Vùng Đất Trù Phú

Chương 33: Phát triển cân bằng



Sau hơn ba tháng hai vợ chồng tôi cũng về lại kinh thành, trong thời gian này thì có hội đồng quan chấp chính giải quyết và thái tử Hồng Ân sẽ học hỏi việc quản lý đất nước sau này. Trong thời gian ở Tây Nguyên tôi tìm tòi rất nhiều thứ như văn hoá, phong cảnh và ẩm thực của các dân tộc miền cao, học rất cần cù và siêng năng trong công việc không khác dân tộc Kinh cho lắm.

Ba tháng ở đây tôi nhận ra một điều là con người xứ này còn gặp nhiều khó khăn nói thẳng ra là cực khổ vô cùng. Trên này thiếu thốn đủ thứ, tôi đã lên kế hoạch cho sự phát triển ở đây. Hội đồng quan chấp chính là cơ quan do tôi lập ra để giải quyết các vấn đề của đất nước khi vua không có mặt, hội đồng quan chấp chính gồm đại diện cao nhất của các cấp trung ương. Hội đồng quan chấp chính thay vua điều thành mọi thứ của đất nước thông qua hiến pháp, luật pháp trừ quân đội bảo vệ kinh thành, đội mật thám của nhà vua.

Hội đồng quan chấp chính bị hạn chế rất nhiều. Thứ nhất, họ chỉ nắm quyền trong khoảng thời gian không có vua. Thứ hai, một hội đồng quan chấp chính phải có sự chấp thuận của đa số và có thể ngăn cản có hiệu quả bất cứ quyết định hay hành động nào của nhau kia bằng quyền phủ quyết. Bù lại hội đồng quan chấp chính dù phục vụ nhà vua bất cứ lý do gì nhưng họ được phép chủ động và sáng tạo trong công việc để thay vua điều hành đất nước.

Sau ba tháng trở lại công việc thì rất bận rộn, sổ sách thì ngập đầu. Tôi phải đề ra những thứ cấp bách ở Tây Nguyên như cơ sở vật chất, y tế, học vấn của người dân. Ngoài ra phải đảm bảo lương thực và xây dựng các thị trấn, làng mạc mới cho người dân. Tại thư phòng tôi đang xem xét sổ sách thì bộ trưởng bộ khoa học và công nghệ báo:

“Thần Thắng bên bộ khoa học và công nghệ muốn báo cáo về bản thiết kế động cơ đốt trong”.

Tôi lên tiếng: “Khanh vào đi”.

Thắng bước vào trong hành lễ rồi nói: “dựa vào bản thiết kế động cơ đốt trong hai kỳ của bệ hạ có thể đưa vào hoạt động thương mại để giảm bớt gánh nặng cho động cơ hơi nước. Đây là báo cáo chi tiết của động cơ đốt trong hai kỳ”.

Tôi nhận lấy bản báo cáo rồi lật từng trang xem kỹ càng rồi nói: “đúng như trẫm nghĩ, tình hình đang rất khả quan nhưng trẫm cũng muốn riêng bộ khoa học và công nghệ phải dựa vào đây nghiên cứu ra một động cơ tối ưu nhất”.

”dạ thần sẽ tập chung nghiên cứu cải tiến ạ”.

“Tốt, à trẫm muốn trực tiếp tới xem các nghiên cứu tại bộ”.

“Dạ được, bệ hạ ăn trưa xong rồi ghé qua bộ cũng không gắp ạ”.

“Khanh nói trẫm mới để ý, vậy chiều trấn sẽ ghé qua đó”.

“Vậy thần lui trước không làm phiền bệ hạ nghĩ ngơi”.

Sau khi ăn xong và ghé qua bộ khoa học và công nghệ thì tôi cảm thấy chưa có sự tiến bộ lắm, phải cần thời gian để họ phát triển. Tôi đi dạo một chút để thư giản đầu óc quanh bờ hồ trong cung điện thì tôi thấy một người phụ nữ mặc áo tấc màu vàng được cách tân nhẹ ở phần tay áo và điểm nổi bật là chân váy màu trắng nhẹ nhàng với mái tóc được búi cao và một cô thiếu nữ cột tóc đuôi sam mặc một bộ áo dài màu tím đang chơi với ba đứa trẻ dưới ánh chiều tà. Tôi đứng nhìn họ đang chơi đùa với nhau rất vui, tôi không mở phá vỡ bầu không khí đó.

“Tới giờ ăn tối rồi các con” Ngọc Châu lên tiếng.

“Dạ nhi thần biết rồi mẫu thân” ba đứa con đồng thanh.

“Vậy để hoàng muội trổ tài nấu ăn cho tụi con ăn” Ngọc Bảo hào hứng.

Hồng Ân xị mặt nói: “ai nấu nhỉ thần cũng ăn trừ hoàng muội”.

Hai đưa con gái đồng thanh: “đúng đúng hoàng muội nấu dở lắm”.

Ngọc Bảo suy sụp nhưng khi thấy tôi thì muội ấy chạy tới ôm tay tôi mách: “huynh nghe rồi phải không? Ba đưa con của huynh chê muội nấu dở kìa”.

Tôi nghiên túc đi lại nói chuyện với ba đứa con, khi thấy tôi tới ba đứa sợ bị mắng liền núp sau lưng Ngọc Châu. Muội biết tôi sẽ không la tụi nhỏ vô cớ nên đẩy tụi nhỏ ra nói: “phụ hoàng đâu có mắng tụi con đâu ra đi”.

Tôi chờ tụi nhỏ ra rồi nói: “phụ hoàng biết tụi con không thích ăn đồ ăn của hoàng muội nhưng không thể nói vậy với người lớn. Mà tụi con nếu không thích thì dùng từ cho phù hợp là đồ ăn hoàng hoàng muội nấu tụi con ăn không được nên hoàng muội đừng nấu nữa hay những câu tương tự”.

Ngọc Bảo gật đầu khi thấy tôi chỉ bảo tụi nhỏ nhưng câu sau làm muội ấy đứng hình, tụi nhỏ nghe vậy liền cười rõ tươi rồi ôm tôi. Tối đó chúng tôi ăn tối cùng nhau, rồi tôi cũng về thư phòng giải quyết giấy tờ.

Khi về tới thì trời cũng đã tối, tôi bật đèn lên rồi tới kệ tủ lấy cuốn nhật ký đi tới bàn rồi ghi chép lại những suy nghĩ của bản thân và tình hình đất nước. Đang viết thì tôi cảm nhận được cơn đau từ đầu, tôi cảm giác hơi hoa mắt, tay hơi rung nhẹ, cảm giác đó qua nhanh và tôi nghĩ do tôi làm việc quá sức và tôi đã đi nghĩ ngay sau đó.