Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 104: Mẹ vinh hiển nhờ con mà



Không đợi Vân Quán Ninh đáp lời, Đức Phi đã mắng một trận: "Ngươi lừa gạt bổn cung?"

"Đây rốt cuộc là con của ai? Không phải nói đứa bé giống hệt với Diệp nhi, vừa nhìn đã biết là con của Diệp nhi sao?"

"Vân Quán Ninh, ngươi có phải muốn chết hay không?"

Đức Phi chất vấn một trận, vẫn là không khống chế được âm thanh, lập tức đánh thức đứa bé dậy.

Trong bóng tối, đứa bé nghẹn ngào gọi một tiếng: "Nương?"

"Đây, nương ở đây."

Vân Quán Ninh vội vã tới gần ôm đứa bé vào trong ngực, dịu dàng dỗ dành: "Nương ở đây, bảo bối an tâm ngủ đi, không có gì đâu!"

Nhưng vì bị đánh thức, đứa bé không ngủ lại được.

Vân Quán Ninh không còn cách nào đành gọi Như Yên đốt đèn.

Trong phòng lập tức sáng bừng một mảng, Đức Phi mặt mày tái mét, hung ác nhìn Vân Quán Ninh đang ôm đứa bé ở trong ngực đó.

"Vân Quán Ninh! Chuyện đêm nay ngươi dự định sẽ trả lời với bổn cung như thế nào đây?"

Bà ta tức giận, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Đêm hôm khuya khoắt, bà ta cố ý xuất cung là để xem mặt cháu trai bảo bối của mình.

Vậy mà đứa nhỏ này vốn không giống như lời Mặc Phi Phi đã kể, giống Mặc Diệp như khuôn đúc. Khuôn mặt của đứa nhỏ này, thậm chí còn không hề có giống với Mặc Diệp một chút.

Đèn sáng trước mắt lại càng khiến Đức Phi nhìn rõ được dung mạo của đứa bé kia.

Thằng bé đang sít sao nằm nhoài trong lòng của Vân Quán Ninh, giống như đang chịu đựng nỗi khiếp sợ ghê gớm.

Chỉ dè dặt lộ ra một đôi mắt nhìn về phía Đức Phi, bên trong là một vẻ sợ hãi cùng e ngại không nói được nên lời.

Cứ như thể nhìn thấy phải vật gì đó đáng sợ lắm vậy.

Không chỉ tướng mạo không giống Mặc Diệp, thậm chí cũng chẳng giống Vân Quán Ninh.

Còn thái độ đó, rồi ánh mắt sợ sệt kia nữa... Nhìn kiểu gì cũng không giống như đứa trẻ lớn lên trong Vương phủ.

"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Bà ta hung hăng hỏi.

Có lẽ âm thanh hơi lớn cộng thêm sắc mặt đáng sợ, đứa bé trong lòng của Vân Quán Ninh lập tức run rẩy rồi "Oa" lên khóc một tiếng!

Với cái lá gan thỏ đế như thế!

Đức Phi đã chán ghét ra mặt rồi.

"Mẫu phi, ta đều đã nói với người rồi, đứa nhỏ này không phải là của Vương gia."

Vân Quán Ninh vừa ôm đứa bé vào lòng dỗ dành, vừa chau mày nói: "Là người cứ nhất quyết không tin, nửa đêm lại dọa cho nhóc con sợ tới khóc."

Câu nói cuối cùng đó mang theo vài phần oán hận.

Đức Phi điên tiết: "Ngươi lại dám trách bổn cung?"

"Nhi tức không dám."

Tuy nói như thế, nhưng nhìn đôi mắt của Vân Quán Ninh đều có thể nhìn thấy đang tràn ngập trách cứ, lại hoàn toàn không hề có chút gì gọi là "không dám" cả.

Đức Phi giận đến suýt chút ngất đi.

"Ngươi, ngươi... Vân Quán Ninh, ngươi đừng tưởng rằng ngươi bây giờ có hoàng thượng che chở thì đã không coi bổn cung ra gì, ngươi lại dám nói chuyện với bổn cung như thế?"

"Mẫu phi, nhi tức vô cùng kính yêu người. Lúc nãy cũng đã luôn miệng can ngăn, nhưng mà người không nghe, một mực cứ muốn tới thăm đứa nhỏ."

Vân Quán Ninh ôm lấy đứa trẻ, cau mày nhìn vào người kia: "Bây giờ lại còn nói ta không coi người ra gì?"

"Lời này cho dù là có ở trước mặt phụ hoàng hay là trước mặt Vương gia, ta đều không có sai."

Nhìn thấy người kia hùng hồn biện luận, Đức Phi tức đến run cả người.

"Ngươi, ngươi..."

Nhìn thấy người kia sắp bị tức đến ngất xỉu, Lý ma ma và Tế Vũ vội vã đỡ lấy chủ tử: "Nương nương, đừng nóng giận, thân thể quan trọng."

Tế Vũ trấn an Đức Phi.

Lý ma ma vội vã nói với Vân Quán Ninh: "Vương phi, người cũng bớt tranh cãi lại một chút đi."

"Ta cũng không muốn nhiều lời."

Vân Quán Ninh cúi đầu, chỉ nhẹ giọng dỗ dành cho đứa trẻ ngủ.

Đức Phi bị gạt sang một bên, tức tối một lúc mới nghiến răng buông một câu: "Bổn cung càng muốn xem thử, coi lần này Diệp nhi làm sao thiên vị ngươi nữa."

"Chúng ta đi."

Bà ta dắt theo Tế Vũ và Lý ma ma đẩy cửa ra ngoài.

Trước lúc đi, Lý ma ma nhìn Vân Quán Ninh, thở dài một hơi.

Mãi cho tới lúc ba người kia rời đi, Vân Quán Ninh mới ngó nhìn đứa trẻ đang run lẩy bẩy trong lòng, lại quay sang dặn dò Như Yên: "Gọi bà Trương tới đây dỗ cháu trai mình ngủ đi."

Nàng chính là không muốn dỗ đứa trẻ ngủ.

Thực sự là vì nàng có dỗ thì đứa trẻ lại càng run sợ, càng không dám ngủ.

Nhất định là lúc nãy đã bị Đức Phi dọa sợ rồi.

Mãi cho tới lúc bà Trương qua tới, đứa nhỏ mới "oa" một tiếng sà vào lòng bà ta khóc lên.

Hóa ra, đứa nhỏ này là cháu trai của bà Trương.

Tối qua sau khi Mặc Phi Phi rời đi, Vân Quán Ninh đã đoán được hôm nay Đức Phi nhất định sẽ tới Minh Vương phủ.

Cho nên đã đưa Viên Bảo về Cố gia, còn dặn dò cho bà Trương đưa cháu trai của mình tới ngủ ở Vương Phủ, để Đức Phi lầm tưởng đứa nhỏ này chính là Viên Bảo.

Cháu trai của bà Trương gọi là Cẩu Đản.

Bà Trương dỗ dành một lúc, Cẩu Đản đã ngủ rất nhanh.

Vân Quán Ninh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vương phi, nô tỳ nhiều chuyện hỏi một câu."

Nhìn thấy người kia cau mày, bà Trương do dự một lúc mới dè dặt từng chút nói: "Tiểu công tử Viên Bảo, chúng nô tỳ chỉ liếc mắt nhìn cũng có thể nhìn ra là con của Vương gia."

"Tại sao Vương phi lại không nói thật cho Vương gia với Đức Phi nương nương?"

Bà ta thấy được, nếu như Đức Phi và Mặc Diệp biết Viên Bảo chính xác là tiểu chủ nhân chính thống của Minh Vương phủ.

Lúc đó Vân Quán Ninh không phải sẽ là kiểu mẹ vinh hiển nhờ con, thân phận cũng sẽ là nước nổi bèo nổi hay sao?

"Ai nói Viên bảo là con của Mặc Diệp?"

Vân Quán Ninh cau mày.

"Chuyện này..."

Bà Trương lâm vào thế bí, không dám nói tiếp nữa. Viên Bảo giống Vương gia như đúc, rõ ràng Vương phi là không muốn cho người khác biết được chuyện này, cho nên phận làm người hầu bọn họ cũng không dám mở miệng.

Lúc trước bà Trương cho rằng Vân Quán Ninh là kiểu người dễ ức hiếp, chẳng qua chỉ là một Vương phi không được coi trọng, còn bị cấm túc.

Như thế có khác gì người vô dụng đâu?

Nhưng bây giờ nhìn lại, Vương phi nắm rõ mọi thứ trong Vương Phủ, ngay cả Vương gia cũng bị nàng "quản giáo" đến ngoan ngoãn.

Rõ ràng là nữ nhân quản trượng phu rất tốt...

"Vương phi, Đức Phi nương nương vốn không thích người, nếu như có thể nhìn thấy tiểu công tử Viên Bảo, nương nương nhất định sẽ rất vui vẻ, cũng sẽ đối xử tốt với Vương phi!"

Bà Trương dốc sức khuyên nhủ: "Mẹ vinh hiển nhờ con mà..."

"Bổn vương phi không cần ai đối xử tốt với ta cả."

Vân Quán Ninh hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.

...

Đức Phi đợi đã lâu, cũng không đợi được Mặc Diệp quay lại.

Ngó thấy cũng đã sắp giờ tý, hai mắt của bà ta đã cụp xuống không còn kiên trì được nữa. Bởi vì khi nãy gặp gió đổ mồ hôi, đến lúc này lại cảm thấy có chút hóa mắt chóng mặt.

Cho nên để Lý ma ma và Tế Vũ đưa bà ta trở về Vĩnh Thọ cung.

Vừa vào tẩm điện đã thấy Mặc Phi Phi vẫn chưa ngủ, bà ta không nhiều lời thêm bèn bắt đầu răn dạy: "Cái con nha đầu này, tối nay là có ý đùa giỡn với mẫu phi đúng không?"

"Mẫu phi, con làm sao?"

Mặc Phi Phi chui ra khỏi chăn.

Mẫu phi không giống trong tưởng tượng của nàng ta sẽ vui vẻ vào cửa, ngược lại là sắc mặt nhợt nhạt lảo đảo đi tới bên giường.

"Mẫu phi, người sao vậy?"

Mặc Phi Phi há hốc mồm kinh ngạc: "Không phải người xuất cung tới thăm cháu trai bảo bối của người sao? Sao lại buồn bực thế? Là chưa thấy Viên Bảo sao?"

"Thấy rồi!"

Đức Phi thở phì phò ngồi xuống bên cạnh.

Bà ta liên tiếp uống vài chén nước nóng, lúc này mới trừng mắt nhìn Mặc Phi Phi: "Phi Phi, mắt của con chẳng có chút đáng tin cậy nào cả. Đứa bé kia rõ ràng chính là con hoang của tên gia đinh."

"Vẻ mặt dài đến gian xảo, còn lại sợ trước sợ sau chả ra cái gì, bổn cung chỉ nói có hai câu đã sợ phát khóc rồi."

"Không hề giống với Thất ca của con! Thậm chí cũng chả có tý nào giống với Vân Quán Ninh!"

Nhìn thấy Đức Phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Mặc Phi Phi cảm thấy hoài nghi.

Hai người họ, thật sự là nhìn thấy cùng một đứa trẻ sao?