[Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến] Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt

Chương 47



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến cỡ này rồi thì Vương Nhất Bác có thể nhịn nổi nữa không? Không xông lên thì không đáng mặt đàn ông!

Hắn như một con hổ đòi vồ mồi đè chặt anh hắn xuống giường, thiếu chút nữa là đè gãy eo của Tiêu Chiến.

​"Ái... Ái... Em nhẹ thôi." Trong lòng Tiêu Chiến vẫn còn sợ hãi nên sờ vào eo của mình, may mắn là không bị dị dạng.

Bàn tay to lớn rắn chắc của Vương Nhất Bác giữ lấy một bên cổ của anh, vội vàng hôn lên mảng da thịt mềm mại, ấm áp và thơm ngát ấy, thỉnh thoảng còn tham lam mà ngậm mút mấy phát.

​"Ưm... Ư... Ngứa quá à..." Tiêu Chiến rên rỉ đến mê người, xương cốt bên trong đều mềm nhũn cả ra.

​Vương Nhất Bác không thể chịu nổi cái giọng điệu này, vừa yếu ớt lại còn mang theo chút cảm giác bị bức ép đến nghẹn ngào. Lúc này hắn cảm thấy bụng dưới nóng ran lên, anh bạn nhỏ ở bên dưới đã nhanh chóng tỉnh giấc.

​Tiêu Chiến híp mắt đầy mê ly, thở hổn hển mấy lần, chợt nhớ tới việc chính, bất thình lình nắm lấy một bên tai của Vương Nhất Bác, dùng sức véo một cái.

​"Á! Đau đau đau! Anh Chiến ơi, đau!" Vương Nhất Bác gào lên, vỗ nhẹ lên tay Tiêu Chiến ra hiệu cho anh mau buông ra, vội vàng xin tha: "Anh Chiến em biết sai rồi mò, em sai rồi."

​"Em mà cũng biết sai sao?" Cũng không biết vì sao, mặc dù Tiêu Chiến đang tức giận, nhưng không thể phát cáu nổi với Vương Nhất Bác. Thậm chí còn không thể nhịn được cười, anh nghi ngờ có phải mình bị khùng rồi không?

​"Dạ dạ!" Tiêu Chiến vừa mới buông tay, Vương Nhất Bác đã ra sức gật đầu, dùng ánh mắt cún con đáng thương nhìn anh, giọng nói ngọt như sữa: "Nhất Bác sai rồi ạ, không nên vừa mới chạm vào anh Chiến thì bên dưới đã lập tức cứng ngắc, lại còn muốn thao anh Chiến nữa cơ, còn muốn..."

​Tiêu Chiếng càng nghe càng phát hỏa, cuống quít ngắt lời hắn: "Vương Nhất Bác! Nói chuyện nghiêm túc!"

​"Rất là nghiêm túc luôn ó, em đang nghiêm túc suy nghĩ nên thao anh thế nào..." Vương Nhất Bác vừa cười xấu xa vừa áp vào một bên tai của anh, trầm thấp nói.

​"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến mặt đỏ lừ gào tên hắn, còn đẩy vai hắn cách xa mình.

​Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng chịu thu lại nụ cười, Tiêu Chiến liền nghiêm túc chất vấn: "Khai thật mau, vì sao bác gái lại nói em có nhúng tay vào, chuyện của công ty Hạ Mạt rốt cuộc có liên quan đến em hay không?"

​"Là em làm." Vương Nhất Bác gật đầu, rất thoải mái thừa nhận.

​Tiêu Chiến trừng mắt với hắn một hồi, Vương Nhất Bác cũng không nhượng bộ mà nhìn thẳng vào mắt anh, không hề cảm thấy như mình đang làm sai gì cả.

Anh bất đắc dĩ cúi đầu thở dài: "Em đấy, chuyện bé xé ra to, mặc dù bác gái ác mồm thật, nhưng nhà mình nhịn một chút chẳng phải sẽ yên chuyện sao? Em lại khiến cho việc này... Lỡ như lần sau bác ấy lại tới, em nói xem anh phải đảm bảo cho em như thế nào đây? Bác ấy còn nói hạn trong ba ngày mà không giải quyết việc này thì sẽ..." Anh vừa nói vừa lườm Vương Nhất Bác, thế mà hắn còn nhàn nhã nghiêng người nằm xuống. Tiêu Chiến lại đẩy hắn phát nữa: "Em cứ xí xóa với bác ấy đi. Lần trước em cho Hạ Mạt một trận như thế cũng đủ rồi."

​Vương Nhất Bác lạnh lùng cười một tiếng: "Anh Chiến, anh đừng lo, không đến ba ngày, mọi việc sẽ được giải quyết. Em đảm bảo."

​Tiêu Chiến phiền muộn nhìn hắn.

​Vương Nhất Bác duỗi một ngón tay cào lên mu bàn tay của anh, cào đến khi Tiêu Chiến thấy ngứa ngáy. Nhìn chằm chằm anh đầy trêu chọc: "Anh muốn em dừng lại sao?"

​Tiêu Chiến liếc mắt liền biết hắn có mục đích mờ ám: "Ờ thì?"

​Vương Nhất Bác mở miệng khẽ cười: "Vậy anh mặc thử đồ phụ nữ một lần cho em xem đi, em sẽ suy nghĩ lại."

​Tiêu Chiến lườm hắn một cái, Vương Nhất Bác mở điện thoại, đưa cho anh xem.

​Tiêu Chiến nhìn thoáng qua, hoảng hốt đến mức đánh luôn cả hắn.

Tiểu tử thối này không biết tìm được ở đâu một bộ đồ nội y tình thú như thế này, vòng cổ, đai đeo, áo xẻ ngực rất sâu, siêu tiết kiệm vải, có thể khoe da thịt rất lộ liệu, còn có cả ruy băng quấn quanh người đầy sắc tình, trông chả khác nào mấy món đồ SM, nhìn xong liền muốn chảy cả máu mũi.

​Vương Nhất Bác cười cười: "Dễ nhìn không nào? Em cảm thấy không tệ chút nào nha."

​"Anh mặc kệ, em muốn sao cũng được hết á!" Tiêu Chiến bị chọc tức, xoay người đi không thèm để ý đến hắn nữa.

​Vương Nhất Bác khều khều vai anh, còn tiếp tục trêu anh: "Sao dọ? Không phải muốn em dừng lại sao? Vậy thì mặc đi!"

​Tiêu Chiến huých vai tránh né bàn tay của hắn: "Anh không quan tâm, dù gì người đó còn đánh cả ba anh, anh cũng chẳng có khùng điên đến mức còn muốn giúp người đó cả. Tự em biết chừng mực là được rồi." Nói xong thì nhắm mắt lại.

​Quả nhiên, không đến ba ngày, buổi tối ngày thứ hai, bác trai đã kéo vợ mình đến tận cửa.

​Bác trai đẩy vợ mình lên, để bà ta quỳ trước mặt ba Tiêu: "Nhanh lên!"

​Ba Tiêu lấy làm kinh hãi, bác gái vừa ngẩng đầu, đã thấy nước mắt giàn giụa, một bên mặt sưng húp, rõ ràng là vừa bị đánh một trận."

"Chị... Chị sao lại..." Ba Tiêu ngẩn người, cũng chẳng nhớ gì nữa liền muốn đỡ bà ta dậy.

​Bộ dạng chanh chua ác độc hôm đó cùng với khuôn mặt thấm đẫm nước mắt hôm nay thật là khác nhau một trời một vực.

​Bác gái ôm lấy chân của ba Tiêu, gào khóc, lớp trang điểm trên mặt gần như đã trôi hết: "Em trai à, chị sai rồi. Em là quân tử đừng chấp kẻ tiểu nhân, tha cho nhà chị một con đường sống đi!"

​"Chuyện gì thế này?" Ba Tiêu không ngờ, bác trai vậy mà cũng quỳ xuống trước mặt ông, ba Tiêu giật nảy mình, nhanh chóng ngăn cản ông ta: "Có chuyện gì từ từ nói, có chuyện gì từ từ nói." Ông gấp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, trong nhà hiện tại chỉ có mỗi mình ông, làm sao có thể chống đỡ được đây.

​"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

​"Bên thuế vụ đã lần theo mắt xích tài chính tra ra được công ty của ba thằng bé, đã hạ lệnh phải niêm phong..." Bác gái khóc không thành tiếng.

Người quản lý tài vụ là chị họ của chồng bà ta, bây giờ người đó đã bị tạm giam! Bình thường có biết bao nhiêu công ty trốn thuế? Nhưng đâu có ai bị làm sao? Cuộc điều tra bất ngờ và nghiêm ngặt thế này bỗng nhiên xảy đến, đây đúng là sét đánh không kịp bưng tai, một phát có thể giết chết những người trong cuộc! Bà ta còn đang khóc lóc kể lể, mẹ Tiêu cùng với mấy bà bạn đi tập thể dục ở ngoài quảng trưởng đã trở về, vừa thấy một màn này, cũng trợn mắt há mồm, đứng trước cửa nhà nửa ngày không nói nên lời.

​Bác gái lại chạy tới níu tay mẹ Tiêu, cúi đầu van xin: "Em dâu, lỗi là do chịđã hiểu nhầm bọn em, là do chị có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, là do chị chị chị mõm chó không thể mọc ngà voi, em tha thứ cho chị đi! Nếu cứ như vậy không khéo ba thằng bé sẽ phải ngồi tù mất!"

Mẹ Tiêu có phản ứng giống hệt ba Tiêu, chính là dáng vẻ hòa thượng sờ mãi không thấy tóc: "Chị đang nói gì thế..."

​Còn chưa kịp nói hết câu, bác gái đã vội ngắt lời bà, sụp đổ gào khóc: "Mấy đứa mau nói bạn gái của Tiêu Chiến tha cho nhà chị đi! Lời nói của bọn em chắc chắn con bé sẽ nghe!"

​Nhất Bác sao? Mẹ Tiêu vừa lúc nghĩ ra, chẳng lẽ là do Nhất Bác... Bà còn đang không biết phải làm sao, thì tiếng chìa khóa nhà đã vang lên, cửa lập tức được mở ra.

​Vương Nhất Bác đang ôm bé cún đứng ngay trước cửa cười hi hi.

​"Ha ha, bây giờ nó không thèm để ý đến anh nữa rồi anh Chiến ơi, anh á hả đến cả chó cũng không thèm để ý đến."

/Đm Vương Nhất Bác =))))))))))))))/

"Hừ, lần sau đến lượt anh, không cần em nữa. Đến cả chó nhà anh nuôi mà em cũng muốn giành..." Là giọng nói của Tiêu Chiến.

————————————

Jin: khuôn mặt ngây thơ vô số tuổi của Trần Đức Bo =)))))))