[Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến] Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt

Chương 10



Tiêu Chiến trơ mắt nhìn đám người tách ra hai bên tạo thành một lối đi, ngay cả đám nữ sinh đang đứng trước bàn để đăng ký cũng hô lên một tiếng kinh ngạc.

Vương Nhất Bác xỏ tay vào túi quần đi đến trước mặt anh, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến khiến lòng anh có chút xáo động.

Vương Nhất Bác đá vào cái chân đang đặt dưới gầm bàn của anh một cước, "Chân hết đau rồi?"

Tiêu Chiến phủi phủi ống quần, thầm nghĩ may là hắn không đạp phải cái chân bị thương của mình. Anh có chút tức giận nhưng không muốn để ý đến hắn. Cho nên giả vờ như không có việc gì xảy ra, cúi đầu tiếp tục viết.

Vương Nhất Bác đột nhiên vỗ bộp một tiếng lên mặt bàn, dọa cho mấy sinh viên tình nguyện ở cạnh đều vội vàng đứng bật dậy.

Tiêu Chiến trợn mắt mà ngẩng đầu, cứ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy một bộ mặt giận dữ, nhưng hoá ra lại là biểu cảm lạnh lùng. Giống như hành động vừa nãy chỉ để gây sự chú ý của anh.

"Đứng dậy, đi theo tôi."

"Bạn nhỏ, cảm ơn cậu đã quan tâm, tôi không sao."

Vương Nhất Bác không nói không rằng, chống tay lên mặt bàn rồi lấy đà nhảy qua nó, thoáng chốc đã đặt chân vào không gian bên trong, hắn tiêu sái kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh.

Tiêu Chiến giật nảy mình, tránh sang một bên. Vương Nhất Bác một chân bắt chéo, ngồi nghiêng về phía trước, lấy thân mình che lấp anh: "Giả vờ không quen biết tôi, không muốn để ý đến tôi đúng không."

Tiêu Chiến nhìn mọi người ở xung quanh một lượt, sợ tên này sẽ phát điên làm loạn chỗ này. Anh phải dùng thái độ mềm mỏng, trấn an mà vỗ vai tiểu thiếu gia này, ôn tồn nói: "Không có không có, vừa rồi không phải là tôi có việc gấp hay sao, tôi thật sự không cố tình, cậu mau trở về đi." Thiếu chút nữa anh lại bồi thêm một câu, ngoan, đừng có ở đây làm loạn.

Thấy thái độ vội vàng phân rõ giới hạn của Tiêu Chiến làm Vương Nhất Bác khó chịu đến cực điểm. Hắn lại nghiêng người, một tay thập phần mờ ám chen vào giữa hai đùi của Tiêu Chiến, chống xuống mặt ghế.

Tiêu Chiến kinh hoảng đẩy hắn ra, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây. May mắn là ở góc độ này mọi người chỉ thấy Vương Nhất Bác rất gần anh, không có ai phát hiện ra vị trí tay của hắn rất bất thường.

"Vương Nhất Bác, cậu muốn làm gì..."

Có một người bạn cùng đoàn quan tâm hỏi: "Không sao chứ? Cậu quen biết cậu ta sao?"

"Đúng vậy, ha ha, đây là một người em của mình, họ hàng, họ hàng thôi..." Tiêu Chiến vội vàng che giấu cho nên quay đầu hướng người kia cười cười, còn cố gắng đẩy Vương Nhất Bác ra, muốn hắn cách xa anh một chút, nhưng làm gì có chuyện Vương Nhất Bác chịu nhúc nhích, anh chỉ có thể lúng túng cười một cái.

Người bạn kia nhìn thấy bọn họ khá kỳ lạ, cậu nhóc này dường như tựa trên người Tiêu Chiến, mặc dù là đang cười, ánh mắt lại nhìn anh ta mà phát ra tín hiệu muốn sống thì đừng có lại gần, anh ta đành phải quay đi chỗ khác.

Ứng phó xong với người xung quanh, Tiêu Chiến quay đầu lại, Vương Nhất Bác đã dí sát vào người anh. Còn anh thì không ngừng dịch lùi về phía sau, cuối cùng lại rơi vào thế cuộc không còn đường để chạy.

"Họ hàng? Em trai?" Vương Nhất Bác nhếch khóe miệng cười nhẹ một cái, nhìn chằm chằm vào anh: " Thầy Tiêu không phải là đang vội vàng phủi sạch mọi quan hệ với tôi sao?"

"Tôi nào có?" Ánh mắt của đối phương quá trần trụi, như muốn nhìn xuyên thấu vào trong tâm trí anh. Tiêu Chiến không tự giác mà né tránh: "Nói đến cùng, hai chúng ta hoàn toàn không có quan hệ gì hết. Bây giờ tôi cũng đâu có đến nhà cậu làm gia sư nữa, hai chúng ta thì càng không có gì cần thiết để liên hệ, cứ sống tốt cuộc đời của bản thân, được không?"

Ánh mắt của Vương Nhất Bác bỗng nhiên tối sầm lại, câu nói này rất dễ làm người khác tổn thương, có chút vô tình. Nhưng lại rất có đạo lý.

Hắn ngồi thẳng dậy, Tiêu Chiến rốt cuộc có thể ngồi bình thường trở lại, nhịn không được vuốt vuốt cái eo nhức mỏi của mình. Còn chưa kịp thở một hơi, đã bị Vương Nhất Bác lôi đi.

"Này cậu làm gì thế, buông ra, mau buông ra, này Leo, cậu giúp mình hoàn thành nốt, mình đi một chút sẽ về liền." Tiêu Chiến thấy hắn như vậy, tranh thủ thời gian quay đầu bàn giao công việc cho người khác.

Vương Nhất Bác đi trước lôi kéo anh, anh lại khập khiễng đi theo sau, miệng lải nhải kêu đau:

"Vương Nhất Bác, cậu chậm một chút, chậm một chút, chân tôi còn đang chảy máu đây này."

Vương Nhất Bác không nói gì cả, nhưng bước chân đã chậm lại một chút.

Đi vào phòng y tế, thầy y tế giúp anh xử lý vết thương, băng bó cho anh cẩn thận. Vương Nhất Bác một mực nắm chặt lấy tay anh không chịu buông ra, bộ dạng rầu rĩ rất không vui.

"Cậu sao thế?" Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt vô tội: "Giận đấy à?"

Vương Nhất Bác buồn bã nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, giày da từng nhịp từng nhịp gõ xuống sàn phát ra âm thanh cộc cộc.

"Có phải anh ghét tôi đúng không?"

Tiêu Chiến nhíu mày: "Không có mà. Nhưng cũng không thích."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nhướng mày nhìn anh.

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Chẳng qua là tôi cảm thấy cậu bị chiều hư, giống như kiểu muốn cái gì thì được cái đó, muốn thứ gì đều phải có được trong tay rồi mới chịu vứt bỏ. Có khi thật ra cậu vốn không thích thứ đó, chỉ là muốn chiếm lấy mà thôi."

Vương Nhất Bác không phục mà phản bác: "Khác nhau ở chỗ nào chứ, tôi thích thì tôi muốn chiếm lấy thôi."

Ánh mắt của hắn sáng rực mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, nhìn đến nỗi hai tai của anh bị hun đến đỏ bừng. Nghĩ thầm đứa nhỏ này lại thẳng thắn đến vậy sao?

"Khụ khụ, chờ cậu trưởng thành sẽ hiểu thôi, không giống nhau. Thích là cho đi, chiếm lấy là ích kỷ."

Mặc dù thầy y tế nghe không hiểu hai người bọn họ đang nói cái gì, nhưng cũng nhận ra được không khí căng thẳng ở trong này, cho nên rất tự giác yên lặng đi ra ngoài.

Vương Nhất Bác bỗng nhiên ngồi xổm trước mặt Tiêu Chiến, dựa vào một bên đùi không bị thương của anh, ngửa đầu nhìn rồi nói: "Thầy Tiêu, em sai rồi. Em thừa nhận ngay từ đầu chỉ muốn chơi đùa cho vui, nhưng hiện tại em không muốn chơi nữa, em muốn anh."

Trái tim Tiêu Chiến hẫng đi một nhịp, sao hắn đột nhiên lại nói như thế.

"Lúc anh dạy học cho mẹ em nhìn dịu dàng đến như vậy, giống một pho tượng Thánh Mẫu Maria trong giáo đường, đều phát ra ánh sáng. Em theo dõi một thời gian rồi, cũng muốn thầy Tiêu đối xử dịu dàng với em như vậy." Vương Nhất Bác mặt không đỏ, hơi thở cũng không gấp, thập phần thản nhiên, không chút xấu hổ mà nói ra suy nghĩ của mình.

"Anh biết vì sao em lại mặc đồ phụ nữ không? Ba mẹ bỏ mặc em, lúc em mới 13 tuổi đã bị ném đến nơi này sinh sống một mình, chỉ có một người bảo mẫu chăm sóc cho em. Cuộc sống của em thật sự rất nhàm chán, em đã làm tất cả mọi điều để có thể hết nhàm chán." Vương Nhất Bác nhẹ giọng kể lại, Tiêu Chiến yên lặng lắng nghe, có thể cảm nhận được sự cô độc và cô đơn trong lời nói của hắn. Tưởng tượng ra cảnh Vương Nhất Bác lúc nhỏ một mình ở trong trong căn phòng trống trải, cuộn tròn người lại, anh không nhịn được mà sờ lên tóc của hắn.

"Thật xin lỗi, Vương Nhất Bác, tôi có thể tha thứ cho cậu, nhưng chuyện giữa chúng ta thì không thể được."