Vung Tiền Như Rác

Chương 1



#tien161099 đã beta.

#01-10

01

Tôn Phái Đồng tan làm, đang trên đường đi ăn món Quan Đông, thời tiết rất lạnh, không nhịn được muốn ăn chút đồ nóng.

Người đàn ông cao lớn, mặc áo gió, tóc trên đầu hơi rối, trên cổ tay đeo đồng hồ cao cấp, giơ tay nhấc chân đều mang khi chất cao quý, cho người khác nhịn không được kính nể hơn.

Tôn Phái Đồng ăn xong một phần Quan Đông, móc ví từ trong túi ra trả tiền, hắn thích dùng tiền mặt, tuy rằng hiện tại trả tiền bằng điện thoại cũng rất tiện, nhưng đã sống qua thời lạc hậu, trên người hắn vẫn còn giữ lại một chút hơi thở cổ điển.

Trần Tự Sanh thật xa liền nhìn thấy được người đàn ông kia, ánh mắt đầu tiên cậu nhìn là muốn nhìn thấu người đàn ông này, quần áo là đồ cao cấp, giày là hàng xịn được làm thủ công, đồng hồ cũng là phiên bản giới hạng, người đàn ông có khí chất như vậy, rất khó để người ta không chú ý đến hắn.

Trần Tự Sanh rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm hắn, nhìn thấy người đàn ông kia móc ví ra trả tiền, nhịn không được cười ra tiếng, chuyện gì vậy, đầu năm nay còn có người dùng tiền mặt sao?

02

Điện thoại nội tuyến trong phòng tổng tài reo lên, Tôn Phái Đồng buông công việc trong tay, nhận máy, “Chuyện gì?”

“Tôn tổng, có khách muốn lên gặp ngài.”

“Là ai?”

“Trên danh thiếp ghi, Trần Tự Sanh, Tập đoàn Trần thị.”

“Nói cậu ta đến phòng khách chờ tôi.”

“Vâng.”

Phòng khách, Trần Tự Sanh ngồi trên sofa uống trà, trên mặt hơi tươi cười, giống như là biết trước hắn sẽ đến.

Tôn Phái Đồng đi vào bắt tay với cậu, lễ phép mà nói chuyện, “Ngài Trần đến đây là có chuyện gì?”

Trần Tự Sanh làm như không có gì mà vuốt ngón tay của mình, ánh mắt dừng lại trên mặt hắn, “Tôn Phái Đồng, tôi muốn theo đuổi em.”

Tôn Phái Đồng cảm thấy ngoài ý muốn, hắn căn bản không quen Trần Tự Sanh, cũng không biết Trần Tự Sanh làm sao biết hắn, “Câu chuyện cười này một chút cũng không vui.”

Trần Tự Sanh trên mặt mang theo nụ cười nhất định sẽ thành công, “Em sớm muộn gì cũng là của tôi.”

03

Trần Tự Sanh, tổng tài tập đoàn Trần thị, năm nay 36 tuổi, là tổng tài của công ty xuất nhập khẩu nhất nước A, đẹp trai nhiều tiền, là Vương lão ngũ nổi danh trong vòng, không biết có bao nhiêu người muốn bò lên giường của cậu, nhưng nhiều năm như vậy Trần Tự Sanh cũng không dính bắt kỳ tai tiếng gì.

Một nhân vật truyền kỳ như vậy, hiện tại đang ngồi ăn vạ dưới công ty hắn không đi, Tôn Phái Đồng bất đắc dĩ xoa xoa trán, hắn không thể nào ngờ được, lời Trần Tự Sanh nói ngày đó là sự thật.

Trợ lý gọi điện thoại tới, “Tôn tổng, hiện tại Trần tổng đang ở dưới lầu bày rất nhiều hoa hồng, khách hàng chúng ta đến cũng không có chỗ để đi.”

Tôn Phái Đồng nói, “Gọi người đi dọn dẹp đi, kêu Trần Tự Sanh lên đây gặp tôi.”

“Vâng.”

04

Lại là trong phòng khách.

Trần Tự Sanh mở của vào, trong lúc Tôn Phái Đồng đang chăm trà cho cậu lập tức giành lấy, ái muội mà cọ qua ngón tay hắn, “Tôi đến.”

Tôn Phái Đồng hơi không biết làm sao, tuy rằng con trai theo đuổi hắn cũng rất nhiều, nhưng chưa có ai giống như Trần Tự Sanh đảo khách thành chủ như vậy.

Trần Tự Sanh châm trà cho hắn, “Tiểu Phái vì sao không nhận hoa của tôi?”

Tôn Phái Đồng nói, “Trần tổng, tôi sẽ không thích anh, anh cũng không cần tốn công nữa.”

Trần Tự Sanh căn bản không quan tâm hắn từ chối, “Vì sao?”

“Tôi nghĩ tôi thích con gái.”

“Vậy tôi đây sẽ đi phẩu thuật chuyển giới.”

05

Tôn Phái Đồng phát hiện lời hắn nói Trần Tự Sanh không hề quan tâm, hắn không muốn Trần Tự Sanh gọi điện thoại cho hắn, Trần Tự Sanh sẽ gửi tin nhắn cho hắn, hắn không cần Trần Tự Sanh tặng hoa cho mình, Trần Tự Sanh liền mỗi ngày kiên trì đưa hắn về nhà, bằng mọi cách, cậu luôn xuất hiện trước mắt hắn.wattpadtien161099

Trợ lý lại gọi điện thoại tới, “Tôn tổng……”

“Làm sao vậy?”

“Trần tổng ngài ấy bị điên rồi! Ngài ấy mua tất cả đài truyền hình cả nước, phát video trên khắp cả nước, hiện tại đang phát sóng video theo đuổi ngài, còn phát sóng trực tiếp ở nước ngoài!”

Tôn Phái Đồng: “……”

Trần Tự Sanh bị chặn lại ngoài cửa, tuy rằng cậu chưa từng thành công khi muốn vào.

“Tiểu Phái, em mở cửa cho tôi đi, tôi có thể nấu cơm cho em.”

“Không cần phiền Trần tổng.”

“Nấu cơm cho người mình thích sao lại phiền được?”wattpadtien161099

Tôn Phái Đồng không có biện pháp với cậu, tưởng cậu đã bỏ cuộc, ai ngờ Trần Tự Sanh đột nhiên nắm chặt cổ tay của hắn, hắn bị dọa sợ bởi hành động lớn mật của cậu, lại tùy ý Trần Tự Sanh đứng trước mặt mình, không biết làm sao.

“Sớm biết có thể dễ dàng chạm vào như vậy, tôi tại sao lại nhẫn nhịn chứ.”

Tôn Phái Đồng rút tay mình về, mặt hơi tức giận, trên cổ tay trắng nõn bị đỏ một mảng, “Trần tổng, mời anh tôn trọng tôi một chút.”

“Tôi đương nhiên tôn trọng em, nhưng mà tiểu Phái rm cũng nên thông cảm cho tôi, đối mặt với người mình thích, có chút không chịu được.”

Tôn Phái Đồng bị cậu làm cho sợ chết khiếp, rốt cuộc vẫn dùng sức đóng cửa lại, để Trần Tự Sanh đứng ngoài của bật cười.

06

Từ đó về sau Trần Tự Sanh càng không biết xấu hổ, mỗi ngày canh hắn ở dưới lầu công ty, vừa tan làm liền lên lầu bắt nhất định muốn ăn cơm với hắn, một thời gian sau, Tôn Phái Đồng béo lên không ít.

Hôm nay Trần Tự Sanh lôi kéo hắn đến nhà hàng xa hoa xất, chỗ to như vậy chỉ có hai người bọn họ, chỗ ngồi có thể ngắm trọn toàn cảnh thành phố.

Trần Tự Sanh ngồi đối diện hắn nói, “Nếm thử xem, tay nghề của hoàng gia Anh.”

Tôn Phái Đồng nhìn nguyên bàn đồ ăn đầy đủ màu sắc, bất đắc dĩ nói, “Cảm ơn, nhưng tôi thích món ăn Trung Quốc hơn.”

Trần Tự Sanh sớm có chuẩn bị, vỗ vỗ tay, liền có người dọn bàn cơm kiểu táy đi, đoàn người liên tục bưng đồ ăn mới lên.

Trần Tự Sanh chống cằm nói, “Đầu bếp Trung Quốc, nếm thử xem hợp khẩu vị em không.”

Tôn Phái Đồng: “……”

Cuối cùng bọn họ bị bắt ăn một bàn Trung Tây kết hợp.

07

Trần Tự Sanh rốt cuộc cũng được cho phép vào cửa, thật sự Tôn Phái Đồng cũng không biết tại sao nhà mình bị cắt điện, Trần Tự Sanh hình như đang ở cạnh nhà hắn, không đến hai phút đã qua đến, mất gần một giờ mới sửa xong.

Tôn Phái Đồng hỏi, “Anh có muốn đi tắm không?”

Trần Tự Sanh lập tức nói, “Được, vậy em có thể cho tôi mượn quần áo không?”

Tôn Phái Đồng lập tức hơi hối hận với đề nghị của mình, nhưng lời nói đã nói ra, cũng chỉ đành đưa cho Tần Tự Sanh bộ đồ mình chưa mặc.

Trần Tự Sanh lúc đi ra, Tôn Phái Đồng đang vẽ bảng phác thảo, Tôn gua làm về châu báo, Tôn Phái Đồng là tổng tài, lâu lâu cũng tự mình thiết kế cho mấy khách hàng quan trọng, người đàn ông ôn hòa ngồi trên bàn làm việc, bút chì ma sát vớt mặt giấy phát ea âm thanh, Trần Tự Sanh không dám đi lên sợ sẽ làm phiền đến hắn, sợ đầy người mình đầy mùi tiền làm bẩn người yêu.

Sau đó Trần Tự Sanh không biết rừ lúc nào cầm ra hai chai rượu vang, cứng rắn lôi kéo Tôn Phái Đồng cùng nhau uống. Cậu cũng không ngờ Tôn Phái Đồng tửu lượng kém như vậy, hai ly đã say, ngày thường cao lãnh không cho chạm vào, bây giờ uống say ngã vào lòng cậu, gương mặt đẹp trai đỏ bừng.wattpadtien161099

“Tiểu Phái?”

Trần Tự Sanh gọi hắn vài tiếng, phát hiện Tôn Phái Đồng say thật rồi, cơ hội tốt đang ở trước mặt, cậu nhịn không được muốn làm chuyện xấu, nhưng nghĩ lại tính cách tiểu Phái thẹn thùng như vậy, vẫn là không nên làm như thế, nhưng đây là cơ hội tốt bỏ qua thì phí.

Cậu nhịn mỹ nhân đang say nằm trong ngực mình, mở miệng dỗ dành, “Tiểu Phái, gọi anh ơi.”

Tôn Phái Đồng mơ mơ hồ hồ, hơi hé mắt, lẩm bẩm mà gọi một tiếng: “Anh ơi……”

Trần Tự Sanh hung dữ mà nhéo đùi mình một cái.

08

Tôn Phái Đồng được mời tham gia một buổi tiệc, lúc đến mới phát hiện Trần Tự Sanh cũng ở đây, hơn nữa vị trí ngồi của hai người lại cạnh nhau, hắn không cần ngjix cũng biết là Trần Tự Sanh động tay đọing chân, rốt cuộc người này là quá giàu, chỉ sợ không có thứ gì là cậu ta dùng tiền mua không được.

Buổi đấu giá hôm nay là do một người bạn của hắn tổ chức, hắn lúc đầu chỉ muốn đến chơi, không ngờ tới lại bị hấp dẫn bởi một bức tranh sơn thủy, bất quá cũng có một người khác để ý đến, Tôn Phái Đồng ra giá vài lần liền bỏ cuộc.

Ai ngờ Trần Tự Sanh đột nhiên hô lên “Một trăm triệu.”

Trong lúc nhất mọi người đều ồ lên, biết rằng người cuối cùng ra giá là 3000 vạn, lúc này đột nhiên có người hô một trăm triệu, mọi người đều tìm xem người này là ai, cũng có người nhận ra cậu chính là Trần Tự Sanh, nói nhỏ, “Đừng giành, ai có thể đoạt được đồ của Trần Tự Sanh.”

Tôn Phái Đồng khuyên cậu, “Nó căn bản không đáng giá một trăm triệu.”

Trần Tự Sanh lại nói, “Tôi cảm thấy nó có giá trị, em là bảo vật vô giá của tôi, chỉ cần có thể làm em vui, tui phá sản cũng không sao.”

Người kia cảm thấy mình mất thể diện, run run rẩy rẩy mà nói, “Một trăm triệu một ngàn vạn.”

Trần Tự Sanh lập tức nói, “Ba trăm triệu.”

“Ba trăm triệu lần thứ nhất.”

“Ba trăm triệu lần thứ hai.”

“Ba trăm triệu lần thứ ba.”

“Chúc mừng Trần tổng giành được bức tranh sơn thủy này.”

Trần Tự Sanh cười nói, “Giúp ta đem bức tranh này chuyển đến nhà Tôn tổng, tối nay chỉ cần là đồ Tôn tổng thích, tôi đều ra giá một trăm triệu để mua hết.”

“Được Trần tổng.”

Tôn Phái Đồng thở dài, hắn đã có thể tưởng tượng được ngày mai báo chí sẽ viết như thế nào.

09

Quả nhiên, trang đầu của các trang báo đều viết về tình yêu của hai người bọn họ, nhưng mà đương sự mọit chút cũng không quan tâm, tập trung mà tưới hoa.

“Tiểu Phái, em đã nhìn bồn hoa kia nữa tiếng, có thể nhìn tôi một cái không.”

Tôn Phái Đồng nói, “Có việc gì sao?”

Trần Tự Sanh trực tiếp cầm đi bình tưới, dùng cả người mình đứng trước bồn hoa chết tiệc kia, trong ánh mắt kinh ngạc của Tôn Phái Đồng, hôn lên trán hắn một cái.

Chiều cao hai người gần bằng nhau, Trần Tự Sanh còn muốn cao hơn hắn một chút, làm như vậy không hề cố sức chút nào, trộm hôn lên trán hắn một cái, Trần Tự Sanh nói, “Em vẫn không để tâm chuyện tôi theo đuổi em, nhưng tôi là nghiêm túc để theo đuổi em, em đừng nghĩ làm lơ tôi.”wattpadtien161099

Tôn Phái Đồng vẫn còn ngơ ngác, cuối cùng, bên tai đỏ bừng, “Sao anh lại có thể……”

Trần Tự Sanh hoàn toàn không cảm thấy áy náy, “Không làm như vậy anh khi nào mới nhận ra được là tôi theo đuổi em? Huống hồ cũng chỉ có hôn trán một cái, tôi còn muốn làm chuyện khác nữa kìa.”

Tôn Phái Đồng vừa đỏ mặt vừa tức, “Anh…… Không nói lại cậu.”

10

Đã qua sáu tháng kể từ khi Trần Tự Sanh nói muốn theo đuổi hắn, Tôn Phái Đồng dần dần ý thức được, Trần Tự Sanh không chỉ là nói chơi, giống như đó là cách cậu theo đuổi người khác, đều là cách mà cậu biểu đạt tình yêu, sợ làm hắn hoảmg sợ, nhưng Trần Tự Sanh không hề có tự giác, lúc nào cũng đường đột.

Đa số thời điểm hắn có thể dư sức đối phó với sự theo đuổi của Trần Tự Sanh, nhưng lâu lâu Trần Tự Sanh lại làm ea mấy hành động, hắn liền không biết phải làm sao.

Trần Tự Sanh nắm lấy cổ tay hắn dán ở trên môi, cậu thúch nhất là cổ tay Tôn Phái Đồng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, lấy cầm bút quả thật là sắc tình không chịu được.

Cậu dùng môi hôn một cái lên cổ tay Tôn Phái Đồng, ánh mắt mơ hồ nhìn mặt Tôn Phái Đồng, ánh mắt âm u, cậu biết, đó là trắng trợn ghét bỏ, còn có tức giận với cậu.

Cậu hôn lên cổ Tôn Phái Đồng, Tôn Phái Đồng ngơ ngác mặc kệ động tác của cậu, lộ ra hầu kết của mình, Trần Tự Sanh luyến tiếc cắn, liền nhẹ nhàng mà hôn, Tôn Phái Đồng ngẩng cổ nức nở, Trần Tự Sanh nghe được tiếng bàn ghế bị ngã.

Tôn Phái Đồng không còn đường lui, dựa vào tường thở dốc, chống đỡ không được mà xin tha, “Đừng hôn……”

Trần Tự Sanh ánh mắt nhìn thấy gương mặt động tình của hắn, nắm cổ ray hắn kéo đến nhà vệ sinh, đem người ấn trên bồn rửa mặt, tự mình trực tiếp ngồi xổm xuống, “Tôi giúp em.”

Tôn gia là dòng dõi thư hương, Tôn Phái Đồng cũng vì vậy là tính cách đoan trang, hắn sống nhiều năm như vậy, thật sự là không ngờ được mình sẽ ở bên ngoài làm loại chuyện này, nhưng trước mắt hắn bị Trần Tự Sanh ấn không thể động, nơi đó bị Trần Tự Sanh ngậm vào trong miệng, hắn chỉ có thể khống chế mình, cố gắng không phát ra âm thanh.

Trần Tự Sanh nhìn không được bộ dáng chịu đựng của hắn, cậu muốn lập tức khi dễ Tôn Phái Đồng đến bật khóc, vì thế động tác càng lúc càng nhanh, Tôn Phái Đồng không thể không đẩy cậu kêu cậu chậm một chút, nhưng vẫn không ngăn được Trần Tự Sanh ngậm sâu hơn, cho đến lúc cao trào, hắn hoảng sợ mà che miệng mình lại, tuyệt vọng mà bắn vào trong miệng Trần Tự Sanh.wattpadtien161099

Trần Tự Sanh xoa xoa miệng mình, ngẩng đầu nhìn hắn, Tôn Phái Đồng khóe mắt đỏ bừng, trên mặt lại là tức giận, giống như là muốn đánh cậu một cái, nhưng mà không làm được, chỉ có thể mở miệng mắng, “Hỗn đản.”

Tác giả có lời muốn nói:

- --------*--------

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.