Vung Tiền Như Rác

Chương 2



#tien161099

#11-17

11

Tôn Phái Đồng được mời tham gia một buổi triển lãm tranh, Trần Tự Sanh đương nhiên là đi theo, trong triển lãm thật sự rất yên tĩnh, Trần Tự Sanh hiếm khi không động tay động chân.wattpadtien161099

Tôn Phái Đồng đứng trước một bức tranh, Trần Tự Sanh nhìn chằm chằm một lúc lâu cũng không hiểu gì, đúng lúc này, phía ngã rẽ một người phụ nữ đi ra, nhìn thấy Tôn Phái Đồng vui vẻ nói nói, “Tiểu Phái?”

“Cô Thư.”

“Sao? Thích bức tranh này?”

Tôn Phái Đồng cười nói, “Nhìn rất giống nét vẽ của cô Thư đây.”

Thư Du cười cười, “Em còn không có ký tên, mà anh cũng nhận ra được.”

“Phong cách của cô Thư rất độc đáo.”

“Khó nghe được tiểu Phái khen em nha.”

“Cô Thư sao còn cần tôi khen.”

Hai người nói ra một đống lời, Trần Tự Sanh ho khan một tiếng, mở miệng chen ngang, “Tiểu Phái, triển lãm tranh cũng gần xong rồi, chúng ta đi.”

Tôn Phái Đồng nghi hoặc nói, “Có chuyện gì sao?”

Trần Tự Sanh nói có, lôi hắn đến một chỗ không có ai, bộ dáng tức giận.

“Bức tranh kia có chỗ nào đẹp, em muốn tôi cũng có thể mua một bức cho em, còn có người phụ nữ kia, cô ta dựa vào cái gì mà chạm vào người em?”

Tôn Phái Đồng nghiêm túc giải thích với cậu, “Không phải thứ gì cũng có thể dùng tiền để mua.”

Trần Tự Sanh hít sâu một hơi, chậm rãi nói, “Tôi là một thương nhân, tất cả đồ vật của tôi đều có dáng giá rõ ràng, chỉ có em là vật bảo vật vô giá, em muốn cái gì tôi đều có thể cho em, nhưng em có thể đừng để người khác chạm vào hay không?”

Tôn Phái Đồng trên mặt nóng lên, quay mặt đi nói, “Tôi biết rồi, có thể buông tôi ra chưa?”

Hắn còn bị Trần Tự Sanh chặn trong góc, dựa sát vào nhau, ngẫu nhiên có người đi qua, kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của tiểu Phái, nhưng Trần Tự Sanh vẫn bị bộ dáng này của hắn dụ dỗ, “Tiểu Phái……”

Tôn Phái Đồng không còn sức mà đẩy đầu cậu ra, đành để Trần Tự Sanh cắn lên cổ một cái.

“Làm ký hiệu, em là của tôi, ai cũng đừng mong lấy.”

12

Cách ngày, Tôn Phái Đồng nhận được một bưu phẩm, là bức tranh của cô gái kia.

Hắn mở tranh ra, phía dưới có một tờ giấy, đối phương sợ hắn không biết nên tranh công viết: Trần Tự Sanh tặng.

Đúng lúc Trần Tự Sanh gọi điện thoại đến cho hắn, “Tiểu Phái, nhận được tranh chưa?”

Tôn Phái Đồng nói, “Trần tổng, đừng tặng cho tôi mấy món đồ quý như vậy nữa.”

“Quý sao? Chỉ cần anh thích, cái gì tôi cũng cho anh, đó chỉ là một bức tranh, không quý.”

Tôn Phái Đồng bất đắc dĩ nói, “Nếu tôi muốn ngôi sao trên trời thì sao?”

“Tôi có nha, vừa vặn mấy năm trước có mua mấy viên đá, đến bây giờ còn chưa có đặt tên, en cảm thấy nên đặt tên gì mới tốt? Đá tiểu Phái?”

Tôn Phái Đồng thở dài, lấy cớ mình có việc cúp điện thoại, thuận tiện từ chối ý tốt đó.

Trần Tự Sanh cầm điện thoại bật cười, tiểu Phái thật là đáng yêu quá đi.

13

Một năm không nhanh không chậm cứ thế trôi qua, năm mới sắp đến, Tôn gua mở một bữa tiệc tối, mời đến rất nhiều người nổi tiếng, Trần Tự Sanh cũng muốn một tấm thiệp mời, sửa soạn chỉnh chu đến dự tiệc.

Tôn Phái Đồng thấy cậu đến có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh đã được người lớn trong nhà gọi đi, Trần Tự Sanh cầm ly rượu vui sướng nghĩ, tìm cơ hội túm tiểu Phái đến một chỗ không có ai, để khi dễ một chút, ai ngờ mới uống có ba ngụm rượu, tự nhiên nhìn thấy Tôn Phái Đồng bị một người phụ nữ kéo tay, lập tức vén tay áo đi qua.wattpadtien161099

“Này này này, vị tiểu thư này, không ai nói với cô, phải duy trì khoảng cách với người yêu của người khác sao?”

“Người yêu? Tại sao tôi không biết tiểu Phái dsax có người yêu?”

Nói xong còn cố ý khiêu khích, chạm vào vai Tôn Phái Đồng, “Tiểu Phái, anh hiện tại là đi quậy với loại người này?”

Trần Tự Sanh thiếu chút nữa chửi ầm lên, cái gì mà nói cậu là loại người này? Cậu vì để xứng đôi với tiểu Phái đã cố gắng thay đổi rất nhiều?

Cậu một ray nắm lấy tay Tôn Phái Đồng kéo lại, “Đây là vợ của tôi, biết điều cút xa một chút, nếu không đừng có trách tôi không khách sáo.”

“Hả? Anh là đồ không biết xấu hổ! Anh trai tôi khi nào thành vợ của anh?”

“Tuổi còn trẻ, đừng có tóm được ai cũng gọi là anh, đây là vợ của tôi, thế nào không phục? Vậy cô đang làm cái gì? Trong nhà có mấy công ty?”

“Mở miệng ngậm miệng đều là tiền, anh trai tôi sao lại quen được loại người như anh được!”

Tôn Phái Đồng bất đắc dĩ mà đỡ trán, “Đừng quậy, Trần tổng, đây là em gái tôi, Phái Linh, vị này là Trần tổng.”

14

Tôn Phái Đồng lại bị Trần Tự Sanh kéo tới một góc, người này lại bất mãn cắn cổ hắn, “Làm gì có em gái nào như vậy, tức chết tôi.”

Tôn Phái Đồng giải thích nói, “Phái Linh chỉ là thích nói giỡn thôi.”

“Tôi mặc kệ, tiểu Phái chỉ có thể là của mình tôi.”

“Chỉ sợ không được, tôi còn có người nhà.”

Trần Tự Sanh dừng lại một chút, lại tức giận mà cắn xương quai xanh của hắn, “Tôi có thể dùng tiền mua họ không? Làm cho bọn đem em đưa cho tôi, chỉ thuộc về một mình tôi.”

Tôn Phái Đồng nhẹ nhàng đẩy hắn, “Trần tổng, anh trước tiên bình tĩnh một chút.”

Trần Tự Sanh lui lại, phát hiện cần cổ Tôn Phái Đồng đã bị cậu cắn cho đỏ lên, cậu vừa đau lòng vừa áy náy, “Rất xin lỗi rất xin lỗi, tại sao em không hô đau?”

Tôn Phái Đồng lại nói, “Không sao, chuyện hôm nay làm anh hiểu lầm, tôi kêu Phái Linh xin lỗi anh.”

Trần Tự Sanh nhìn hắn, bất đắc dĩ mà thở dài, “Tiểu Phái em như thế nào……”

Như vậy……

Cậu kéo tay Tôn Phái Đồng, “Tôi mang em đi bỏ trốn.”

15

Lúc lôi kéo Tôn Phái Đồng bỏ trốn, Trần Tự Sanh trong lòng nghĩ, hắn cũng không phải là món đồ, có thể dùng tiền cướp mất hòn ngọc quý trong tay Tôn gia, chờ Tôn gia phát hiện coi chừng đã muốn xé xác cậu rồi, nhưng nghiêng đầu nhìn về phía Tôn Phái Đồng, cậu lại nghĩ muốn giận thì giận đi, đời này của cậu cũng chỉ động tâm với một người.

Cậu lái xe mang Tôn Phái Đồng đến bờ biển, lúc này đã hơn nửa đêm, xung quanh rất ít người, chỉ còn ánh sáng từ mấy cái liều.

Hai người đi dạo một vòng, ban đêm gió thổi có chút lạnh, Tôn Phái Đồng đột nhiên cảm thấy vai ấm áp, thì ra là Trần Tự Sanh đem áo khoác đắp ở trên người hắn.

“Trần tổng, cậu……”

“Tôi không sao, em không bị lạnh là được.”

“Nhưng mà……”

“Không có nhưng mà.” Trần Tự Sanh nắm lấy tay hắn, “Như vậy thì không lạnh nữa.”

16

Lúc nữa đêm, hai người về lại trong xe, Tôn Phái Đồng chịu không nổi nên ngủ rồi, Trần Tự Sanh đem quần áo đắp lên người hắn, mình thì xuống xe.

Tôn Phái Đồng thức dậy lúc trời còn chưa sáng, nhìn thời gian, cách lúc mặt trời mộc còn mười lăm phút nữa, hắn mở cửa xe xuống, đối diện với gió biển, hắn siết chặt quần áo trên người, bừng tỉnh nghe được có người gọi hắn, quay đầu lại xa xa thấy Trần Tự Sanh đang đi về phía hắn.

“Trần tổng đi đâu?”

Trần Tự Sanh vẫn chưa trả lời, mà là nhìn theo ánh sáng từ phía chân trời nói, “Tiểu Phái, tôi thích em.”

“Tôi biết.”

Trần Tự Sanh nắm lấy tay hắn sưởi ấm, “Tôi sinh ra đã tự cao tự đại như vậy, mà tôi ngoài những đồng tiền dơ bẩn đó ra, mấy thứ khác tôi đều không có, tôi cũng thường xuyên suy nghi, mình hơn người khác được cái gì, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, giống như cũng chỉ có tiền.”

Cậu tự giễu cười cười, “Tôi chưa từng thích ai, nhiều năm như vậy, cũng chỉ động tâm với một mình em, muốn cho em cả thế giới này, muốn nhìn thấy em cười, muốn cho em vui vẻ, tôi biết tôi thô lỗ, nhưng cho dù chỉ còn lại một hy vọng, tôi cũng muốn được ở bên cạnh em.”

Mặt trời từ từ nhô lên, chiếu sáng toàn bộ mặt nước, Trần Tự Sanh trong lúc mặt trời mộc quỳ một chân xuống, “Tiểu Phái, lấy tôi được không? Cho tôi chăm sóc em.”

Tuy rằng thường thường được người khác theo đuổi, nhưng đây là lần đầu tiên Tôn Phái Đồng được cầu hôn, hắn nhìn mặt đầy mong đợi của Trần Tự Sanh, hỏi, “Cậu mua nhẫn khi nào……”

Không ngờ được hắn sẽ hỏi cái này, Trần Tự Sanh bật cười, mạch não của tiểu Phái là thần kỳ như thế, “Lúc em ngủ thì đi mua, gần đây có một cửa hàng, tôi là mua cái mắc nhất, tuy rằng vẫn là rất bình thường, nhưng là trước mắt không còn kịp, anh có thể đồng ý không? Sau này sẽ mua cho anh nhẫn khác.”

Tôn Phái Đồng nhìn cậu, sắc mặt dưới ánh nắng càng hiện nhu hòa, “Tôi đã nói rồi, không phải thứ gì cũng dùng tiền được……”

Hắn vừa mới chuẩn bị trả lời, phía đằng xa liền có một đám người kéo đến.

Ba Tôn chỉ vào hắn nói, “Trần Tự Sanh! Cậu buông con trai tôi ra!”

Tôn Phái Linh cũng chỉ vào hắn nói, “Người đàn ông chó chết! Buông anh tôi ra!”

Tôn Phái Đồng hoảng sợ, nhìn thấy Trần Tự Sanh đầy mặt hắc tuyến, hắn cũng buồn cười nói, “Trần tổng, tuy rằng tôi rất muốn nói đáp án cho anh biết, nhưng hiện tại không đúng lúc rồi.”

Trần Tự Sanh thật sự muốn đem mấy người đó ném xuống biển, giống như nghĩ đến cái gì, vui sướng mà nắm chặt tay Tôn Phái Đồng, “Cái gì nói là không đúng lúc? Chẳng lẽ nói tôi có cơ hội? Tiểi Phái, em không có gạt tôi?”

Tôn Phái Đồng giơ tay nắm áo khoác vào trong ngực cậu, lời nói sâu xa, “Chờ cậu giải quyết xong mấy chuyện này rồi nói sao.”

Trần Tự Sanh sáng mắt, nói chuyện cũng có chút run run, “Tôi tôi tôi…… Tôi giải quyết em liền đồng ý lấy tôi sao?”

Tôn Phái Đồng lại nói, “Nghĩ cái gì đó Trần tổng?”

Trần Tự Sanh ánh mắt tối sầm, nhưng mà giây tiếp theo liền đầy ý chí chiến đấu, nói cho cùng, tiểu Phái thẹn thùng như vậy, làm sao mà dễ dàng nắm tới tay được, huống hồ cậu cũng đã chuẩn bị theo đuổi cả đời.

Cậu thề son sắt mà nói, “Tiểu Phái anh yên tâm, tôi nhất định lập tức, lập tức! Đem mấy chuyện kia giải quyết xong! Vậy đến lúc đó……”

Tôn Phái Đồng cười nói, “Đến lúc đó, liền cho anh một cơ hội theo đuổi tôi.”

Trần Tự Sanh hỏi, “Hiện tại chưa phải là theo đuổi sao?”

Tôn Phái Đồng kiêu ngạo mà trừng mắt liếc mắt nhìn cậu, “Đó là tự cậu cho là theo đuổi.”

Trần Tự Sanh hiểu ra, trách không được tiểu Phái được nhiều người theo đuổi như vậy mà cũng không được, thì ra mấy người đó chưa chạm vào biên giới!

Cậu nhịn không được chế nhạo nói, “Tiểu Phái anh cũng quá khó theo đuổi.”

Tôn Phái Đồng nói, “Trần tổng có thể không theo.”

Trần Tự Sanh nói, “Như vậy sao được.”

Cậu đã lập ra kế hoạch cho mình rõ ràng, chẳng những muốn theo đuổi, còn muốn canh phòng nghiêm ngặt, để ngừa ngững kẻ muốn cướp.

Cậu nắm lấy tay Tôn Phái Đồng, mười ngón tay đan chặt vào nhau, Tôn Phái Đồng kéo kéo nói, “Đây là việc người yêu mới làm.”

Trần Tự Sanh không cho là đúng, “Chuyện khác cũng đã làm. Nắm tay thì có làm sao?”

Cậu nói chính là lần đó ở trong nhà vệ sinh, Tôn Phái Đồng gương mặt nóng lên, xấu hổ buồn bực mà tránh tay cậu ra, “Không biết sợ, còn cho mình là người thắng……”

Trần Tự Sanh nhìn hắn vui tươi hớn hở mà ngây ngô cười, “Tiểu Phái, em tức giận cũng rất đáng yêu!”

17

Sau đó, Trần Tự Sanh rốt cuộc làm động tâm được ba mẹ Tôn, sau đó nữa, Tôn Phái Linh rốt cuộc cũng buông tay, Trần Tự Sanh trong lòng chờ mong mà cầu hôn, Tôn Phái Đồng từ chối.

Lại qua thêm hai năm, Trần Tự Sanh bao luôn nguyên chiếc du thuyền cho Tôn Phái Đồng, làm trò trước mặt mọi người cầu hôn một lần nữa, Tôn Phái Đồng vẫn là từ chối.

Lại qua thêm mấy năm, Trần Tự Sanh thật sự đem mấy viên đa kia ra đặt tên Tiểu Phái, lại một lần nữa cầu hôn, vẫn bị Tôn Phái Đồng từ chối.

Tất cả mọi người cho rằng cậu rốt cuộc không theo đuổi được Tôn Phái Đồng, cho đến một ngày, Tôn Phái Đồng đột nhiên hỏi, “Trần tổng, chúng ta quen nhau đã bao lâu?”wattpadtien161099

Trần Tự Sanh trả lời hắn, “Tám năm.”

Lúc mới quen nhau cậu 36 tuổi, bây giờ cậu hơn 40 rồi, Tôn Phái Đồng cũng không còn trẻ, nhưng nhìn vẫn như xưa.

Tiểu Phái cười nói, “Có mang nhẫn theo không?”

Trần Tự Sanh nói, “Lúc nào cũng mang, chỉ cần anh đồng ý.”

“Được nha.”

“Anh nói…… Cái gì?”

“Tôi nói, tôi đồng ý với anh.”

Trần Tự Sanh ngẩn người, người đàn ông lúc nào cũng khí phách bây giờ lại khóc, cuối cùng, nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay hắn, do cầm viết nhiều năm, mấy năm nay ngón tay Tôn Phái Đồng sẽ bị đau, “Mẹ nó, thiếu chút nữa tôi cho rằng đến chết cũng không theo đuổi được anh.”

Tôn Phái Đồng ngoài ý muốn nói, “Sao như thế được, tôi cũng đâu phải là đồ vô tình.”

Trần Tự Sanh nói, “Anh không nhìn xem hai chúng ta đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không đồng ý, thì còn sống được mấy năm chứ?”

Tôn Phái Đồng không đồng ý với suy nghĩ của cậu, “Tôi muốn sống đến một trăm tuổi.”

Trần Tự Sanh đem hắn ôm vào trong lòng, “Tôi đây sẽ sống đến 102 tuổi, vẫn luôn vẫn luôn bên em.”

“Sao anh chắc chắn mình có thể sống lâu được như thế?”

Trần Tự Sanh nhéo mặt hắn, “Chê anh già?”

Tôn Phái Đồng cười cười, “Chỉ đùa một chút.”

Trần Tự Sanh lại nói, “Anh đó giờ không bao giờ tin số mạng, mấy năm nay tự nhiên bắt đầu tin, anh có xin hai lá bùa bình an, mong chúng ta có thể sống lâu trăm tuổi.”

“Lúc trước cảm ơn anh.”

“Không cần khách sáo.” Trần Tự Sanh ôm hắn, cảm thấy thỏa mãn mà gọi một tiếng, “Vợ ơi.”

Người trong lòng vành tai chậm rãi đỏ lên, rất lâu sau, mới nhẹ nhàng mà "Ừ" môht tiếng.

— xong —

Tác giả có lời muốn nói:

- ---------*-------

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!