Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 103: Cháu trai bảo bối của bà ta



Đây là đang đêm hôm khuya khoắt.

Mặc Phi Phi vốn muốn ngồi dậy cùng đi tới Minh Vương phủ, mấy năm gần đây, nàng ta chưa từng nhìn thấy mẫu phi của mình sốt sắng vì chuyện gì như thế.

Nàng ta muốn tới xem thử bộ dạng nôn nóng của mẫu phi sẽ như thế nào.

Nhưng nghĩ lại thì cổng cung đã khóa rồi, mẫu phi có ra đến đó cũng không qua cổng được, cho nên sẽ nhanh chóng quay trở lại thôi.

Vì thế, Mặc Phi Phi cuộn mình lại vào trong chăn, không ngồi dậy.

Thế nhưng, điều khiến nàng ta cảm thấy bất ngờ chính là...

Quả thực cổng cung đã khóa, Đức Phi vội vã đi ra đó cũng chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh.

Bà ta chạy tới cổng cung, sau lưng đã nhễ nhãi mồ hôi.

Nhìn thấy cổng cung bị khóa, Đức Phi lập tức ra lệnh cho cung nhân tìm chìa khóa tới mở.

Chờ một lúc, mồ hôi phía sau lưng cũng lạnh đi, cả người đứng ngay đầu gió thổi, run lẩy bẩy.

Cơ thể của Đức Phi sớm đã không còn khỏe mạnh được như hồi còn trẻ, cho nên vừa đụng phải gió, từng hồi vừa nóng rồi lạnh, trong phút chốc khiến bà ta cảm thấy lạnh tới thấu xương, đầu có chút tê dại.

Nhưng, bà ta dựa vào khí chất kiên cường khắp người, dự định tạm thời quên đi trận khó chịu này.

Chỉ cần có thể nhìn thấy cháu trai.

Dựa theo lời của Mặc Phi Phi, đứa bé kia nhất định là cháu trai của bà ta không thể sai được.

Cho nên, bà ta không kịp nhớ tới gì nữa.

Trong tình huống thông thường, nếu như đêm hôm có chuyện muốn xuất cung thì cần phải được sự cho phép của Mặc Tông Nhiên và Triệu hoàng hậu, nhưng Đức Phi hiện tại không kịp nhớ mấy chuyện đó, cứ một mực muốn xuất cung.

Đức Phi phải tới Minh Vương phủ.

Đã là giờ hợi rồi, Minh Vương phủ rơi vào trạng thái yên tĩnh.

Gõ cửa hồi lâu, gã sai vặt ở trong phòng gác cổng mới bị đánh thức, vội vàng mở cửa.

Vừa nhìn thấy Đức Phi tới...

Gã còn tưởng bản thân mình nhìn nhầm, cuống cuồng dụi dụi mắt: "Nương nương? Sao người lại tới? Nô tài còn tưởng là Vương gia nhà mình trở về."

"Diệp nhi vẫn chưa trở về?"

Đức Phi vào cửa.

"Chưa ạ, Vương gia tới Thần Cơ Doanh, nói là đêm nay có chuyện cấp bách."

Gã sai vặt đóng cửa lại, đang tự hỏi có cần phái người vào báo cho Vương phi biết Đức Phi nương nương đã tới hay không... Quay đầu nhìn lại đã không thấy tăm hơi của Đức Phi đâu nữa rồi.

Đức Phi lập tức đi tới Thanh Ảnh Viện.

Lúc bình thường bà ta quan tâm Mặc Diệp nhất, đêm nay lại không thể chờ được mà muốn tới gặp đứa bé có dung mạo giống hệt Mặc Diệp đó.

Thanh Ảnh Viện đã tắt đèn từ lâu rồi.

Đi theo sau Đức Phi là Tế Vũ và Lý ma ma, cả hai vội vàng đi tới gõ cửa.

Gõ một hồi lâu mới thấy Như Yên ra mở cửa.

Sau khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa vậy mà lại là Đức Phi, nàng ta lấy làm kinh hãi, ngay sau đó nhanh chóng phản ứng lại kịp bèn nói: "Nương nương, muộn như này rồi sao người lại tới?"

Nàng ta mời Đức Phi vào trong.

"Vân Quán Ninh đâu?"

Đức Phi gấp rút hỏi.

"Vương phi đã nghỉ ngơi rồi."

Như Yên trả lời xong, lại thấy đèn trong phòng của Vân Quán Ninh bừng sáng.

Giọng của nàng có chút khàn, từ trong phòng vọng tới hỏi: "Như Yên, là ai vậy?"

"Vương phi, là Đức Phi nương nương tới."

Trong phòng im lặng một lúc, Vân Quán Ninh nhanh chóng khoác xiêm y đi ra: "Mẫu phi, muộn như vậy rồi sao người còn tới Minh Vương phủ? Có chuyện gì khẩn cấp sao?"

"Đứa bé đâu?"

Đức Phi không muốn đôi co với nàng.

Thậm chí cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, nhìn thấy nàng đi ra lại tự mình đi vào trong phòng.

"Đứa bé? Đứa bé gì?"

Vân Quán Ninh cố ý giả vờ.

"Vân Quán Ninh, ngươi còn muốn gạt bổn cung bao lâu?"

Đức Phi xoay người lại, trừng mắt liếc nàng một cái dữ tợn: "Bổn cung cảnh cáo ngươi! Đứa bé đó là huyết thống của hoàng thất, là cháu trai chính thống của bổn cung!"

"Tốt nhất ngươi mau cho bổn cung gặp nó!"

Trong lòng Vân Quán Ninh thoáng hưng phấn, nhưng lại bày ra vẻ mặt làm khó dễ nói: "Mẫu phi, người đang nói gì vậy?"

"Vương gia không nhận đứa bé đó, nói rằng không phải con của ngài ấy, là con hoang của đứa nhi tức này cùng với tên gia đinh kia... Nhi tức nào có dám để người gặp mặt đứa bé chứ ạ?"

"Ngươi còn muốn gạt bổn cung?"

Đức Phi trừng mắt hung tợn nhìn nàng: "Phi Phi đều đã nói cho bổn cung biết rồi!"

Vân Quán Ninh sớm đã đoán trước được, Mặc Phi Phi sẽ đi nói cho Đức Phi biết.

Nhưng đêm hôm khuya khoắt như này, Đức Phi lại còn có thể đi tới Minh Vương phủ...

Đúng là khiến nàng có chút bất ngờ.

Nhưng mà cũng không sao, bà ta có mưu kế lợi hại, nàng cũng có phương án đối phó.

Cũng may là lúc sáng đã chuẩn bị xong mọi thứ, cho dù trời tối cũng không hề nới lỏng "đề phòng". Do đó, đêm hôm khuya khoắt như này quả nhiên Đức Phi đã tới.

"Nếu mẫu phi không tin, cố ý muốn gặp... Vậy thì cứ gặp đi."

Nói xong, nàng còn nhỏ giọng tiếp: "Viên Bảo chưa ngủ, ta sẽ đưa mẫu phi tới gặp nó."

Sát vách phòng ngủ của mình, Vân Quán Ninh đã sắp đặt một gian phòng cho trẻ con nữa.

Đây đều là những lúc rảnh rỗi, tự tay nàng đã bố trí.

Bên trong phòng có một chiếc giường nhỏ, trên giường truyền tới tiếng hít thở đều đặn.

Vân Quán Ninh muốn tới đốt đèn lại bị Đức Phi ngăn cản: "Không được đốt đèn! Bổn cung nhờ ánh trăng cũng có thể nhìn thấy, không được đánh thức đứa nhỏ."

Bà ta đã tin tưởng Mặc Phi Phi, thừa nhận đứa bé này chính là con của Mặc Diệp.

Trước mắt nghe được hít thở đều đặn, còn có mấy thứ đáng yêu được bố trí trong phòng.

Đức Phi cảm thấy tim mình đều biến đổi.

Cùng lúc đó, bà ta lại nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Hóa ra bà ta đã có cháu trai từ lâu rồi, sắp nhìn thấy được cháu trai, trong lòng Đức Phi hồi hộp, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Vân Quán Ninh nhìn người kia, im lặng khẽ cong môi cười.

Ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, mặc dù không cần đốt đèn, nhưng nhờ sự bố trí trong phòng lại vẫn có thể nhìn thấy, chỉ là hơi mờ ảo.

"Mẫu phi nhỏ giọng một chút, ban đêm Viên Bảo rất dễ giật mình, một khi tỉnh lại rồi sẽ rất khó ngủ lại."

Vân Quán Ninh xoay người, thấp giọng dặn dò Đức Phi.

"Bổn cung sẽ tránh."

Đức Phi cũng không dám thở mạnh, chỉ lo sẽ làm cháu trai bảo bối của mình thức giấc.

Triệu hoàng hậu có mấy người cháu gái, ngày ngày đều khoe khoang trước mặt bà ta.

Trong số mấy vị Vương gia, cũng chỉ có Mặc Diệp đã thành thân được bốn năm nhưng vẫn không có tin vui gì.

Ngày thường, Triệu hoàng hậu cứ bàn xung quanh chủ đề này, nói Vân Quán Ninh là con gà mái không biết đẻ trứng, nói chỉ e là Mặc Diệp cả đời này cũng sẽ không có con, vân vân.

Đức Phi nghe được, nén giận vào lòng.

Đổi lại là những phi tần khác, bà ta đã tát cho họ một bạt tai từ lâu rồi.

Biết làm thế nào được, người có tính cách quái gở đó lại chính là Triệu hoàng hậu.

Bà ta chỉ có thể nhịn.

Cũng vì thế mà Đức Phi trút cơn oán giận này lên người Vân Quán Ninh, cho rằng nàng là người đã hại mình và Mặc Diệp bị Triệu hoàng hậu chế nhạo.

Cho nên, bà ta lại càng thêm căm ghét nàng hơn nữa.

Càng tiến gần tới giường nhỏ kia, Đức Phi lại càng khẩn trương, chân tay cũng trở lên lóng ngóng.

Triệu hoàng hậu có mấy người cháu gái đã vểnh mặt lên trời.

Hoàng thất vẫn không có cháu trai, cháu trai bảo bối của bà ta chính là người đầu tiên.

Nghĩ như thế, Đức Phi không nhịn được muốn nhảy cẫng lên tung hô.

Quả nhiên có một đứa bé đang nằm trên giường.

Đứa bé quay lưng về phía cửa, mặt hướng ra ngoài cửa sổ đang ngủ rất say. Vân Quán Ninh cùng Đức Phi tiến tới gần mép giường, nàng thân mật đắp lại chăn cho đứa nhỏ.

Đức Phi cũng không nhịn được nữa, vội vã cúi người muốn ngắm cháu trai của mình thật tỉ mỉ ở khoảng cách gần.

Nào ngờ sau khi nhìn rõ khuôn mặt của đứa nhỏ.

Sắc mặt Đức Phi cứng đờ.

Nói cái gì mà đứa nhỏ này giống hệt Mặc Diệp chứ?

Rốt cuộc là vì không đốt đèn nên không nhìn thấy rõ, hay là mắt bà ta bị mù?

Hay là, là Phi Phi nhìn nhầm rồi?

Đức Phi nhìn đứa bé trên giường, bỗng nhiên ngẩn người ra, bà ta nghiến răng nghiến lợi quay sang chất vấn: "Vân Quán Ninh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"