[Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến] Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt

Chương 8



"Thầy Tiêu làm sao lại gấp gáp như vậy?" Vương Nhất Bác trêu chọc, chậm rãi tăng cường độ vuốt ve.

Tiêu Chiến nhịn không được lại đem chân kẹp chặt, ngăn cản hắn làm ra động tác quá mạnh. Vương Nhất Bác đem quần của anh kéo xuống tận đầu gối, để Tiêu Chiến xoay người lại đối diện với bản thân, sau đó dứt khoát bế anh đặt lên bệ rửa tay.

Tiêu Chiến lập tức cảm thấy cái mông mát lạnh như muốn đông cứng, cho nên tìm cách nhảy xuống, lại bị Vương Nhất Bác đè lại, giữ im tại chỗ.

"Không cho phép trốn."

"Cho tôi xuống có được không, bồn rửa tay nhà cậu được làm bằng đá cẩm thạch, lạnh chết mất." Tiêu Chiến năn nỉ.

Vương Nhất Bác hừ một tiếng, lấy một cái khăn lót dưới mông anh: "Phiền phức."

Tiêu Chiến không phục liền phản pháo lại: "Ngại phiền phức thì để tôi đi đi được không."

"Không được." Vương Nhất Bác lại bắt lấy phân thân đang cương cứng của anh: "Hơn nữa, bộ dáng này của anh có thể ra ngoài được sao?"

Tiêu Chiến khóc không ra nước mắt. Bồn rửa tay cực kì trơn, cho dù đã lót khăn bên dưới, thì vẫn rất trơn trượt. Tiêu Chiến bị hắn khuấy động, eo nhỏ như muốn nhũn ra, cái mông lại cứ trượt dần về phía trước, căn bản là không thể ngồi yên, đành phải dùng hai tay ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, đề phòng thân thể vì tê liệt mà ngã ngửa ra sau.

"Không muốn... A... Nhẹ một chút..."

"Anh thành ra cái dạng này rồi mà còn nói không muốn? Dâm đãng."

Tiêu Chiến cơ hồ như sắp trượt xuống lưng Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lại không ngừng tuốt mạnh, như muốn làm bẽ mặt anh.

"Ôi... Tôi không xong rồi... Tôi không xong rồi..."

Tiêu Chiến một tay che miệng lại, một tay ôm lấy Vương Nhất Bác, đem mặt áp sát lên bả vai hắn, eo nhỏ run lên, bắn tinh.

"Thầy Tiêu, anh nhìn xem anh đã làm cho nền nhà biến thành thế nào, qua một lúc người khác bước vào..."

"Đừng nói nữa..." Tiêu Chiến thẹn thùng úp mặt vào bả vai hắn, không dám ngẩng đầu lên.

Vương Nhất Bác rất hưởng thụ tư thế ôm thế này, hắn ôm chặt lấy eo của anh. Một tay còn lại đem chân anh nhấc lên, sau đó tìm kiếm huyệt nhỏ phía sau.

Vừa mới đụng vào, chỗ đó của Tiêu Chiến mẫn cảm mà co rúm lại, anh bỗng nhiên kêu to: "Không được!"

Vương Nhất Bác mất hứng ra lệnh: "Nhấc chân lên."

Tiêu Chiến mang theo tiếng khóc nức nở tội nghiệp mà nói: "Có thể không tiến vào được không, nếu không chút nữa tôi chắc chắn không thể đi bộ nổi."

"Hừ, có thể. Vậy anh phải hôn tôi một cái." Vương Nhất Bác để anh ngồi xuống, ánh mắt không có biểu tình gì.

Trong lòng Tiêu Chiến khó chịu, hận không thể đánh cho hắn một trận. Nhưng sức lực của anh không lớn bằng Vương Nhất Bác, lại còn đang ở trong tư thế yếu thế hơn, đành phải tự dặn dò bản thân chịu thiệt, chủ động hôn nhẹ một cái lên môi hắn.

"Thế này mà gọi là hôn sao? Rất không có thành ý, tôi không vừa ý chút nào." Vương Nhất Bác có chút đáng sợ mà nheo lại mắt.

"Vậy cậu còn muốn thế nào nữa?" Tiêu Chiến bất lực đến mức muốn đánh người.

"Liếm tôi."

Tiêu Chiến nắm chặt tay thành hình nắm đấm, hết nhẫn rồi lại nhịn, lúc chạm phải bờ môi của hắn thì nhanh chóng lè lưỡi liếm một cái.

Khuôn mặt Vương Nhất Bác lạnh lùng: "Không đủ."

Tiêu Chiến nghiến răng một cái, lại đem đầu lưỡi lè ra, chậm rãi liếm qua đôi môi ướt át của Vương Nhất Bác. Nhìn thấy hắn nở một nụ cười, rồi lại tiếp tục liếm.

Vương Nhất Bác đột nhiên há miệng, đầu lưỡi của hắn đụng trúng đầu lưỡi của anh.

Tiêu Chiến giật nảy mình, dừng lại.

Vương Nhất Bác nói: "Không cho phép ngừng."

Tiêu Chiến hơi nhíu mày, chỉ có thể tiếp tục liếm, Vương Nhất Bác lại vươn đầu lưỡi ra, chạm vào lưỡi của anh. Tiêu Chiến do dự một chút rồi nhắm mắt lại. Tiếp đến liền bị Vương Nhất Bác ôm chặt lấy đầu mà không ngừng hôn mút.

Vương Nhất Bác vừa hôn anh vừa rút ra hung khí nóng bỏng của mình, cọ cọ lên mông của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lập tức kích động đánh hắn: "Không phải đã nói không tiến vào sao?"

"Tôi không tiến vào, tôi chỉ cọ cọ thôi." Vương Nhất Bác lại hôn anh, không cho anh kịp nói tiếp. Hắn đem phân thân đã cứng rắn đến không chịu được cọ tới cọ lui ở ngoài cửa động của Tiêu Chiến, cọ đến mức làn da ở nơi mẫn cảm đó đỏ ửng lên như đang chảy máu, hô hấp cũng càng lúc càng gấp rút.

Thừa dịp Tiêu Chiến không chú ý, hắn xoa nắn bên ngoài miệng huyệt hai lần rồi lập tức đem một ngón tay cắm vào.

"Á!" Tiêu Chiến giật mình một cái, tức giận đẩy hắn ra: " Vương Nhất Bác cậu đúng là đồ lừa đảo!"

Cốc cốc!

Bỗng nhiên có người gõ cửa.

"Thầy Tiêu? Phu nhân nói là thấy thầy ở trong toilet rất lâu, kêu tôi tới xem thử. Thầy không sao chứ?" Là giọng nói bảo mẫu.

Tiêu Chiến khó xử nhìn Vương Nhất Bác đang đứng trước mặt, lo lắng dùng khẩu hình miệng hỏi, làm sao bây giờ? Huyệt nhỏ phía sau bởi vì sợ hãi mà co rút kịch liệt, ngậm chặt lấy ngón tay của Vương Nhất Bác. Còn đối phương thì nhíu mày, lắc đầu.

Bảo mẫu lại gõ cửa: "Thầy Tiêu? Thầy không sao chứ? Đừng nói là đã ngất xỉu..."

"Tôi tôi không sao..." Tiêu Chiến hốt hoảng nhanh chóng lên tiếng.

Ngón tay Vương Nhất Bác đột nhiên chơi xấu, gãi mạnh một cái, Tiêu Chiến hừ hừ hai tiếng, phẫn nộ trừng mắt với hắn. Vương Nhất Bác thì lại cười hết sức vui vẻ, giống như cảm thấy hoàn cảnh này thập phần thú vị, biểu hiện hốt hoảng của Tiêu Chiến cũng làm hắn cảm thấy chơi cực kỳ vui.

"Không bị ngất xỉu? Vậy cơ thể khó chịu? Có cần gọi bác sĩ không ạ?" Bảo mẫu lo âu hỏi.

"Không không cần, chút nữa tôi ra liền, không có vấn đề gì đâu."

"Được rồi..."

Ngoài cửa rốt cuộc đã yên lặng trở lại, rất nhanh như cách người kia xuất hiện.

Tiêu Chiến tức giận đẩy Vương Nhất Bác ra, lần này Vương Nhất Bác mỉm cười rồi buông lỏng tay.

Tiêu Chiến rút chút khăn giấy ra dọn dẹp xong thì mặc quần vào. Lại nhanh chóng sắp xếp lại mọi thứ xung quanh.

"Vậy tôi phải làm sao bây giờ, ta còn đang cứng ngắc đây này."

Tiêu Chiến liếc hắn một cái, Vương Nhất Bác cười hì hì mà nói, chỉ vào nửa người dưới của bản thân, cho dù mặc váy xoè đã che chắn một phần, nhưng vẫn có thể thấy chỗ ấy nổi lên một cục.

Ai thèm quan tâm cậu, đồ thần kinh!

Tiêu Chiến tức giận trợn mắt lườm hắn một cái, mở cửa đi ra.

Vừa vặn đụng phải vẻ mặt kinh ngạc phu nhân.

———————————-

Jin: Vương Đan Đan hay bắt nạt thầy Tiêu thế thôi chứ thật ra thương thầy lắm, về sau cũng chăm thầy cẩn thận nữa =))