay đầu ngó chừng sắc mặt của Chu Cánh, trực giác được anh đã không còn tức giận, thành thật đáp, “Có hơi hâm mộ họ.”

“Chỉ vì như vậy?”

Hiện tại đầu óc cậu không cần tỉnh táo, vẫn ngốc nghếch bổ sung, “Dạ… giống như ai em cũng hâm mộ.”

Chu Cánh không hỏi thêm, kéo cậu ra cửa, đẩy cậu lên xe.

Ngô Thần rũ đầu nhắm mắt suốt quãng đường đi, men cồn làm cậu hơi choáng váng nhưng không quá khó chịu. Chu Cánh lại lái xe rất chậm, thỉnh thoảng nghiêng đầu quan sát sắc diện của cậu, đoạn đường đi chỉ nửa giờ bỗng chợt kéo dài ra năm mươi phút. Đến khi xe dừng lại, Ngô Thần vẫn còn quyến luyến cảm giác thong dong yên ả vừa nãy, chẳng muốn động đậy nữa. Chu Cánh cũng không vội, mở cửa xe hóng gió, sau một lúc mới hỏi, “Muốn tôi đưa cậu lên nhà không?”

Ngô Thần tức thì nhớ ra mấy ngày nay cậu trú tạm khách sạn, còn Chu Cánh thì không biết gì, đưa cậu về nhà cũ như trước.

“Không cần đâu ạ.” Cậu bật dậy xoa bên vai hơi mỏi, bối rối xuống xe.

Dù là chuyện không muốn về nhà, hay chuyện bị Liên Vũ gây sự thì cũng đều chẳng mong anh biết.

“Nếu tôi nhất quyết muốn vậy?” Chu Cánh khóa xe, đứng cạnh Ngô Thần, nói đầy cương quyết.

Ngô Thần dè dặt nhìn anh, không hiểu tại sao anh lại mất hứng, “Vậy, vậy phiền anh đưa em lên trên ạ.”

“Đi thôi.”

Chu Cánh đi sát ngay bên cạnh, Ngô Thần bồn chồn không dám nói năng gì, cảm giác thoải mái tĩnh lặng ban nãy ở trên xe hoàn toàn tiêu tán. Cậu đoán mỗi khi anh đanh mặt trông sẽ rất đáng sợ, lần này thì được kiểm chứng. Môi Chu Cánh mỏng, mím chặt thành một đường thẳng, mặt mày lạnh đơ, bước chân chậm rãi. Ngô Thần chếnh choáng đi xiêu vẹo, được anh nhanh tay lẹ mắt dìu đỡ.

Đến trước cửa nhà, Ngô Thần thở phào, âm thầm cảm tạ trời phật bởi chẳng có gì ngoài ý muốn xuất hiện.

Chu Cánh vẫn im lặng, nhìn Ngô Thần lấy chìa khóa, mở cửa, bước vào trong nhà.

Cậu đứng bên trong, anh đứng bên ngoài, hai người lặng im nhìn đối phương, cuối cùng cậu lên tiếng trước, “Học trưởng, hay là anh vào…”

“Nói, đưa tới đây được rồi, anh mau về đi.”

“…Gì, gì ạ?”

Ngô Thần tựa cửa, nhất thời u mê không hiểu.

“Nói, cậu không muốn uống bia, không muốn tôi đưa cậu về, càng không muốn tôi cùng cậu lên nhà.”

Hai người đứng cách nhau rất gần, mùi rượu trên người Chu Cánh phả thẳng vào mặt Ngô Thần, cậu loáng thoáng hiểu được ý tứ của anh, chợt hoảng loạn bước lùi về sau toan đóng cửa lại, nhưng Chu Cánh nhanh chóng túm lấy tay cậu, ra lệnh, “Nói.”

Chắc anh đã say rồi.

Một Chu Cánh toát lên đầy vẻ hiểm nguy như vậy khiến Ngô Thần hết sức bất an, há mồm muốn nói gì đó đều không thốt ra nổi. Chu Cánh mà cậu biết suốt thời gian qua không đáng sợ đến thế, làm người ta rét run.

Hốt nhiên Ngô Thần lại nhớ những lần bị Liên Vũ mắng mỏ là đồ không biết nói chuyện, sau đó cậu liền tự trách bản thân yếu hèn, mỗi khi cảm xúc ngổn ngang thì đều ngậm chặt miệng lại, lo sợ mất luôn cả quyền lợi được im lặng.

Nhưng Liên Vũ trong những tình huống đó đều không nắm tay cậu.

Còn bàn tay Chu Cánh lại thật to và ấm, biểu cảm lạnh lùng nhưng chất giọng rất trầm.

Nước mắt lăn dài trên má Ngô Thần, cậu cúi đầu thút thít, vai run nhè nhẹ.

Nửa chữ chẳng thể bật ra được.

Lúc sau, Chu Cánh buông tay cậu ra, điềm đạm nói, “Có gì phải khóc.”

Khiến cậu càng khóc dữ dội hơn.

“Cậu nói ai cậu cũng hâm mộ, vậy có hâm mộ tôi không?” Giọng anh dịu nhẹ.

Dĩ nhiên là hâm mộ! Ngô Thần vừa khóc vừa tự trả lời trong đầu. Hâm mộ anh cương quyết dứt khoát, hâm mộ anh dễ dàng hòa nhập với bạn vừa gặp, hâm mộ anh chẳng hề kiêng kỵ gì mà nói thẳng những điều cậu còn ngu ngơ.

“Vào ngủ đi, mấy ngày nữa tôi qua giúp cậu chuyển nhà.”

Nhưng Ngô Thần vẫn tiếp tục khóc, bàn tay đang giữ cánh cửa cũng tê cứng.

Chu Cánh chu đáo gỡ tay cậu xuống, giúp cậu đóng cửa lại, giọng anh êm dịu vang lên từ ngoài cửa, “Ngủ đi. Ngủ ngon.”

Khóc xong rửa mặt rất tốn thời gian, loay hoay một chốc đã hơn nửa đêm, Ngô Thần thay đồ ngủ, ngơ ngẩn ngồi trên sofa, rất lâu sau mới đứng lên lấy vali chậm chạp xếp đồ bỏ vào. Thật ra cũng không có gì nhiều để thu dọn, quần áo không còn mặc nữa đều bị bỏ xó, những gì cần mang đi chỉ là một ít sách báo và nhu yếu phẩm thường nhật. Gian nhà nhỏ nhanh chóng được dọn hơn một nửa, nhưng cơn buồn ngủ còn chưa đến. Khi cậu quay trở về sofa định lại ngồi thẫn thờ thì nhận được tin nhắn của Chu Cánh.

[Ngủ chưa?]

Lúng túng soạn [Ngủ rồi.] toan gửi đi thì choàng tỉnh dừng tay lại, cảm thấy bối rối tới đỏ mặt, vội vàng bỏ điện thoại xuống, chạy vào phòng nhảy lên giường, kéo chăn trùm kín đầu, cố gắng nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Mà đêm đó, cậu ngủ ngon thật.

_

Vèo một cái đến ngày chuyển nhà.

Nhà mới không cần trang hoàng nhiều, giữa chừng cậu có ghé qua đó một lần, đồ nội thất cơ bản đều có đủ, chỉ gọi thợ đến chỉnh lại hệ thống điện.

Khi Tư Tịch tới nhà cũ, Ngô Thần đang ngồi thừ đừ trên vali, thấy vậy bèn buông lời ghẹo, đang nhớ anh nào tới thất thần như vậy đó? Khiến Ngô Thật như bị nói trúng tim đen mà nhảy dựng lên, rồi lại hoảng hốt ngồi xuống.

“Coi điệu bộ ngu si chưa kìa!” Tư Tịch lại trêu, rồi bước lại ngồi lên cái rương màu đen bên cạnh, “Tôi thấy ảnh cũng được lắm á, chỉ là có nhiều chỗ cẩn chỉnh…”

“Cậu nói ai chứ…?”

Trong phòng khách không bật đèn có hơi tối, đã thu vén hết đồ đạc rồi mà vẫn không thấy trống trải hơn chút nào. Ngô Thần cúi đầu bóp ngón tay, không dám ngước mặt nhìn Tư Tịch.

Tư Tịch chống cằm, không nhây nhớt như mọi khi, “Ảnh sắp chuyển về Thu Thành ở luôn rồi, có gì tôi làm quân sư cho ông.”

Mấy ngày qua, Chu Cánh vẫn cư xử như thường lệ, mỗi bữa đều gửi tin nhắn hoặc gọi điện cho Ngô Thần, tán gẫu chút chuyện thường. Trước đây anh làm giám đốc tài chính của một công ty mạng, hiện tại đã hoàn tất thủ tục nghỉ việc, lần này trở về Thu Thành trước thì giúp bố quán xuyến công việc sau mới tính chuyện lập nghiệp. Ngô Thần tuy không bày tỏ quan điểm gì nhưng giọng điệu vẫn nghe ra tiếc nuối, Chu Cánh bèn đáp, chỉ là một chức danh thôi, tương lai sẽ còn xán lạn hơn.

Nhẩm tính thì từ dạo lần đầu giáp mặt nhau ở phòng triển lãm tranh độ Tết Nguyên Đán đến nay cũng khoảng bốn năm tháng, đủ để Ngô Thần đại khái hiểu Chu Cánh là người thế nào. Hành xử dứt khoát, thiện lương nhưng khó đoán. Cậu không muốn vọng tưởng gì, tự mặc nhận chuyện xảy ra trong cái đêm anh đưa cậu từ Không Sơn về nhà, hai người kẻ đứng ngoài người đứng trong nói những điều tối nghĩa chẳng qua chỉ là ảo giác khi say mà thôi.

Kẻ như cậu. Kẻ người như cậu…

“Cậu nghĩ nhiều rồi, Tiểu Tư.” Ngô Thần xoa mũi, ngó chằm chằm ra cửa, “Lát nữa học trưởng tới, xin cậu đừng có nói mấy câu kì cục…”

Tư Tịch ậm ừ, đốt thuốc hút, cùng ngồi chờ với Ngô Thần.

Hành lý không nhiều, chiếc Suv của Tả Ngôn chứa được gần một nửa rương thùng. Chuyển tới chuyến cuối, Tư Tịch đang lau mồ hôi cổ bỗng gạt Ngô Thần đang toan nhảy lên xe ra mà chêm một cái hộp giấy vào chiếc ghế bên cạnh, nói, “Xe hết chỗ rồi, ông qua xe Chu Cánh đi.”

Chu Cánh đang đứng tựa xe chờ, Ngô Thần ôm một cái thùng nhỏ, cảm thấy đi hay ở đều cũng không yên. Hôm nay cậu bận cái áo thun trắng đơn giản, do nãy giờ khuân đồ mà áo đã lấm lem, mặt mày cũng dính bụi đen, dáng vẻ nhếch nhác kết hợp đôi mắt to tròn ngơ ngác khiến cậu trông hệt như con mèo bỏ nhà đi chơi rong luốc lem bùn. Tư Tịch bật cười nói, ông cứ ôm cái thùng qua đó ngồi thôi.

Ngô Thần sợ Chu Cánh nghe thấy, lúng túng đáp, “Đã, đã nói là không được…”

“Tôi có phụt ra chữ nào kì cục đâu!”

Tư Tịch mặc kệ Ngô Thần, nổ máy xe chạy trước. Ngô Thần không thể làm gì khác hơn là rụt vai ôm thùng đi về phía Chu Cánh. Cậu cẩn thận phủi quần áo kỹ càng mới dám lên xe, mà ngồi vào chỗ rồi cũng chỉ dám ngồi thẳng lưng để không tỳ người vào lớp da ghế. Chu Cánh như thể không nhận ra điệu bộ cứng ngắc của cậu, khẽ vặn máy điều hòa rồi lái xe đi.

Đường tới Di Thu hoa viên không xa, nhưng có quá nhiều chốt thu phí, đi một chốc lại phải dừng. Trên đường, di động của Chu Cánh đổ chuông vài lần, anh chỉ liếc nhìn màn hình xong lại không nghe máy. Ngô Thần dù cố phân tán chú ý vào khung cảnh bên ngoài nhưng vẫn rụt rè nhắc, “Nếu là cuộc gọi rác thì anh cứ chặn số.”

Nói xong hai lỗ tai cậu đã đỏ lựng, tự cảm thấy mình thật lắm điều. Chu Cánh lại tỏ ra khá ngạc nhiên, đáp, đúng nhỉ, rồi tranh thủ đang lúc đèn đỏ mà cầm điện thoại lên chặn số máy kia. Ngô Thần ngồi vò mép áo, tự nhẩm đếm đến cái cột đèn giao thông thứ mười thì xe cũng chạy tới nơi.

Chu Cánh và Tư Tịch phụ trách khuân vác, Ngô Thần thì đứng giữ cửa thang máy, phân công hết sức rõ ràng. Đến khi chuyển mấy rương to thùng nhỏ vào nhà, cậu liền rất tự giác chọn cái kiện nào nặng nhất. Lúc quơ tới chiếc thùng đựng sách, tay cậu đã mỏi nhừ, đành lấy chân đạp. Từ thang máy đến trước cửa nhà khoảng tầm ba bốn thước, vậy mà cậu đã hụt hết hơi. Khi cậu mệt bở hơi tai chống lưng đứng dậy thì thấy Chu Cánh đứng giữa phòng khách nhìn cậu.

Trong đôi mắt tràn đầy niềm vui.

Chắc điệu bộ của cậu hết sức buồn cười.

Ngô Thần thực sự đứng không nổi nữa, tựa cửa lấy hơi, cổ họng cũng rát khan. Tư Tịch từ trong phòng ngủ bước ra, thấy thế liều trêu, “Làm gì ghê dữ, ai nhìn vô lại tưởng tụi tôi bóc lột ông.”

Cả Tư Tịch lẫn Chu Cánh dù đổ đầy mồ hôi nhưng trông còn rất sung sức. Gã tóc xoăn thậm chí còn kéo áo lau mồ hôi, thấy Ngô Thần tròn mắt lom lom nhìn mình, bèn đắc ý mà vỗ bụng, “Múi nè sờ không?”

Hoàn toàn không có tự giác cả phòng toàn gay.

Cậu ta cười đến là rạng rỡ, bất giác khiến Ngô Thần cũng vui lây. Nhà mới tuy bừa bộn nhưng không gian sáng sủa thông thoáng, có lẽ giúp Ngô Thần yên giấc.

Dù chẳng biết được mấy ngày.

Ngô Thần xoa đầu gối, nói, “Học trưởng, Tiểu Tư, hôm nay thực sự cảm ơn hai người nhiều lắm.”

“Sao vậy, nghe như muốn đuổi bọn này!?” Tư Tịch lại chòng ghẹo, “Mà thôi tôi phải đi thật đây, trưa có hẹn ăn lẩu với lão Tả, chuyện còn lại hai người tự làm tiếp nha.” Rồi nhanh chóng rảo bước ra cửa, lướt ngang qua Ngô Thần còn xoa đầu cậu xong lại giở thói chê bai, “Ui trời ướt nhẹp!”

Ngô Thần chẳng thèm đáp, bước vào giữa nhà ngồi bệt xuống sàn. Chu Cánh đi tới, chìa tay ra trước mặt cậu nhưng Ngô Thần giả vờ không thấy, cố nhổm dậy lết tới sofa, lẩm bẩm nói, ai cha sao mà dơ quá, nhớ là có đem theo nhiều khăn giấy lắm mà ta, để đâu rồi.

Liền xoay tới xoay lui ra vẻ đang tìm kiếm.

Bỗng nghe Chu Cánh đứng phía sau nói, “Tôi có.”

Lần này chẳng thể trốn tránh, cậu đành quay lại. Anh nhanh chóng nắm lấy cánh tay cậu, cầm khăn giấy chẳng biết lấy từ đâu ra, cẩn thận lau vết bẩn cho cậu.

Bàn tay Chu Cánh cũng giống như chính anh vậy, rắn rỏi, cương quyết, và ấm áp.

Bất chợt tay Ngô Thần ứa đầy mồ hôi, cả người như muốn bốc khói. Cậu liền cắn răng rụt tay về, giấu ra sau lưng, để đôi tay Chu Cánh chới với treo giữa không trung.

Chốc chốc, Chu Cánh bỗng bật cười, “Ngô Thần.”

Quả nhiên anh liền điểm danh cậu, mà cậu lại chỉ cúi đầu nhìn mũi giày mình.

“Vô điều kiện tiếp nhận những chuyện bản thân không thích, lại cố tình khước từ những thiện ý của người khác.” Anh nói xong bỗng dừng một lúc.

Để cậu lo lắng âm thầm bổ sung, tại sao? tại sao lại trở thành người như vậy?

Nhưng Chu Cánh lại nói, “Thế là không tốt. Phải sửa.”