[Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến] Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt

Chương 48



Mẹ Tiêu nhìn con trai mình cầu cứu.

​"Mẹ, mọi người... Có chuyện gì thế này?" Tiêu Chiến giật mình khi thấy dáng vẻ chật vật của hai bác nhà mình.

​"Mẹ cũng không biết nữa, nói là muốn tìm 'Đan Đan'." Nói đến đây, bà nhanh chóng liếc nhìn Vương Nhất Bác.

​"À à." Tiêu Chiến cuống quít đáp lại, khẽ dõi theo người kia điềm nhiên như không có gì xảy ra ôm Mao Mao đi vào trong nhà.

​Vương Nhất Bác vào đến phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha chơi đùa cùng chú cún.

​Hiện tại, đối tượng mà bác gái xin giúp đỡ đã đổi thành Tiêu Chiến.

​"Tiêu Chiến à, trong lòng con ít nhiều gì cũng có bác phải không? Bác giúp đỡ nhà con nhiều như vậy, con cũng không thể vong ân phụ nghĩa được..."

Bác trai cũng phụ họa theo: "Chiến Chiến, con gọi bạn gái con đến đi, để vợ chồng bác xin lỗi con bé một tiếng! Bác của con đúng là làm sai thật... Nhưng nhà con cũng đừng để trong lòng, là do bà ấy EQ thấp thôi chứ không có ý gì đâu."

​Mặc dù vẫn chưa hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì, nhưng bác trai và bác gái xưa giờ chưa bao giờ để gia đình anh vào mắt mà bây giờ lại đến tận đây xin lỗi, có thể thấy được tình hình nhất định rất nghiêm trọng.

​Tiêu Chiến có phần khó xử.

​Kẻ đầu têu vẫn còn đang ngồi yên vị trong phòng khách, cục diện rối rắm thế này em bảo anh phải giải quyết thế nào? Nhưng... hiện tại không thể để lộ thân phận của Vương Nhất Bác được.

Anh suy nghĩ, quyết định trước hết cứ dùng kế hoãn binh: "Dạ dạ, vậy để con gọi cho em ấy, chút nữa chúng ta hẹn gặp nhau sau có được không?"

​Thương lượng xong thời gian và địa điểm, khó khăn lắm mới khuyên được hai vợ chồng kia rời đi.

Ba mẹ Tiêu trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng đều hiểu chuyện gì đang diễn ra.

​Vương Nhất Bác cầm đồ ăn trong tay, ánh mắt chuyên chú huấn luyện Mao Mao đứng lên rồi ngồi xuống. Tiêu Chiến đi qua, không nói gì mà kéo hắn đi, Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, mỉm cười để anh tuỳ ý kéo mình về phòng ngủ.

​Tiêu Chiến mở tủ quần áo ra, lật đống quần áo phụ nữ của hắn lên, lấy ra một bộ đồ rồi ném vào người hắn.

​"Làm gì vậy?" Vương Nhất Bác buồn cười nhìn anh.

​Tiêu Chiến hất cằm, ánh mắt ra hiệu cho hắn mặc lẹ đi.

​Vương Nhất Bác vứt quần áo sang một bên, chơi xấu nằm uỵch xuống giường, tạo thành hình chữ đại.

*Hình chữ đại nè: 大.

​"Em làm gì thế Vương Nhất Bác, chuyện này còn chưa được giải quyết mà em vẫn còn thảnh thơi nằm ra đó? Hôm trước em đã nói gì với anh?" Tiêu Chiến nhìn hắn giống như nhìn đứa con trai ngỗ nghịch của mình, tức giận nhưng lại không thể làm gì.

​Vương Nhất Bác vẫn muốn đùa anh, cả người uể oải, mặc anh nói thế nào vẫn nằm bất động. Tiêu Chiến nói không được, liền chạy đến lột quần áo hắn ra, Vương Nhất Bác giữ vạt áo lại không cho anh cởi, Tiêu Chiến cù lét ngay cổ hắn, nhân lúc hắn bị nhột cười khanh khách không ngừng nghỉ, túm lấy vạt áo rồi cởi ra.

Áo khoác của ​Vương Nhất Bác bị cởi ra, bên trong còn một chiếc áo len và một chiếc áo thun, áo rất rộng, da dẻ hắn thì trơn láng, cởi ra không hề khó khăn gì cả. Áo bị Tiêu Chiến kéo ra khỏi đỉnh đầu, lộ ra thân hình thiếu niên cân đối thon thả, nhưng không kém phần săn chắc.

​Tiêu Chiến sững người, nhìn lướt qua khuôn ngực và cơ bụng xinh đẹp kia, rồi lại bừng tỉnh.

​Vương Nhất Bác lấy quần áo phủ lên người mình, che khuất đi tầm mắt của anh, chỉ để lộ ra ngoài một nửa khuôn mặt tinh xảo, ánh mắt của Tiêu Chiến đi theo sống mũi cao vút của hắn, xương quai hàm sắc bén, cái cằm nhỏ nhắn, đôi môi mê người khẽ nhếch lên, anh dừng lại ở đó miên man bất định, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt nóng bừng lên.

​Cánh tay Vương Nhất Bác rụt lại, chủ động chui ra từ trong đống quần áo, lắc đầu xoã tung mái tóc mềm mượt.

​"Anh mặc giúp em hở?" Vốn định trêu anh, lại phát hiện sắc mặt Tiêu Chiến phiếm hồng, ánh mắt trốn tránh.

​"Em đừng nghịch nữa... Mặc nhanh đi, không có nhiều thời gian đâu." Tiêu Chiến tránh né ánh mắt của hắn, đột nhiên lại bị Vương Nhất Bác nắm lấy cổ tay.

​"Anh Chiến, anh giúp em mặc đi." Vương Nhất Bác trong chớp mắt thay đổi biểu cảm, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào anh.

Trong lòng Tiêu Chiến hoảng hốt không biết phải làm thế nào, sợ hắn tự nhiên nhào lên, nhưng lại chờ mong hắn làm gì đó. Anh biết mặt mình bây giờ nhất định rất đỏ, dáng vẻ cảm thấy khó xử này bị hắn thu hết vào tầm mắt, bất tri bất giác hô hấp cũng loạn cả lên.

​Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh, chậm rãi kéo lại gần. Tiêu Chiến không dám nhìn hắn, chỉ cảm giác như có một đoàn bóng ma quét tới, muốn vây chặt lấy anh...

​"Anh, anh mặc cho em đây, để anh mặc cho." Tiêu Chiến vội vàng rút tay lại, muốn phá vỡ không khí mập mờ này, chủ động đồng ý yêu cầu của Vương Nhất Bác. Cầm một chiếc váy lại gần người hắn.

​Vương Nhất Bác tránh sang bên, như thể đại gia mà duỗi ngón tay chỉ vào trong tủ quần áo, Tiêu Chiến nhìn theo hướng hắn chỉ.

​Vương Nhất Bác cố ý dùng chất giọng ỏn ẻn ỏn ẻn nói: "Áo lót ~"

​"À ừ." Tiêu Chiến phản ứng kịp thời, thật thà gật đầu, đứng dậy đến tủ quần áo tìm một cái áo lót, ngượng ngùng nhìn Vương Nhất Bác: "Tay... Giơ... Giơ tay lên."

​Vương Nhất Bác cảm thấy bộ dạng này của anh thú vị cực kỳ, ngoan ngoãn giơ tay lên, ánh mắt chăm chú dán lên mặt anh.

Hai tay ​Tiêu Chiến có hơi run mà mặc vào cho hắn, cố gắng cài khuy áo vào, nhưng làm thế nào cũng không cài được, đành phải nhướn về phía trước, dính chặt lấy thân thể Vương Nhất Bác, cằm đặt lên vai hắn, khó khăn xem thử phía sau lưng hắn.

​"Anh Chiến... Sao anh lại khẩn trương thế?" Vương Nhất Bác xấu xa túm lấy eo của anh, cách một lớp quần áo vuốt ve.

​"Ừm... Em đừng như vậy..." Eo của Tiêu Chiến rất mẫn cảm, vừa sờ một cái đã mềm nhũn, mềm nhũn đến độ cả người muốn ngã xuống.

​Vương Nhất Bác đỡ được thân thể của anh, Tiêu Chiến được hắn kéo lên.

​Hắn để trần nửa người trên, còn đang mặc áo lót của phụ nữ, toàn bộ cảnh tượng vừa mập mờ lại có phần kì lạ.

​Tiêu Chiến giãy dụa rồi đứng dậy, mặt đỏ tới mang tai tiếp tục mặc đồ cho hắn. Mặc váy lên, Vương Nhất Bác nhấc chân cho Tiêu Chiến nhìn. À, còn chưa cởi quần. Anh kéo váy xuống lưng hắn, rồi xử lý sang cái quần. Vương Nhất Bác không hề thành thật tí nào, lắc hông nhẹ nhàng cọ vào tay anh, Tiêu Chiến cực kỳ xấu hổ, đầu càng cúi thấp. Mở khóa quần, anh túm lấy cạp quần của hắn định kéo xuống, nhưng Vương Nhất Bác vẫn còn đang ngồi, không thể cởi được.

​"Em nhấc mông lên có được không?" Tiêu Chiến trách cứ hắn.

​Vương Nhất Bác cười tà một tiếng, nhấc mông lên, quần được cởi ra, lộ ra một đôi chân dài trơn bóng trắng nõn mê người, cơ bắp thon gọn vừa phải, khó trách lúc giả gái có thể khiến mọi người đều tưởng là thật.



Còn mỗi tất chân.

​Vương Nhất Bác nửa nằm nửa ngồi trên giường, một tay đỡ lấy thân thể, chỉ huy Tiêu Chiến.

​"Ở đó đó... Thấy chưa? Không phải đôi này, em muốn đôi màu xám nhạt kia cơ... Anh kệ em đi, em thích đôi kia cơ."

​Tiêu Chiến nhẫn nại đi lấy cho hắn, Vương Nhất Bác nâng một chân lên, Tiêu Chiến dùng hai tay bắt đầu mặc từ dưới lên cho hắn.

Sau khi một chân của Vương Nhất Bác được trùm lên một lớp tất lưới, bỗng trở nên hết sức quyến rũ, bắp chân đẫy đà được bao chặt lấy có hơi lắc lư, giống như vòng một của phụ nữ những lúc nẩy lên. Chân của hắn không giống với chân của các nam sinh khác, các khớp xương trên mu bàn chân rõ ràng, mạch máu ngang dọc hiện rõ, vẫn có những đặc trưng cơ bản của đàn ông. Theo lý thuyết thì nó cực kỳ không hài hòa, nhưng sau khi được một lớp tất chân mờ ảo che phủ, trông lại rất phong tình. Lúc này, mũi chân hắn duỗi ra, từ trên ngực Tiêu Chiến từ từ trượt xuống, sát lớp vải vóc khẽ khàng gãi vào da thịt của anh, ngay tại chỗ eo anh vẽ loạn mấy vòng tròn, mấy ngón chân không ngừng nghịch ngợm.

​Hô hấp của Tiêu Chiến có phần khó khăn, anh bắt lấy mắt cá chân của hắn, giọng nói đã hơi biến đổi: "Đừng... Đừng thế mà."

​Chịu đựng cảm giác hạ thân cương cứng lại còn nóng lên, anh chậm rãi mặc nốt chân bên kia cho hắn.

​"Nhấc mông lên, anh giúp em kéo lên cho."

​Vương Nhất Bác cố ý mở rộng hai chân, nhấc mông theo động tác của Tiêu Chiến, hạ bộ căng phồng ẩn hiện ngay chỗ mép váy.

​Tiêu Chiến vờ như không thấy gì. Vương Nhất Bác vừa nhấc chân lên, lại duỗi thẳng ra, ma sát đến mức muốn bắn ra lửa ngay trên hạ thể của anh.

​"Anh Chiến ~ anh sao thế, sao lại không dám nhìn em vậy ~ "

​Tiêu Chiến cắn môi dưới cưỡng ép chấp nhận sự quấy rối của hắn, nửa chữ cũng không dám nói, sợ bản thân vừa thả lỏng, lại thốt mấy tiếng rên rỉ.

Chân của Vương Nhất Bác ở ngay giữa đũng quần của anh, đạp vào chỗ đang nhô lên kia. Chỗ ấy sau khi bị hắn đạp vào, ngoan ngoãn ngẩng cao đầu, Vương Nhất Bác thích thú đạp lên đạp xuống mấy lần, buồn cười nhìn cảnh tượng chỗ ấy càng ngày càng phồng to lên.

​"Ôi chao ~ anh Chiến, anh xấu xa quá đi, anh đang muốn làm gì em đấy? Đan Đan không hiểu ~"

​"Ưm..." Tiêu Chiến kêu lên một tiếng đau đớn, chịu không được mà túm lấy đầu gối của hắn, nâng bắp đùi của hắn lên một chút. Dục vọng kêu gào muốn làm chút gì đó, nhưng Tiêu Chiến lại không tìm được cách thỏa mãn bản thân, chỉ có thể theo dục vọng nguyên thuỷ cọ tới cọ lui dọc theo bắp đùi của hắn. Vương Nhất Bác nằm hẳn ra giường, vẻ mặt vui vẻ mà theo dõi anh.

​Nhưng mà gãi không đúng chỗ ngứa thì không đã tí nào, Tiêu Chiến vội vàng cởi quần, móc phân thân thô sáp ra cọ sát ngay chỗ bắp đùi đầy đặn của Vương Nhất Bác, phân thân trần trụi cảm nhận được sự sần sùi của tất chân, hưng phấn tới mức đầu đỉnh tiết ra chất lỏng trong suốt.

​"A ~ anh Chiến ~ anh đỉnh thật í ~ a ~ thao Đan Đan sảng khoái lắm luôn ~ côn th*t của anh Chiến thật là thô thật là lớn ~ Đan Đan thích lắm í ~" Vương Nhất Bác vì cổ vũ anh, còn hết sức phối hợp mà rên rỉ đầy dâm đãng.

​"Vương Nhất Bác, đệt mẹ em im mồm đi!" Tiêu Chiến cúi đầu, không nhịn được mà văng tục.

​"Hì hì ~ anh Chiến ~ người đứng đắn như anh mà lại đi mắng người khác thế à, nhưng mà em thích lắm ~" chỉ tiếc là Vương Nhất Bác không dễ để cho anh khống chế, đặc biệt là lúc ở trên giường.

​"Em, em kẹp chân lại đi..." Cường độ không đủ, Tiêu Chiến đỏ mặt sai bảo hắn.

​Vương Nhất Bác không chút do dự ngoan ngoãn phối hợp, vòng chân qua gần như là tư thế bắt chéo chân, để cho Tiêu Chiến đâm vào chỗ khoảng trống mấy lần, anh lập tức cảm thấy sảng khoái đến phát điên.

*Khi mọi người ngồi bắt chéo chân, khoảng cách giữa hai đùi mà hẹp thì ở giữa háng sẽ xuất hiện một khoảng trống nho nhỏ á, anh Chiến đâm vào chỗ đó chứ hông phải đâm vào hẳn hậu huyệt đâu nha:'>

​"Anh Chiến ~ anh Chiến ~ có thích Đan Đan hông ~ "

​"Anh Chiến ~ anh vô tình thật đấy, chỉ biết thao người ta mà chẳng biết chăm sóc cái miệng nhỏ của người ta gì cả ~ "

​Vương Nhất Bác giật lấy cổ áo của anh, miệng vẫn như cũ nũng nịu dâm đãng mà kêu gào. Tiêu Chiến tăng thêm tốc độ, đâm chọc liên tục. Nhẫn nhục tiếp nhận mấy lời trêu chọc của hắn.

​"A ~ anh Chiến ~ không được rồi ~ a ~ anh Chiến ~ muốn nữa~ muốn nữa~" Vương Nhất Bác bắt chước cách rên rỉ của mấy diễn viên AV Nhật Bản vào lúc cao trào, càng lúc càng hưng phấn, trên mặt lại là biểu cảm chọc tức không thể che giấu.

​Tiêu Chiến sợ đến mức vội vàng bịt miệng hắn lại, sợ bên ngoài nghe thấy tiếng rên rỉ của hắn. Nhưng hạ thân vẫn không dừng động tác lại, rất khẩn trương cọ xát đầy kích thích, mông của anh căng lên, bắn tinh.

​Tinh dịch phun đầy lên tất chân của Vương Nhất Bác, từ từ chảy xuống...

​Tiêu Chiến thở phì phò, lấy lại được tinh thần rồi thì tranh thủ thời gian lấy khăn, cởi tất rồi lau cho hắn. Lúc nãy vất vả lắm mới mặc vào được nên anh cũng chẳng muốn mặc lại lần nữa.

Bên ngoài vang lên mấy tiếng gõ cửa, giọng nói của ba Tiêu truyền vào.

​"Chiến Chiến, Nhất Bác ở trong hả, kêu thằng bé ra đây ba có chút việc cần nói."

​"Dạ, vâng!" Tiêu Chiến vừa trả lời xong, Vương Nhất Bác đã lập tức lên tiếng: "Ba ơi, con đang bận tí, xíu nữa con ra ạ!"

​Tiêu Chiến nhìn hắn: "Em có việc gì cơ?"

​Vương Nhất Bác vén váy lên, móc hung khí to lớn của mình ra: "Anh đoán xem em có việc gì nào..."

—————————————

Jin: ui chương này dài quá mà còn đang buồn ngủ nữa nên edit hơi ngáo một xí mọi người thông cảm nhé:v nếu có typo thì cmt để mình sửa nhé.

Làm chương này muốn chửi thề zl vì mấy câu rên rỉ của Bo =)))) wth Đan Đan ơi =)))) thua luôn í, mặt dày như cái mặt đường zậy pạn =))))