Vũng Bùn

Chương 16



Thế Dương chưa từng nghĩ ông lại rơi vào tình cảnh này, người ông không muốn gặp nhất lại đang ngồi trước mặt ông.

Thanh Bình trông có vẻ chẳng bất ngờ gì, y bình thản ngồi uống trà, trong khi cậu trai đã "mời" Thế Dương vào nhà lại không ngừng hướng ánh mắt tức giận vào y.

Tình huống khó xử khiến cả không gian chìm vào yên lặng đến ngột ngạc, Thế Dương muốn lên tiếng nhưng lại chẳng thể tìm được đề tài nói, ông cứ thế lại im lặng ánh mắt cứ thập thò nhìn lên Thanh Bình.

"Chậc." Sau tiếng chậc lưỡi, cậu thanh niên kia bỗng đứng phắt dậy. 𝗧rang gì mà hay hay 𝘵hế + 𝘵r 𝐮m𝘵r𝐮yen﹒𝚟n +

"Đi đâu thế?"

"Mua đồ ăn tối. Tí về sẽ xử mày sau."

Rồi cậu ta bỏ đi, để lại Thanh Bình cùng Thế Dương chìm vào sự khó xử. Nhưng rồi, Thanh Bình chợt lên tiếng.

"Có lẽ ngài đang gặp khó khăn nhỉ?"

"Chắc vậy. Nhờ ơn cậu đấy."

Thế Dương hờ hững đáp lại, ánh mắt lúc này lại để ý tới xấp tài liệu trên bàn, loáng thoáng nhìn qua là cái tên "Khiết An" vô cùng quen thuộc. Ông giật mình, muốn vươn tay chộp lấy nó liền bị Thanh Bình chặn lại ý đồ.

Tay y đặt lên xấp tài liệu, ngăn bàn tay giữa không trung đang có ý định cướp lấy nó. Y mỉm cười với Thế Dương, đề nghị.

"Chúng ta nói chuyện một chút trước nhé?"

Thế Dương lại ngã người ra ghế sofa, ông vuốt mặt rồi gật đầu nói "Được."

Thanh Bình vui vẻ rời tay ra khỏi xấp tài liệu, cẩn thận rót thêm trà vào mà hưởng thức. Thế Dương trầm ngâm, mắt vẫn hướng thẳng vào xấp tài liệu. Sau đó sâu đôi mắt lại hiện rõ sự buồn rầu ngước nhìn Thanh Bình.

"Cậu biết tôi sẽ đến đây sao?"

"Tôi nghĩ chúng ta chỉ đơn giản là tình cờ thôi." Thanh Bình mỉm cười.

"Tôi thật sự chẳng thể tin nổi chữ "tình cờ" của cậu."

Thế Dương bực mình. Ông đã ngẫm lại biết bao lần về lần đầu gặp nhau giữa ông với Thanh Bình. Có vài điều khá kì cục, giống như đã được dựng lên sẵn chỉ để kéo ông vào tình huống phải bắt buộc phải giúp Thanh Bình.

Ban đầu Thế Dương hoàn toàn không nghi ngờ gì, cứ thuận theo mà tiến vào cửa tiệm trò chuyện đôi chút với y. Nhưng kì lạ thay, Thanh Bình trông có vẻ quen thuộc với quán, thậm chí một trong số phục vụ có vẻ cũng thân thiết với y. Với lại ông không nghĩ cửa tiệm tệ đến mức lại không mảy may để ý một chiếc hộp chắn ngay lối vào. Thậm chí khi đó đường rất đông, nhưng ngoài Thanh Bình ra thì chẳng có ai bước vào cửa tiệm, lại cũng chẳng có ai nhận ra sự khác thường mà tiến tới giúp đỡ.

Vị trí bàn cuối ngồi ngay cửa sổ, nơi mà thường được ưa chuộng thì lại chẳng có ai cho đến khi Thanh Bình với Thế Dương bước vào. Một chỗ ngồi thích hợp để nói mấy chuyện về "chúng" lại "vô tình" được bọn họ chọn trúng.

Ngẫm tới đó, Thế Dương chợt rùng mình. Mọi chuyện như thể được sắp đặt từ trước bởi chàng trai này. Cũng như có thể, lần gặp mặt thứ hai này, đã được tính toán từ trước.

"Ngài nói như thế tội tôi quá."

"Chúng ta nên đi thẳng vào vấn đề chứ nhỉ?"

Ngán ngẩm với gương mặt lúc nào cũng cười của Thanh Bình, Thế Dương thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn của mình.

"À vâng." Thanh Bình dường như không khó chịu với thái độ của Thế Dương. Y mỉm cười, đẩy xấp tài liệu ra trước mặt ông. "Như ông đã biết thì Khiết An hiện tại đang bị bệnh nhỉ? Ông gặp em ấy chưa?"

Thế Dương mím môi: "Tôi chưa."

Thanh Bình có vẻ không hài lòng với câu trả lời, y nhíu mày một cái rồi lập tức quay về vẻ bình thường.

"Tôi chỉ đoán mò dựa trên những triệu chứng bắt gặp ở Khiết An thôi. Có lẽ sẽ không chính xác 100% hơn việc tự ngài chứng kiến đâu."

"Cậu "vô tình" kéo tôi tới đây chỉ để nói lời này sao?"

"Đương nhiên rồi. Vì tôi biết rằng ngài có vẻ ương bướng đấy mà. Nếu không nhắc nhở nhẹ thì ngài sẽ không quay về đâu."

Lời Thanh Bình nói khiến Thế Dương khó hiểu. Ông nghĩ bản thân mình ngay lần đầu gặp mặt cũng không lộ quá rõ tính xấu của mình để y biết. Nhưng ông nhanh chóng dẹp vấn đề đó sang một bên, tay cầm xấp tài liệu bắt đầu đọc từng dòng chữ nghệch ngoạc.

"Xấu đến khó tin."

"Tha cho tôi đi ngài. Tôi vốn là người mù mà."

Thế Dương không quan tâm, tiếp tục đọc.

Đau bụng.

Khó ngủ.

Có tình trạng nôn diễn ra thường xuyên.

Thoạt nhìn những triệu chứng trên có vẻ như chỉ là những triệu chứng của bệnh bình thường. Thế nhưng, khi Thế Dương đọc ở dòng cuối, ông chợt dừng lại ngước nhìn Thanh Bình với vẻ đầy nghi hoặc.

"Chỉ với như vậy...? Mà cậu đoán con bé bị bệnh?"

"Hay vì ngồi hỏi tôi như thế, ngài có thể đi kiểm chứng mà?" Thanh Bình nhún vai. "Nhưng mà tôi khuyên ngài đừng nên hỏi thẳng. Tôi đoán Khiết An có vẻ thích giấu giếm nhiều thứ."

Thế Dương liếc mắt, mặt đầy khó chịu.

"Cậu nghĩ tôi là ai? Tôi là cha con bé, nếu hỏi thì con bé cứ thành thật mà trả lời thôi."

"Tôi nghĩ là vì ngài là cha Khiết An nên con bé mới không thành thật."

"Cậu nói cái quá-"

"Chúng ta chuyển chủ đề nhỉ?"

Thanh Bình cắt ngang lời Thế Dương, mặt y trông có vẻ như không hài lòng, thậm chí có thể nói là đang cực kì khó chịu. Nhưng y vẫn cố gắng giấu nó đi bằng nụ cười mỉm của mình, một nụ cười cực kì gây khó chịu với Thế Dương.

Thế Dương không nói thêm, chỉ gật đầu như đồng tình.