[Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến] Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt

Chương 9



Tiêu Chiến co rúm lại lui về sau một bước, ánh mắt phu nhân đầy vẻ nghi ngờ, bộ dạng hiện tại của bản thân chắc chắn rất không tự nhiên.

Ngay tại thời điểm này, tấm lưng của anh đụng phải một thân thể ấm áp.

Người kia còn thuận thế ôm lấy eo của anh, thậm chí từ phía sau mà nhô đầu ra, vừa lười biếng lại ranh mãnh nói:

"Thầy Tiêu... Đừng đi nha..."

Hai mắt phu nhân trợn lớn, miệng mở rộng không thốt nên lời, hoàn toàn mất đi phong thái ung dung từ trước đến nay.

Trái tim của Tiêu Chiến như rơi xuống vực, anh cúi đầu, biết mình xong đời rồi.

Vương Nhất Bác cũng cảm thấy có điểm không đúng liền ngẩng đầu lên, lập tức thu lại nụ cười.

"Thầy Tiêu, thầy... Hôm nay thầy cứ về trước đi." Phu nhân là người coi trọng thể diện, tuy sắc mặt thay đổi liên tục nhưng cuối cùng vẫn duy trì được ngữ khí bình ổn.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng gật đầu, yên lặng gỡ tay Vương Nhất Bác ra, đi thẳng mà không quay đầu nhìn lại.

Rất nhanh sau đó, tài khoản thông báo đã nhận được một khoản tiền, tất cả tiền học phí đều được trả đầy đủ.

Không có thêm bất kỳ tin nhắn nào khác, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, chính là từ nay về sau anh không cần phải quay lại nơi này nữa.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra một hơi, kết quả như vậy cũng không tồi.

Mặc dù anh không rõ bối cảnh cụ thể của gia đình họ, nhưng dạng gia đình có quyền có thế như vậy, nếu như muốn dạy cho tên sinh viên nghèo như anh một bài học thì dễ như trở bàn tay, có thể thấy được phu nhân cũng không có ý làm khó anh.

Hiện tại Tiêu Chiến lại ảo não, kế hoạch để dành tiền ban đầu đều đã bị xáo trộn. Điều kiện gia đình thì không tốt, ba mẹ đều đang khuyên anh từ bỏ việc trở thành nghiên cứu sinh, nên trở về nước sớm một chút để kiếm công việc ổn định rồi lấy vợ sinh con.

Nhưng anh không muốn như thế, cuộc sống sinh hoạt an toàn và nhàm chán không phải mục đích của anh.

Cổ Tử trông thấy Tiêu Chiến cứ sầu não mãi không thôi, thì giới thiệu cho anh về công ty của gia đình nhà bạn gái gã, anh có thể kiếm được thu nhập ở đó. Nhưng mà yêu cầu có hơi cao, còn phải trải qua mấy vòng phỏng vấn.

Ngày hôm nay vừa hoàn thành xong việc giáo sư giao cho thì giáo sư lại tới tìm Tiêu Chiến, hỏi anh cuối tuần có rảnh hay không.

Thì ra là có người trong nhóm hoạt động tình nguyện đến nhờ giáo sư giới thiệu cho vài người, mà giáo sư lại chỉ nghĩ đến anh.

"Đương nhiên là có thù lao, thời gian là một ngày chủ nhật."

Tiêu Chiến vui vẻ đồng ý.

Nghĩ đến trước mắt cố gắng tìm được một công việc bán thời gian tạm thời, kiếm được thêm ít tiền.

Nằm ở khu ngoại ô thành phố, học viện Eton[1] là một toà nhà có lịch sử lâu đời dành cho giới quý tộc.

[1] Eton College là trường tư nhân nổi tiếng nhất ở Anh, dạy học sinh nội trú từ 13 đến 18 tuổi. Cả hoàng tử Harry và William của hoàng gia Anh đều học trường này.

Những bức tường bằng gạch mang đầy dấu vết của năm tháng, đan xen vào đó là kết cấu kiến trúc bằng gỗ hết sức tinh tế của các toà nhà bao bọc lấy khuôn viên của học viện, hàng lang được xây bằng đá toát lên cảm giác cổ điển đặc trưng.

Tiêu Chiến ôm thùng giấy đi ngang qua hành lang. Khi bước lên cầu thang xoắn ốc hẹp, không để ý dưới chân nên bước hụt, đầu gối đập vào bậc thang rồi ngã xuống.

Mơ hồ nghe thấy một tiếng phì, có người đang cười.

Ngẩng đầu nhìn về phía có tiếng động, ánh nắng chiếu thẳng vào mắt, anh nhịn không được giơ tay lên che. Chờ đến khi đã thích ứng được ánh sáng, đập vào mắt là bộ đồng phục màu xanh sẫm với chiếc quần short để lộ ra đôi chân dài. Đôi chân trắng nõn với đường cong tinh tế, bắp chân phía dưới được bao bọc bởi đôi tất đen và giày da đắt tiền, thập phần quý phái.

Người kia ngồi tại góc khuất cạnh ban công, hai tay chống trên lan can, tư thế rất kiêu ngạo. Ngũ quan sạch sẽ, mái tóc vàng xinh đẹp, đẹp đến mức không giống hiện thực chút nào.

"Là... Cậu?" Tiêu Chiến có chút hoang mang.

Chưa từng nhìn thấy dáng vẻ không trang điểm của hắn. Ngây thơ đáng yêu, lông mi đen dài, đôi mắt to tròn như ngọc, hai má đầy thịt, môi hồng răng trắng, hoàn toàn là dáng vẻ của một cậu nam sinh sạch sẽ.

"Thầy Tiêu, anh quỳ gối dưới chân tôi làm gì?" Cậu nam sinh nghiêng đầu rồi cười một tiếng xấu xa.

Lần này Tiêu Chiến khẳng định, chính là hắn.

"Tại sao cậu lại ở chỗ này? Vậy..." Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục màu xanh sẫm đặc trưng của nước Anh, hít vào một hơi lạnh lẽo: "Cậu là học sinh cấp ba?"

Đầu gối đau nhói, tay anh chạm vào vết thương, cảm thấy như có thứ chất lỏng sền sệt liền đưa tay lên xem, một màu đỏ tươi...

"Chảy máu?" Sắc mặt Vương Nhất Bác lạnh đi, nhảy xuống, tiến đến xem xét vết thương của anh. Vén ống quần lên, hắn nhìn thấy đầu gối ban nãy bị đập xuống đất mà xước một mảng, máu tươi chảy thành dòng.

"Đi đến phòng y tế!"

"Chờ một chút... Ờm... Cậu nói cho tôi biết trước đã... Cậu đã trưởng thành chưa?" Tiêu Chiến không để ý tới vết thương đang chảy máu, vội càng túm lấy cổ áo của hắn.

"Hiện tại còn hỏi chuyện này?"

"Mau nói đi."

"Đương nhiên là ch... ừm rồi." Vương Nhất Bác buồn cười khi thấy vẻ mặt căng thẳng của anh, là kiểu "Nếu cậu không phải là người trưởng thành rồi thì tôi không còn mặt mũi nào để sống".

Tiêu Chiến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Vương Nhất Bác đỡ anh đứng lên chuẩn bị đi, thì anh đột nhiên dừng lại: "Khoan khoan khoan khoan... Tôi còn phải đưa mấy thứ này lên cho người phụ trách."

Vương Nhất Bác liếc thùng giấy kia một cái, rồi đạp cho nó một cước: "Đưa cái rắm, đi xử lý vết thương trước."

Tiêu Chiến lườm hắn một cái: "Không được!"

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Vương Nhất Bác mất hết kiên nhẫn buông anh ra: "Tôi giúp anh đưa nó."

Hắn quơ lấy thùng giấy kia rồi quay đi.

Tiêu Chiến vịn vào tường, đứng tại chỗ chỉ huy: "Này này này, trên mặt đất còn rơi đồ, nhặt lên, nhặt lên đi."

Vương Nhất Bác trừng mắt lườm anh một cái, ngoan ngoãn quay người lại nhặt.

"Bên kia vẫn còn, này, Vương Nhất Bác, ở đằng sau, đằng sau á."

Vương Nhất Bác nhặt hết đồ đạc lên rồi bỏ vào thùng: "Lầu mấy?"

"Lầu bốn."

Thấy hắn đi lên lầu, Tiêu Chiến tranh thủ thời gian quay người rời đi.

Chuyện gì đang diễn ra vậy, là trùng hợp sao? Bất kể có phải hay không thì anh vẫn phải tránh xa vị thiếu gia này một chút!

Ngay ở trung tâm hoa viên của chính viện, một tượng đồng sừng sững của người sáng lập học viện được đặt ở đó, phía trước là một nhà thờ xây dựng theo lối kiến trúc Gothic[2] vào khoảng thế kỷ thứ XIV. Học sinh của học viện đang tụ tập ở đây để tổ chức một buổi lễ ăn mừng.

[2] Kiến trúc Gothic: Gothic (hay còn gọi là francigenum opus) được xây dựng sau kiến trúc Roma. Kiến trúc Gothic vào giữa thế kỉ 18 được coi là thời kì hưng thịnh ở Anh. Tuy nhiên, vào thế kỉ 19 đã lan rộng khắp Châu Âu. Được xây dựng theo lối kiến trúc trung cổ và có mái nhọn. Kiến trúc Gothic có nhiều kính và chiều cao lớn. Điểm nổi bật của kiến trúc Gothic này là dù công trình có lớn nhỏ như nào cũng đều mang một nét đặc trưng riêng. Do kiến trúc Gothic là mái nhọn nên sẽ nhấn mạnh vào những hình khối thẳng đứng và kết hợp với những vật liệu như kính.

Tiêu Chiến khập khiễng đi xuyên qua đám người ồn áo rộn ràng, người dẫn đầu đội tình nguyện trông thấy anh, tranh thủ thời gian vẫy tay: "Đi theo tôi, bên kia cần thêm một người làm thống kê số lượng người đến."

Tiêu Chiến nhịn đau mà cắn môi, giả bộ như không có gì mà bước tới. Được sắp xếp ngồi tại một cái bàn có mái che, anh phụ trách giúp đỡ người tham dự vào đăng ký.

Đang bận rộn túi bụi, đột nhiên bị tiếng hét của một nhóm nữ sinh làm cho hết hồn. Tiêu Chiến ngẩng đầu, trông thấy mấy nữ sinh cấp ba kia tụm năm tụm ba vào một chỗ, đều đang nhìn về một phía rồi bàn tán gì đó.

Đột nhiên có một dự cảm không lành.