Vua Phong Thủy: Tôi Là Tái Sinh Của Nàng Tiên Cáo

Chương 12: [12] Ngỗng trắng và chó đất



Người cha lao ra khỏi nhà, hai mắt đỏ hoe, đầu bê bết máu, nhưng con dao lớn trên tay lại sáng lạnh tràn đầy sát khí

"Các anh dám đánh vợ con tôi, tôi liều chết với đám khốn kiếp các người!"

Không một người lương thiện nào có thể chịu được cảnh vợ con mình bị bắt nạt.

Vì vậy, khi cha tôi cầm dao xuất hiện, ông ấy lộ ra đầy vẻ sát khí, nhìn thấy bộ dạng của cha lúc này, năm anh em nhà họ Trương sẽ không nghi ngờ gì, ông ấy sẽ trực tiếp giết họ vào lúc này. Năm anh em nhà họ Trương đột nhiên trông thấy cha tôi cầm con dao trên tay, đuổi tới liền hoảng sợ bỏ chạy

Khi cha đuổi bọn họ đến cửa, lúc này mẹ tôi mới phản ứng lại, ôm chầm lấy ông ấy từ phía sau, cuối cùng cũng ngăn được cha.

Thực ra lúc đó cha tôi cũng không còn bao nhiêu sức lực, bị năm anh em đánh rất dã man, đầu chảy máu, giãy giụa một hồi cũng mất hết sức.

Mẹ tôi thật sự không dám để cha tôi đuổi theo bọn họ ra ngoài, nếu cha tôi lúc đó nóng máu, giết bọn họ thì hậu quả sẽ rất thảm.

Tiếp đó, mẹ tôi đỡ cha tôi vào nhà, băng bó vết thương một lúc rồi ông nội đưa bà Lưu về nhà.

Vừa nhìn thấy trong nhà bừa bộn và cha tôi bị đánh như thế này, cơn giận của ông nội trong nháy mắt bộc phát.

Tính khí của ông nội còn nóng hơn cha tôi, nếu lúc đó ông nội ở nhà, năm anh em nhà họ Trương tuyệt đối không dám đến nhà tôi đánh người.

Mọi người trong làng đều biết rằng hồi đó ông tôi từng đi lính, cũng đã tham gia chiến tranh còn rất nóng tính. Khi ông nội đang định cầm cây đao đến nhà họ Trương để nói lý, bà Lưu đã ngăn ông lại.

Bởi bà Lưu đã nhìn thấy một vết tát rõ ràng trên mặt tôi.

"Ngô lão ca, ông đừng tìm nữa, cho dù ông không tìm, người của Trương gia lão gia cũng sẽ gặp xui xẻo." Lưu bà nói.

Khi ông nội nghe thấy nó, ông ấy có vẻ bối rối và hỏi bà ấy có ý gì

"Nếu có người động vào đứa trẻ, nhất định sẽ gặp xui xẻo." Lưu bà nội lắc đầu thở dài.

Tôi không nói thì không sao, nhưng khi ông nội nhìn thấy những vết tát trên mặt tôi, ông càng tức giận hơn, giận dữ chửi bới: "Mấy thằng khốn này còn dám đánh đứa nhỏ sáu tuổi, chúng nó còn là con người không thế?."

"Ngô lão ca nghe lời tôi đi, ông đừng đi, ông đi sẽ không biết, người đánh cháu trai ông đêm nay nhất định không sống nổi." Lưu bà nội nghiêm túc nói.

Lời vừa nói ra, ông tôi đã sửng sốt và hỏi lại

Bà Lưu kể về chuyện lần trước xảy ra với vợ của Mã Lão Tam, chính vì vợ của Mã Lão Tam đã đá tôi vài cái nên ngày hôm sau bà ấy mới chết ở sau núi.

Bây giờ người Trương gia sớm muộn gì cũng không tới, vừa vặn vào ngày tôi gặp nạn lại tới, như vậy chẳng phảilâf tìm chết sao?

Trong cơ thể tôi có một linh hồn tiên gia vô cùng cường, sáu năm qua tôi được những con hồ ly cùng chồn đó bảo vệ, đánh tôi là bất kính với tiên gia đang ngụ trong tôi, những con hồ ly cùng chồn đó nhất định sẽ không bỏ qua cho nhà họ Trương đi.

Khi ông nội nghe thấy điều này, trái tim ông run lên, nghĩ rằng chuyện này sẽ rất rắc rối.

Trương gia mặc dù có sai, nhưng cũng sẽ không vì tát tôi một cái mà mất mạng.

Họ đều là người cùng làng, và ông nội không muốn các anh em họ chết vì điều này, vì vậy ông đã hỏi bà Liu xem có giải pháp nào không.

Bà nội Lưu liên tục lắc đầu, nói: "Không có cách nào, đứa nhỏ Ngô Kiệt này nhất định sẽ có vận mệnh không tốt, cả đời sẽ gặp tai ương, ba năm qua cũng không thoát khỏi tai họa. Hoặc là hắn chết, hoặc là người khác chết, chúng ta chỉ có thể nhìn số mệnh của Trương gia."

Mặc dù vậy, ông tôi vẫn cảm thấy khó chịu nên đã hỏi bà Lưu xem có phải ai đánh tôi đều phải chết không.

Bà Lưu gật đầu.

Sau đó ông nội hỏi mẹ tôi ai đã đánh tôi.

Mẹ tôi nói nó là con thứ năm của nhà họ Trương.

Ông nội suy nghĩ một chút, sau đó hỏi Lưu bà nội có thể nghĩ ra biện pháp giúp nhà họ Trương hay không, bất kể chuyện xấu như thế nào cũng nên tốt bụng mà nhắc nhở bọn họ.

Bà nội Lưu không còn cách nào khác đành phải nói với ông nội: "Kẻ muốn trả thù nhà họ Trương nhất định phải là Hoàng Đại Tiên cùng hồ ly kia. Tôi đoán tối nay chúng sẽ tìm đến Trương gia lão ngũ. Ông đi nói với Trương gia lão ngũ đêm nay, nuôi vài con chó trong sân, đừng buộc chúng lại. Trong phòng nhốt thêm mấy con ngỗng trắng, trước khi thả phải cho chúng ăn nỏ, để chúng thải phân ra trong phòng. Như thế Trương gia mới bình an vô sự "

Điều này cũng có nguyên nhân, trước hết là chó nuôi ở nông thôn rất có linh tính, canh nhà rất giỏi, chó nếu phát hiện có chồn vào nhà sẽ dốc sức đuổi bắt. Xét về kích thước, chồn không phải là đối thủ của chó đất, dưới tình huống bình thường, chổn sẽ thua khi chạm trán với chó đất.

Đối với ngỗng trắng lớn, nó gần giống như chó bản địa, bởi vì ngỗng trắng lớn cũng có thể giữ nhà, và ngỗng trắng lại có ý thức lãnh thổ rất mạnh, nó còn lớn hơn chồn, miệng còn biết cắn mạnh. Đôi khi chó đất còn sợ hãi khi đến gần con ngỗng trắng, chứ đừng nói đến con chồn vàng, và quan trọng hơn, chồn rất sợ phân của con ngỗng trắng. Khi lòng bàn chân chạm vào phân, nó sẽ nhanh chóng bị thối rữa.

Vốn dĩ Lưu bà nội không muốn nói những chuyện này, dù sao bà cũng là đệ tử của Xuất mã tiên, chồn cùng hồ ly đều là tiên nhân, không nỡ đắc tội bọn họ.

Nhưng bà ấy rốt cuộc cũng không thể chịu được sự cầu xin của ông nội, vì vậy bà ấy liềm truyền lại phương pháp này cho ông nội.

Nhưng bà Lưu cũng không thể đảm bảo rằng phương pháp này có thể cứu sống được lão Ngũ.

Những con hồ ly cùng chồn đó đều có ân vớ nhà họ Ngô của chúng tôi, có thể nói là đại ân nhân, không có chúng, tôi cũng không thể sống được.

Nhưng mạng của lão ngũ đang bị đe dọa, ông nội tôi lại là người mềm lòng, họ đều là người cùng làng, năm anh em nhà họ Trương đều do ông nội nhìn họ trưởng thành, dù sao chuyện này không thể biện minh được, người nhà họ Trương sai nhưng không đáng phải trả bằng mạng của mình.

Mặc kệ có được hay không, ông nội cũng đều đến nhà Trương gia lão ngũ nói một tiếng, cho nên trước khi trời tối, ông nội chắp tay sau lưng tìm đến cửa của Trương gia lão ngũ, đi qua, phát hiện nhà anh ta đóng chặt cửa, ông nội gõ cửa hồi lâu cũng không có người đáp lại.

Thật ra thì Trương gia lão ngũ hôm đó cũng ở nhà,nanh ta biết ông nội nhất định sẽ đến đây nên sợ hãi không dám ra ngoài mà cũng không thể để ông nội xông vào.

Năm anh em nhà họ Trương đều do ông nội nhìn đến lớn, ông nội luôn rất có uy nghiêm trong thôn, bất kể người nào trong số anh em này nhìn thấy ông nội đều sẽ khiếp sợ.

Lúc đó anh ta cũng vì máu nóng mà đụng vào cha, giờ nghĩ lại anh ta liền rất sợ, lại càng sợ thanh đao trong tay ông nội.

Ông nội vẫn còn có chút lo lắng, liền đi tìm các anh em khác của Trương gia lão ngũ, nhưng mấy người anh em này hoặc là không dám ra ngoài, hoặc là sợ hãi không dám ở trong nhà, có người trực tiếp hỏi bảo vợ đi ra xin lỗi ông tôi.

Ông nội quay đi quay lại cũng không được nên chỉ biết bất lực lắc đầu thở dài.

Có lẽ đây là số mệnh của Trương gia lão ngũ, ngày hôm sau Trương gia lão đại tìm thấy thi thể của anh ta trong nhà, trong tình trạng treo cổ lên xà nhà.